Lưu Biểu trở lại thư phòng, thê tử Thái phu nhân cũng theo vào, giúp y cởi bỏ áo bào, cười nói:
- Kỳ thật thiếp cũng rất lo lắng Tông nhi xảy ra chuyện gì, nhưng nó bình an trở về, thiếp cũng yên lòng, về phần bị thương, chậm rãi tịnh dưỡng tốt là được, tướng quân không cần lo lắng, thiên hạ chỉ có viết thương trị không tốt, không có bệnh nào dưỡng không khỏi.
Lưu Biểu gật gật đầu, thê tử nói cũng có vài phần đạo lý, y ngồi xuống, có chút không vui nói:
- Ta tức giận là nó quá bừa bãi, ta rõ ràng là để nó đi thay ta trấn an Đào gia, không ngờ nó lại chạy tới cầu hôn với Đào gia, vì một nữ nhân mà bị con trai Hoàng Tổ đánh đập tàn nhẫn, truyền ra ngoài ta còn mặt mũi nào mà tồn tại?
Thái phu nhân cười cười, giấu diếm thanh sắc nói:
- Chỉ có thể trách nữ nhi Đào gia kia quá đẹp, nghe nói đến Cảnh nhi cũng muốn cưới nàng làm vợ, lại càng không cần phải nói đến Tông nhi.
- Cảnh nhi?
Lưu Biểu sửng sốt, chuyện này y căn bản không biết, y không khỏi nhíu mày hỏi:
- Việc này là như thế nào?
- Thiếp chỉ là nghe Thiếu Dư nói qua, nói Cảnh nhi thích con gái của Đào Thắng, lần trước so kiếm với Hoàng gia kỳ thật căn nguyên vẫn là vì nàng, kết quả Tông nhi cũng coi trọng nữ tử này, cuối cùng cãi nhau không ra thể thống gì.
- Càn quấy!
Lưu Biểu vỗ bàn một cái cả giận nói:
- Đường đường là cháu của Châu Mục có thể nào cưới con gái của một thương nhân làm vợ?
Trong lòng Thái phu nhân mừng thầm, vội vàng giả vờ giả vịt khuyên nhủ:
- Việc này thiếp chỉ là nghe nói, chưa chắc có thật, hơn nữa thiếu niên trọng tình, điều này có thể lý giải, tướng quân tức giận làm gì.
Lưu Biểu cũng không ngốc, ông vốn vẫn nghi hoặc Lưu Cảnh vì sao bảo vệ Đào gia như vậy, vì việc Đào gia không tiếc đối phó với Trương Doãn, ông vốn đang nghĩ đến Lưu Cảnh là vì Sài Tang, hiện tại xem ra, vốn dĩ hắn là vì con gái của Đào gia, điều này làm cho Lưu Biểu sao có thể không tức giận.
Ông chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, lúc trước Lưu Cảnh sống chết không chịu cưới con gái của Thái gia, còn nói muốn kết hôn với muội muội của Tôn Quyền, con gái của Tào Tháo, hiện tại Lưu Biểu mới biết được nguyên nhân chân thật, khiến trong lòng của ông cảm thấy bất mãn, nếu như là con gái của Khoái gia ông có thể chấp nhận, khăng khăng cứ là con gái của Đào thị Sài Tang.
Lúc này, Thái phu nhân ở một bên lại thấp giọng nói:
- Tướng quân, Đào gia trong chuyện này quả thật có trách nhiệm, không có bảo vệ tốt Tông nhi, ý của thiếp, đơn giản chỉ cần cầu hôn con gái của Đào gia cho Tông nhi làm thiếp, một là khiến Tông nhi kiềm chế, tiếp theo có thể ngăn chặn miệng người ngoài, tướng quân nghĩ sao?
Thái phu nhân đề xuất đem Đào Trạm gả cho Lưu Tông, một mặt là vì trả thù Lưu Cảnh, về mặt khác cũng là một loại thăm dò, xem Lưu Biểu có dụng tâm thay nhi tử che đậy hay không, nếu Lưu Biểu có ý tưởng này, vậy là có thể càng sớm sắp xếp Thiếu Dư gả cho Lưu Tông càng tốt.
Lưu Biểu là một người cực kỳ sĩ diện, y cũng rất lo lắng người ngoài bàn tán đối với nhi tử, để nhi tử cưới vợ nạp thiếp đúng là biện pháp tốt để giấu diếm chân tướng.
Đề nghị của Thái phu nhân khiến Lưu Biểu hơi hơi có chút động tâm, y trầm ngâm một lát, lại bỗng nhiên nghĩ đến Lưu Cảnh, liền khoát tay áo.
- Việc này sau này hãy nói, ta muốn đi xem Châu nha trước, Tông nhi bên này, nàng hãy tận tâm một chút!
Lưu Biểu thay một bộ quần áo, vội vàng đi, nhìn trượng phu đi xa, Thái phu nhân trên mặt lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, ít nhất bước đầu tiên bà làm được rất thành công.
......
Màn đêm lặng yên buông xuống, từ khi Lưu Cảnh xin phép đi Sài Tang, quân doanh Phàn Thành vẫn do Lưu Hổ chưởng quản thay, tuy nhiên, đây cũng chỉ là tạm thời, Lưu Biểu đã bổ nhiệm Ngô Khánh con trai của Ngô Cự làm Quân hầu Phàn Thành, rất nhanh sẽ tiếp quản quân doanh.
Tin tức này khiến đám người Lưu Hổ rất là lo lắng, nếu Lưu Cảnh bị điều đi, bọn họ nên đi nơi nào?
Trong quân doanh, Lưu Hổ đang một mình đứng ở trước bia bắn tên luyện tập, có vẻ tâm tình y không tốt lắm, hùng hùng hổ hổ, liên tiếp mấy mũi tên đều bắn ra ngoài, y hung hăng ném chiếc cung trên mặt đất, mắng:
- Cây cung kiểu gì đây, mụ nội nó chứ, cung của lão tử dùng không có một cây nào tốt cả à!
Lúc này, một tên binh sỹ chạy vội tới, bất ngờ vui vẻ bẩm báo nói:
- Hổ ca, Quân hầu đã trở lại!
Lưu Hổ lập tức không có kịp phản ứng, y sửng sốt một lúc lâu sau, chợt quát to một tiếng, sải bước chạy ra cửa quân doanh.
Xa xa, chỉ thấy Lưu Cảnh từ chỗ cửa doanh dẫn ngựa tiến vào, vừa lúc Ngụy Diên đang trực cổng thành cũng cùng ở một bên, Lưu Hổ vui mừng đến lòng muốn nổ tung, giật nảy mình hô to:
- Cảnh đệ à! Ngươi không cần lão Hổ nữa sao?
Y xông lên trước, ôm chầm lấy Lưu Cảnh, xoay người muốn chạy, lực y lớn vô cùng, thêm trong lòng kích động, Lưu Cảnh lại nhất thời giãy ra không được, Lưu Cảnh vừa bực mình vừa buồn cười, quát:
- Lão Hổ, huynh muốn làm cho đệ xấu mặt sao?
Ngụy Diên ở bên cạnh sợ tới mức vội vàng kéo Lưu Hổ, Lưu Hổ lúc này mới buông ra, Lưu Cảnh đấm vào hõm vai y một quyền, cười mắng:
- Tốt xấu gì cũng làm đồn trưởng mấy tháng, như thế nào một chút tiến bộ đều không có?
Lưu Hổ gãi gãi sau gáy cười ha hả nói:
- Ta nhất thời kích động, Quân hầu không nên tức giận.
Lúc này bọn lính đều nghe thấy mà đến, vây quanh ở hai bên Lưu Cảnh, trên mặt của mỗi người đều mang theo kích động và hưng phấn, càng có một sự tôn kính đối với cấp trên, chuyện Lưu Cảnh ở Sài Tang sớm truyền khắp Tương Phàn, binh sỹ đều đã nghe nói, mọi người mồm năm miệng mười, đều bày tỏ sự chờ mong trong lòng.
- Quân hầu còn phải trở về Sài Tang không?
- Quân hầu, mang chúng tôi đi Sài Tang đi! Chúng tôi nguyện ý đi theo ngài.
Lưu Cảnh nhìn lần lượt từng khuôn mặt tràn đầy chờ mong, trong lòng của hắn cảm động, đại bộ phận huynh đệ này đều cùng hắn vào sinh ra tử ở Tân Dã, có cảm tình rất sâu, mặc dù mới chia tay nửa tháng, nhưng Lưu Cảnh lại cảm giác dường như đã chia tay thật lâu.
Việc này chủ yếu là do một trận chiến Sài Tang, khiến cho hắn có sinh mạng mới, tự nhiên mà đối với quân doanh sinh ra một loại cảm giác đã lâu không gặp, Lưu Cảnh vung tay lên thăm hỏi mọi người, rồi cười nói với một tên bá trưởng:
- Hàn lão bản, ta không ở đây, ngươi có nhân cơ hội đi đánh bạc hay không?
Bá trường liền vội vàng hành lễ:
- Khởi bẩm Quân hầu, ty chức một lần cũng không có đánh bạc.
Dừng một chút, y lại bổ sung:
- Chủ yếu là nương tử trong nhà biết Quân hầu không ở đây, thì quản chặt ty chức hơn.
Mọi người oanh một tiếng cười to, Hàn lão bản là tên sợ vợ.
- Lão bản!
Có người hô to:
- Có phải tiền ngươi giấu ở đế giày cũng bị tịch thu hay không?
Mọi người lại cười to, Lưu Cảnh cũng không nhịn được cười phá lên, tướng sĩ đáng yêu như vậy, hắn sao có thể bỏ được.
- Các vị huynh đệ!
Lưu Cảnh cao giọng nói với mọi người:
- Sau lần trở về này, ta sẽ đi nhậm chức ở Sài Tang, nếu có huynh đệ nguyện ý theo ta, ta nhiệt liệt hoan nghênh, Lưu Cảnh ta hứa với mọi người, mỗi huynh đệ đi theo ta đều sẽ có tiền đồ!
Bốn phía đầu tiên là lặng ngắt như tờ, phút chốc, tiếng hoan hô như sấm rền vang lên.
....
Trong phòng, Lưu Cảnh và vài nhân vật trọng yếu thảo luận việc mọi người đi Sài Tang, Lưu Cảnh trước tiên đem quá trình cuộc chiến Sài Tang nói qua cho mấy người.
- Quân hầu lần này làm thật tốt.
Lưu Hổ nghĩ đến đại chiến không có phần của mình, không khỏi chua xót nói:
- Đệ chạy đến Sài Tang đi lập công nổi danh, lại ném lão huynh đệ chúng ta ở đây trông nhà.
Ngụy Diên ở phía dưới không kìm nổi nhẹ đá y một cước, Lưu Hổ trừng mắt.
- Lão Ngụy, ngươi đá ta cũng vô dụng, cơ hội đã không có, chẳng lẽ càu nhàu cũng không được sao?
Ngụy Diên vẻ mặt xấu hổ, đành phải cười gượng hai tiếng, một bên Lưu Cảnh cười nói:
- Cuộc chiến Sài Tang lần này tới quá đột ngột, chuyện này đệ một chút cũng không có chuẩn bị trước, Đào gia trợ giúp tiền lương, mới giúp để chiêu mộ được một ít binh sỹ, nếu không lần này cái mạng nhỏ của đệ cũng sẽ mất ở đâu đó rồi.
Lưu Hổ than thở một câu.
- Dù sao ta đã xác định với đệ rồi, muốn vứt bỏ ta, đừng có mơ!
- Tốt lắm!
Lưu Cảnh cười khoát tay.
- Chúng ta nói về việc sau này đi! Lần này đệ định đem tất cả huynh đệ đi, cho nên đệ muốn mời các huynh và các huynh đệ liên kết một chút, xem bọn họ có khó khăn gì, tỷ như vợ con Hàn lão bản khẳng định phải cùng đi theo, binh sỹ như vậy có bao nhiêu người? Đệ muốn suy xét sắp xếp cho bọn họ.
Lưu Cảnh hướng thư tá Lư Thăng nói:
- Lư thư tá, chuyện này ta liền giao cho ngài rồi, chậm nhất ngày mốt, ngài hãy cho ta một bản báo cáo.
Lư Thăng yên lặng gật đầu.
- Ty chức hiểu rồi.
Lúc này, Ngụy Diên cùng vài tên đồn trưởng hỏi:
- Quân hầu, chúng ta đây có thể làm cái gì?
- Các ngươi phải làm hai chuyện, một là phối hợp với Lư thư tá tìm hiểu khó khăn của các huynh đệ, tiếp theo là ổn định quân đội, phải phòng ngừa có người yêu ngôn hoặc chúng.
.....
Lưu Cảnh nói yêu ngôn hoặc chúng không phải là không có căn cứ, ngay lúc thanh danh của hắn như mặt trời ban trưa, mỗi người đều tán tụng hắn bảo vệ Sài Tang, chống lại Giang Đông, nhưng là có một chút thanh âm hỗn loạn ở trong đó.
Có tin đồn nói: Lưu Cảnh không rõ lai lịch, cũng không phải cháu của Lưu Biểu, mà là người giả mạo do Tào Tháo phái đến, mục đích là vì giành Kinh Châu.
Còn có một tin đồn, cũng là về Lưu Cảnh, nói Lưu Tông bị đánh trọng thương, trên thực tế là Lưu Cảnh phái người giả mạo Hoàng Dũng, mục đích là muốn dồn Lưu Tông vào chỗ chết.
Mặt khác còn có tin đồn thứ ba, Lưu Tông hạ thể vỡ nát, không cách nào sinh hoạt vợ chồng nữa, đã trở thành phế nhân.
Ba lời đồn này tuy là lời nói vô lý không căn cứ, nhưng nó không có lắng xuống, cuối cùng vẫn hỗn loạn truyền giữa những lờikhen ngợi, không cao cũng không khiêm tốn, hơn nữa lời đồn thứ ba khiến cho người ta cảm thấy hứng thú, trên dưới Tương Dương đều đang bàn luận việc này.
Lưu Cảnh vừa mới đến Tương Dương liền nghe được ba lời đồn đại này, lời đồn thứ ba không có quan hệ gì với hắn, mà hai lời đồn đại trước khiến Lưu Cảnh đề cao cảnh giác, lời đồn đả thương Lưu Tông nằm trong dự liệu của hắn, việc này tất nhiên là Thái gia truyền bá, hắn cũng không lo lắng.
Nhưng cái lời đồn đại thứ nhất lại làm cho Lưu Cảnh có chút giật mình, lời đồn đại hung tàn độc ác này, vượt xa lời đồn đại thứ hai, lúc nghe sơ cái lời đồn đại này, Lưu Cảnh một lần hoài nghi là Lưu Bị tung ra.
Vừa nghĩ lại cảm thấy không có khả năng, lời đồn đãi này, với Lưu Bị không có điểm nào tốt cả, ngược lại hại nhiều hơn lợi, lấy lòng dạ và làm người của Lưu Bị, y không có khả năng vào lúc này đâm sau lưng mình một dao.
Như vậy lời đồn đại này sẽ là ai tung ra, Thái Mạo sao? Hay là Hoàng Tổ, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có hai nhà Thái, Hoàng khả năng lớn nhất.
Ở sau lưng bôi nhọ mình, khơi mào hoài nghi của Lưu Biểu đối với mình, dụng tâm không thể bảo là không ác độc, thủ đoạn không thể bảo là không nham hiểm, cho nên đối với Lưu Cảnh mà nói, đầu tiên là trấn an lòng quân, tiếp theo đó là muốn được tín nhiệm của Lưu Biểu.
Mấu chốt là Lưu Biểu, chỉ cần tranh thủ tín nhiệm của Lưu Biểu, những lời đồn đãi này liền không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Rời khỏi quân doanh, Lưu Cảnh lại cùng vài tên tùy tùng vượt sông trở về Tương Dương, lúc này màn đêm bao phủ hai bờ sông Hán Giang, người qua sông rõ ràng giảm bớt, ngẫu nhiên mới có một con thuyền sang sông.
Lưu Cảnh đi thuyền qua sông, hắn dắt ngựa theo boong thuyền hẹp chậm rãi đi lên bờ, bên cạnh vừa lúc thả neo một con thuyền thuyền đá lớn, trên thuyền thắp đầy đèn lồng, đèn đuốc sáng trưng, ở trên mặt sông tối có vẻ vô cùng sáng chói.
Trên cột buồm cao cao có treo một chiếc đèn lồng đường kính ước chừng nửa trượng, trên chiếc đèn lồng màu cam, chiếu rọi ra một chữ thật to màu đen: "Hoàng".
Chữ "Hoàng" khiến Lưu Cảnh nao nao, bản năng hắn nghĩ tới thuyền của Hoàng Tổ.
Đúng lúc này, mấy chục tên binh sỹ hộ vệ và một người võ quan trung niên xuống thuyền, vừa lúc đối mặt với Lưu Cảnh, chỉ thấy người võ quan trung niên này đầu lớn như cái đấu, sắc mặt như bí ngô, quả nhiên là oan gia ngõ hẹp, người này chính là Hoàng Tổ.