Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bất Hủ Phàm Nhân

Chương 25: Đẩy Ra Chém

Chương 25: Đẩy Ra Chém


- Hàn Lão Quận Công, cái gì là "Cửu Mệnh Liệu Thương"?

Thừa Vũ Quốc Quân Tư Đồ Thiên hiển nhiên chưa từng nghe qua loại thuốc chữa thương này.

Lão giả kia chính là Thừa Vũ Quốc đệ nhất Quận Công, Hàn Thịnh An. Tinh Hán Đế Quốc quý tộc tước vị bên ngoài đế vương còn chia làm cửu giai, theo thứ tự là Quốc Công, Lĩnh Vương, Quốc Hầu, Quốc Bá, Quận Vương, Quận Công, Quận Hầu, Huyền Hầu, Quận Bá.

Lĩnh Chủ Quốc Quận Công thoạt nhìn còn ở dưới một phương Quận Vương, trên thực tế tại Lĩnh Chủ Quốc đại điện, địa vị của Quận Công tuyệt đối cao hơn Quận Vương. Thật giống như Tư Đồ Thiên này, một Lĩnh Vương tại Tinh Hán Đế Quốc thoạt nhìn gần với Quốc Công, trên thực tế nếu đặt ở kim loan đại điện của Tinh Hán Đế Quốc, địa vị của một Lĩnh Vương chưa hẳn so được với Quốc Bá.

Điểm khác biệt duy nhất giữa Lĩnh Vương, Quận Vương và Hầu, Bá là Lĩnh Vương và Quận Vương đều được xem là một thế lực lớn, có quân đội riêng và quyền phát biểu. Chỉ cần không ở kim loan đại điện của đế quốc, quyền lực của bọn họ không phải là điều mà công, hầu có thể so sánh.

Hàn Thịnh An vội vàng bước ra, tâu:

- Bẩm Vương Thượng, mấy tháng trước, Đan Hán Luyện Dược từng ngang nhiên tuyên bố quảng cáo tân dược tại vương đô Nhiêu Châu. Bọn họ công khai một loại thuốc chữa thương mới, gọi là "Cửu Mệnh Liệu Thương Dịch".

Tư Đồ Thiên gật đầu, chuyện này hắn từng nghe qua, lúc đó không để tâm. Đan Hán Luyện Dược dù sao cũng đã có cống hiến nhất định cho Thừa Vũ Quốc, tuy rằng khẩu khí có chút lớn, cũng không tính là phạm quy.

Hàn Thịnh An tiếp tục tâu:

- "Cửu Mệnh Liệu Thương Dịch" quảng cáo với khẩu khí phi thường lớn, nói chỉ cần người bị thương còn một hơi thở, "Cửu Mệnh Liệu Thương" liền có thể cứu sống. Chuyện này lúc đó gây oanh động lớn, nghe đồn "Cửu Mệnh Liệu Thương" cũng vì vậy mà bán rất chạy. Lão thần cũng từng sai người đi mua một phần, chỉ là chưa kiểm tra, bởi vì lão thần cho rằng lời đồn này là giả. Hôm nay Phi Hổ Tướng Quân nói, nghĩ đến hiệu quả chữa thương của loại thuốc trị thương này là sự thật.

- Phi Hổ Tướng Quân, lời Hàn Lão Quận Công nói có phải là thật?

Ánh mắt Tư Đồ Thiên trở nên sắc bén.

Là một Lĩnh Vương, sự nhạy bén đối với những vấn đề này sao có thể so sánh với Mạc Vô Kỵ ngơ ngác? Hắn nhận ra ngay loại thuốc chữa thương này là một lợi khí tuyệt đối cho quân đội. Hắn nhất định phải, trước khi đế quốc phản ứng kịp, lợi dụng loại thuốc này để Thừa Vũ Lĩnh Chủ Quốc thu được càng nhiều lợi ích. Quan trọng hơn, hắn muốn phong tỏa phương pháp luyện chế loại thuốc này, đồng thời cấm đoán Luyện Dược Sư kia.

- Hoàn toàn là sự thật, chuyện này là do quân doanh Thiết Tự Bộ căn cứ trên sự thực báo lại.

Triệu Phi Hổ khẳng định.

- Người đâu, lập tức khống chế tất cả người của Đan Hán Luyện Dược. Lập tức mang Luyện Dược Sư của Đan Hán Luyện Dược, người đã nghiên cứu ra "Cửu Mệnh Liệu Thương Dịch", đến đây.

Sau khi xác định sự thật, Tư Đồ Thiên không chút do dự hạ lệnh.

- Vương Thượng xin chờ.

Một nam tử mập mạp bỗng bước ra, khom người tâu.

Tư Đồ Thiên khựng lại, ngăn thân vệ thi hành mệnh lệnh, cố nén tức giận hỏi:

- Quý khanh có lời gì muốn nói?

Nam tử mập mạp cẩn thận lấy từ ống tay áo ra một tờ giấy đầy chữ, run rẩy đưa lên tâu:

- Bẩm Vương Thượng, sáng nay khi thần vào triều, đã có người phát tán loại vật này khắp nơi. Nói rằng phương pháp điều chế "Cửu Mệnh Liệu Thương Dịch" do Mạc Vô Kỵ nghiên cứu ra để tưởng nhớ phụ mẫu, tích lũy công đức, tạo phúc cho bách tính khổ cực, nên cố ý tặng miễn phí.

- Cái gì?

Tư Đồ Thiên vội vàng mở giấy ra xem, quả nhiên thấy chữ viết dày đặc. Nội dung là phương pháp luyện chế "Cửu Mệnh Liệu Thương Dịch", không những phương pháp tường tận, mà ngay cả nguyên lý cũng giải thích rõ ràng. Ngay cả hắn nhìn vào cũng biết nên bắt đầu sản xuất từ đâu.

Tờ giấy còn giới thiệu chi tiết vì sao "Cửu Mệnh Liệu Thương Dịch" có thể tiêu diệt vi khuẩn, đồng thời còn có một tên khác, Penicilin.

- Ba!

Tư Đồ Thiên vỗ tờ giấy xuống đất, tức giận nói:

- Người đâu, lập tức bắt Mạc Vô Kỵ đến, đồng thời điều tra phương pháp điều chế này đã được phát tán bao lâu, phát cho những ai. Nếu có thể khống chế, thì khống chế tất cả những người có được phương pháp điều chế.

Tư Đồ Thiên còn một câu không nói ra, sau khi khống chế những người này, có thể giết thì giết, không thể giết thì ném vào xưởng chế thuốc hắn sắp thành lập, chuyên sản xuất "Cửu Mệnh Liệu Thương Dịch".

Trong đại điện im ắng, không ai dám lên tiếng. Chỉ cần không phải kẻ ngốc, ai cũng biết Lĩnh Vương làm vậy là điều không thể.

Sáng sớm vào triều là lúc nào? Trời còn chưa sáng, bây giờ sắp ăn cơm trưa, đã qua hơn nửa buổi sáng. Thu hồi lại tất cả những thứ này là chuyện không thể.

Quả nhiên, chưa đến một khắc đồng hồ, Thống lĩnh Cấm vệ đã vội vã đến bẩm báo:

- Bẩm Vương Thượng, Mạc Vô Kỵ đã thuê mấy xưởng in ấn. Suốt đêm in hơn mười vạn tờ phương pháp điều chế này, sáng nay trời chưa sáng đã thuê hơn trăm người phát tán bên trong và ngoài bốn cửa thành Nhiêu Châu. Ngoài ra, còn thuê mấy chục người đi phát miễn phí ở các giao lộ khác. Giờ khắc này, trong thành ngoài thành, còn có thương nhân ra vào, e rằng phần lớn đã có được phương pháp điều chế.

Tư Đồ Thiên bất lực buông tay xuống. Mỗi ngày có bao nhiêu thương nhân và tạp dịch ra vào Nhiêu Châu? Hắn có thể bắt hết sao? Dù cho có thể bắt hết, thì có ích gì?

Nhiêu Châu sao có thể không có thám tử nước khác? "Cửu Mệnh Liệu Thương", một loại dịch chữa thương vượt thời đại, chắc chắn đã bị những người này thông qua các thủ đoạn khác nhau đưa về các quốc gia. Hơn nữa, tên Mạc Vô Kỵ đáng ghét này còn cố ý phát ở cổng thành Nhiêu Châu, thần tiên cũng không có cách nào thu hồi lại.

- Vương Thượng, Mạc Vô Kỵ này có phải đã nhận ra điều gì, nên cố ý làm như vậy?

Một nam tử mặt trắng bước ra tâu.

Tư Đồ Thiên khẽ cau mày, cũng có khả năng. Nhưng nếu hắn đã nhận ra, tại sao phải đợi đến hôm nay mới phát tán phương pháp điều chế thuốc chữa thương này?

- Chắc là không đâu? Nếu Mạc Vô Kỵ đó nhạy bén như vậy, thì đã không đợi đến hôm nay mới làm chuyện này. Khi "Cửu Mệnh Liệu Thương" bắt đầu bán ra, hắn đã phải làm rồi. Thậm chí, hắn căn bản đã không lấy "Cửu Mệnh Liệu Thương" ra.

Hàn Thịnh An không đồng tình với quan điểm này.

Lĩnh Vương Tư Đồ Thiên hoàn toàn tỉnh táo lại, trầm giọng nói:

- Tạm thời không cần khống chế Đan Hán Luyện Dược, Mạc Vô Kỵ này có lai lịch gì mà nghiên cứu ra "Cửu Mệnh Liệu Thương Dịch"? Phần lớn Luyện Dược Sư của Thừa Vũ Lĩnh Chủ Quốc đều có lai lịch cả.

Thống lĩnh Cấm vệ vội tâu:

- Mạc Vô Kỵ nguyên danh là Mạc Tinh Hà, phụ thân là Mạc Quang Viễn, gia gia là Mạc Thiên Thành.

- Mạc Thiên Thành? Là Bắc Tần Quận Vương?

Tư Đồ Thiên cuối cùng cũng nhớ ra, hắn vẫn còn quen thuộc với cái tên Mạc Thiên Thành.

Thống lĩnh Cấm vệ đáp:

- Chính là ông ta, hai mươi năm trước Mạc Thiên Thành đến Nhiêu Châu rồi mất tích. Sau đó Mạc Quang Viễn mang theo thê nhi cũng đến Nhiêu Châu, vài năm trước Mạc Quang Viễn và phu nhân qua đời vì bệnh, để lại Mạc Tinh Hà. Mạc Tinh Hà vì muốn trở thành Bắc Tần Quận Vương, cuối cùng dẫn đến phát điên. Vài tháng trước, Mạc Tinh Hà dường như có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, còn đến công hội Nhiêu Châu tìm việc. Hắn đổi tên thành Mạc Vô Kỵ rồi gia nhập Đan Hán Luyện Dược, trở thành Luyện Dược Sư của Đan Hán Luyện Dược, đồng thời công khai "Cửu Mệnh Liệu Thương Dịch".

Thống lĩnh Cấm vệ tâu không rõ ràng, nhưng phần lớn những người trong đại điện đều biết nguyên nhân. Sau khi Mạc Quang Viễn đến Nhiêu Châu, đã biếu không ít lễ vật. Không nhiều người trong đại điện này chưa từng nhận lễ của Mạc Quang Viễn. Về việc con trai của Mạc Quang Viễn, Mạc Tinh Hà, phát điên, mọi người đều đã nghe qua. Điều duy nhất không ai ngờ là, sau khi Mạc Tinh Hà chuyển biến tốt đẹp, lại làm ra hành động kinh người như vậy.

Tư Đồ Thiên không nói gì, hắn cũng biết chuyện của Mạc gia, có chút phức tạp. Nói thẳng ra, Mạc gia mất tước vị Quận Vương, cũng có liên quan đến hắn. Hắn cũng nghe nói về việc cháu nội của Mạc Thiên Thành, Mạc Tinh Hà, phát điên. Điều hắn không ngờ là, Mạc Tinh Hà này đến giờ vẫn chưa chết.

Lúc này, có người ngoài điện bẩm báo:

- Mạc Vô Kỵ đến.

- Không cần dẫn vào, trực tiếp đẩy ra ngoài chém!

Giọng Tư Đồ Thiên lạnh lùng.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch