Thái Huấn liếc mắt nhìn Thái Tiến đang đứng ngoài cửa, Thái Tiến là đứa cháu được hắn rất mực thương yêu, liền cười nói: "Có liên quan tới Tiến nhi à?"
"Đúng ạ."
Thái Mạo quay đầu ngoắc tay, Thái Tiến vội vàng đi vào trong nhà, quỳ xuống dập đầu ba cái, nói: "Tôn nhi Thái Tiến bái kiến tổ phụ!"
Thái Huấn cười nói: "Có phải cháu gây ra đại họa gì khiến thúc phụ cháu tới gặp ta cáo trạng."
"Tôn nhi không gây họa, bởi vì Tông nhị công tử mời cháu làm giúp một chuyện, nhưng bởi vì chuyện này sự tình trọng đại, cháu không dám tự tiện đáp ứng."
Thái Tiến đem toàn bộ chuyện Huyền Lân kiếm bẩm báo, Thái Huấn nhướng mày, có chút bất mãn nhìn Thái Mạo nói: "Chút chuyện nhỏ này cũng phải hỏi ta à?"
Thái Mạo hoảng hốt vội nói: "Bởi vì cháu luôn cảm thấy cái tên Lưu Cảnh này không bình thường, hắn có quan hệ cực tốt với Lưu Bị, Lưu Cảnh Thăng lại đem Huyền Lân kiếm cho hắn, hành động này vô cùng có thâm ý. Mấy năm nữa, khi Lưu Cảnh trưởng thành, được Cảnh Thăng trọng dụng, cháu rất lo lắng hắn được Lưu Bị ủng hộ trở thành người đứng đầu Kinh châu, cho nên..."
Hắn không nói câu kế nhưng ý tứ đã rõ ràng, Thái Mạo muốn mượn cơ hội lần diệt trừ Lưu Cảnh, bóp chết uy hiếp từ trong trứng nước.
Thái Huấn chậm rãi nói: "Dù sao cũng là cháu của Lưu Cảnh Thăng, không được làm quá mức."
... . . .
Trong khu nhà của Lưu Cảnh, Mông thúc ngồi ở cạnh giếng rửa bát, đồng nhìn Lưu Hổ đang kêu gào ngoài sân, người này như một con ếch, vừa vào nhà đã đòi so kiếm với công tử.
Dầu gì đối phương cũng là huynh trưởng, đáng nhẽ đôi bên phải hàn huyên mấy câu, thăm hỏi tình hình rồi bàn chuyện so kiếm cũng không muộn. Mà dù không nói chuyện, không thăm hỏi cũng phải để cho công tử biết mình là ai. Vậy mà tất cả đều không, toàn bộ chỉ có một câu nói muốn so kiếm với ngươi, nếu không phải mình nhận ra thì có lẽ người khác sẽ coi là cường hào ác bá vào nhà!
Mà hình như công tử cũng rất muốn so kiếm với tên đại ngốc này, hai người không nói một câu liền động thủ.
Lưu Hổ dùng là một thanh kiếm cùn, dài ít nhất năm thước, nặng hai mươi cân, mặc dù là kiếm cùn nhưng nếu đập vào đầu người kiểu gì cũng xảy ra án mạng.
"Hảo kiếm pháp, ăn một kiếm nữa của Lão Hổ ta!"
Lưu Hổ quát lớn, hưng phấn dị thường, đã quá lâu rồi không ai so kiếm với hắn, hôm nay được tận tình thi triển, thanh kiếm lớn rít lên vù vù chém về phía Lưu Cảnh.
Đối với Lưu Cảnh mà nói, đây quả thực là đối thủ mà trời cao đưa tới để hắn luyện kiếm, là đối tượng lý tưởng để thử nghiệm công pháp Lạc Phượng.
Lưu Hổ múa thanh kiếm lớn tới mức nước mưa cũng không lọt vào được, kiếm thuật rất tốt, Lưu Cảnh như một con thuyền tròng trành trong sóng gió, nhưng dù sóng có lớn đến đâu con thuyền cũng không bị chìm.
Hắn thi triển từng chiêu thức một, lúc thì như đao, lúc thì như kiếm, dùng lực lượng tinh diệu hóa giải thế công của Lưu Hổ, mỗi kiếm như tình cờ đâm ra lại khiến Lưu Hổ luống cuống.
Đấu chừng một giờ, Lưu Hổ kiệt sức, hắn ném kiếm ra ngoài, hai chân duỗi một cái, ngồi bệt xuống đất thở hổn hển: "Dừng lại, dừng lại, con mẹ nó thật đã nghiền!"
Lưu Cảnh cũng rất mệt, hắn thu kiếm vào vỏ, ngồi bên cạnh Lưu Hổ cười híp mắt nói: "Hổ huynh lợi hại! Lần tỷ võ này đệ thua."
Lưu Hổ mặc dù là người mê võ nghệ nhưng cũng rất tinh nhanh, hắn giơ ngón tay cái lên khen: "Là đệ thắng, có mấy trăm cơ hội có thể giết ta nhưng đệ hạ thủ lưu tình, không có lòng dạ độc ác như con bê thối Thái gia kia."
Đúng lúc này, ở ngoài cửa xuất hiện một người hầu khom người bẩm báo: "Công tử Cảnh, bên ngoài phủ có người tìm."
... . .
Bên ngoài cổng Lưu phủ có hai thiếu niên cao gầy, sắc mặt nghiêm túc, một người trong số họ cầm một cái thẻ tre. Hai người này là hai anh em nhà Thái gia, một người tên là Thái Hoành, một người tên là Thái Viễn, họ phụng mệnh Thái Tiến tới hạ chiến thư với Lưu Cảnh.
Việc đấu kiếm ở triều Hán như một làn gió bay xa, một trong những phương thức để mời đối phương tỷ võ chính là hạ chiến thư.
Đây chủ yếu là phương thức so kiếm được ước định trước để phân cao thấp giữa đôi bên, chỉ cần có thư mời chính thức, định ngày tỷ đấu, chọn một người công chính làm trọng tài, như vậy là đôi bên có thể tỷ võ.
Nói thì như vậy, nhưng bên nhận chiến thư cũng có thể tạm hoãn, thời gian tạm hoãn là một hoặc hai năm, chờ sau khi kiếm thuật tinh diệu sẽ tới nghênh chiến. Quân tử tỷ võ có thể chậm tới 10 năm, việc hoãn chiến không có vấn đề, quan trọng là phải giữ chữ tín.
Ngoài tạm hoãn, hai bên cũng có thể không cần tỷ võ, đơn giản là một bên nhận thua, chẳng qua cách này không thường được sử dụng, so kiếm mà bại là do thua ở trình độ, nhưng nếu không so kiếm mà nhận thua thì chính là thua về con người.
Hôm nay Thái Tiến chính thức khiêu chiến, Thái Hoành tay cầm chiến thư là một thẻ tre màu đen. Lưu Cảnh và Lưu Hổ từ trong phủ bước ra, Thái Hoành tiến lên thi lễ một cái, nói: "Ai là công tử Cảnh?"
Lưu Cảnh không biết chuyện gì xảy ra, gật đầu một cái, nói: "Là ta!"
Thái Hoành giơ chiến thư, cất cao giọng nói: "Tương Dương Thái Tiến nghe danh kiếm thuật của công tử tuyệt diệu, nguyện ý lấy kiếm kết bạn, giờ Tỵ ngày kia trên Đài so kiếm ở thành bắc, Thái Tiến cung nghênh đại giá của công tử."
Lưu Cảnh ngẩn ngơ, Lưu Hổ vừa nãy cũng nhắc tới Thái Tiến, sao đối phương lại đột nhiên tìm hắn tỷ võ?
Lưu Hổ đứng bên cạnh sắc mặt ảm đạm, vội vàng kéo Lưu Cảnh qua một bên, thấp giọng nói: "Thái Tiến là cháu của Thái Mạo, là đồ đệ của Văn Sính, lòng dạ độc ác, trong đám thiếu niên không có ai là đối thủ của hắn, đệ có thể tạm hoãn, đợi hai ba năm sau rồi tái chiến."
Lưu Cảnh nghe nói đối phương là đồ đệ của Văn Sính, trong lòng nhất thời hứng thú, cười nói: "Nếu như đệ muốn ứng chiến thì phải làm sao?"
Lưu Hổ nhìn Lưu Cảnh, thấy hắn không phải là nói đùa, chỉ đành phải cười khổ nói: "Nếu đệ muốn ứng chiến thì nhận chiến thư là được."
Lưu Cảnh tiến lên nhận chiến thư, khẽ mỉm cười: "Xin chuyển lời cho công tử Thái, ta đồng ý lấy kiếm kết bạn."
Thái Hoành mừng rỡ: "Vậy thì quyết định, giờ Tỵ ngày kia, trên đài so kiếm ở thành bắc."
"Một lời đã định!"
... . .
Sáng sớm hôm sau, Lưu Cảnh lại tới trại lính phía đông, binh lính thủ trại đều biết hắn nên rối rít cười nói: "Công tử Cảnh tới tìm Triệu tướng quân à?"
"Đúng vậy! Triệu tướng quân có ở đây không?"
"Công tử xin đợi một lát!"
Binh lính chạy vào đại doanh bẩm báo, không lâu sau, Triệu Vân ra đón, cười nói: "Ta đang nghĩ xem có phải đệ tới tìm ta hay không, quả nhiên là thật."
Lưu Cảnh ngạc nhiên: "Huynh trưởng biết đệ tới à?"
Triệu Vân gật đầu một cái, cười híp mắt nói: "Chuyện đệ và cháu của Thái Mạo so kiếm đã truyền khắp khắp thành, sao ta có thể không biết?"
Lưu Cảnh gãi đầu một cái, xấu hổ cười nói: "Biết địch biết ta, trăm trận không bại, nhưng đệ lâm trận mới tới nhờ huynh trưởng mài thương."
Triệu Vân cười ha hả, khoác vai hắn đi vào đại doanh.
"Thương thế của huynh trưởng thế nào rồi?"
Triệu Vân vẫy vẫy cánh tay, cười nói: "Hoàn toàn bình phục, chẳng ảnh hưởng chút nào cả."
Lưu Cảnh yên tâm, hắn rất sợ việc trúng tên sẽ ảnh hưởng tới võ công của Triệu Vân, không ảnh hưởng gì là kết quả tốt nhất.
Hai người đi tới thao trường, Triệu Vân tiện tay nhặt một cây đao ném cho Lưu Cảnh: "Chúng ta lại tiếp tục!"
"Nhưng mà. . . . Đệ đã hẹn so kiếm với đối phương rồi."
Triệu Vân lắc đầu một cái, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Không được câu nệ binh khí, đao chính là kiếm, kiếm chính là đao, tùy tâm mà dùng."
Những lời này khiến cho Lưu Cảnh có chút lĩnh ngộ, Triệu Vân võ nghệ cao thâm không phải ở binh khí, mà ở lực lượng, hắn chậm rãi giơ đao, ánh mắt chăm chú nhìn Triệu Vân, tụ lực mà không phát.
Triệu Vân thấy Lưu Cảnh đã không còn sát khí như hổ báo lần trước, trở nên kín đáo mà không lộ, trong lòng không khỏi âm thầm khen ngợi! Mới có một tháng ngắn ngủi đã có thể thu liễm sát khí, trước đây hắn phải mất hai tháng mới làm được.
Trong lòng hắn rất là tán thưởng, đáng tiếc chủ công không cho phép mình thu học trò, nếu có một học trò như thế này cũng khiến hắn hài lòng.
"Đến đây đi!"
Triệu Vân thấp giọng hét một tiếng, Lưu Cảnh như thiểm điện giết tới, kình lực toàn thân vận vào lưỡi đao bổ tới, tạo thành những tiếng gió vù vù.
Ngay cả Triệu Vân cũng cảm thấy sức mạnh của lưỡi đao, đao này tốt nhất là không đỡ, hắn thầm kêu một tiếng tốt, lại lui về phía sau một bước, đao chém xéo lên, chỉ nghe “keng” một tiếng, một lực lượng cực mạnh vọt tới, Lưu Cảnh liên tiếp lùi về sau mấy bước, nhưng đao không rời tay.
"Không tệ, tiến bộ rất lớn!"
Triệu Vân lại bổ ngang một đao, chiêu số y hệt lần trước, nhưng lần này, ở trong mắt Lưu Cảnh, đao của Triệu Vân trở nên rất chậm, hắn nhìn rõ được quỹ tích gia tốc trong đao thế của Triệu Vân, đao của hắn cũng gia tộc, một thanh âm chói tai vang lên, hắn đỡ được một chiêu của Triệu Vân.
Triệu Vân khá là kinh ngạc, không thể nào! Mới một tháng, sao hắn có thể làm được?
Ý niệm chỉ thoáng qua trong lòng, Triệu Vân hét lớn một tiếng: "Bay!" một lực lượng khổng lồ ập tới khiến đao của Lưu Cảnh bay ra ngoài, Triệu Vân đã quét một cái, Lưu Cảnh bắn ra xa hơn trượng.
Lưu Cảnh từ từ ngồi dậy, trong lòng như đưa đám, Triệu Vân đi tới ngồi xuống cạn hắn, cười nói: "Có phải thấy cách nhau quá xa hay không?"
Lưu Cảnh yên lặng gật đầu một cái, hắn khổ luyện một tháng, cảm giác như đã nắm được một chút tinh túy của đao pháp, trong lòng hết sức tự tin, không ngờ lại thảm bại tới mức này.
Triệu Vân cười một tiếng lại nói: "Đao pháp của đệ tiến triển thần tốc, ngay cả ta cũng cảm thấy bất ngờ, thật ra thì đệ có thể đấu với ta năm hiệp."
"Nhưng đệ chỉ đấu được một hiệp”. Lưu Cảnh cười khổ một tiếng.
"Nguyên nhân tại sao?"
Triệu Vân nhìn Lưu Cảnh nói: "Rõ ràng đệ có thể đấu với ta năm hiệp, tại sao một hiệp đã thua, nguyên nhân vì sao?"
Lưu Cảnh suy nghĩ một chút, nói: "Đệ cảm thấy là thua ở lực lượng, lực lượng của đệ quá yếu."
"Đúng là như vậy, một kiếm của đệ chỉ có lực 30 cân, mà ta lại có lực 120 cân, kém bốn lần, sao đệ có thể cản được?"
"Vậy có cách gì để đệ đề cao lực lượng không?" Lưu Cảnh trông đợi nhìn Triệu Vân.
Triệu Vân khẽ mỉm cười: "Việc này để sau hãy nói, giờ phải ứng đối với cuộc tỷ võ ngày mai, ta không hi vọng đệ thua ở trong tay đồ đệ Văn Sính."
Hắn vỗ lưng Lưu Cảnh rồi quát lớn: "Đứng lên!"
Lưu Cảnh nhảy lên một cái, giơ đao, ánh mắt nhìn chăm chú vào Triệu Vân, hét lớn một tiếng bổ ra một đao.