Động tĩnh ở quận Bình Thành không nhỏ, thế là, Thời Vũ cố sức sống khép mình.
Phát triển vững vàng, đừng sóng gió!
Hai ngày trước, Thời Vũ còn định dạy Thanh Miên Trùng kỹ năng phun tơ, nâng cấp độ kỹ năng thành cấp tuyệt mỹ, sau đó bán tơ tằm kiếm tiền sớm sớm một chút, dù sao thì tuổi thọ của Thanh Miên Trùng cũng không được dài cho lắm, biết đâu một ngày nào đó lại treo thì công cốc.
Nhưng hiện tại hắn đã thay đổi quyết định, vẫn nên ưu tiên nâng cao sức chiến đấu Thập Nhất thì hơn, dù sao thì nhân sinh của hắn cũng rất ngắn, biết đâu một ngày nào đó lại treo.
Tiền hiện tại nhiêu vậy là đủ rồi, người chết cũng đâu có xài tiền được, thực lực mới là thứ quan trọng nhất!
Sau khi hồi phục xong thể trạng suy yếu vì dạy siêu thị lực trước đó, Thời Vũ không nói hai lời, lập tức sử dụng sách ảnh kỹ năng cho Thập Nhất.
Lần này, kỹ năng được dạy vẫn là kỹ năng siêu thị lực.
Thông qua lần dạy siêu thị lực thứ 2, hắn đã thành công nâng cao cấp độ kỹ năng của Thập Nhất lên cấp thành thục.
Trong quá trình này, tinh thần lực của Thập Nhất cũng được cải thiện đôi chút.
Sự cải thiện độ thành thạo trong kỹ năng, cũng thúc đẩy sự trưởng thành của sủng thú. Còn việc thúc đẩy sự tăng trưởng ở phương diện nào thì lại liên quan đến thuộc tính của kỹ năng.
Lúc này, việc cải thiện tinh thần lực của Thập Nhất đã mang lại lợi ích cho nó, ngoài việc cho phép nó duy trì siêu thị lực trong thời gian dài hơn, khiến động tác của đối phương trong mắt nó chậm hơn, thì nó càng giỏi thức đêm.
Đêm đó, Thời Vũ chống cằm dưới ánh trăng, chán nản nhìn Thập Nhất đang nghiêm túc luyện tập, đột nhiên gọi nó hỏi: "Thập Nhất, sao mày có thể kiên trì lâu như vậy?"
Mỗi lần nhìn thấy tiểu Thực Thiết Thú luyện tập chăm chỉ, bản thân Thời Vũ cũng muốn cố gắng thiền định để nâng cấp không gian Ngự Thú, cải thiện năng lực Ngự Thú của mình.
Nhưng mà, hắn không có được sự tập trung như của Thập Nhất, căn bản không kiên trì nổi, cứ thiền định được vài tiếng thì hắn lại muốn đi làm chuyện khác.
Chà, giống như lúc hắn đang làm bài tập ở kiếp trước vậy, thường sẽ không kiên trì nổi, hắn chỉ thích chạy loạn khắp thế giới, khám phá nhiều loại di tích khác nhau. Loại công việc năng động như thế này mới là thứ khiến hắn yêu thích.
Có điều, thích thì thích, bây giờ Thời Vũ buộc mình phải an phận một chút, môi trường an toàn như Địa Cầu mà hắn còn treo được, thì cái thế giới đầy rẫy nguy hiểm khắp nơi này, ở yên trong thành phố cũng không thể an toàn nổi, chứ đừng nói đến tung tăng chốn hoang dã.
"Ùng ục~"
Nghe thấy câu hỏi của Thời Vũ, Thập Nhất dừng lại, bụng vang lên tiếng sôi ùng ục, dựa vào gốc cây, đói xỉu.
Thời Vũ bất lực che trán, không khỏi khen, có điều, chuyện này cũng là chuyện rất bình thường.
Hầu hết thời gian tập luyện của Thập Nhất đều sẽ kết thúc theo kiểu hết sức, xỉu.
Bây giờ nó lại phải rèn luyện thêm kỹ năng siêu thị lực, cực kỳ tiêu hao tinh thần lực, chắc chắn càng dễ ngất xỉu hơn.
“Haiz.” Thời Vũ đi vào bếp lấy một ít măng dự phòng ra, sau đó, hắn đến bên cạnh Thập Nhất đang nằm chèm bẹp dưới đất, mở cái miệng gấu ra, nhét măng vào.
Cạch! Cạch! Cạch!
Thập Nhất trong giấc mơ vừa ngủ vừa ăn, rất có tố chất thiên phú dị bẫm.
Ăn xong, nó sung sướng lật người, chật vật bò dậy, chuẩn bị tiếp tục tập luyện.
"Dừng cho tao!"
Thời Vũ đẩy Thập Nhất chạy vào phòng tắm.
Sau đó, Thời Vũ phải dùng sức chín trâu hai hổ mới có thể tắm sạch sẽ cho Thập Nhất, sau đó cưỡng chế thu hồi nó trở lại không gian Ngự Thú, bắt nó nghỉ ngơi.
Mà bản thân hắn cũng nằm phịch xuống giường, ngáy o o, CMN, mệt chết Ngự Thú Sư.
Ngày thứ hai, mặt trời vẫn mọc như thường lệ.
Ngày thứ ba, mặt trời vẫn mọc như thường lệ.
Ngày thứ tư...thế giới vẫn hòa bình.
Cứ như vậy, tính từ lúc Thời Vũ tán phét với bức tượng đá, hắn đã ở nhà suốt một tuần.
Ngoài siêu thị lực ra, trong tuần vừa rồi, Thời Vũ còn dạy Thập Nhất một lần lành lặn cao tốc và một lần ngạnh hóa.
Bây giờ Thập Nhất đã có kỹ năng lành lặn cao tốc và siêu thị lực cấp thành thục, cũng với ngạnh hóa cấp tinh thông...
Thời Vũ lúc này thực sự muốn xem xem, sức chiến đấu hiện tại của Thập Nhất với độ thức tỉnh cấp 5 có thể đánh bại được đối thủ cao hơn mình mấy cấp?
Nhưng xét thấy đối thủ rất khó tìm, nên thôi, tạm thời cứ như vậy đã.
Tiếp tục phát dục đi, nghĩ xong, Thời Vũ rời nhà đi mua thuốc bổ.
Bởi vì là khách quen, nên vị y sĩ trẻ tuổi trong tiệm thuốc chẳng còn kinh ngạc nữa, chẳng cần Thời Vũ mở miệng đã chủ động đến quầy lấy thuốc.
“Tôi cảm thấy mình đã khá tiết chế rồi.” Thời Vũ nhận lấy thuốc bổ.
Ít nhất thì hắn đã không còn tự mình tìm đường chết, thử dạy kỹ năng nâng cao nữa.
Hắn sợ thuốc bổ của cái hiệu này không cứu nổi mình.
"À... người kia cũng nói vậy."
Thanh niên y sư gật đầu, vẻ mặt cực kỳ cổ quái: "Hôm trước, tôi có nghe nói, bên hiệu thuốc phía Nam thành phố có học sinh trực tiếp chuyển cả mấy thùng thuốc bổ về nhà lận.
Người kia còn điên hơn cậu nhiều."
Thời Vũ cất thuốc bổ, hai tay đột nhiên run lên.
CMN, mấy thùng???
Ác vậy, đừng nói với hắn, cái tên học sinh kia tên là Trần Khải nha.
“Đầu năm nay, làm học sinh cũng không dễ dàng gì.” Thời Vũ thở dài, hỏi: “À đúng rồi, chuyện hội phong tỏa lúc trước là sao vậy?
Đã điều tra ra nguyên nhân gây ra tiếng vang lớn trên bầu trời chưa?"
Thanh niên y sư cười nói: "Cậu hỏi đúng người rồi đấy, tôi nói cho cậu biết, mặc dù bây giờ còn chưa công bố tình hình cụ thể nhưng rất có thể, Bình Thành của chúng ta sắp phất lên rồi."
Thời Vũ: "Hử?? Nói rõ chút đi?"
Sau mấy lần đi mua thuốc, Thời Vũ cũng biết được vị y sư trẻ tuổi này cũng là Ngự Thú Sư, cũng là tập sự.
Cho nên, đối phương rất quan tâm đến những chuyện thế này.
“Người ta đồn rằng, có thể đã xuất hiện một cái bí cảnh.” Thanh niên y sư nói.
Thời Vũ: "Bí cảnh?? Đó là cái gì ??"
Vị y sư trẻ nói: “Có thể hiểu đó là một loại không gian khác, độc lập với không gian hiện tại của chúng ta.
Ví như không gian Ngự Thú của cậu và tôi, thực ra cũng là một loại không gian độc lập, khác biệt.
Này, để tôi nói cho cậu biết, tiền thân của cái bí cảnh này, thật ra chính là không gian Ngự Thú đấy."
“Tiếp tục tiếp tục.” Thời Vũ hỏi dồn.
Chờ đợi ròng rã một tuần, rốt cuộc cũng có chút tin tức ngầm, hắn chờ lâu đến mức đắng cả lòng.
Bây giờ xem ra, hình như không phải là nguy cơ khủng hoảng gì cả, bằng không, vị y sư này cũng không kích động như thế.
Mấy ngày nay Thời Vũ còn tưởng rằng hắn vô tình thả ra một con quái thú nào đó giống như quái thú Melba (Ultra-Ancient Dragon Melba), có năng lực xé nát bầu trời gì đó.
"Nói thế nào nhỉ, có quan niệm cho rằng, sau khi Ngự Thú Sư chúng ta chết, không gian Ngự Thú cũng sẽ sụp đổ theo.
Nhưng nếu một Ngự Thú Sư cường đại nào đó chết, thì không gian Ngự Thú vẫn có thể được bảo tồn. Dưới ý chí của Ngự Thú Sư, hình thành nên một không gian bí cảnh độc lập, cũng có thể gọi đây là một thế giới nhỏ.
Không gian bí cảnh lúc này sẽ không còn tác dụng trói buộc sinh vật siêu phàm nữa, mà nó đã trở thành không gian hoàn toàn độc lập rồi. Bất kỳ sinh linh nào cũng có thể tiến vào. Lúc này, môi trường bên trong vẫn thích hợp cho sủng thú trưởng thành, dựa trên trình độ khai phát của Ngự Thú Sư. Chỉ có điều, không gian Ngự Thú sẽ suy yếu hơn lúc trước.
Nhưng cho dù bị suy yếu, thì không gian này vẫn là một bảo địa dồi dào năng lượng, thích hợp cho linh thảo và linh thú sinh trưởng."
"Không gian của một Ngự Thú Sư cường đại?” Thời Vũ hỏi: “Là không gian của Ngự Thú Sư cổ đại sao?"
"Ừm, chắc chắn là cổ đại. Nếu quy đổi theo hệ thống phân cấp hiện tại, thì cấp độ của Ngự Thú Sư kia ít nhất cũng có thực lực cấp truyền kỳ."
Tập sự, chuyên nghiệp, đại sư, truyền kỳ.
"Truyền kỳ" chính là cấp phía trên "đại sư".
"Nếu quả thực là không gian bí cảnh, thì bên trong chắc chắn phải có rất nhiều tài nguyên trân quý hoặc sủng thú. Mà cho dù không có thứ gì thì cũng là nơi bảo địa, có thể sản sinh ra tài nguyên giá trị cao lâu dài. Bây giờ, thứ này xuất hiện ở Bình Thành, chúng ta chính là người có lợi nhất ở đây. Nếu khai thác thích hợp, có khi nền kinh tế sẽ phát triển rất nhanh đấy."
"Nếu bên trong là một con sủng thú cường đại, lại còn cực kỳ hung tàn thì sao?”
Nói chuyện một hồi, cuối cùng bên trong vẫn có khả năng sẽ có quái thú ???
Thanh niên y sư: "Ặc, hiện tại không có tin tức gì về chuyện này cả nhưng mấy chuyện thế này chẳng cần chúng ta phải lo lắng đâu, cho dù có thật thì những đại nhân vật kia vẫn có thể xử lý ổn thỏa mà."
Thời Vũ rời đi.
Hắn trở về, cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì, qua những thông tin tìm hiểu được từ vị y sư trẻ tuổi kia, việc bức tượng đá bị chẻ làm đôi dường như không phải chuyện xấu.
Có điều, rõ ràng là mình nói chuyện phiếm với pho tượng cổ đại mà, sao mew một phát, lại thành triệu hồi một cái bí cảnh vậy??
Chuyện này vẫn có nửa xu liên hệ với chân tướng của lịch sử.
Hoặc là nói, trong bí cảnh này có thông tin liên quan đến chân tướng lịch sử của Băng Nguyên?
Nhưng cho dù là thế nào đi nữa, thì cũng không liên quan tới hắn.
"Thực xin lỗi, tượng đá đại ca, mặc dù đã hứa với mày là sẽ trả lại chân tướng cho lịch sử nhưng xét theo tình hình hiện tại, tiểu đệ tao đây không thể tới gần cái bí cảnh kia được.
Thực lòng xin lỗi, hại mày bị nứt làm đôi."
Dù sao cũng đã trôi qua một tuần rồi, sau khi trở về nhà, Thời Vũ nhìn Thập Nhất và Thanh Miên Trùng đang luyện tập trong sân, cảm thấy mình đã được an toàn.
Thăm dò bí cảnh là chuyện không thể nào, nghe sơ qua đã thấy nguy hiểm rồi.
Nhưng mà... đã hứa với người ta, Thời Vũ không thể không giữ lời, thôi, chờ đến khi hắn có đủ thực lực đã, nếu có cơ hội thì... đến lúc đó tính sau đi.
Hắn mỉm cười ngửa mặt nhìn bầu trời, trời quang mây tạnh, không cần phải sống khép nép nữa rồi.
Thùng! Thùng! Thùng!
"Mở cửa, xã đến trao quà(*)."
(*)社区送温暖: là hoạt động trao tặng các vật phẩm thiết yếu của chính quyền địa phương đối với những hộ nghèo, có điều kiện khó khăn vào mỗi dịp Lễ tết
Đột nhiên, cổng bị gõ, nụ cười trên mặt Thời Vũ càng lúc càng đậm, thế giới này quả thực chân tình, biết mình là trẻ mồ côi, lại còn trao quà ấm áp.