Lưu Biểu lại liếc qua Lưu Cảnh, đứa cháu này yên lặng ba tháng, nhưng vừa ló đầu ra liền làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Trương Doãn khổ tâm thiết kế vu oan mà tính, nhìn như cẩn thận, ngay cả mình đều đã bị lừa gạt, nhưng lại bị cháu này dễ dàng công phá. Loại năng lực này khiến ông không thể không tán thưởng.
Hơn nữa Lưu Cảnh ở cuộc chiến Tân Dã có biểu hiện cao mình, điểm này khiến Lưu Biểu vừa lòng. Giữa trưa nghe Hoàng Trung báo cáo Lưu Cảnh đã bắt đầu đi theo lão học võ, đây là mở đầu tốt.
Lưu Biểu âm thầm khen Lưu Cảnh, nhưng ông lại không biết rằng lần này ở trong vụ án Đào gia, kẻ đứng sau chân chính xoay cục diện cũng không phải năng lực hoặc là vận khí của Lưu Cảnh, mà là thế lực của Tào Tháo xếp ở Kinh Châu.
Nhưng bất kể như thế nào, Lưu Biểu đã dần dần bắt đầu kỳ vọng cao vào cháu của mình Hiện tại vận mệnh thế lực Kinh Tương không rõ, ông cần phải đào tạo bồi dưỡng con cháu Lưu thị có được thực lực lớn hơn. Nếu Cảnh nhi có thể trong vòng hai năm trổ hết tài năng, có lẽ có thể thành quân đội đắc lực nhất cho con mình.
Trong lòng Lưu Biểu thầm nghĩ: "Sau khi kết thúc chuyện này, cần phải để đứa cháu này đi Sài Tang, thay mình trấn an Đào gia. Dù sao Đào gia hàng năm tiến phụng số lượng tiền lương lớn, là một tài nguyên trọng yếu, không thể để mất."
Lưu Cảnh đứng khoanh tay, bề ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng đang nhanh chóng suy tư. Nhìn thái độ của Lưu Biểu, chỉ sợ Trương Doãn lúc này đây phải chịu không nổi, nếu gã bị chèn ép xuống, như vậy ai tới tiêp nhận chức vụ Giáo Uy thuỷ quân, chẳng lẽ chính là Vương U.
Lưu Cảnh đã dần dần nhìn ra dụng ý của Lưu Biểu, bất kể là ai tiếp nhận chức vụ Giáo Uy thuỷ quân, ông ta nhất định sẽ lợi dụng cơ hội lần này trừ đi ảnh hưởng quân đội của thế gia Kinh Châu.
Lưu Cảnh bỗng nhiên hiểu ra, Trương Doãn lần này bị giáng chức, chỉ sợ sẽ là bởi vì gãvà Thái Mạo kết minh quả thật đã chọc giận Lưu Biểu. Gã là cháu ngoại trai của Lưu Biểu, vốn nên là người mà ông ta tin cậy, có thể tay cầm quyền lớn thuỷ quân.
Y hẳn là nên trung thành với Lưu Biểu, ít cùng thế gia kết giao quá sâu, nhưng gãvẩn bị cửa kẹp đầu, chạy tới và Thái Mạo để kất minh. Như thế, Lưu Biểu còn yên tâm để gãchưởng quản thuỷ quân sao?
Có lẽ Lưu Biểu còn nhất thời không tìm thấy nhược điểm củay, hiện tại gãlại tự dura mình tới cửa, chỉ có thể nói Trương Doãn là tự gây nghiệt, không thê sống.
Không bao lâu, bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó truyền đến thanh âm của Trương Doãn:
- Cháu trai Trương Doãn, cầu kiến cậu!
- Tiến vào!
Thanh âm của Lưu Biểu rất bình thản, khiến Trương Doãn thoáng yên tâm. Gã đang ở trong quân doanh suy nghĩ, làm thế nào mau chóng chấm dứt vụ án buôn binh khí của Đào gia lần này, mau chóng lấy được tiền tài.
Tuy rằng gã tạm thời ổn định cậu, nhưng Khoái Việt đã nhúng tay vào việc này, thời gian kéo càng dài, cũng sẽ càng gây bất lợi cho mình.
Nhất là Đào gia, rất có thể sẽ bởi vì Khoái Việt nhúng tay mà không chịu giao ra tiền tài. Thật ra Trương Doãn đã nghĩ tới phương pháp nhanh nhất giải quyết vụ án này, tức là phải bắt được cháu gái Đào Lợi, cũng là nữ nhi của Đào Thắng, chỉ cần nàng rơi vào trong tay mình, Đào Lợi kia liền sẽ lập tức khuất phục.
Y đã phái người đi tìm kiếm con gái Đào gia khắp nơi, lại không thu hoạch được gì, nhưng khi vừa rồi từ miệng một quản sự họ Lý biết được, con gái Đào thị và Lưu Cảnh có kết giao chặt chẽ, nàng kia có thể được Lưu Cảnh giấu hay không?
Trương Doãn đồng thời lại nhận được tin tức, Lưu Cảnh phái hơn trăm binh lính bảo vệ nhà của hắn. Việc này kỳ thật là tự nói với mình, con gái Đào thị có khả năng đang giấu ở trong nhà Lưu Cảnh.
Ngay khi Trương Doãn chuẩn bị áp dụng hành động, cậu Lưu Biểu lại phái người tìm đến gã.
Trương Doãn đi vào thư phòng Lưu Biểu, lại đụng phải ánh mắt của Lưu Cảnh, tim của gã nhảy dựng lên. Lưu Cảnh tại sao lại ở chỗ này?
Trong lòng của Trương Doãn có một loại cảm giác không ổn, có lẽ lần trước vụ Du chước Sở làm gã khắc cốt ghi tâm, có một loại e ngại không nói ra được khi đối mặt với Lưu Cảnh, tận lực không đi trêu chọc sao chổi tai họa này. Mà lần này vụ án Đào gia, theo lý hẳn là không có quan hệ gì với hắn, nhưng hiện tại Trương Doãn biết rồi, vụ án Đào gia vẫn có liên quan đến Lưu Cảnh, rất có thể con gái Đào gia đã bị hắn giấu kín rồi.
Trương Doãn trên đường còn lo lắng làm không tốt lần này lại đem Lưu Cảnh cuốn vào. Nhưng tình hình trước mắt lại nói cho gã biết, Lưu Cảnh cực kỳ có khả năng đã cuốn vào rồi. Không kịp nghĩ nhiều, gã quỳ xuống dập đầu, hành lễ:
- Cháu trai Trương Doãn bái kiến cậu!
- Đứng lên đi!
Sắc mặt Lưu Biểu bình thản, nhìn không ra bất luận hỉ nộ gì, Trương Doãn có chút bất an đứng lên, khi cúi đầu, ánh mắt nhanh chóng liếc qua Lưu Cảnh.
Tuy nhiên Lưu Cảnh cũng như một pho tượng đất, đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, trên mặt cũng không có bất kỳ Biểu hiện gì, thậm chí ngay cả một câu chào hỏi Với gãcũng không có.
Miệng Trương Doãn khô ráo nuốt nước miếng, chờ đợi câu hỏi của Lưu Biểu. Một lúc lâu sau, Lưu Biểu mới không nhanh không chậm hỏi:
- Việc Đào gia xử lý như thế nào? Đào Lợi thả về chưa?
Đào Lợi đương nhiên chưa thả, còn nhốt tại lao ngục thủy trại, Trương Doãn muốn kéo dài hai ba ngày, đợi Đào gia khuât phục mới thả lão, nhưng lại không ngờ lúc này Lưu Biểu lại hỏi tới.
Tâm niệm Trương Doãn chuyển gấp, lau mồ hôi trên trán, thấp giọng nói:
- Cháụ đã phân phó xuống, cụ thể thả có hay không, cháu cũng không rõ ràng lắm, sau khi trở về lại đốc xúc một chút.
Lưu Biểu gật gật đầu, cũng không có hỏi việc này nữa, ông lại thản nhiên nói:
- Cảnh nhi vừa rồi nói cho ta biết, vụ án Đào gia là ngươi hãm hại vu oan, mục đích là kiếm tiền từ trên người Đào gia, là có chuyện như vậy sao?
Đây là Lưu Biểu cho Trương Doãn một cơ hội cuối cùng, trong lòng Trương Doãn cả kinh tim nhảy cuồng loạn, chẳng lẽ mình lộ chân tướng rồi sao? Bị Lưu Cảnh quơ được cái lỗ hổng gì đó rồi ư? Không có khả năng! Chuyện này nhân chứng vật chứng đều đủ, người nên diệt khẩu, cũng toàn bộ bị diệt khẩu rồi, Lưu Cảnh không bắt được nhược điểm gì, hắn chỉ là đang suy đoán thôi.
Trương Doãn lập tức quay đầu lại nhìn thẳng Lưu Cảnh, can đảm quát:
- Cảnh công tử quả thực là một bên nói bậy nói bạ, ta trung thành hộ vệ Kinh Châu, tuyệt không để bọn đạo chích thừa dịp làm càn, làm sao lại hãm hại vu oan. Cảnh công tử, ngươi vẫn ôm hận việc lần trước đúng không!?
Lưu Cảnh cười cười, đáp:
- Bây giờ là bá phụ đang hỏi ngươi, ngươi kêu gào với ta cái gì?
Lưu Biểu nhìn chăm chú vào Trương Doãn, ánh mắt lộ ra thất vọng vô tận, ông khoát tay, phân phó thị vệ xung quanh: