Từ mùa thu năm Kiến An thứ sáu đến nay, Lưu Bị nương nhờ vào Kinh Châu đã hai năm, tuy lúc đầu quan hệ của y với Lưu Biểu không được tốt lắm, nhưng hai năm trôi qua, cũng dần dần hiểu biết về nhau, Lưu Biểu đối với y cũng tốt hơn nhiều, không còn soi mói coi y như cái đinh trong mắt, thường xuyên mời y đến Tương Dương dự tiệc, quan hệ của hai người vô cùng hòa hợp.
Lần này Lưu Bị đến quận Trường Sa tìm Thái Thú Trương Cơ chẩn bệnh, trước đó đã xin được sự đồng ý của Lưu Biểu, đây cũng là chỗ thông minh của Lưu Bị, trải qua hai năm chung sống với nhau, Lưu Bị phát hiện Lưu Biểu là người rất coi trọng hình thức.
Lưu Biểu rất để ý đến thái độ, rất nhiều chuyện dường như không thể thành công, nhưng chỉ cần thương lượng nghiêm túc với Lưu Biểu, kết quả sẽ ngoài dự đoán của mọi người.
Ví dụ như, Lưu Bị đề cử cho Giản Ung đảm nhiệm chức Chủ bộ ở Nam Quận, Nam Quận và Lưu Bị dường như cũng không có quan hệ gì, nhưng Lưu Bị hy vọng Giản Ung vì y cùng với Lưu Kỳ liên hệ ràng buộc với nhau, y rất nghiêm túc và nói chuyện một lần với Lưu Biểu, thật bất ngờ, Lưu Biểu lại đáp ứng lời thỉnh cầu của y.
Còn có rất nhiều chuyện đều như vậy, chỉ cần không giấu diếm Lưu Biểu, chủ động nói chuyện thành thật với ông, Lưu Biểu sẽ vui vẻ nhận lời.
Từ lâu, Lưu Bị đã hiểu ra một điều, Lưu Biểu không can tâm để y cướp lấy Kinh Châu, ông rất để ý tới thanh danh của Lưu Bị ở Kinh Châu, chỉ sợ y vượt qua mình, cái Lưu Biểu coi trọng là danh tiếng, bất luận Lưu Bị làm việc gì có uy tín đều bị ông đố kỵ.
Hiểu ra điểm này, Lưu Bị liền cố ý làm thấp đi danh tiếng của mình, đề cao danh tiếng của Lưu Biểu, mỗi lần tụ hội, y đều khen ngợi trí tuệ Lưu Biểu trước mặt các danh sỹ phương Bắc ở Kinh Châu.
Một lần lại một lần, một năm rồi lại một năm, Lưu Biểu cũng dần buông lỏng đề phòng với Lưu Bị, quan hệ của hai người càng thêm thân mật, thậm chí một vài quân quốc đại sự, Lưu Biểu cũng phái người mời Lưu Bị đến, trưng cầu ý kiến của y.
Đương nhiên, Lưu Bị cũng biết được ý đồ sâu xa của chuyện này, Lưu Biểu sẽ không vô duyên vô cớ thay đổi thái độ đối với y, trong cuộc chiến Tân Dã hận là không thể mượn tay Tào Tháo giết y, hiện tại càng coi trọng y như anh em ruột thịt, cùng y hưởng thụ Kinh Châu.
Lưu Bị cũng nghĩ thông suốt ý đồ thâm sâu của Lưu Biểu, Lưu Biểu có ý đồ đưa Lưu Bị vào hệ thống Kinh Châu, đổi lại mà nói, chính là Lưu Biểu muốn thâu tóm Lưu Bị, chính vì vậy, bổ nhiệm Giản Ung làm Chủ bộ ở Nam Quận là tốt nhất.
Việc này giống xà ưng tranh đấu, chim ưng vốn định mổ rắn làm thức ăn, mà rắn thì căm thù chống cự, khi rắn chợt phát hiện, chim ưng cũng có thể trở thành món ngon trong mâm cho nó, rắn toan tính có thể thay đổi được tình thế.
Chỗ cao minh của Lưu Bị chính là chỗ này, y cũng không phản kháng việc Lưu Biểu thâu tóm, mà là thuận thế làm theo, đồng thời cũng không vì tín nhiệm của Lưu Biểu với y mà lơi lỏng, trái lại, y càng khiêm tốn ngoan ngoãn nghe lời Lưu Biểu, càng thêm có thành ý, với bộ hạ càng thêm trói buộc nghiêm khắc.
Lần này Lưu Bị đến Trường Sa chẩn bệnh, y đề cập sơ qua, liền nhận được sự đồng ý của Lưu Biểu, tuổi gần năm mươi, nhưng lại không có một mụn con, bất kể như thế nào đều khiến người ta sinh lòng cảm thông.
Lúc này, Lưu Bị đã ở Sài Tang, y cũng không vội đi tìm Lưu Cảnh, mà sai Triệu Vân đi thăm Lưu Cảnh, y biết rõ, bên cạnh Lưu Cảnh tất nhiên là có gián điệp của Lưu Biểu, nếu để cho Lưu Biểu biết sau khi hắn đến Sài Tang lập tức đi tìm Lưu Cảnh, chỉ sợ khiến ông nảy sinh hiềm nghi không cần thiết.
Sẽ càng ảnh hưởng đến chuyến đi Trường Sa lần này, lần này đi Trường Sa, nói là đi gặp Thái Thú Trương Trọng Cảnh xem bệnh, thực ra là y đi gặp Lưu Bàn.
Những đứa con cháu của Lưu Biểu ngoại trừ Lưu Tông ra, còn lại đều làm Lưu Bị cảm thấy rất hứng thú, Lưu Kỳ là người khoan dung, nhân hậu, lai lịch của Lưu Cảnh thần bí, nghe nói Lưu Bàn và Lưu Kỳ tính tình giống nhau, là người độ lượng, khiêm tốn, cũng không phô trương, Lưu Biểu hiển nhiên là muốn đem quận Trường Sa giao cho y.
Lưu Bị thông qua chuyến đi Trường Sa lần này, lấy cớ chữa bệnh, ở lại Trường Sa mấy tháng, muốn xây dựng mối quan hệ gắn bó với Lưu Bàn.
Về phần Lưu Cảnh, bản thân Lưu Bị đối với y rất cảm kích, cũng muốn thiết lập một mối quan hệ thân tình, nhưng hơn một năm trước phát sinh một sự việc, khiến Lưu Bị có chút kiêng kỵ với Lưu Cảnh.
Mùa hè năm ngoái, Thái Dật phái người đi điều tra lai lịch của Lưu Cảnh, kết quả bị Lưu Bị chặn lại, Lưu Bị lập tức cũng phái người đi huyện Cao Bình tìm hiểu tin tức, ý đồ muốn tìm được thân phận đích thực của Lưu Cảnh.
Không ngờ người của y lại đi trễ một bước, cậu của Lưu Cảnh một nhà năm người đều chết trong biển lửa, không một ai có thể trốn thoát, huyện Cao Bình là nơi duy nhất xác nhận được danh tính của Lưu Cảnh, cái chết của bọn họ khiến Lưu Bị không có cách nào tìm được một chút manh mối gì về thân phận của Lưu Cảnh.
Chuyện này khiến Lưu Bị rất kiêng kỵ Lưu Cảnh, lúc này mới biết được lòng dạ ác độc của hắn, cuối cùng y không muốn quen thân với Lưu Cảnh, mặc dù người này tuổi trẻ, tâm cơ lại sâu, y kết giao với người này quá nhiều, một ngày nào đó Lưu Cảnh sẽ bán mình cho Lưu Biểu, được thì ít mà mất thì nhiều.
Lưu Bị đang trong phòng trầm tư thì lúc đó ngoài cửa có tùy tùng bẩm báo:
- Bẩm Tả Tướng quân, có Cảnh công tử cầu kiến.
Lưu Bị cũng không có giật mình, y biết rằng Lưu Cảnh sẽ đến, sở dĩ hiện tại y ở trong thành Sài Tang, trên thực tế đã sẵn sàng để chuẩn bị tiếp kiến Lưu Cảnh, y ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Mời vào!
Một lát, Lưu Cảnh bước nhanh vào phòng, cúi đầu thi lễ với Lưu Bị:
- Tiểu điệt Lưu Cảnh bái kiến thúc phụ!
Từ sự thay đổi về lễ tiết, có thể thấy thái độ của Lưu Cảnh đối với Lưu Bị cũng thay đổi, lúc trước Lưu Cảnh cũng không khấu đầu hành lễ với Lưu Bị, đồng thời tự xưng là vãn bối, gọi Lưu Bị là hoàng thúc, mà hiện tại, hắn giống như Lưu Kỳ, gọi Lưu Bị là thúc phụ.
Sự thay đổi về thái độ này có liên quan đến lễ hiến tế của gia tộc vào ngày đán nhật năm nay, trong nghi lễ hiến tế, Lưu Bị là bà con xa của gia tộc, cũng tham gia lễ tế của gia tộc Lưu Biểu, trên thực tế là Lưu Biểu cố ý bày ra thái độ này, ông gọi Lưu Bị là đệ, không chỉ là nói ngoài miệng.
Đổi lại mà nói, ông muốn đưa Lưu Bị vào gia tộc Lưu thị Kinh Châu, theo lý thuyết thì điều này hoàn toàn bình thường, bọn họ đều là hoàng tộc Đại Hán, Lưu Bị được đương kim Hoàng Đế gọi là hoàng thúc, mà Lưu Biểu lại là dòng máu hoàng thất chính thống, bọn họ xưng hô vậy là đương nhiên.
Lưu Kỳ và Lưu Bàn gọi y là thúc phụ, y vui vẻ nhận, nhưng Lưu Cảnh cũng xưng hô như vậy, khiến y có cảm giác không được tự nhiên, ít ra y biết được Lưu Cảnh nghĩ một đằng nói một nẻo.
Tuy nhiên, Lưu Bị vẫn tỏ vẻ bình thản cười tủm tỉm nói:
- Hiền điệt không cần đa lễ, mời ngồi!
Lưu Cảnh ngồi thẳng eo, cười nói:
- Thúc phụ tới Sài Tang lúc nào vậy, vì sao không viết phong thư gửi trước, đệ tiểu điệt chuẩn bị cho chu đáo, bây giờ lại để thúc phụ ở quán trọ, tiểu điệt thật sự là áy náy.
Lưu Bị ha hả cười:
- Tử Long hẳn là đã nói cho hiền điệt rồi, ta đi Trường Sa, đi ngang qua Sài Tang, chủ yếu là Tử Long muốn gặp hiền điệt, chỉ ở lại đây có một đêm, sáng sớm ngày mai liền xuất phát, không muốn làm phiền đến hiền điệt.
Dừng một chút, Lưu Bị lại dò xét Lưu Cảnh cười nói:
- Một năm không gặp, hiền điệt tiến bộ hơn nhiều, và thật khác so với hồi tộc tế đầu năm, khó trách ta lúc gần đi, Châu Mục cũng khen hiền điệt, nói hiền điệt đã là đại tướng Kinh Châu, có thể độc chắn một phương, có hiền điệt trấn thủ Sài Tang, quân Giang Đông không dám tây tiến một bước nào.
Lưu Cảnh lại trầm ngâm một chút nói:
- Có một chuyện chỉ sợ sẽ làm cho thúc phụ thất vọng, Giang Đông đã có biến động.
Lưu Bị cả kinh:
- Hiền điệt nói là, Giang Đông muốn tấn công Giang Hạ sao?
- Có phải là muốn tấn công Giang Hạ hay không, tiểu điệt không biết, nhưng tiểu điệt có thể khẳng định, Giang Đông đã tăng binh ở Bành Trạch rồi, trong hai ngày gia tăng thêm mấy trăm thuyền chiến, không giống bình thường.
- Hiền điệt đã báo cáo chuyện này với Châu Mục chưa?
Lưu bị lại hỏi.
- Hiện tại còn chưa thể xác định là tăng binh, hay là thay quân vào mùa thu như bình thường, tiểu điệt đã sai người đi quan sát thêm mấy ngày nữa, xác minh được sự việc rồi mới báo cáo.
Lưu Bị khe khẽ thở dài:
- Hiền điệt, không phải ta muốn nói xấu, hiền điệt quả thật có một số việc làm không được ổn thỏa, bá phụ nói hiền điệt cái gì cũng tốt, có điều hiền điệt muốn làm gì thì làm, luôn tiền trảm hậu tấu, thậm chí trảm mà không tấu.
- Ví dụ như việc đi phúng viếng ở Đông Ngô, trước đó hiền điệt không được bá phụ đồng ý, liền tự tiện làm, kỳ thật đây là điều tối kỵ trong quan trường, bởi vì ông là bá phụ của hiền điệt, mới có thể dễ dàng tha thứ, nếu đổi thành người khác, đã không thể tha cho hiền điệt rồi.
- Kỳ thật ta hiểu hiền điệt không muốn bị quản chế ở Kinh Châu, nhưng chí ít ngoài mặt hiền điệt phải tỏ vẻ nghe lời, ví như Tào Tháo, ai cũng mắng hắn là Hán tặc, nhưng bề ngoài hắn rất biết lễ nghi, thậm chí không để ai phải chỉ trích.
- Chính bản thân ta chẳng hạn, ta là Tả Tướng quân, bá phụ của hiền điệt là tướng quân trên danh nghĩa, nhưng chiếu theo chức vụ triều đình, chức quan của ông ở trên ta, khi đối đáp với ông ta luôn có lễ nghĩa, có việc gì ta đều nói cho ông một tiếng, thật sự tôn trọng ông, đồng thời ông cũng rất tôn trọng ta.
- Cho nên ta muốn khuyên hiền điệt, Sài Tang ở trong tay, hiền điệt phải biết nắm thật chặt những lợi ích trong tay mình, có sự việc gì cần phải bẩm báo Châu Mục, phải xem trọng ông, đối với hiền điệt chỉ có ích mà không có hại.
Lưu Bị nói được những lời thấm thía, thành khẩn vô cùng, Lưu Cảnh cũng không một chút nghi ngờ thành ý của Lưu Bị, những lời nói này, vừa thực dụng, lại không lại không làm tổn hại đến lợi ích của mình, Lưu Bị cớ sao mà không làm?
Lưu Cảnh gật gật đầu, hạ thấp người nói:
- Đa tạ thúc phụ khuyên bảo, Lưu Cảnh tuổi trẻ ngu dại, rất nhiều chuyện không hiểu, phạm sai lầm cũng không biết, tiểu điệt sẽ nhớ kỹ những lời nói của thúc phụ.., lập tức báo cáo cho bá phụ tình hình của quân Giang Đông.
Lưu Bị ha hả cười.
- Nghe sai biết sửa, điều này còn tốt hơn không phạm sai lầm, nếu việc của quân Giang Đông xử lý tốt, sẽ hoàn toàn thay đổi những bất mãn đối với hiền điệt trong lòng Châu Mục, hiền điệt, nghe lời của ta, sẽ không có sai đâu.
- Những lời nói tâm huyết của thúc phụ, điệt nhi ghi khắc trong tâm.
Lúc này, trong phòng an tĩnh lại, Lưu Cảnh và Lưu Bị nhất thời không nói, sau một lúc lâu, Lưu Cảnh thản nhiên hỏi:
- Lần này thúc phụ đến Sài Tang, hẳn là đi ngang qua Vũ Xương!
Trong lòng Lưu Bị rùng mình, y lập tức hiểu được ý tứ của Lưu Cảnh, ý của hắn là hỏi mình có đi thăm hỏi Hoàng Tổ hay không, Lưu Bị không khỏi thầm mắng Lưu Cảnh là một tên tiểu hồ ly, y còn nhớ mãi hai năm trước mình cố ý kết giao với Hoàng Tổ.
Năm đó Lưu Bị là muốn ở Kinh Châu tìm viện trợ ở bên ngoài, cho nên mới cố ý kết giao với Hoàng Tổ, không ngờ Hoàng Tổ rất gắn bó với Thái gia, mà Thái gia căm thù mình, cho nên giao tình giữa y và Hoàng Tổ không đi đến đâu.
Lại nói tiếp, chuyện này còn khiến Lưu Bị có chút hổ thẹn, y chưa thấy rõ thế lực vận mệnh Kinh Châu, liền tùy tiện xuất kích, kết quả thành kẻ vô tích sự, ngược lại khiến Lưu Biểu bất mãn, đây là một bài học của Lưu Bị.
Hôm nay Lưu Cảnh nhắc lại chuyện cũ, khiến trong lòng Lưu Bị không khỏi cảm thấy xấu hổ, hắn lắc đầu cười khổ nói:
- Hiền điệt nói đến Hoàng Tổ! Đấy là chuyện hai năm về trước, ta làm việc ngu xuẩn nhất thời, không muốn nói đến!
Lưu Cảnh cũng mỉm cười:
- Chí khí Thúc phụ quả nhiên là không phải người thường nào cũng có thể theo kịp, kỳ thật điệt nhi là muốn thỉnh giáo thúc phụ, làm sao có thể hoàn toàn diệt trừ Hoàng Tổ, giúp điệt nhi có thể chiếm cứ Giang Hạ.
Lưu Bị nhìn chăm chú vào ánh mắt của Lưu Cảnh, trong ánh mắt của hắn trần đầy sự thành khẩn, trong lòng Lưu Bị trầm ngâm một lát, cười nói:
- Đây là sự việc nội bộ của Kinh Châu, ta cũng không dám nói bừa, hiền điệt chớ có hỏi ta, kỳ thật những việc ở Kinh Châu, hiền điệt có thể nhìn xa trông rộng hơn ta.
Lưu Cảnh không khỏi thầm mắng một tiếng "tên lão hồ ly này", hắn lại không chịu buông tha cho Lưu Bị, lại tiếp tục hỏi:
- Tục ngữ nói, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, thúc phụ chinh chiến mấy chục năm, kinh nghiệm dầy dặn, vì sao ở thời khắc quan trọng này này, không chịu chỉ bảo cho điệt nhi một chút?
Lưu Bị chăm chú hắn thật lâu sau, khẽ thở dài một cái nói:
- Hiền điệt cũng biết là thời điểm mấu chốt này, mắt thấy đại quân Giang Đông đang đến gần, lúc này, hiền điệt nên đồng tâm hiệp lực với Hoàng Tổ, cùng nhau đối phó quân Giang Đông, nếu Hoàng Tổ bất hạnh bị diệt vong, lấy sức của một mình hiền điệt, có thể đơn độc chống đỡ được mối nguy Giang Hạ hay không?
Lưu Cảnh trầm tư một lát, lại liếc nhìn Lưu Bị, thấy y vẻ mặt nghiêm túc, Lưu Cảnh bỗng nhiên đứng dậy cúi người thi lễ: