Trong ngoài huyện Sài Tang vô cùng bận rộn, hàng nghìn dân chúng Sài Tang đang lục tục trở về gia viên, lúc trước khi đem dân chúng Sài Tang rút lui đến huyện Dương Tân và huyện Hạ Trĩ, liền có không ít tướng lĩnh phản đối, bao gồm Lưu Hổ và Ngụy Diên đều phản đối, cho rằng như vậy hao thời gian hao sức lực, nhưng Lưu Cảnh lại ra sức gạt bỏ lời khuyên can của mọi người, kiên trì để quân dân cùng rút lui.
Trên đầu thành, Lưu Cảnh đang thị sát đám thợ thủ công một lần nữa trang bị từng cái máy ném đá và thạch pháo, máy ném đá và thạch pháo này đuợc chế tạo ở huyện Dương Tân, vận chuyển đến Sài Tang trang bị một lần nữa.
- Đến nhà rồi!
Ngoài thành xuất hiện một tràng tiếng hoan hô khiến cho Lưu Cảnh chú ý, hắn xoay người đi đến bên tường, chỉ thấy mấy trăm thuyền đang xếp hàng vào thành, sự xúc động khi về đến nhà làm cho dân chúng hoan hô liên tục.
Ánh mắt Lưu Cảnh phóng ra xa, hắn nhìn từng chiếc thuyền nhỏ trên sông vận lương số có lượng lớn dân chúng Sài Tang đang trở về thành, mỗi người sắc mặt đều vô cùng vui vẻ, mang theo vui sướng trở về gia viện, khóe miệng của Lưu Cảnh cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Lúc này, phía sau truyền đến những tiếng xì xào, Lưu Cảnh quay đầu nhìn lại, hóa ra là trên đầu thành có mấy trăm cô gái đưa cơm đến đây, có người bê thùng gỗ, có người đội bình gốm trên đầu, trong thùng gỗ là bánh nóng hổi, còn lại trong bình gốm là hương vị thơm ngon của thịt băm.
Những cô gái đến khiến trên đầu thành lập tức náo nhiệt hẳn lên, sự mỏi mệt của thợ thủ công và các binh sỹ lập tức trở thành hư không, nhốn nháo lao tới, tiếng cười nói không ngừng.
Lưu Cảnh cười cười, nam nữ tương xứng, làm việc không phiền lụy, bỗng nhiên, Lưu Cảnh thấy một thân ảnh quen thuộc, nữ nhân trẻ tuổi đầu đội chiếc nón trúc, dáng người đẫy đà nhưng vẫn có thể xem như thon thả, động tác có một loại tao nhã không nói ra được, nàng đang nghe một tên binh sỹ nói cái gì đó, binh sỹ liền chỉ về phía mình.
Lưu Cảnh ngây ngẩn cả người, chính là nàng sao?
Nữ nhân trẻ tuổi nhìn thấy hắn, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười tươi động lòng người, khoảnh khắc này, Lưu Cảnh nhận ra nàng, thật đúng là Đào Trạm.
Lưu Cảnh vừa mừng vừa lo, bước nhanh về phía nàng, nhưng đi đến trước mặt nàng, rồi lại có chút chần chờ, chỉ thấy đỉnh đầu Đào Trạm đội một một chiếc nón tre rộng vành màu đen của nông dân bình thường, mặc váy dài màu tro giống các cô gái bình thường, khuỷu tay mang một cái giỏ trúc, dùng vải bố che đậy, từ bên ngoài nhìn vào, nàng hoàn toàn là con gái một nhà nghèo bình thường.
Chỉ có điều làn da nàng trắng mịn không giống con gái nhà bình thường, bại lộ thân phận không tầm thường của nàng.
- Sao nàng lại tới đây?
Lưu Cảnh nhìn sơ đánh giá nàng, nhịn không được bật cười.
Đào Trạm rốt cuộc cũng đã tìm được Lưu Cảnh, lòng tràn đầy vui sướng, nhưng thấy ánh mắt của nàng đánh giá trang phục của mình, không khỏi hờn dỗi lườm hắn một cái.
- Như thế nào, làm một thành viên Sài Tang, thiếp không thể đem tới cho các binh sỹ một chút cơm canh, thể hiện tâm ý sao?
- Đương nhiên có thể, chỉ lả.....
- Chỉ là cái gì?
Đào Trạm cắt lời của hắn, không cho hắn nói thêm gì đi nữa, nàng lại ra vẻ tức giận trừng mắt nhìn Lưu Cảnh.
- Chẳng lẽ thiếp mặc như vậy có cái gì không ổn sao? Đây chính là vải tự tay thiếp dệt, quần áo tự tay thiếp làm.
- Không có!
Lưu Cảnh vội vàng cười giải thích nói:
- Ta chỉ là không ngờ nàng sẽ xuất hiện ở đầu thành, cho nên cảm thấy rất kinh ngạc, cho là mình nhìn hoa mắt.
Đào Trạm thấy thái độ hắn thành khẩn, lúc này mới đổi giận thành vui, đem giỏ trúc đưa cho hắn, cười khanh khách nói:
- Ăn đi! Đây là cơm trưa của chàng.
Một dòng nước ấm trào vào trong lòng Lưu Cảnh, hoá ra nàng là đưa cơm tới cho mình rồi, trong lòng của hắn cảm động, tiếp nhận chiếc giỏ cười nói:
- Là gì vậy?
- Là vài món thiếp tự mình làm, lại còn có hai cái bánh thịt dê thiếp học từ tiểu Bao Tử để làm cho chàng, xem có thích hay không.
Lưu Cảnh không khỏi lại nhìn bàn tay mịn màng nhỏ nhắn của nàng liếc mắt một cái, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như vậy, có thể tự mình dệt quần áo, còn có thể nấu ăn, thật sự là làm khó nàng.
Lưu Cảnh yên lặng gật đầu, tìm một cái tảng đá lớn bằng phẳng, xốc khăn vải lên, trong giỏ xách chính là một hộp đựng đồ ăn tinh xảo, lại mở hộp đồ ăn ra, hắn thấy một khay rau xanh và củ cải trắng như tuyết được cắt nhỏ, phối hợp với khay bạch ngọc, làm người ta tâm tình sảng khoái, đây không phải là món ăn nhẹ, trái ngược lại chính là một tác phẩm nghệ thuật.
Đào Trạm đã tháo nón trúc xuống, lộ ra mái tóc đen nhánh, khiến nàng càng thêm xinh đẹp động lòng người, nàng đưa cho Lưu Cảnh một đôi đũa, tay ngọc thon lại từ trong hộp đựng thức ăn lấy ra một bánh thịt dê, dùng thìa cẩn thận múc một lớp thịt dày, cuốn lại đưa cho hắn, cười nói:
- Nhanh ăn đi!
Lưu Cảnh cười cười, tiếp nhận bánh thịt ăn liên tục, hai khay thức ăn loáng cái đã sạch bóng, Đào Trạm thấy hắn ăn ngon, trong lòng vui mừng, lại từ trong giỏ xách lấy ra một cái bình nhỏ đưa cho hắn.
- Lưu tướng quân, uống một ly chứ?
Lưu Cảnh vội vàng lắc đầu.
- Không! Không thể uống rượu, đây là quân quy.
Đào Trạm nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
- Thiếp có nói là rượu sao?
Lưu Cảnh ngẩn ra, hắn tiếp nhận bình nhỏ ngửi ngửi, một mùi thơm hoa quế mát lạnh xông vào mũi, dường như toàn bộ đầu óc đều thanh tỉnh.
- Đây là.....
- Đây là nước lê quế hoa, hơn nữa còn được pha chế bằng nước suối, lúc thiếp ở huyện Dương Tân rảnh rỗi làm vài lọ, mùa thu phế táo, uống nước này sẽ làm dịu đi, trước kia hàng năm đều cùng mẫu thân học làm, năm nay là tự mình thiếp làm.
Nói đến mẫu thân, trong mắt Đào Trạm hiện lên một tia ảm đạm, nàng không muốn ảnh hưởng đến tâm tình của Lưu Cảnh, lại mặt giãn ra cười nói:
- Xem có thích hay không, nếu thích uống, chỗ thiếp vẫn còn không ít.
Lưu Cảnh uống một hơi cạn sạch, không có đường mật gì, một mùi thơm ngát thấm vào tâm can thật lâu mới trở về bên môi, hắn gật gật đầu.
- Thật sự không tệ, mùi vô cùng thơm, tuy nhiên lần sau, đừng đặt ở trong bình nhỏ, sẽ làm các binh sỹ hiểu lầm.
Đào Trạm lườm hắn một cái.
- Không có lần sau rồi, bản cô nương hôm nay tâm tình không tệ, cho nên đặc biệt đi một chuyến, lần sau để tiểu Bao Tử mang cơm cho chàng đi! Thiếp hôm nay không cho nàng đến, nàng còn vểnh môi không vui.
Nói đến đây, nàng đứng lên, đánh giá đầu thành một chút, không kìm nổi thở dài một tiếng nói:
- Nói ra thì hổ thẹn! Thiếp từ nhỏ lớn lên trong thành Sài Tang, đầu thành này vẫn là lần đầu tiên đi lên, hóa ra là bộ dáng như vậy, Lưu tướng quân, có thể thấy Trường Giang không?
- Đương nhiên có thể thấy! Ta dẫn nàng đi.
Lưu Cảnh đứng lên, chỉ ra hướng đông, cười nói:
- Đó là nơi hùng tráng nhất Trường Giang, Đào cô nương xin mời!
Đào Trạm hé miệng cười, đi theo Lưu Cảnh chậm rãi đi đến thành đông, vô tình, nàng kéo cánh tay của Lưu Cảnh, thấy xung quanh không có người, nàng lại nhỏ giọng nói:
- Thiếp hỏi chàng, chàng đi huyện Hạ Trĩ, vì sao không đến huyện Dương Tân thăm thiếp?
- Bởi vì lo lắng quân Giang Đông tiến công, cho nên ta không dám rời khỏi huyện Hạ Trĩ một bước, huyện Dương Tân bên kia đành phải ủy thác cho Nguyên Trực chiếu cố, bao gồm Đào gia, ta cũng nhờ y đến thăm.
- Coi như chàng nói có lý, vậy còn bây giờ?
Đào Trạm nhìn hắn, vẻ mặt như cười như không hỏi:
- Đã ba ngày rồi, chàng lại không chịu vào Đào phủ một bước, thế nào cũng phải để thiếp mặt dày đến đưa cơm cho chàng, chàng mới nhớ tới thiếp sao?
Lưu Cảnh nghe trong giọng nói của nàng có ý trách cứ, vội vàng giải thích nói:
- Ta bận từ sớm đến nửa đêm, chỉ hận không thể đem mình phân thành hai, lại lo lắng quân Giang Đông sẽ tới bất cứ lúc nào, trong lòng có chuyện cực kỳ phức tạp, cửu nương, thật sự rất xin lỗi.
Đào Trạm đương nhiên không phải là trách cứ hắn thật, chỉ là muốn biết phân lượng của mình ở trong lòng hắn, câu trả lời của Lưu Cảnh làm cho nàng rất hài lòng, nàng tự nhiên cười nói.
- Thái độ cũng không tệ lắm, bản cô nương thấy thái độ thành khẩn của chàng, tạm tha cho một lần, ừ! giờ không còn sớm, thiếp phải trở về.
Lưu Cảnh ngạc nhiên.
- Nàng không muốn xem Trường Giang sao?
Đào Trạm trên mặt cười như hoa đào, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Không biết tại sao, bỗng nhiên lại không muốn xem rồi, hôm nào lại xem tiếp nhé! Lưu tướng quân, đưa thiếp về phủ, được không?
Lưu Cảnh giờ mới hiểu được, nàng làm sao là muốn xem Trường Giang, chỉ là muốn tìm chỗ không người cùng mình nói vài lời, trong lòng của hắn không khỏi cười khổ một tiếng, lòng của phụ nữ a!
.....
Đưa Đào Trạm trở về, Lưu Cảnh mới vừa đi tới một đường bên cạnh tường thành, một thân thể cao lớn bỗng nhiên ngăn chặn đường đi của hắn.
- Tư Mã, ta nghĩ không thông!
Lưu Cảnh ngẩng đầu, thấy Lưu Hổ gãi đầu, vẻ mặt nghi ngờ đứng ở trước mặt mình, Lưu Cảnh chỉ cảm thấy một trận nhức đầu, hôm nay sao người có ý kiến nhiều như vậy, hắn tức giận hỏi:
- Có cái gì nghĩ không thông?
- Nếu biết rõ phải đem những dân chúng này trở về, lúc trước vì sao phải đưa bọn họ đi?
- Huynh chính là vì cái này?
Lưu Cảnh nhìn nhìn y.
- Chính là vì cái này mà nghĩ không thông sao?
- Vâng!
Lưu Hổ không hề vò đầu nữa, y lấy hết dũng khí, cắn chặt môi nói:
- Làm như vậy, các huynh đệ mệt chết đi, còn có mười mấy huynh đệ vì thế bị thương, ta cảm thấy rất không đáng giá.
Lưu Cảnh không có trực tiếp trả lời y, hắn đi lên đầu thành, Lưu Hổ xa xa ở phía sau hắn, Lưu Cảnh đi đến bên cạnh tường thành, nhìn chăm chú vào trên sông vận lương dày đặc thuyền nhỏ, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói:
- Huynh đã trải qua cảm giác bị vứt bỏ chưa?
Lưu Hổ lắc đầu.
- Chưa có.
- Ta đã nếm trải qua rồi!
Trong nét tươi cười của Lưu Cảnh có thêm vài phần thương cảm.
- Cái loại cảm giác chịu khổ sở này, quân dân Sài Tang cũng giống như vậy, nếu như năm ngoái không cùng sinh cùng tử, có lẽ bọn họ cũng không thèm để ý.
Lưu Cảnh thở dài, vừa tiếp tục nói:
- Đại quân Giang Đông tiếp cận, lúc này, đối đãi của huynh với thần dân là vứt bỏ bọn họ, bản thân mình chạy trốn, hay là cùng chung hoạn nạn, cùng nhau bỏ chạy?
Lưu Hổ giờ mới hiểu được ý của Lưu Cảnh, sau một lúc lâu, y chần chờ nói:
- Nhưng quân Giang Đông cũng không nhất định thương tổn bọn họ.
- Đúng! Ta biết rằng Tôn Quyền sẽ không làm thương tổn bọn họ, nhưng ta muốn không phải cái này, ta muốn chính là thần dân đối với ta trung thành, nếu không so đo với bọn họ cùng chung hoạn nạn, dân chúng Sài Tang làm sao sẽ trung thành với ta, người Giang Hạ sao có thể nhận ta, khi chiến tranh đã đến, ta không vứt bỏ dân chúng Sài Tang, như vậy người Giang Hạ cũng sẽ tin, Lưu Cảnh ta đồng dạng sẽ không vứt bỏ bọn họ, huynh hiểu không?
Lưu Cảnh dùng ngón tay nặng nề mà chọc chọc bộ ngực của Lưu Hổ, thanh âm trở nên trầm thấp lên.
- Huynh phải biết rằng, lòng dân chính là từ chỗ này mà có được!
Lưu Hổ cúi đầu, đây là cảnh giới y không thể hiểu rõ được vì sao, nhưng y biết rằng, Lưu Cảnh đúng, dừng trong chốc lát, ý nghĩ của Lưu Hổ lại trở về chuyện y quan tâm, với Lưu Cảnh phàn nàn nói:
- Bọn họ phá hủy lò luyện thiết, đám thợ thủ công nói, ít nhất phải một tháng sau mới có thể khôi phục, như vậy lần tác chiến này ta liền không được dùng Trảm Mã Đao rồi.
Lưu Cảnh cười vỗ vỗ bả vai dày rộng của y.
- Trảm Mã Đao là dùng để đối phó kỵ binh, quân Giang Đông quân không cần, dùng Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao là đủ rồi, huấn luyện cho tốt đi! Sẽ là lúc các người thi thố tài năng.