Hai ngày nay, Tô Phi trải qua cực kỳ bận rộn. Mới đảm nhiệm Quận thừa, muốn chỉnh lý lại chính vụ hỗn độn lúc trước, phải hiểu rõ quy trình xử lý công việc, phải gặp mặt quan lại cao thấp…
Sự việc cực kỳ phức tạp, nhiều loại chuyện không tưởng ngoài ý muốn bất kỳ lúc nào cũng có thể nảy sinh, loay hoay Tô Phi chân không chạm đất, gần như thời gian đến nhà vệ sinh cũng không có.
Bận rộn đến tận đêm khuya Tô Phi mới kéo lê thân mệt mỏi trở về phủ. Gia đình Tô Phi đã ở huyện Vũ Xương, là một tòa nhà rộng ba mươi mẫu đất, trong nhà hơn mười miệng ăn và không ít nô bộc nha hoàn.
Lúc này Tô Phi cũng biết Lưu Cảnh bắt đầu huấn luyện quân đội. Anh ta đương nhiên hiểu được thâm ý huấn luyện quân đội, trên thực tế là muốn nắm giữ hoàn toàn quân đội này trong tay.
Cho dù hiểu được điểm này, nhưng Tô Phi cũng không muốn can thiệp. Quân đội đã không còn liên quan gì đến anh ta nữa, anh ta đã giao ra quân quyền, nhận lại sự đền bù xứng đáng.
Làm Quận thừa vài năm, đợi Lưu Cảnh trở về đứng đầu Kinh Châu, như vậy chính mình có thể thăng cấp làm Thái thú. Tô Phi năm nay chưa đến bốn mươi, tiền đồ vẫn còn ít nhất hai mươi năm.
Nói tóm lại, Tô Phi đối với đãi ngộ trước mắt của mình đã rất hài lòng.
Xe ngựa chạy đến trước cửa nhà thì dừng lại. Tô Phi vừa mới mở cửa xe, lúc này, một bóng đen đột nhiên từ bên cạnh chui ra khiến Tô Phi cùng mấy tên thuộc hạ kinh hoảng, nhất loạt rút đao.
- Đại ca, là đệ, chớ động thủ!
Tô Phi nghe giọng nói này, hình như là tiếng của Trương Thạc. Anh ta vội vàng buông tay, thấp giọng hỏi:
- Ngươi là Trương Thạc?
- Là ta, cứu ta!
Một tên thuộc hạ cầm đèn lồng tới, Tô Phi nhìn rõ ràng, quả nhiên là Trương Thạc. Chỉ thấy gã đầu tóc bù xù, cả người ướt đẫm, càng khiến Tô Phi giật mình chính là, tay trái của Trương Thạc hình như không còn.
- Đã xảy ra chuyện gì hả?
Tô Phi kinh ngạc hỏi.
- Đại ca, cứu… cứu đệ, có người muốn giết đệ!
Trương Thạc quỳ xuống cuống quít dập đầu. Tô Phi và Trương Thạc quan hệ vô cùng tốt, hơn nữa Trương Thạc có ân với Tô Phi. Mặc dù Tô Phi đoán được vài phần, nhưng thấy Trương Thạc lo sợ không yên, anh ta vẫn không đành lòng, liền gật đầu bảo:
- Hồi phủ rồi hãy nói!
Tô Phi đem Trương Thạc về phủ, sai người thay quần áo cho gã, băng bó lại vết thương, xong xuôi mới đưa gã đến thư phòng.
Tô Phi ngồi sau bàn nhỏ, chăm chú nhìn Trương Thạc ăn cơm như nhưng sói nhai hổ nuốt, lại thấy tay trái gã bị chặt đứt đến cổ tay, dường như chỗ khác cũng bị thương. Cả người bị thương vẫn liều mạng ăn cơm, đủ thấy gã đói đến cực điểm rồi.
Trương Thạc uống một chén canh, bấy giờ mới rơi lệ nói:
- Không dối gạt đại ca, đệ vẫn ngâm mình trong nước sông. Đã hai ngày nay chưa ăn cơm.
Trong lòng Tô Phi thương xót, thở dài nói:
- Xảy ra chuyện gì?
- Còn có thể là chuyện gì?
Trương Thạc nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lưu Cảnh muốn giết đệ ngăn trừ hậu họa. Đệ bị bọn họ đuổi giết, may mắn nhờ năm huynh đệ liều chết ngăn cản, đệ mới nhảy sông giữ được tính mạng. Đệ ẩn mình dưới sông một ngày, mãi đến tối mới dám bò lên bờ. Nếu không nhờ sức khỏe của đệ tốt, lần này đệ không thể không chết trong tay hắn.
Tô Phi trầm mặc. Kỳ thật lần đầu tiên nhìn thấy Trương Thạc bị thương, anh ta liền đoán được là do Lưu Cảnh gây ra. Hiện tại được Trương Thạc chứng thực, khiến trong lòng anh ta có chút hoảng sợ. Đây là việc anh ta không nghĩ tới, không ngờ Lưu Cảnh muốn nhổ cỏ tận gốc.
Đương nhiên, Tô Phi cũng biết, Trương Thạc bị ép đuổi khỏi quân doanh, gã đương nhiên sẽ không cam lòng, nhất định sẽ tìm cách phá hoại quá trình kiểm soát quân đội của Lưu Cảnh. Cho nên Lưu Cảnh muốn giết gã cũng không kỳ lạ. Chỉ là chuyện này khiến Tô Phi thấy được mặt khác của Lưu Cảnh, khiến trong lòng anh ta lo lắng.
Một lúc sau, Tô Phi chậm rãi hỏi:
- Vậy ngươi dự định làm thế nào?
Lúc này trong lòng Trương Thạc đã bị thù hận bao phủ, thù này gã không thể không báo. Tuy nhiên gã cũng biết, hiện tại Tô Phi đã là Quận thừa, sẽ không tiếp tục giúp mình.
Gã không dám nói lời thật lòng ra, lại rơi lệ cầu khẩn:
- Đệ đã là phế nhân, chỉ cầu giữ được tính mạng. Khẩn cầu đại ca nể tình mối quan hệ nhiều năm giữa chúng ta, giúp đệ rời khỏi thành Vũ Xương. Đệ muốn đến quận Dĩnh Xuyên nương nhờ chú ruột, ở đó nốt phần đời còn lại.
Tô Phi gật đầu, yêu cầu này không quá, anh ta có thể giúp được. Tô Phi lập tức sai người mang tới năm mươi lượng vàng, đưa cho Trương Thạc:
- Ta sẽ dùng thuyền quan đưa đệ ra khỏi thành. Năm mươi lượng vàng này đệ cầm đến quận Dĩnh Xuyên mua căn nhà. Đến lúc đó có gì khó khăn, viết thư cho ta, ta sẽ dốc sức giúp đỡ.
Trương Thạc quỳ xuống, dập đầu thật mạnh nói:
- Đại ca là cha mẹ tái sinh ra đệ, ân đức này, tiểu đệ sẽ khắc ghi trong tâm khảm.
Tô Phi nâng gã dậy rồi bảo:
- Tranh thủ lúc này cửa sông chưa đóng, nhanh chóng rời đi thôi!
Trương Thạc thiên ân vạn tạ, đi theo một thê gia đinh trong nhà rời đi.
Nhưng trong lòng Tô Phi không yên, chuyện này khiến anh ta nhìn rõ mặt khác tàn độc của Lưu Cảnh. Cùng lúc cho mình và Hoàng Trung chút thể diện, trong quân doanh tha cho Trương Thạc, nhưng vừa quay đầu liền âm thầm phái người diệt trừ gã. Loại thủ đoạn thâm hiểm này khiến anh ta không rét mà run.
Chuyện này đồng thời gõ tiếng chuông cảnh tỉnh cho Tô Phi. Anh ta nhớ tới ngày hôm qua Lưu Cảnh nói với mình, về sau quản lý Giang Hạ giao cho Tô Phi rồi, anh ta vẫn còn chưa kết kích động.
Nhưng hiện tại xem ra, chính mình thật ngu ngốc, có kẻ thống trị nào nguyện ý giao ra quyền lực? Quân chính và quyền lực Giang Hạ vẫn nằm trong tay Lưu Cảnh, nếu cho rằng mình là Quận thừa liền nắm quyền quản lý lớn nhất, vậy sai hoàn toàn.
Nghĩ tới đây, Tô Phi không khỏi thở dài, trong lòng tràn đầy thất vọng khó nói thành lời.
………
Trải qua mấy ngày, việc huấn luyện quân đội đã bắt đầu đi vào giai đoạn thứ hai. Theo kế hoạch, năm nghìn binh sĩ đều bị đưa đến Sài Tang huấn luyện thủ thành, sau đó tới huyện Dương Tân huấn luyện thể lực. Từ đầu tới cuối ước chừng một tháng, sau một tháng, đội quân này đã hoàn toàn lột xác.
Đội thuyền do mấy trăm chiếc thuyền lớn tạo thành chở đầy năm nghìn binh sĩ, trùng trùng điệp điệp rời khỏi thành Vũ Xương tiến thẳng tới Sài Tang. Ở trên chiếc thuyền lớn nhất, Lưu Cảnh và Hoàng Trung đứng ở đầu thuyền, hai người đều không nói gì, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Thật lâu sau, Lưu Cảnh thở dài:
- Lão tướng quân không thể giúp ta thêm nửa năm sao?
Hoàng Trung vỗ nhẹ vai của Lưu Cảnh, cười nói:
- Kỳ thật ngươi làm rất tốt, rất có bản lĩnh. Giang Hạ đã thuộc về ngươi, không cần ta giúp ngươi nữa. ngươi có thể bảo vài tướng lĩnh tham gia trận chiến ở Sài Tang giúp đỡ. Bọn họ đối với ngươi sẽ trung thành hơn.
Lưu Cảnh nghĩ tới Triệu Vân. Buổi sáng ngày hôm sau khi cuộc đại chiến ở Sài Tang kết thúc, anh ta để lại một tờ giấy, âm thầm lặng lẽ không một tiếng động rời đi, trở về Trường Sa.
Hiện nay Hoàng Trung cũng muốn rời đi, điều này khiến trong lòng Lưu Cảnh không kìm nổi cảm giác mất mát.
Nhưng hắn cũng biết. Vốn dĩ sau khi chiến tranh kết thúc Hoàng Trung sẽ trở về, sứ mạng trợ giúp Sài Tang của ông đã hoàn thành, nhưng ông vẫn lưu lại giúp mình đi Vũ Xương đoạt quyền. Một khi bị Lưu Biểu biết, Hoàng Trung ắt sẽ gặp tai vạ.
Hoàng Trung biết rõ sự mạo hiểm này, nhưng ông không một lời oán hận vẫn theo sát mình tiến vào Vũ Xương, đây chính là xuất phát từ lòng yêu thương của ông dành cho hắn. Hắn sao có thể không biết tốt xấu, còn muốn tiếp tục đẩy ông vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Cảnh tràn đầy cảm kích và lo lắng:
- Chuyến đi Vũ Xương này, lão tướng quân định nói thế nào với Châu Mục?
Hoàng Trung khẽ mỉm cười:
- Ngươi không cần lo lắng. Đi Vũ Xương cũng không nhất định vì giúp ngươi, ta có thể nói vì phòng ngừa nạn binh hỏa, ổn định thế cục Giang Hạ. Chỉ cần Châu Mục không truy cứu, tùy tiện tìm lý do thì có thể khai báo. Nhưng hiện tại quận Trường Sa trống rỗng, ta lo lắng quận Trường Sa xảy ra sai sót, cho nên nhất định phải nhanh chóng trở về.
Dừng một chút, Hoàng Trung lại nói:
- Mặt khác, còn một việc ta muốn khuyến cáo ngươi.
- Lão tướng quân mời nói thẳng!
Hoàng trung trầm tư một lát, rồi nhìn thẳng vào mắt Lưu Cảnh nói:
- Ngươi muốn nắm Giang Hạ trong tay, ta có thể hiểu được, cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng ta không muốn về sau ngươi cùng bá phụ trở mặt thành thù, hy vọng chuyện này ngươi giải thích rõ ràng cùng Châu Mục, để ông ấy chính thức phong ngươi làm Thái thú Giang Hạ, có thể danh chính ngôn thuận nắm Giang Hạ trong tay.
Lưu Cảnh yên lặng gật đầu. Không cần Hoàng Trung nhắc nhở hắn cũng biết, bây giờ chưa phải lúc trở mặt cùng Lưu Biểu.
…….
Thái phủ ở Tương Dương.
Thảm bại từ Hạ Khẩu trở về, Thái Mạo trở nên đặc biệt khiêm tốn, mỗi ngày đi sớm về trễ, ở châu nha xử lý công vụ. Tất cả các cuộc giao tiếp xã giao ông ta một mực từ chối, quan viên thân sĩ đến thăm ông ta nhất loạt không gặp, dường như thay đổi thành người khác.
Tuy rằng Lưu Biểu không truy cứu trách nhiệm bại trận của ông ta, nhưng trong lòng Thái Mạo biết rõ, nếu Thái gia không nhượng bộ, như vậy chức Quân sư của ông ta cũng không thể giữ được nữa.
Ông ta biết rõ Lưu Biểu thiếu nhất cái gì, tiền. Từ khi Đào gia ở Sài Tang ngừng nộp thuế lên Kinh Châu, ngân quỹ của Kinh Châu liền quẫn bách hẳn lên. Vì thế Lưu Biểu đặc biệt nói với ông ta một lần, nhưng Thái Mạo chưa bày tỏ thái độ.
Nhưng lần này bại trận ở Giang Hạ, Thái Mạo biết chính mình nhất định phải có sự nhượng bộ. Vì thế ông ta thông qua Thái phu nhân, em gái mình, chuyển lời đến Lưu Biểu, nguyện ý nộp thuế của Thái gia tăng thêm hai thành.
Nhận được thỏa hiệp của ông ta, Lưu Biểu chính thức bày tỏ thái độ đối với thất bại lần này:
- Thắng bại là chuyện thường binh gia, hy vọng Thái Mạo không vì chuyện này mà đeo gánh nặng trên lưng.
Tuy rằng nhận được sự tha thứ của Lưu Biểu, nhưng Thái Mạo vẫn tỏ rõ thái độ khiêm tốn. Ông ta kiểm điểm lại tư thái của mình cũng nhận được sự chấp nhận của Lưu Biểu. Chạng vạng ngày hôm qua, Lưu Biểu đặc biệt sai người mang tới mấy giỏ cua bể thượng hạng.
Mấy con cua vẫn còn sống khiến Thái Mạo như nhận được đại xá, lòng cũng nhẹ nhỏm hẳn lên, tâm cơ lúc xưa lại bắt đầu hồi phục.
Trong thư phòng, Thái Mạo đang ngồi đọc sách dưới đèn, nhưng tâm tư của ông ta không nằm trong sách. Hôm nay ông ta vừa nhận được tin tức, Lưu Cảnh đã đổi quân ở Giang Hạ, đem quân Sài Tang đến giữ Vũ Xương và Hạ Khẩu, mà quân đội của Vũ Xương thì điều đi huấn luyện ở Sài Tang.
Ý nghĩ Lưu Cảnh thâu tóm toàn bộ Giang Hạ, kết quả này Thái Mạo tuyệt đối không nhìn thấy. Hoàng Tổ bị giết đã khiến Thái Mạo cảm thấy vô cùng mất mát, mà Lưu Cảnh quật khởi, trở thành chủ Giang Hạ càng khiến ông ta khó chấp nhận được.
Thái Mạo rất rõ ràng, Lưu Cảnh quật khởi, đối với Lưu Tông là uy hiếp lớn nhất, cũng đồng thời uy hiếp đến lợi ích căn bản của Thái gia.
Hơn nữa ông ta cũng cảm thấy hoảng sợ. Ông ta còn nhớ rõ tình hình hai năm trước khi Lưu Cảnh mới tới Tương Dương, lúc ấy ông ta cảm thấy trên người thiếu niên kia có một loại khí chất không bình thường, ông ta cảm nhận được một loại sát khí.
Hiện tại mới trong thời gian ngắn ngủi hai năm, Lưu Cảnh đã chiếm lĩnh quận lớn thứ ba của Kinh Châu: Giang Hạ, chứng minh năm đó ông ta không nhìn lầm.
Hiện tại khiến Thái Mạo rất khó xử chính là, Lưu Cảnh đánh bại quân chủ lực Giang Đông, giữ được Giang Hạ khiến thanh danh của hắn ở Kinh Châu như mặt trời ban trưa.
Từ triều đình tới dân chúng đều coi hắn là rường cột và hi vọng của Kinh Châu, đối với hắn tràn đầy ca tụng, bất luận một tia dị nghị hay bất mãn lập tức sẽ chịu sự quở trách mãnh liệt của người dân, khiến Thái Mạo không dám công nhiên công kích Lưu Cảnh.
Nhưng Thái Mạo vẫn tìm được biện pháp đối phó hắn. Ông ta biết có một người không muốn nhìn thấy Lưu Cảnh thâu tóm Giang Hạ, người đó là Lưu Biểu. Ông ta biết ý đồ thực của Lưu Biểu khi sắp xếp cho Lưu Cảnh đi Sài Tang, Lưu Biểu hi vọng Lưu Cảnh xử lý Hoàng Tổ, nhưng cũng không hi vọng Lưu Cảnh thay thế địa vị của Hoàng Tổ.
Hôm nay, Lưu Biểu đưa tới cho ông ta mấy giỏ cua, có phải chăng có ý gì đó?
Lúc này, bên ngoài thư phòng truyền đến lời bẩm báo của thị vệ:
- Bẩm Quân sư, người đã đưa đến rồi.
- Dẫn hắn vào!
Cửa mở, mấy tên thị vệ đưa vào một người, dáng người trên trung bình, rất cường tráng, chỉ có điều gã mất đi tay trái, khiến người ta nhìn khó chịu. Người này chính là Trương Thạc từ Giang Hạ chạy tới Tương Dương.
Trương Thạc đương nhiên sẽ không tới quận Dĩnh Xuyên. Gã quyết tâm muốn trả thù Lưu Cảnh, cho dù gã thành phế nhân, không thể tìm cơ hội giết Lưu Cảnh, nhưng gã muốn đến Tương Dương mật báo, khiến Lưu Cảnh nuốt không trôi cục đắng này.