Bành Trạch là tên một huyện, cũng là tên một hồ nước, ước chừng ngoài năm mươi dặm phía tây Sài Tang, mặt hồ mênh mông, sóng xanh vạn khoảnh, hòa vào một thể với Trường Giang.
Hồ Bành Trạch đồng thời cũng là phân giới Kinh Châu và Giang Đông, nhưng Giang Đông thế lớn, trên thực tế là hồ Bành Trạch bị Giang Đông khống chế, trở thành căn cứ thủy quân của Giang Đông để tiến công Kinh Châu.
Thủy trại của quân Giang Đông ở hồ lớn phía đông, trên mặt nước có mấy trăm đến cả nghìn chiến thuyền, ở trên bờ có số lượng lớn nhà kho quân doanh và phòng xá.
Lúc này, hơn hai nghìn chiến thuyền quân Giang Đông tiến công Giang Hạ, trong căn cứ thuỷ quân Bành Trạch chỉ còn lại có hơn ba trăm chiến thuyền, binh lực hơn ba nghìn năm trăm người, là lúc binh lực ít nhất.
Ban đêm, một đội thuyền do hơn trăm thuyền nhỏ tạo thành, từ từ chạy đến gần đại trại của thuỷ quân Bành Trạch, đại trại của thuỷ quân ước chừng hai trăm khoảnh, trong thủy trại đậu đầy thuyền, ở bên ngoài thủy trại, cách mỗi ba mươi bước, có một cây cọc gỗ cắm xuống nước, giữa các cọc gỗ dùng dây thừng liên kết với nhau, có chút sơ sài.
Cửa chính thủy trại nằm ở trung bộ, cột mốc là hai tòa tháp canh trên nước cao hơn một trượng, trên tháp canh có binh sỹ tuần tra ngày đêm.
Tuy rằng thủy trại rào chắn đơn sơ, nhưng thỉnh thoảng có thuyền trinh sát tuần tra chạy qua, phòng ngự vô cùng nghiêm mật.
Trên thuyền nhỏ, Cam Ninh hướng trong thủy trại chăm chú nhìn một lát, lúc này một bóng đen ở trong nước bơi tới, trong bóng tối thấp giọng hô:
- Đại ca, ta là Lâu Tứ!
Đây là thuộc cấp tâm phúc của Cam Ninh phái đi tra xét tình hình quân địch, mọi người gọi y là Lâu Tứ, kỹ năng bơi của thủ hạ Cam Ninh có thể xem là đứng thứ nhất, đảm nhiệm chức Quân hầu.
Cam Ninh lập tức lệnh cho thuyền con nghênh đón, Lâu Tứ trở mình lên thuyền, không bao lâu đi tới trước mặt Cam Ninh.
- Tình hình như thế nào?
Cam Ninh thấp giọng hỏi.
Lâu Tứ thở dốc một hơi nói:
- Trong thủy trại ước chừng vẫn còn ba trăm chiến thuyền, trên thuyền không có binh sỹ, binh sỹ đều ở trong quân doanh trên bờ, nhưng trinh sát tuần tra rất nghiêm mật, một hai thuyền đi vào không thành vấn đề, nhưng chúng ta nhiều thuyền như vậy đi vào, nhất định sẽ bị phát hiện.
- Trinh sát tuần tra bình thường là mấy thuyền?
Cam Ninh trầm tư một chút lại hỏi.
- Cái này không cố định, ít thì hai chiếc, nhiều thì năm sáu chiếc, nhưng mỗi chiếc thuyền đều có chuông cảnh báo, bất cứ lúc nào cũng có thể báo động.
Nói đến đây, Lâu Tứ chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng nói:
- Tuy nhiên phía tây bắc là nơi thuyền chất đống cũ nát, bên kia gần như không có trinh sát tuần tra, có thể từ bên kia đi vào.
Cam Ninh lại lắc lắc đầu, vỗ vỗ bả vai y cười nói:
- Cực khổ rồi, đi xuống uống một hớp rượu cho ấm người trước, chút nữa sẽ để ngươi dẫn đường.
Binh sỹ đem Lâu Tứ dẫn xuống, Cam Ninh vừa trầm suy nghĩ một lát, nói với thuộc cấp Thẩm Di:
- Vẫn còn phải dựa theo kế hoạch bắt đầu hành động, nơi này liền giao cho ngươi rồi.
Trong màn đêm, binh của Cam Ninh chia làm hai đường, y suất lĩnh một đội thuyền chạy tới hướng tây bắc.
.....
Thẩm Di chừng hai mươi mấy tuổi, dáng người tầm trung, thông minh tháo vát, kỹ năng bơi giỏi, từ lúc còn trẻ đã đi theo Cam Ninh, hiện đang đảm nhiệm chức Quân hầu, y và Lâu Phát cùng trở thành phụ tá đắc lực nhất của Cam Ninh.
Thẩm Di suất lĩnh hơn tám mươi thuyền nhỏ ở trên mặt hồ lẳng lặng chờ, ước chừng qua một canh giờ, Thẩm Di vung tay lên, mang theo đội thuyền chạy thủy trại ở đằng xa, trên mỗi thuyền kẹp đầy người rơm, quân đội có vẻ chi chít, đầu mỗi thuyền đều có một tên binh sỹ tay cầm đuốc, khiến đội thuyền có thể thấy được xa xa.
Cách cửa chính thủy trại còn có hai dặm, liền bị lính gác Giang Đông phát hiện, lập tức phát ra cảnh báo, "Keng! Keng! Keng!"
Tiếng chuông cảnh báo vang khắp thủy trại, bảy tám thuyền canh gác từ trong thủy trại lao ra, vừa mới tiếp cận đội thuyền đối phương, đối phương lại loạn tiễn bắn ra cùng một lúc, thuyền canh gác không kịp đề phòng, vài tên binh sỹ trúng tên kêu thảm thiết.
Mấy thuyền canh gác còn lại quay đầu, chạy trốn về thủy trại, hô lớn:
- Nhanh chóng bẩm báo Lữ Tướng quân, thuỷ quân Kinh Châu đột kích quy mô lớn!
Tiếng chuông cảnh báo lại gõ vang, vang khắp thủy trại...
Chủ tướng hiện đang trấn thủ thủy trại là Trung Lang Tướng Lữ Phạm, Lữ Phạm văn võ toàn tài, là lão thần Giang Đông, năm đó đi theo Tôn Sách nhiều lần lập kỳ công, được Tôn Sách coi là tâm phúc, cũng bởi vậy được Tôn Sách phong làm Chinh Lỗ Trung Lang Tướng, trở thành quan lớn trong quân đội Giang Đông.
Sau khi Tôn Quyền kế vị, đối với Lữ Phạm cũng có chút trọng dụng, Lỗ Túc năm ngoái bại binh ở Sài Tang, Tôn Quyền liền bổ nhiệm Lữ Phạm làm Đô đốc thuỷ quân Bành Trạch, chưởng quản đại doanh thuỷ quân ở Bành Trạch.
Lúc này đây Tôn Quyền ồ ạt tiến công Giang Hạ, mang đi đại bộ phận thuyền chiến lớn trong quân Bành Trạch, khiến thuyền ở thủy trại Bành Trạch và binh sỹ đều có số lượng ít nhất trong lịch sử.
Lữ Phạm đang ở trong đại trướng quân doanh đọc sách, bỗng nhiên nghe thấy trong thủy trại có truyền đến một tiếng chuông cảnh báo, trong lòng của y kinh nghi, bước nhanh đi ra khỏi đại trướng, nhìn về hướng thủy trại ở đằng xa, lại ngoài ý muốn phát hiện, góc tây bắc để thuyền hỏng xuất hiện ánh lửa.
Lữ Phạm lập tức kinh sợ toàn thân toát mồ hôi lạnh, bỗng nhiên ý thức được lỗ hổng phòng ngự ở góc tây bắc đã bị địch phát hiện, buổi trưa hôm nay y cũng phát hiện góc tây tắc để thuyền hỏng không có trinh sát tuần tra, là lỗ hổng phòng ngự, y đang chuẩn bị ngày mai điều chỉnh con đường trinh sát tuần tra, không ngờ đêm nay lại đã xảy ra chuyện.
Lúc này, một tên binh sỹ chạy như bay đến, quỳ một gối bẩm báo:
- Khởi bẩm Đô đốc, ngoài thủy trại có quân Kinh Châu, gần trăm chiến thuyền, trên thuyền tất cả đều là binh sỹ, đang lái tới thủy trại.
Trong lòng Lữ Phạm đã hiểu được, đây chắc chắn là quân Kinh Châu thừa dịp Bành Trạch hư không, lợi dụng ban đêm tập kích thủy trại, một mặt phóng hỏa, đồng thời ngăn chặn chiến thuyền trong thủy trại phá vây, nhưng hơn ba trăm chiến thuyền đều bỏ neo ở trong thủy trại, nếu không phá vây ra ngoài, tất sẽ bị thiêu hủy toàn bộ.
Hơn nữa mấy chục chiếc thuyền lớn chở đầy vũ khí chuẩn bị đi viện trợ Giang Hạ, là vật tư mà Ngô Hầu đang thúc giục, chuẩn bị sáng sớm ngày mai xuất phát, nếu bị thiêu hủy, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng Lữ Phạm lại rất lo lắng cho sự an toàn nhà kho trên bờ, bên trong có số lượng lớn lương thực và vật tư, nếu đi cứu thuyền, binh lực thủ ở nhà kho tất sẽ không đủ.
Hiện tại y không biết dụng ý thực sự của quân địch, bọn họ rốt cuộc là vì thuyền, hay là vì nhà kho? Lữ Phạm nhất thời do dự khó có thể quyết định.
Lúc này, ánh lửa mãnh liệt trong thủy trại nổi lên, trên mặt nước lửa bốc lên, thiêu đốt thành một mảnh, khói đặc cuồn cuộn, hơn tám mươi thuyền hư hỏng đã bốc cháy toàn bộ, lửa nhanh chóng tràn về hướng nam.
Tướng sĩ dưới tay đều lo lắng quát to lên.
- Đô đốc, nếu không cứu thuyền, toàn bộ thuyền và vũ khí đều bị thiêu hủy, chúng ta giao phó với Ngô Hầu như thế nào đây?
Mồ hôi từ trên trán Lữ Phạm lăn xuống, hiện tại y nhất định phải đưa ra quyết định, hủy thuyền và đốt nhà kho cũng đều có thể, nhưng theo tình hình dưới mắt, hủy thuyền đang ở trước mắt, thôi được!
Lữ Phạm cắn răng một cái, quay đầu nói với phó tướng Trình Ninh:
- Trình Tướng quân, chúng ta chia binh làm hai đường, ngươi có thể dẫn hai nghìn binh sỹ đi sơ tán thuyền, ta thì dẫn một nghìn binh sỹ canh phòng nghiêm ngặt nhà kho.
- Mạt tướng tuân lệnh!
Lữ Phạm lúc này hạ lệnh.
- Trừ binh sỹ tả doanh, còn lại toàn bộ quân đều lên thuyền, thuyền trong thủy trại lập tức sơ tán!
Trình Ninh suất lĩnh hai nghìn binh sỹ nhanh chóng xông lên chiến thuyền, đem toàn bộ hơn ba trăm chiến thuyền sơ tán, mà Lữ Phạm thì chẳng quan tâm quân doanh và chiến thuyền, suất lĩnh một nghìn binh sỹ chạy đến nhà kho.
Nhà kho nằm ở mặt sau quân doanh của đại trại thủy quân Bành Trạch, có hàng rào bao quanh, chiếm gần trăm mẫu đất, cũng do hơn tám mươi nhà kho lớn tạo thành, mặc dù lần này Tôn Quyền tiến công Giang Hạ, làm một nửa nhà kho trống không, nhưng vẫn còn bốn mươi nhà kho chưa số lượng lớn lương thực vật tư.
Nhà kho có ba trăm binh sỹ tuần tra, nếu lại thêm một nghìn binh sỹ phòng ngự, như vậy chỉ cần quân địch tập kích không nhiều lắm, nhà kho vẫn có thể bình yên vô sự.
Binh lực trên tay Lữ Phạm không nhiều lắm, y suy xét đã vô cùng chu đáo, binh lực cũng là tận lực sắp xếp lưỡng toàn, nhưng sự thật lại không giống như y tưởng tượng.
Trong bóng đêm, Cam Ninh suất lĩnh bốn trăm thủ hạ tinh nhuệ liền mai phục tại giữa quân doanh và nhà kho, quân doanh và nhà kho cách xa nhau chỉ có trăm bước, Cam Ninh suất lĩnh thủ hạ vượt qua tường rào quân doanh, mai phục trong bụi cỏ.
Cam Ninh cũng không vội đi đối phó nhà kho, y biết, tất nhiên sẽ có một bộ phận quân đội đến trợ giúp nhà kho.
- Suỵt! Chớ có lên tiếng!
Cam Ninh thấp giọng quát, quân doanh bên kia đã có động tĩnh.
Lữ Phạm suất lĩnh một nghìn binh sỹ hăng hái chạy đến nhà kho, lúc này nhà kho bên kia vô cùng yên tĩnh, không có dấu hiệu bị tập kích, điều này làm cho Lữ Phạm thở phào nhẹ nhõm.
- Nhanh chóng mở cửa!
Lữ Phạm chạy tới cửa chính nhà kho cao giọng hô.
Lữ Phạm vừa dứt lời, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng kêu thảm thiết, Lữ Phạm quay đầu lại, chỉ thấy trong bóng đêm, một đội chừng bốn năm trăm người xông vào đội ngũ của y, mỗi người dũng mãnh dị thường, nháy mắt đem thủ hạ của y tách ra làm hai.
- Mở cửa nhanh!
Lữ Phạm gấp đến độ rống to.
Nhưng quân phòng thủ nhà kho phát hiện có quân đội tập kích, lại chậm chạp không chịu mở cửa chính, bọn họ gõ chuông cảnh báo, "Keng! Keng Keng!" tiếng cảnh báo truyền khắp nhà kho, hơn ba trăm thủ quân chạy tới về phía cửa sau.
Lữ Phạm đã không có thời gian để chờ đợi cửa mở nữa rồi, y xoay người hô to:
- Không được hoảng loạn, xếp hàng ứng chiến!
Một nghìn binh sỹ vừa bị tách làm hai, loạn cả lên, mặc dù ba bốn trăm người bắt đầu tới gần Lữ Phạm xếp hàng ứng chiến, nhưng bọn họ không phải là đối thủ của thủ hạ Cam Ninh, bị giết cho bại lui liên tiếp.
Cam Ninh và thủ hạ của y đều trải qua trăm trận chiến, sức chiến đấu rất mạnh, hơn nữa Cam Ninh lại võ nghệ cao cường, lấy một chống trăm, giết cho uân Giang Đông chạy trốn tứ phía, tử thương thảm trọng.
- Đô đốc, đi mau!
Một gã Nha tướng gấp đến độ hô to:
- Các huynh đệ đã không chống nổi nữa, Tướng quân đi mau!
Lữ Phạm thấy nhà kho chậm chạp không chịu mở cửa, thủ hạ của y đã bắt đầu tan tác, còn không đi, mạng của y sẽ bỏ ở nơi này.
Lữ Phạm hận đến mức dậm chân, xoay người bỏ chạy, mấy mươi tên binh sỹ vây quanh y, bỏ chạy về phía bắc quân doanh.
Một nghìn binh sỹ ngăn không được quân đội Cam Ninh xông lên, kêu trời trách đất, bỏ chạy tứ phía, Cam Ninh lại quát thủ hạ ngừng lại.
- Đừng đuổi theo, xông vào nhà kho đi.
Hơn bốn trăm thủ hạ tung dây thừng ra, bao lấy hàng rào, mọi người cùng nhau dùng sức, hàng rào nhà kho ầm ầm ngã xuống, Cam Ninh hét lớn một tiếng, dẫn đầu xông vào nhà kho.
.....
Lữ Phạm chạy một hơi tới bến thuyền, lên một chiến thuyền, mới định thần lại, lúc này đại hỏa trong thủy trại đã chiếu đỏ mặt hồ, không chỉ có mấy chục chiếc thuyền hư hỏng bị thiêu cháy toàn bộ, mà còn bao gồm ba mươi mấy chiếc thuyền lớn không kịp sơ tán, cũng bị lửa lớn nuốt chửng, toàn bộ thủy trại gần như biến thành biển lửa.
Nhưng đại bộ phận chiến thuyền đều đã sơ tán ra, bỏ neo ở khắp nơi thủy trại, không có bị đại hỏa lan đến, điều này làm cho Lữ Phạm cảm thấy vui mừng.
- Đô đốc, mau nhìn!
Một tên binh sỹ chỉ về hướng nhà kho trên bờ hô to, Lữ Phạm đã thấy được, chỉ thấy trên bầu trời chỗ nhà kho ánh lửa ngút trời, khói đặc cuồn cuộn, tất cả nhà kho đã hoàn toàn bị đại hỏa nuốt chửng.
Lữ Phạm cúi đầu thở dài một tiếng, tuy rằng y liệu đến được dụng ý thật sự của quân địch, nhưng cuối cùng vẫn không thể bảo vệ được nhà kho, khiến trong lòng của y mất mát vô hạn.