WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 29:

Chương 29

Đúng chín giờ, còn một tiếng nữa là hội ký tên bắt đầu.

Tất cả nhân viên của nhà sách đều đã vào vị trí, tổng cộng có mười mấy người, đặt câu hỏi cho từng người một cũng rất lãng phí thời gian. Giản Tĩnh sử dụng một phương pháp thô bạo đơn giản hơn là tham gia vào trong nhóm chat công việc của họ, trực tiếp thu thập tin tức về Lữ Tuyết.

Có 200 tin phổ thông, 500 tin quan trọng và 800 tin mấu chốt.

Lương của cấp quản lý nhà sách Bổ Thiên không thấp, nhưng lương tháng của người bình thường chỉ khoảng ba nghìn tệ, bọn họ không có lý do gì để từ bỏ khoản tiền này.

Giản Tĩnh nhận được rất nhiều cuộc trò chuyện riêng tư, phần lớn thông tin đều lặp đi lặp lại, nhưng mỗi người đều thiên về những điểm khác nhau, như vậy lại bổ sung cho nội dung một chiều được hoàn chỉnh hơn.

Lữ Tuyết là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, vui vẻ, nhiệt tình và nghiêm túc trong công việc, được nhiều người quý mến. Tuy nhiên, không giống như quản lý phòng tổ chức đoán, một số người ghét cô cùng không phải vì cô quá xinh đẹp và nổi tiếng.

Mà là cô ấy có rất nhiều thủ đoạn ở nơi làm việc, những người ghét cô ấy đều ở cùng bộ phận với cô ấy.

Khi Lữ Tuyết đến nhà sách là xin vào vị trí chuyên viên mảng sách báo, công việc hàng ngày của cô ấy là phân loại sách trên giá, dọn dẹp giá và xếp những cuốn sách bị khách để bừa bộn vào vị trí cũ.

Công việc này được hiểu thành việc di chuyển các viên gạch và cũng không có vấn đề gì, cô ấy phải đi lại cả ngày, vô cùng vất vả.

Những người khác ở cùng cương vị thì thành thật chuyển sách, trèo lên trèo xuống mệt như chó chết, nhưng Lữ Tuyết thì không phải như vậy.

Cô vừa làm như bắt cá, vừa trò chuyện với khách để hiểu loại sách nào được khách hàng ưa chuộng hơn, loại nào tuyên truyền thì dễ hút khách hơn.

Vì vậy, hàng tuần có một cuộc họp định kỳ, những người khác chỉ biết những sách được đặt ở đâu và mất bao nhiêu thời gian để sắp xếp chúng, nhưng cô ấy lại có thể nói rất từ tốn và đưa ra các đề xuất có mục tiêu.

Lãnh đạo đương nhiên rất đánh giá cao những nhân viên như vậy, những người ở các bộ phận khác mà biết thì cũng chỉ nghĩ rằng cô ấy rất có năng lực.

Chỉ có đồng nghiệp của cô ấy là có biểu hiện muốn ‘phỉ nhổ’: “Việc của cô thì để chúng tôi làm, còn cô cái gì cô cũng không làm nên mới biết những chuyện không phải chức trách của cô. Quá không công bằng!”

Nhưng càng quá đáng hơn nữa là khi lãnh đạo giao nhiệm vụ những người khác chưa nói gì mà Lữ Tuyết đã lập tức đồng ý: "Không sao, tôi nghĩ là anh X và chị X nhất định cũng OK. Nếu bận quá không làm được thì tôi sẽ giúp."

Anh X, chị X: "..." Biến lẹ đi.

Nửa năm sau, Lữ Tuyết được thăng chức thành quản lý sách, công việc hàng ngày là hỗ trợ bộ phận mua sách chọn sách mới, đăng ký sách mới, phân loại và quản lý các hoạt động bình thường trong khu sách báo.

Cô làm việc hết sức nghiêm túc, cũng cực kỳ bắt bẻ.

Sự việc gãy xương là do cô ấy ghét bỏ một giá sách do chuyên viên nào đó bày không đúng cách, sách không đặt theo thứ tự. Cô ấy đã chỉ trích người kia ngay trước mặt mọi người, sau đó tự mình trèo lên thang để phân loại sách.

Ngay sau đó cái thang bị va đập, Lữ Tuyết không đứng vững đã ngã xuống, khi tiếp đất cô giơ cánh tay phải ra đỡ nên bị gãy xương.

‘Lúc cần làm thì không làm, đến lúc không cần lại đi làm.’ Nhân viên tiết lộ tin tức nói bóng gió: ‘Thảo nào mà bị ngã, vậy cũng không có gì kỳ lạ đúng không?’

Giản Tĩnh chỉ đáp lại bằng một icon mặt cười.

Có vẻ như có không ít người cho rằng việc Lữ Tuyết bị gãy xương không phải là một tai nạn mà là do một đồng nghiệp không hài lòng với cô đã cố tình làm vậy.

‘Người đó còn ở đây không?’ Cô hỏi.

Một nhân viên nói: ‘Đã từ chức từ lâu rồi. Có phải cô ấy đã giết Lữ Tuyết không?’

Giản Tĩnh: ‘Không có bằng chứng cho thấy hai người bọn họ có liên quan.’

Ngoài bằng chứng thì động cơ cũng không đủ. Mâu thuẫn giữa Lữ Tuyết và người đó không nghiêm trọng, thà nhảy việc còn dễ hơn giết người. Hơn nữa, ân oán nơi làm việc chỉ cần gãy xương là đã đủ rồi, không có lý do gì phải giết người.

‘Nghe nói sau này Lữ Tuyết đã đến đi bộ phận mua hàng?’

‘Đúng vậy, cửa hàng trưởng quá bất công nên khó trách lại có tin đồn.’

Bản thân cửa hàng trưởng cũng có mặt ở đây, Giản Tĩnh liền yêu cầu anh ta xác minh ngay tại chỗ.

Anh ta phủ nhận: "Tôi đã có vợ con, mà Tiểu Lữ cũng có bạn trai rồi. Tôi thực sự không biết những người đó làm sao mà nhàm chán quá vậy, nhất định cứ phải nói linh tinh mới câu mới vui. Có tinh thần như vậy sao không làm việc chăm chỉ như Tiểu Lữ đi, thế thì sợ gì mà tôi không tiến cử họ chứ? Không làm tốt công việc của mình lại nghĩ rằng những người khác cũng giống như mình."

Giản Tĩnh từ chối bình luận, cô chỉ hỏi: "Tại sao anh lại chuyển Lữ Tuyết sang bộ phận mua hàng?"

"Tiểu Lữ làm việc rất ổn thỏa. Lúc sắp xếp sách cũng không quên trau dồi năng lực bản thân. Cô ấy đã bí mật đưa ra rất nhiều ý kiến hữu ích cho tôi. Tôi đã muốn đưa cô ấy vào bộ phận mua hàng từ lâu rồi. Đúng lúc cô ấy bị ngã gãy xương không thể làm được công việc ban đầu nên tôi lập tức chuyển cô ấy sang vị trí khác."

Cửa hàng trưởng cực kỳ tiếc nuối: "Cô ấy làm việc tốt lắm, làm thêm hai năm nữa thì cũng không khó thăng chức. Nói thật là cô ấy đột ngột từ chức làm tôi còn tưởng cô ấy nhảy việc chỗ khác đấy. Ai biết được... người đó thực sự là Tiểu Lữ sao?"

"Khả năng cao là vậy, nhưng cụ thể thì còn phải chờ khi cảnh sát xét nghiệm DNA thì mới biết được." Giản Tĩnh nói: "Anh có biết Lữ Tuyết có kẻ thù nào ở đây không? Ý tôi là đối thủ cạnh tranh hay gì đó tương tự vậy."

Cửa hàng trưởng ngập ngừng nói: "Người ta đều nói nơi làm việc giống như chiến trường, chắc chắn là sẽ có cạnh tranh, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ thù."

Có thể là do anh ta lo lắng cho danh tiếng của nhà sách, đã nghĩ đến một người nào đó rồi nhưng lại nhất định không chịu nói ra. Giản Tĩnh nghĩ kỹ rồi nên cũng không hỏi sâu quá: "Mấy người còn có thông tin gì khác về Lữ Tuyết không?"

“Có.” Cửa hàng trưởng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đáp lại: “Tôi sẽ bảo người gửi cho cô.”

"Làm phiền anh rồi."

Giản Tĩnh nhìn đồng hồ, bây giờ đã là chín giờ hai mươi.

Cô gọi cho Quý Phong.

Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, nhưng giọng nói lại mơ hồ: "Có chuyện gì vậy?"

Nghe như đang ngủ sau khi thức cả đêm thì lại bị đánh thức, Giản Tĩnh không khỏi cảm thấy có lỗi: "Tôi đánh thức anh rồi sao?"

“Không sao, cô nói đi.” Quý Phong đã quen từ lâu.

“Bên chỗ tôi đang có chuyện xảy ra.” Cô ấy kể lại câu chuyện ngắn gọn nhất có thể, cuối cùng hỏi: "Từ một năm trước người ta đã không biết đến tung tích của Lữ Tuyết nữa. Tôi muốn nhờ anh kiểm tra xem có vụ báo án nào liên quan không.”

“Chà.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng mặc quần áo sột soạt: "Được, cô đợi một lát.”

Cảnh sát có một nền tảng mạng nội bộ có thể căn cứ theo quyền hạn để xem các hồ sơ vụ án ở mức độ khác nhau. Hầu hết các trường hợp mất tích đều không có yêu cầu bảo mật cao, chỉ cần là cảnh sát chính thức đều có thể xem.

Theo số ID do Giản Tĩnh cung cấp Quý Phong đã nhanh chóng tìm ra thông tin về Lữ Tuyết.

“Một năm trước ba cô ấy đã báo cảnh sát là con gái mình mất tích.” Anh đọc lướt qua thông tin, tốc độ nhanh như gió: "Ngày 18 tháng 4 năm 19, ông ta đến báo là đã ba ngày liên tục con gái mình không gọi về nhà, điện thoại cũng không kết nối được, gọi điện đến công ty thì họ nói là cô ấy đã xin nghỉ việc nhưng ông không tin, nhất quyết cho rằng con gái mình đã xảy ra chuyện.”

"Đã được lập án chưa?"

"Nói nhảm, không lập án thì lấy hồ sơ đó từ đâu ra. Nhưng những trường hợp kiểu này thì thường là người mất tích tự lựa chọn biến mất. Đặc biệt là Lữ Tuyết có mẹ đang ốm nặng, ba chỉ là công nhân vệ sinh, áp lực gia đình rất lớn…” Quý Phong đã thấy nhiều cảnh vui buồn, nhân tính thiện ác nên cũng không khó đoán ra suy nghĩ của cảnh sát địa phương.

Chỉ có điều, nếu bộ xương đó là của Lữ Tuyết thì rõ ràng là còn có một câu chuyện khác ẩn giấu phía sau: "Tôi sẽ sớm chạy tới đó, còn có chuyện gì nữa không?"

Giản Tĩnh nói: "Anh có thể gửi cho tôi thông tin của ba mẹ cô ấy không?"

"Không được." Quý Phong từ chối dứt khoát: "Chúng tôi không được để rò rỉ thông tin cá nhân ra ngoài."

"Nhìn thử tí thôi."

"Không nói nhiều."

“Tôi đang giúp cảnh sát phá án đấy, cũng không phải là vấn đề riêng tư của tôi.” Giản Tĩnh biện hộ lý do.

Quý Phong: "Quy định là quy định."

Cô: "Thật sự không được à?"

“Cô muốn biết thông tin của bố mẹ cô ấy để làm gì?” Quý Phong hỏi.

Giản Tĩnh trả lời: "Anh cảm thấy khả năng một người có thể chui vào nhà sách trước bảy giờ, giấu bộ xương rồi né được tất cả camera giám sát để đi ra ngoài sẽ là bao nhiêu?"

"Khả năng rất nhỏ." Quý Phong thực sự cầu thị: "Hầu hết tội phạm đều là người bình thường và hầu hết cảnh sát cũng chỉ là người thường."

Giản Tĩnh đồng ý với nhận định này. Dù sâu trong lòng cô vẫn cảm thấy có chỗ kỳ lạ. Vì vậy cô nói: "Tôi nghiêng về hướng cuộc điện thoại kia chỉ là một trò bịt mắt, người đặt bộ xương vào chính là một trong số chín người kia. Nhưng khi tất cả mọi người bước vào trong đều được camera quay lại, không có ai mang theo bất kỳ đồ vật lớn nào."

“Ừm, cô nghĩ là bộ xương đó vẫn luôn ở trong nhà sách.” Quý Phong lập tức thấy hứng thú: "Tiếp tục đi.”

"Các nhân viên của Kim Ô đến vào khoảng bảy giờ. Họ đến càng muộn thì hành động càng rắc rối và khả năng bị bại lộ càng cao. Vì vậy, những người càng đến muộn thì hiềm nghi càng thấp. Người lập kế hoạch, người viết quảng cáo và người vận hành đến gần như cùng lúc với nhau. Cho dù đó là ai thì khả năng cao là người đó sẽ không có thời gian để hành động một mình."

Giản Tĩnh vừa nói vừa sắp xếp lại suy nghĩ của mình: "Người có nhiều thời gian nhất là quản lý và công nhân vệ sinh. Mặc dù người quản lý có khả năng nói dối và thực ra không hề có cuộc điện thoại nào, nhưng cảnh sát có thể kiểm tra danh sách cuộc gọi và họ sẽ bị phát hiện ra sớm."

“Tôi hiểu.” Quý Phong hoàn toàn hiểu mạch suy luận của cô: "Ba Lữ Tuyết tên là Lữ Vệ Quốc.”

Bên kia điện thoại chợt im lặng.

Giản Tĩnh đứng ở lối vào phòng vệ sinh, ngẩng đầu lên nhìn bảng tên, trên đó có viết ‘Công nhân vệ sinh: Tưởng Hồng; Lữ Vệ Quốc’. Bên cạnh mỗi cái tên có một bức ảnh cá nhân tương ứng.

“Người dọn dẹp hôm nay là Lữ Vệ Quốc.” Cô nhẹ nhàng nói: "Tôi sẽ nói chuyện với ông ta.”

Lữ Vệ Quốc đang dọn dẹp.

Nhìn thấy cô đang tìm mình trên khuôn mặt già nua chất phác của ông cũng không có quá nhiều biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Cô gái, cô có chuyện gì à?"

“Chú đưa thi thể của Lữ Tuyết vào phòng đọc sách đúng không.” Giản Tĩnh nói thẳng vào vấn đề: "Chú là ba của Lữ Tuyết đúng không?”

Lữ Vệ Quốc im lặng.

Cô nói: "Chú muốn tìm ra kẻ sát nhân bằng cách này à?"

Lần này Lữ Vệ Quốc cuối cùng cũng lên tiếng, khẩu âm rất nặng: "Tôi chẳng biết gì, không có trình độ học vấn, cảnh sát cũng không tin điều, tôi không có cách nào khác."

“Chú à, tôi có thể giúp chú.” Thời gian không còn nhiều, Giản Tĩnh không có thời gian và không cũng cần thiết phải an ủi ông, cô trực tiếp nói: “Chú tìm thấy Lữ Tuyết ở đâu?”

Đúng như cô dự đoán, Lữ Vệ Quốc không cần cô an ủi, thứ ông ta muốn là báo thù: "Trong bồn hoa."

“Khu vườn trên cao ở tầng ba?” Giản Tĩnh sửng sốt.

Ông lão gầy gò đen nhẻm chậm rãi gật đầu: "Hôm đó trời mưa, con chó già cứ sủa mãi. Tôi cũng để ý tới, có thể cô không tin, nhưng tôi vẫn luôn biết là con gái tôi đang ở đây."

Trong mắt ông ta, con gái mình là cô con gái hiếu thảo nhất trên đời.

Nhà nghèo, mẹ con bé đau ốm, một mình ông bươn chải với đồng lương ít ỏi không đủ nuôi cả gia đình. Con gái từ khi còn nhỏ đã rất thông minh giỏi giang. Sau khi ra ngoài làm việc tháng nào con bé cũng có hai nghìn tệ gửi về nhà.

"Ba, lãnh đạo rất coi trọng con, con sẽ được tăng lương sớm thôi."

"Ba, con lại được lên chức, tháng sau sẽ gửi được cho ba mẹ ba ngàn. Ba mua một ít đồ ăn ngon cho mẹ nhé."

"Ba, con đang ngồi trong phòng làm việc, ngày nào cũng có điều hòa, ba yên tâm đi."

Mỗi tối con bé đều gọi điện về nhà, hỏi han cơm ngày ba bữa và dặn mẹ nó uống thuốc đúng giờ, dù trời mưa hay nắng vẫn luôn như thế.

Cho đến ngày 15 tháng 4 năm ngoái, trong nhà không hề nhận được một cuộc gọi nào từ con bé.

Ông ta lập tức hiểu ra rằng nhất định con gái đã có chuyện, vì vậy ông ngay lập tức đến đồn cảnh sát để trình báo.

Tuy nhiên, dù đối phương có nói gì đi nữa thì con gái ông ta cũng rất hiếu thảo, chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ mặc họ vì gánh nặng gia đình, cảnh sát nói rằng họ không thể tìm thấy con bé. Nó đã là người trưởng thành, có thể là đã đến chỗ nào khác nhận chức rồi.

Ông ta không tin.

Sau khi mẹ con bé mất, ông ta liền bán đồ trong nhà rồi kiếm việc ở chỗ cho con gái đang làm. Người ở đây nói là cô đã từ chức và bỏ đi rồi nhưng ông ta không tin, dường như trong cõi u minh có điều gì đó đã chỉ đường cho ông ta, nói với ông ta rằng con mình chưa đi xa mà đang ở ngay đây.

Ông ta không có học thức, cũng không biết cách để tìm người nên dùng cách ngu ngốc nhất là đi khắp mọi ngõ ngách bằng đôi chân của mình.

Trọn một năm nay ông ta luôn là người đến làm sớm nhất, về nhà muộn nhất, làm việc gì cũng nghiêm túc, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào, đi khắp nơi trong tòa nhà này.

Cuối cùng ông trời đã thương xót ông ta, một tháng trước là bắt đầu mùa mưa, có một vị khách lên tầng ba cùng với một con chó con. Con chó đó chạy loanh quanh trên sân thượng, khi đi ngang qua bồn hoa thì nó bất ngờ sủa lên.

Lúc đó ông ta đang dọn nước tiểu của con chó thì nghe thấy tiếng sủa, trong lòng liền thót lên. Ông ta đã tìm khắp mọi nơi, ngoại trừ trong bồn hoa là chưa tìm. Liệu có phải con gái ông ta… ở trong đó không?

Buổi tối tan làm ông ta là người ở lại cuối cùng, lẻn lên lầu ba, dùng tay đào đất trong bồn hoa.

Phần đất trong bồn hoa cao đến nửa mét, ông ta đào rất lâu mới phát hiện hiện được đoạn xương tay.

Xương bàn tay ố vàng nằm trong lòng bàn tay nứt nẻ của ông ta như cô con gái đã thoát ra khỏi nấm mồ và một lần nữa nắm lấy tay ba mình.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.