Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 130: Tự đào hố chôn mình

Chương 130: Tự đào hố chôn mình




Trên đại sảnh, mấy trăm đôi mắt đồng loạt nhằm nhìn về phía Hoàng Xạ, ánh mắt người nào người nấy cũng đều tràn đầy kinh ngạc và bất mãn. Hiển nhiên họ cũng đồng lòng với câu chỉ trích của Lưu Cảnh.

Hoàng Xạ tuyệt đối nghĩ đến Lưu Cảnh không ngờ sẽ khai đao với mình như vậy, gã luống cuống đứng lên, vội vàng lớn tiếng giải thích: - Cảnh công tử, ta nghĩ ngươi nhất định đã hiểu lầm rồi.

- Ta không hiểu lầm!

Tiếng của Lưu Cảnh vẫn lạnh lùng như cũ: - Ta sao có thể đáp ứng so kiếm cùng cùng ti quan của ngươi. Đây chẳng phải làm nhục thân phận của ta sao? Hoàng công tử, là ngươi không dám so kiếm với ta, cho nên tìm một người chịu tội thay.

Lưu Cảnh từ từ ngồi xuống, thản nhiên nói: - Hoàng công tử, ta sẽ không tự làm tổn hại thân phận của mình, hoặc là ngươi lên, hoặc ngươi lập tức công khai thừa nhận mình khiếp nhược vô sỉ đi.

Vệ Phác nghe Lưu Cảnh công nhiên miệt thị bản thân mình, trái gia nô, phải ti quan khiến y cả người phát run, Y mặc kệ Hoàng Tổ không cho y tiết lộ thân phận, điềm nhiên nói: - Cảnh công tử, ngươi biết ta là ai không? Tại hạ Vệ Phác, con trai Vệ Trọng, phải chăng đã có tư cách so kiếm cùng ngươi?

Trong hành lang lập tức một mảnh xôn xao. Kiếm thuật của Vệ Trọng danh trấn Kinh Tương, mọi người tuyệt đối không ngờ, nam tử áo xanh này không ngờ lại là con trai của Vệ Trọng, hơn nữa cũng rất nhiều người biết danh tiếng của Vệ Phác, ở Giang Đông tiếng tăm cũng lan rộng.

Lưu Biểu không khỏi hừ lạnh một tiếng, đây là nói rõ ràng Hoàng Tổ cố ý an bài. Lão ta biết mình muốn phái Cảnh nhi đi Giang Hạ liền bắt đầu dùng các loại thủ đoạn ngăn cản, so kiếm làm tổn hại thanh danh cũng là một thủ đoạn ti tiện, nhưng Lưu Biểu không lộ thanh sắc, ông ta muốn xem Lưu Cảnh xử lý việc này thế nào.

Lưu Cảnh sớm biết người áo xanh này thân phận không tầm thường, không phải một gia tướng ti quan, từ thái độ không kiêu ngạo không xiểm nịnh của y đối với Hoàng Xạ có thể nhìn ra y là một người độc lập. Chỉ là hắn muốn để cho Hoàng Xạ tự đào hầm chôn mình, hắn sao có thể cùng Vệ Phác này so kiếm.

Lưu Cảnh đứng lên khẽ cười nói:

- Hóa ra là con trai của danh gia kiếm thuật, thất kính. Nếu ngươi đề xuất cùng ta so kiếm, ta có thể tiếp, nhưng không phải hôm nay, hôm nay là Hoàng Xạ công tử nói muốn cùng ta so kiếm. Thật xin lỗi, gã đề xuất sớm hơn so với ngươi nửa canh giờ, ta cũng đã đồng ý rồi. Vệ công tử, mời đi xuống đi.

Vệ Phác lúc này đã hoàn toàn quên mất chức trách của y, trong lòng đang đắm chìm chờ mong cùng Lưu Cảnh tỷ võ. Y chăm chú nhìn Lưu Cảnh, gằn từng tiếng hỏi: - Chúng ta hẹn khi nào so kiếm?

- Một năm rưỡi sau, mùa thu năm Kiến An thứ tám, ta cùng Thái Tiến công tử cũng đã định lúc đó so kiếm, ngươi có thể tiếp không?

Vệ Phác chậm rãi gật đầu:

- Được! Đến lúc đó ta nhất định sẽ tới tìm ngươi.

Y xoay người thi lễ cùng Hoàng Xạ nói: - Hoàng công tử, hôm nay thực lực bất tòng tâm rồi, chúng ta sau này có thể còn gặp lại!

Nói xong, y xoay người bước nhanh về phía đại sảnh đi ra ngoài, bóng dáng như cô hạc, một lát liền biến mất trong bóng đêm mông lung.

Lưu Cảnh nhìn y đi xa, lại híp mắt chắp tay với Hoàng Xạ nói: - Hoàng công tử, xin mời!

Tình thế nhanh chóng quay ngược trở lại, ánh mắt mọi người đều hướng về phía Hoàng Xạ, ngay cả Đào Trạm cũng thở dài nhẹ nhõm, đôi mắt đẹp lóe lên những tia sáng kỳ dị, nhìn chăm chăm vào Lưu Cảnh. Rốt cuộc nàng hiểu được diệu kế giương đông kích tây trong lời nói của Từ Thứ, thì ra là như thế.

Trong lòng nàng có chút tán thưởng, người này vẫn rất thông minh, nắm được điểm yếu của Hoàng Xạ. Tuy nhiên Hoàng Xạ võ nghệ rất cao cường, hắn có thể là đối thủ của Hoàng Xạ hay không?

Nghĩ vậy, trong lòng Đào Trạm lại có chút lo lắng, Hoàng Nguyệt Anh luôn len lén nhìn Đào Trạm, thấy nàng trong chốc lát cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt, thoáng chốc sắc mặt đỏ lên, trong mắt lóe sáng, lòng không khỏi âm thầm buồn cười. Xem ra còn khẩn trương hơn cả so với nàng ấy tự ra trận, cô gái nhỏ này xem ra đối với người nào đó đã

Tuy nhiên, Hoàng Nguyệt Anh cũng có chút lo lắng, Lưu Biểu làm sao có thể cho phép cháu của mình cưới nữ nhi Đào thị làm vợ. Ôi chao! Chỉ có thể nhìn xem duyên phận của bọn họ thôi.

Trên đại sảnh, sắc mặt của Hoàng Xạ cũng lúc trắng lúc đỏ. Vệ Phác rời đi đẩy gã vào hoàn cảnh cực kỳ xấu hổ. Cùng lúc Vệ Phác tự bộc lộ thân phận vạch trần ý đồ của bọn họ, chỉ sợ Lưu Biểu đã sinh lòng hiềm nghi. Mặt khác Vệ Phác bỏ mặc mình nghênh ngang rời đi, càng khiến gã tiến thoái lưỡng nan.

Lúc này, Thái Dật ở một bên thấp giọng nói: - Lưu Cảnh thời gian học võ chưa dài, với trình độ võ thuật của Văn Độ huynh hẳn có thể chiến thắng hắn.

Những lời này giống như cấp thuốc trợ tim cho Hoàng Xạ. Gã đang suy xét xem dùng sức mạnh khác để hung hăng làm nhục nhã Lưu Cảnh, làm tổn hại thanh danh của hắn, lại quên mình kỳ thực cũng không kém.

Đúng! Lưu Cảnh mùa thu năm ngoái mới bắt đầu học võ, tối đa cũng mới luyện nửa năm. Mà mình luyện võ đã mười năm, ngay cả Thái Tiến cũng không phải đối thủ của mình, như vậy Lưu Cảnh hắn sao có thể là đối thủ của mình chứ?

Hoàng Xạ hít một ngụm khí thật dài, đứng lên tiến vào trong võ trường, bên người gã cũng có mang theo trường kiếm, gã đem trường kiếm giơ lên cao nói: - Cảnh công tử, cung kính không bằng tuân mệnh, Hoàng Xạ ta nguyện đánh với ngươi một trận!

Trên đại sảnh, mọi người bắt đầu trở lên hưng phấn, đây mới là kết quả họ kỳ vọng được thấy. Lưu Cảnh và một người tầm thường so kiếm sao bằng hai vị công tử quyết chiến. Hoàng Xạ được xưng tụng văn võ song toàn, ở Kinh Tương có tiếng tăm, mà Lưu Cảnh là nhân tài mới xuất hiện, một trận chiến đánh bại Thái Tiến, tiếng lành đồn xa, đây quả thật là trận đấu khiến người ta chờ đợi.

Chẳng qua rất nhiều người đều hiểu được, trận đấu kiếm giữa Lưu Cảnh và Thái Tiến chỉ là trận đấu giữa thiếu niên với nhau, còn lâu mới có thể so sánh với cuộc đấu kiếm giữa người trưởng thành. Lưu Cảnh tuy rằng mười bảy tuổi, vừa mới trưởng thành, làm sao có thể so kiếm cùng Hoàng Xạ hơn hắn gần mười tuổi, đang lúc tràn sức. Rất nhiều người đều thấy Lưu Cảnh thật không ổn.

Hôm nay Hoàng Trung còn chưa tới, trong đại tướng chỉ có Văn Sính ở đây. Thái Tiến chậm rãi đến bên cạnh sư phụ, lo lắng nói: - Sư phụ, Cảnh công tử cùng Hoàng Xạ luận võ, chỉ e hơi thất sách.

Văn Sính thấy gã vẻ mặt lo lắng, trong lòng có chút kỳ quái, đồ nhi của mình từ bao giờ bắt đầu lo lắng quan tâm tới Lưu Cảnh rồi. Ông ta cười cười hỏi: - Thất sách chỗ nào?

Thái Tiến lo lắng nói: - Nếu hắn thua trong tay con của Vệ Trọng, tất cả mọi người sẽ xem đó là việc đương nhiên, đối với thanh danh của hắn cũng không tổn hại lớn. Nhưng nếu thua trong tay Hoàng Xạ, sẽ khiến người ta cảm thấy Châu Mục không bằng Hoàng Tổ, đối với danh tiếng của hắn thì sẽ tổn hại cực lớn. Võ nghệ của hắn con biết, thực không phải đối thủ của Hoàng Xạ.

Người Tương Phàn gần như đều không biết biểu hiện trong trận chiến ở Tân Dã của Lưu Cảnh, Văn Sính lại rất rõ ràng. Lưu Cảnh có thể đối kháng cùng Vu Cấm năm hiệp, Hoàng Xạ cũng không quá vậy, hai người bọn họ hẳn sàn sàn như nhau. Kinh nghiệm của Hoàng Xạ nhiều hơn chút, mà Lưu Cảnh lại thắng ở sự bình tĩnh và nhanh trí. Đúng là một cuộc chiến ngang sức.

- Ngươi không cần nghĩ nhiều, xem kết quả là được rồi.

Văn Sính cũng chờ đợi trận đấu võ này, lập trường của ông ta rất rõ ràng, ủng hộ Lưu Cảnh chiến thắng, không chỉ bởi quan hệ của ông ta và Hoàng Tổ bất hòa, quan trọng hơn ông ta thích Lưu Cảnh. Trận chiến ở Tân Dã đã khiến tình cảm bọn họ gắn bó sâu hơn.

Người trung gian cuộc tỷ võ là Thái Mạo, ông xung phong đảm đương làm trọng tài. Mặc dù trong lòng ông vẫn thiên về Hoàng Xạ, nhưng Lưu Biểu ở đây, ông cũng không dám biểu hiện ra nửa điểm thiên vị cho gã.

Trên thực tế, Thái Mạo chủ động nhận chức trọng tài này còn có mục đích sâu hơn. Ông vừa mới được đứa con cả Thái Dật báo cáo, lập tức rõ ràng ý đồ giấu sau lần luận võ này, thì ra Lưu Biểu cùng Hoàng Tổ Giang Hạ đang ám đấu.

Ý đồ của Hoàng Tổ rất rõ ràng, chính là đang công khai lấy hết thể diện của Lưu Cảnh, làm suy yếu lực ảnh hưởng của Lưu Cảnh ở Giang Hạ. Nói không chừng Lưu Biểu cồn buông tha cho việc bổ nhiệm Lưu Cảnh tới Giang Hạ.

Nhưng Lưu Biểu không biết sao? Hơn nữa thân phận Vệ Phác đã bại lộ, ý đồ của Hoàng Tổ rõ ràng, Lưu Biểu không lộ thanh sắc như cũ. Bởi vậy có thể thấy được quyết tâm diệt trừ Hoàng Tổ của Lưu Biểu.

Dưới tình huống như vậy, Thái Mạo không muốn để Lưu Biểu nghĩ việc hôm nay có liên quan với mình, ông muốn Lưu Biểu phải loại bỏ hiềm nghi này.

- Hai vị công tử, yến hội luận võ lấy trợ hứng làm trọng, không phải chiến trường khiến người sống ta chết, quy củ tất cả mọi người đều hiểu rồi, nhưng ta vẫn phải nhắc lại, không cho đả thương người.

Thái Mạo lại lên giọng: - Hai vị cầm trên tay đều là binh khí thực chiến, cái này không phù hợp với quy củ luận võ, cho nên nhất định phải đổi binh khí.

Hoàng Thừa Ngạn gật đầu cười nói: - Lời quân sư nói ta rất đồng tình, ta có hai thanh thiết mộc trường kiếm, đặc biệt chuẩn bị cho các cuộc luận võ, không biết... có thể sử dụng hay không?

- Có thể sử dụng, mời Hoàng gia chủ dâng kiếm.

Một lát, hai gã gia nhân cầm một thanh mộc kiếm đưa lên cho Thái Mạo, Thái Mạo cầm kiếm vung hai đường, đúng là mộc kiếm tiêu chuẩn để luận võ. Ông hướng Lưu Biểu khom người nói: - Khởi bẩm chủ công, có thể cho bọn họ đổi kiếm không?

Lưu Biểu vuốt râu thầm nghĩ, Thái Mạo này thật ra rất thông minh, nhìn ra tâm tư của mình, nóng lòng muốn biểu hiện, ông ta liền gật đầu: - Cho đổi kiếm!

Mộc kiếm đưa lên, Lưu Cảnh đem chiến đao giao cho Từ Thứ, nhận lấy mộc kiếm. Mộc kiếm dài năm thước, dùng Thiết Mộc gọt thành, nặng chừng hai mươi cân, toàn thân đen nhánh, vân gõ cực kỳ tinh mịn. Bởi vì bình thường thiết kiếm phần lớn chỉ nặng hơn mười cân, bởi vậy cây mộc kiếm này nặng tới hai mươi cân hiển nhiên phải dùng tới hai tay để cầm.

Lưu Cảnh liền nghĩ tới những lời Ngọc Chân Tử từng nói với hắn, võ học trong thiên hạ đều vốn ở một mạch, cái gọi là các loại binh khí chẳng qua là do thói quen dùng lực bất khác biệt. Vậy cây mộc kiếm này dùng hai tay, vừa có thể coi là kiếm, vừa có thể xem là đao, thậm chí là thương, là côn.

Đối mặt với Hoàng Xạ, hắn không muốn lại dùng Phong Lôi biến. Thực ra Phong Lôi biến chỉ là biến hóa từ một chiêu đầu trong "Phượng Điểm Đầu" chiêu thức thứ ba của Bách Điểu Triều Phượng thương mà thành. "Phượng Điểm Đầu" cũng chính là chiêu thức Triệu Vân dùng thương đâm bay mất nửa lỗ tai của Cao Lãm, linh hoạt sắc bén vô cùng.

Mà Phong Lôi Biến chỉ là một chiêu đơn giản, bởi vì lúc ấy sức Lưu Cảnh chưa đủ, đối với Phượng Hoàng công pháp lĩnh hội chưa sâu, cho nên Ngọc Chân Nhân đem Phượng Điểm Đầu đơn giản hóa vào một chiêu, chỉ có thể nói là chiêu thức nhập môn của Bách Điểu Triều Phượng Thương.

Trải qua hơn tháng khổ luyện, Lưu Cảnh đã nắm giữ ba chiêu Bách Điểu Triều Phượng Thương, một chiêu Phượng Điểm Đầu, thì ra là một thương đối mặt, tiếp theo là Phượng Hồi Đầu, kỳ thật là thu thương về, còn một chiêu Kim Sí Tỏa, tương đương với phương thức chắn ngang trong đao pháp. Trong thương pháp chiêu số công thủ đầy đủ cả.

Đương nhiên, mặc dù hắn nắm chắc ba chiêu này, nhưng so sánh cùng ba chiêu giống vậy của Triệu Vân vẫn chênh lệch khá xa, chủ yếu là khác biệt về sức mạnh và bề sâu.

Lưu Cảnh hai tay vung kiếm, nhẹ nhàng bổ xuống một kiếm, trong gió vang lên tiếng một tiếng "Ô" cộng hưởng. Lòng tự tin dần dần tràn đầy nội tâm của hắn. Lúc này, hắn bỗng nhiên thấy Đào Trạm, thấy trong đôi mắt đẹp của nàng tràn đầy sự quan tâm dành cho mình. Hắn nhìn chăm chú nàng thật lâu, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Nụ cười này khiến trái tim Đào Trạm đập mạnh, ánh mắt bối rối, cúi đầu, đồng thời lại dâng lên niềm kiêu hãnh không nói ra được. Trong vô số ánh mắt đang chăm chú nhìn hắn, hắn lại ìm tới ánh mắt của mình.

Lúc này, truyền đến một tiếng kẻng nhỏ, Thái Mạo hét lớn một tiếng: - Bắt đầu!





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch