Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bất Hủ Phàm Nhân

Chương 12: Thủ Tịch Luyện Dược Sư (2)

Chương 12: Thủ Tịch Luyện Dược Sư (2)
Nếu không đồng ý, ta sẽ đi thi giấy chứng nhận Luyện Dược Sư. Đừng nói với ta không có bằng cấp thì không thể khảo chứng, ta có cách. Đến khi ta có được giấy chứng nhận, hắc hắc...

Lục Cửu Quân thở dài. Y biết Mạc Vô Kỵ đã nắm thóp mình. Nếu không tìm Mạc Vô Kỵ này, dù y nói với luyện dược sư khác là sẽ chia tám phần mười xưởng cho họ, phỏng chừng cũng chẳng ai tin.

- Được, ta đồng ý. Mạc công tử, ngươi nhất định phải tận tâm tận lực đó. Đan Hán Luyện Dược của ta toàn bộ nhờ vào ngươi. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Thủ Tịch Luyện Dược Sư của Đan Hán Luyện Dược.

Lục Cửu Quân không mặc cả nữa. Đan Hán Luyện Dược có tân dược, thì tân dược chính là toàn bộ lợi nhuận. Cho nên, việc chia tiền xưởng Đan Hán Luyện Dược với việc chia tiền tân dược, kỳ thực đều là một khái niệm. Thậm chí, chia tiền tân dược có khi còn nhiều hơn.

Mạc Vô Kỵ vỗ vai Lục Cửu Quân:
- Lão huynh là người thông minh. Cứ xem ta mang ngươi phát tài, chấn hưng Đan Hán Luyện Dược như thế nào. Được rồi, lão Lục, cho ta mượn trước mười kim tệ đi. Nhà ta đang thiếu gạo.

Khóe miệng Lục Cửu Quân co giật vài cái, nhưng vẫn lấy ra một túi tiền đưa cho Mạc Vô Kỵ, nói:
- Mạc huynh đệ, chúng ta sắp là người một nhà rồi, cần gì khách khí? Kim tệ thiếu, cứ ứng trước một tháng là được. Ta về chuẩn bị một chút, ngày mai ngươi trực tiếp đến xưởng của ta ký hợp đồng là được.

Mạc Vô Kỵ nhận lấy túi tiền, nắn bóp bên trong, thấy quả thật có gần mười kim tệ, trong lòng vui vẻ. Y đang định nói thêm vài câu, thì thấy Yên Nhi đang lo lắng trong đại sảnh công hội. Cảm động thay, nha đầu kia lo lắng cho mình, lại tìm đến tận công hội.

- Được được được, ta ngày mai đi Đan Hán Luyện Dược...

Vừa nói, Mạc Vô Kỵ vừa bước ra khỏi phòng trà, từ xa vẫy tay gọi:
- Nha đầu...

Vượt qua những khoảnh khắc mê man và lo lắng, sau khi giằng co với Lục Cửu Quân tại công hội, Mạc Vô Kỵ đã hoàn toàn khôi phục tâm tính. Chuyện gì đến rồi sẽ đến.

- Thiếu gia...

Yên Nhi thấy Mạc Vô Kỵ, vẻ lo lắng trong mắt tan biến, nhanh chóng chạy đến.

- Đi thôi, chúng ta về nhà, tiện đường mua chút đồ ăn ngon.

Mạc Vô Kỵ kéo tay Yên Nhi, vội vàng chào tạm biệt Lục Cửu Quân, rồi rời khỏi công hội.

Thật ra, sáng nay y chỉ ăn nửa chén cơm, căn bản là chưa no bụng. Bây giờ trên người có kim tệ, không ăn một bữa no nê thì thật có lỗi với cái bụng.

- Thừa Vũ Khai Linh Tháp?

Mạc Vô Kỵ vừa bước ra khỏi cổng công hội liền dừng lại. Y thấy phía đối diện đường phố có một tòa tháp cao màu vàng nhạt. Bên ngoài tháp dựng thẳng mấy chữ lớn: "Thừa Vũ Khai Linh Tháp".

Trước đây y đến tìm việc làm, chỉ chú ý đến Nhiêu Châu công hội, mà không để ý đến Thừa Vũ Khai Linh Tháp phía sau.

Yên Nhi thấy Mạc Vô Kỵ dừng lại nhìn Khai Linh Tháp, trong lòng thở dài, nói:
- Thiếu gia, đó là nơi Khai Linh. Trước đây thiếu gia cũng từng đến rồi.

Yên Nhi kín đáo nhắc nhở Mạc Vô Kỵ, y là phàm căn. Mạc Vô Kỵ hiểu ý Yên Nhi, nhưng vẫn nói:
- Yên Nhi, chuyện ăn cơm để sau. Chúng ta đến Khai Linh Tháp xem trước.

Với Mạc Vô Kỵ, điều quan trọng nhất bây giờ là có được Linh Căn, rồi tu luyện. Việc y giằng co với Lục Cửu Quân, cũng chỉ vì việc tu luyện mà tốn công phí sức, nếu không, y cần gì phải kiếm tiền ăn cơm?

- A...

Yên Nhi khẽ kêu lên, rồi bị Mạc Vô Kỵ kéo đi về phía Khai Linh Tháp ở bên kia đường.

- Dừng lại! Trắc Linh và Khai Linh là nơi trọng yếu, người không phận sự cấm vào!

Mạc Vô Kỵ và Yên Nhi vừa đến cửa Khai Linh Tháp, liền bị người khác ngăn lại.

- Thiếu gia, muốn vào Khai Linh, trước hết phải đăng ký, sau đó nộp kim tệ, mới được vào. Nếu gian dối, sẽ bị trừng phạt rất nặng...

Yên Nhi lo Mạc Vô Kỵ làm càn, nhỏ giọng giải thích bên tai y.

Mạc Vô Kỵ gật đầu. Nơi này y đương nhiên sẽ không làm loạn, vì đó là tự tìm đường chết. Y đến đây là để hỏi thủ tục Khai Linh, và phải nộp bao nhiêu kim tệ.

- Hả?

Chưa đợi Mạc Vô Kỵ lên tiếng, một tiếng kinh ngạc vang lên bên cạnh y.

- Tiểu nha đầu, ngươi đến Khai Linh sao?

Tiếp theo tiếng kinh ngạc là một giọng nói hơi khàn khàn.

Mạc Vô Kỵ và Yên Nhi lúc này mới thấy bên cạnh mình không biết từ lúc nào đã có thêm một nam một nữ. Nam tử râu tóc bạc phơ, trông có vẻ tiên phong đạo cốt. Nữ tử dung nhan xinh đẹp, khí chất cao quý lạnh lùng, khiến người ta không dám nhìn gần. Người vừa hỏi là nam tử kia.

Yên Nhi theo bản năng lùi lại một bước, lắc đầu.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch