Buổi huấn luyện trên giáo trường đã chấm dứt, mấy nghìn binh sỹ cưỡi ngựa bắn cung vây chật như nêm cối, người nào cũng duỗi dài cổ, vô cùng hưng thú xem Lưu Cảnh bắn tên, trên trận cưỡi ngựa bắn cung có kê một bục gỗ, trên bục gỗ để một cái trống, Hoàng Trung đích thân cầm dùi trống, râu tóc tung bay, hai tay vung mạnh dùi trống, tiếng trống kêu ầm ầm.
Một con chiến mã từ góc Tây Bắc vội vàng chạy tới, làm dậy lên luồng khói bụi cuồn cuộn màu vàng, Lưu Cảnh tay cầm cung tám đấu, người mặc Phiến lân giáp, đầu đội Hồng anh lượng ngân khôi, phía sau lưng đeo một túi tên, thúc ngựa mà chạy, người như thiên thần, ngựa tựa phi long, tư thế oai hùng, làm các binh sỹ kích thích nhiệt liệt vỗ tay.
Lưu Cảnh từ dưới đài trống chạy gấp qua, hai chân điều khiển ngựa, tay phải rút mũi tiễn, đặt lên dây cung, cung giống như trăng tròn, tiếng dây cung vang lên, một mũi tên như thiểm điện bắn ra, bắn thẳng đến người rơm ngoài sáu mươi bước.
"Tạch...!"
Mũi tên chuẩn xác bắn trúng trước ngực người rơm, giành được sự vui mừng của binh sỹ bốn phía, đây là mũi tên thứ bảy của Lưu Cảnh, sáu mũi tên trước, Hoàng Trung lại mặt trầm như nước, nhìn không ra một chút ý cười, lại vung tay gõ vang trống lớn, ông không hề cho Lưu Cảnh thời gian chuẩn bị, yêu cầu liên tục bắn tên, khó khăn đột nhiên tăng lên.
Lưu Cảnh xoay về phía bến thuyền, chạy gấp ra mấy bước, không chần chừ lại giương cung lắp tên, một mũi tên bắn ra, một mũi tên này lực lượng mười phần, lại xẹt qua sát bên cổ của người rơm, bắn vào khoảng không, khiến cho bốn phía vang lên âm thanh tiếc nuối.
Hoàng Trung hừ một tiếng, mình vừa mới đánh trống với tiết tấu nhanh hơn liền xuất hiện sai sót, xem ra bình thường huấn luyện vẫn không đủ, mặt ông như sương lạnh, tiếng trống đánh càng vang.
Lần đầu tiên sai lầm khiến Lưu Cảnh hung hăng bặm môi, hắn cũng không nóng nảy, mà là đang nhớ lại nguyên nhân sai lầm của mũi tên vừa rồi, hẳn là bắn ra quá vội vàng, không có tìm được xúc cảm tốt nhất, kỳ thật đây cũng là chỗ khác nhau giữa Lưu Cảnh và các cao thủ có tài bắn cung chân chính khác, cao thủ có tài bắn cung chân chính cũng không cần tìm cái xúc cảm gì, bắn tên chính là một loại bản năng.
Mà Lưu Cảnh còn lâu mới luyện được loại bản năng này, cần khổ luyện qua ngàn vạn mũi tên mới có thể nắm được, hắn hiện tại chỉ có thể dựa vào xúc cảm, xúc cảm tốt thì có thể một mũi tên trúng bia, xúc cảm hơi yếu thì dễ dàng bắn trượt.
Hôm nay xúc cảm của Lưu Cảnh không tệ, liên tục trúng bảy mũi tên, chỉ có điều ở mũi thứ tám hơi chút gấp gáp, lỡ tay bắn không trúng bia.
Lưu Cảnh hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, lại thúc ngựa chạy gấp, rút ra một mũi tên, giương cung lắp tên, cánh tay trầm ổn như núi, một mũi tên bắn ra, Lưu Cảnh trong lòng liền nhẹ nhàng thở ra, một mũi tên này chuẩn bị tinh thần bắn thủng cổ người rơm, lại nghênh đón một tràng âm thanh ủng hộ.
Mũi tên này tìm được xúc cảm thật tốt, lúc sau hơn mười tiễn bắn như nước chảy mây trôi, liên tục trúng bia, làm cho khi Lưu Cảnh rút ra một mũi tên cuối cùng, hắn đã là trúng mười tám mũi tên trong mười chín mũi, hoàn thành nhiệm vụ Hoàng Trung giao cho hắn.
Lúc này, tiếng trống của Hoàng Trung đã trở nên gấp gáp, Lưu Cảnh giương cung lắp tên, mũi tên cuối cùng bắn ra, nhưng tên vừa rời tay, trong lòng của hắn liền thầm kêu một tiếng không xong, một mũi tên này bắn hỏng rồi, tên theo cây cỏ bay vụt qua năm thước.
Bốn phía lặng ngắt như tờ, mũi tên này mất chuẩn nhiều, khiến binh sỹ bốn phía ngạc nhiên, Lưu Cảnh quay đầu lại nhìn Hoàng Trung, đã thấy ánh mắt của ông nghiêm nghị nhìn mình lom lom, Lưu Cảnh không khỏi cười khổ một tiếng, một mũi tên thất lợi, có thể nói kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
.....
Đầu thành, Lưu Cảnh và Hoàng Trung sóng vai chậm rãi tản bộ, Hoàng Trung cũng không có vì một mũi tên bắn hỏng cuối cùng mà trách phạt hắn, kỳ thật Hoàng Trung biết rằng, Lưu Cảnh trong khoảng thời gian này liên tục gặp được đại sự, sống còn, dưới tình huống như vậy, hắn còn có thể duy trì tập luyện, còn có thể có tiến bộ, việc này đã là cực kỳ đáng quý rồi, mình thật sự không cần trách phạt hắn.
- Hôm nay ta đến Sài Tang, kỳ thật chủ yếu là muốn cùng công tử nói một chút chuyện về sau.
Lưu Cảnh yên lặng không nói gì mà đi, thời điểm hắn càng muốn nghe, rất ít khi cắt ngang lời nói Hoàng Trung, Hoàng Trung nhìn hắn một cái, lại tiếp tục nói:
- Lúc gần đi, Châu Mục đã từng nói chuyện kỹ càng, sở dĩ để cho ta trú binh tại bắc bộ quận Trường Sa, mức độ rất lớn là vì giúp công tử, có thể ở thời khắc mấu chốt xuất binh giúp công tử cướp lấy Giang Hạ, ta muốn nghe xem tính toán của công tử.
Hai người đã đi đến tường thành cuối, vịn lấy lỗ châu mai nhìn về hướng đông, Trường Giang rộng lớn mạnh mẽ xuất hiện trước mắt, chảy về hướng đông, Lưu Cảnh trầm tư thật lâu sau, thấp giọng nói:
- Tính toán của vãn bối không phải cướp lấy một khu vực Giang Hạ, trong khoảng thời gian này vãn bối luôn luôn làm một chuyện, làm dịu đi thù hận giữa Kinh Châu và Giang Đông, việc này là vì tương lai có thể liên hợp Đông Ngô, cùng nhau kháng Tào, lão tướng quân có thể hiểu được khổ tâm của vãn bối không?
Hoàng Trung rất là kinh ngạc, lão không nghĩ tới Lưu Cảnh lại nói như vậy, nhưng Hoàng Trung dù sao cũng là lão tướng kiến thức rộng rãi, ông bỗng nhiên đã hiểu ý tứ của Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh căn bản không có đem Hoàng Tổ để ở trong lòng, lòng của hắn đã thả trong tương lai, trầm ngâm một lát, Hoàng Trung hỏi:
- Nếu Giang Đông lại tiến công Giang Hạ quy mô lớn, còn sẽ có liên hợp kháng Tào sao?
- Không có đồng minh vĩnh viễn, đương nhiên cũng sẽ không có kẻ thù vĩnh viễn.
Lưu Cảnh bình tĩnh nhìn chăm chú vào mặt sông nói:
- Chỉ cần phù hợp với ích lợi của song phương, tự nhiên sẽ ngồi xuống đàm phán.
Hoàng Trung đã trầm mặc, lão có thể hiểu được ý tứ của Lưu Cảnh, hắn và Đông Ngô giải hòa là vì ích lợi Kinh Châu, thật lâu sau, Hoàng Tổ khe khẽ thở dài hỏi:
- Công tử đông hoãn Giang Đông, có chiếm được ủng hộ hay thậm chí chỉ là sự cho phép của Châu Mục không?
Lưu Cảnh lắc đầu.
- Ông sẽ không đồng ý!
- Vậy sao công tử vẫn....
Hoàng Trung càng thêm không hiểu.
Lưu Cảnh khoanh tay thản nhiên mỉm cười.
- Lưu Cảnh làm việc, sẽ không cố ý đi chấp hành mệnh lệnh ai, tất cả xuất phát điểm của vãn bối, cũng là vì tương lai Kinh Châu, chỉ cần vãn bối cho rằng là đúng, vãn bối liền kiên trì làm, nếu làm Châu Mục tức giận cũng sẽ không tiếc.
Lưu Cảnh quay đầu lại nhìn chăm chú vào Hoàng Trung, trong ánh mắt sáng ngời hữu thần bao hàm quá nhiều chờ mong.
- Vãn bối hy vọng có thể được lão tướng quân ủng hộ.
Hoàng Trung trên mặt lộ ra một nụ cười giảo hoạt, nói:
- Nếu đến lúc đó công tử có thể thuyết phục ta, ta đây nhất định ủng hộ công tử!
- Nếu không thuyết phục được thì sao?
Lưu Cảnh vừa cười truy vấn.
- Nếu công tử ngay cả ta đều không thuyết phục được, vậy những chuyện công tử làm còn có ý nghĩa gì?
Lưu Cảnh gật gật đầu, hắn chăm chú nhìn đại giang mạnh mẽ rộng lớn, trong lồng ngực không khỏi dâng lên hùng tâm vạn trượng, hắn vừa như nói với Hoàng Trung, vừa như đang lầm bầm lầu bầu:
- Vừa gặp phong vân liền hóa rồng, lão tướng quân, Lưu Cảnh ta chính là một con Kim Lân (ý nói là cá, không phải là con Lân trong Long, Lân, Quy, Phụng) trong Trường Giang này, ngày phong vân tụ hội, chính là lúc Lưu Cảnh ta trút bỏ lớp vảy mà bay lên.
Hoàng Trung cũng bị chí khí Lưu Cảnh ảnh hưởng, ông dường như cũng quên mình là nguyện trung thành Lưu Biểu, chậm rãi gật đầu nói: