Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bất Hủ Phàm Nhân

Chương 2: Lạc Phách Vương Tử (2)

Chương 2: Lạc Phách Vương Tử (2)


Chỉ biết, Tinh Hán Đế Quốc cũng không phải là đế quốc duy nhất, mà dưới mỗi một cái đế quốc, đều có vô số Lĩnh Chủ Quốc. Dưới mỗi một Lĩnh Chủ Quốc, lại có vô số Quận Chủ Quốc.

Vị trí nguyên bản của bản thân hắn tại Bắc Tần Quận Quốc chính là thuộc Thừa Vũ Lĩnh Chủ Quốc quản hạt. Thừa Vũ Lĩnh Chủ Quốc lại lệ thuộc vào Tinh Hán Đế Quốc.

Mười chín năm trước, quốc chủ của Bắc Tần Quận Quốc, gia gia của Mạc Tinh Hà là Mạc Thiên Thành đến Thừa Vũ đô thành Nhiêu Châu, sau đó liền bặt vô âm tín. Bắc Tần Quận Quốc tự nhiên không thể vô chủ, nhưng lập quốc chủ của một cái Quận Quốc yêu cầu phải được Lĩnh Chủ Quốc Quân đồng ý mới được.

Nếu Mạc Thiên Thành không phải đột nhiên mất tích, hẳn có thể trực tiếp đem vương vị truyền cho con cháu, sau đó bẩm báo lên Lĩnh Chủ Quốc một tiếng là xong. Nay Mạc Thiên Thành mất tích, còn chưa kịp truyền ngôi, người thừa kế vương vị của Bắc Tần Quận Quốc nhất định phải đích thân đến Lĩnh Chủ Quốc, được Lĩnh Chủ Quốc Quân thừa nhận trước mặt.

Chính bởi vì như vậy, phụ mẫu Mạc Tinh Hà liền mang theo hài nhi Mạc Tinh Hà vừa mới lọt lòng, đi tới Nhiêu Châu. Một là vì điều tra, nghe ngóng tin tức về Mạc Thiên Thành, việc thứ hai chính là phụ thân của Mạc Tinh Hà, Mạc Quang Viễn, muốn đạt được sự thừa nhận của Thừa Vũ Lãnh Chúa Quốc, kế thừa vương vị của Bắc Tần Quận Quốc.

Vốn dĩ việc kế thừa rất đơn giản, nào ngờ bị nhiều mặt cản trở. Phụ mẫu Mạc Tinh Hà tán gia bại sản, trải qua hơn mười năm bôn ba, vẫn không thể kế thừa quốc chủ vị của Bắc Tần Quận Quốc.

Phụ mẫu Mạc Tinh Hà sau cùng đều bệnh chết tại Nhiêu Châu Thành. Mạc Tinh Hà thừa kế chấp niệm của phụ thân Mạc Quang Viễn, một lòng muốn kế thừa Bắc Tần Quận Quốc. Nhưng từ khi cha mẹ Mạc Tinh Hà qua đời, Mạc gia tại Nhiêu Châu đã cạn tình cạn nghĩa. Mạc Tinh Hà tuổi còn trẻ, lại bôn ba mấy năm không có kết quả, khi biết Bắc Tần Quận Quốc bị Thừa Vũ Quốc Chủ chiếm lấy, liền triệt để điên cuồng, sau cùng bị Mạc Vô Kỵ trọng sinh vào người.

Mạc Vô Kỵ cũng biết rõ nữ tử quần lót tím trước kia thấy là ai. Nữ tử này tên là Văn Mạn Châu, phụ thân của nàng là một Hầu gia của Thừa Vũ Quốc, là bạn tốt tri kỷ với cha mẹ Mạc Tinh Hà. Phụ mẫu Mạc Tinh Hà vừa tới Thừa Vũ Quốc, vẫn có thân phận địa vị nhất định, cho nên hai nhà lui tới vô cùng mật thiết. Mạc Tinh Hà cùng Văn Mạn Châu là thanh mai trúc mã, mặc dù không có định ra hôn ước, mọi người đều ngầm chấp nhận hai người trưởng thành sẽ thành đôi lứa.

Theo cơ hội kế thừa Quận Quốc của Mạc gia tan thành mây khói, cha mẹ Mạc Tinh Hà bệnh tật qua đời, sau cùng Mạc Tinh Hà phát điên, Văn gia liền quên lãng Mạc Tinh Hà. Sau khi trưởng thành, Văn Mạn Châu cũng dần xa lánh Mạc Tinh Hà, ngược lại thân cận với các thế gia công tử khác.

Hai giọt lệ rơi trên mu bàn tay Mạc Vô Kỵ đang đặt trên đầu gối, Mạc Vô Kỵ ngẩng đầu, thấy một khuôn mặt buồn bã mang theo một vết sẹo. Thiếu nữ rơi lệ có vẻ còn nhỏ tuổi hơn hắn bây giờ.

Thiếu nữ này tự nhiên không phải A Bích, mà là Yên Nhi. Đây là người duy nhất còn ở bên cạnh hắn, thân phận chỉ là một tỳ nữ. Có thể nói, nếu không nhờ có Yên Nhi, căn bản là thân thể này không thể đợi được Mạc Vô Kỵ hắn trùng sinh, Mạc Tinh Hà kia cũng không biết đã chết đi bao lâu rồi.

Yên Nhi, ngoại trừ trên mặt có một vết sẹo, sắc mặt tái nhợt, tóc vàng hoe, hoàn toàn không có sức sống của một thiếu nữ thanh xuân. Rõ ràng, đây là do dinh dưỡng không đầy đủ mà thành.

Vẫn còn có điều gì đó sai sai. Mạc Vô Kỵ giật mình. Mạc gia dù gì cũng là một gia tộc Quận Vương, coi như phụ thân của Mạc Tinh Hà không thể kế thừa Quận Vương vị, cũng không đến mức khốn cùng chán nản mà chết bệnh tại Nhiêu Châu. Lẽ nào không thể rời khỏi Nhiêu Châu trở về cố hương? Hoặc là nói, Bắc Tần Quận Quốc không ai đến hộ vệ hoặc cung cấp tiền bạc sao?

Trong này tuyệt đối có vấn đề.

Thấy Mạc Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn mình, Yên Nhi xoa xoa vành mắt hơi đỏ, ôn nhu nói:

"Vương Thượng, chúng ta có thể bãi triều chưa?"

Mạc Vô Kỵ cúi đầu nhìn đám đất vàng dưới thân, trong lòng không chỉ thở dài cho Yên Nhi, mà còn cho tiền thân này. Trò trẻ con này, mỗi lần Yên Nhi dẫn hắn rời đi, đều nhất định phải diễn sâu như vậy.

Bất quá, Mạc Vô Kỵ rất nhanh gạt bỏ tiếng thở dài sang một bên. Hắn nên thở dài cho chính bản thân hắn mới phải. Hắn không biết nên may mắn vì mình bị ám toán mà không chết, hay là bi ai vì kẻ ám toán hắn là người hắn yêu nhất, hoặc là bi ai vì hắn không thể trở về Địa Cầu.

"Vương Thượng, trời đã tối rồi..."

Thấy Mạc Vô Kỵ thật lâu không nói một lời, Yên Nhi đứng bên cạnh Mạc Vô Kỵ, lần thứ hai cẩn thận lên tiếng.

Mạc Vô Kỵ nhìn vầng tà dương đã từ ngọn cây đằng xa hạ xuống, không biết là nghĩ đến Mạc Tinh Hà trước kia, hay là cảm thán vận mệnh của mình, thở dài một tiếng nói:

"Trở về thôi..."

Thấy ánh mắt Yên Nhi ngạc nhiên, không có ý định giải thích gì, không thể làm gì khác hơn là lại thở dài một câu:

"Bãi triều sao?...

Dứt lời, hắn muốn đứng lên phủi đám đất vàng trên người. Khoanh chân ngồi dưới đất quá lâu, khiến hai chân hắn có chút tê dại, may là bên cạnh có Yên Nhi kịp thời đỡ hắn.

Được Yên Nhi dìu đi từ từ ra khỏi khu rừng thưa thớt, Mạc Vô Kỵ đã sắp xếp lại một vài thứ trong đầu.

"Không biết đây là một thế giới như thế nào..."

Hai người im lặng đi mấy phút, Mạc Vô Kỵ lầm bầm.

"Vương Thượng, vừa rồi người nói gì vậy?"

Yên Nhi nghe không hiểu lời của Mạc Vô Kỵ, vội hỏi.

Mạc Vô Kỵ lắc đầu:

"Yên Nhi, sau này không cần gọi ta là Vương Thượng, cứ gọi tên của ta là được."

Sau này phải cùng Yên Nhi sống chung, tốt nhất nên giải thích rõ ràng.

"Thiếu gia, thân thể người khỏe chứ?"

Yên Nhi mang theo giỏ trúc, ngạc nhiên mừng rỡ nắm lấy tay Mạc Vô Kỵ hỏi. Trong hốc mắt nàng lấp lánh giọt lệ, cùng bàn tay trắng bệch lại run rẩy này, nói cho Mạc Vô Kỵ biết, lúc này nàng kích động đến nhường nào.

Mạc Vô Kỵ hơi do dự, cười nói:

"Có lẽ còn chưa khỏi hẳn, nhiều chuyện đều đã quên. Nhưng ta sẽ không như trước kia nữa, làm một kẻ điên khùng ngu ngốc."

Mạc Vô Kỵ sợ bản thân sẽ lộ tẩy, đơn giản nói còn chưa khỏi hẳn.

"Cái này..."

Thanh âm Yên Nhi run rẩy, dường như muốn nói điều gì, lại không dám thốt ra.

Mạc Vô Kỵ tự nhiên hiểu ý của Yên Nhi. Nàng muốn hỏi hắn, ngày mai còn muốn tới đây chơi trò chơi này nữa không, lại sợ một khi nhắc tới việc "vào triều", bệnh tình của hắn sẽ tái phát.

Vỗ nhẹ mu bàn tay Yên Nhi, Mạc Vô Kỵ cười:

"Vương Thượng ta đã làm rồi, cảm thấy cũng chẳng có gì hay ho cả, sau này không cần tới đây chơi nữa. Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ nghĩ xem làm thế nào để sống sót ở nơi này."

Yên Nhi bỗng đánh rơi giỏ trúc trong tay, "Bộp" một tiếng quỳ xuống đất, lệ tuôn như suối, chắp tay hướng về phía xa xăm, không ngừng lẩm bẩm.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch