Sinh thần của Lưu Biểu vào ngày 20 tháng 11, năm kia đại thọ 60, vì vợ sanh non sự tình mà ông tâm tình không được tốt, hủy bỏ chúc thọ sớm đã định trước.
Mà năm ngoái ông bởi vì sức khỏe không tốt, cũng không tổ chức chúc thọ, liên tiếp hai năm đều không tổ chức chúc thọ, năm nay là sinh nhật 62 tuổi, lại đang lúc Giang Hạ thắng lớn, Kinh Châu vui mừng, Lưu Biểu rốt cục quyết định cử hành một đại lễ chúc thọ linh đình. Không những yêu cầu quan viên 500 thạch các nơi Kinh Châu trở lên đều tề tụ tại Tương Dương, đồng thời còn cấp thiệp mời năm mươi hộ thế gia Kinh Châu, mời họ đến Tương Dương tham gia lễ mừng thọ.
Các nơi đã được phát thiệp mời vào hạ tuần tháng mười, đến tháng 11 sau không khí bắt đầu càng ngày càng nào nhiệt vô cùng, Phàn Thành giăng đèn kết hoa, tịch thủy gạt phố, người người thay một bộ đồ mới, ai nấy cũng đều vui mừng.
Đội ngũ chúc thọ các nơi đã bắt đầu lục đục đến Tương Dương, trong lúc nhất thời lữ xá hai nơi Tương Dương và Phàn Thành đều chật ních người. Quan phủ lại thu xếp hơn ba mươi tòa nhà không người ở, dùng để an trí quan lại các địa phương đến chúc thọ.
Lúc chạng vạng tối, từ Giang Hạ có năm chiếc thuyền lớn chậm rãi tới bến tàu Tương Dương, đó chính là thuyền của Lưu Cảnh. Không đợi thuyền lớn cập bến, tin tức Cảnh công tử đã đến như một cơn gió truyền khắp trong ngoài thành Tương Dương.
Những tiểu thương bán hàng rong ở ngoài thành, khách nhân trong tửu quán, lữ khách thậm chí người ở gần Bắc môn cũng nhận được tin đều chạy về hướng bến tàu.
Chỉ trong chốc lát, trên bến tàu đã chật ních người, trong lòng mỗi người đều tràn đầy kích động chờ đợi, đến lúc bóng dáng của Lưu Cảnh xuất hiện trên mép thuyền, đám người trên bến Tàu lập tức hoan hô.
Không ít người kích động hô to:
- Hoan nghênh Cảnh công tử trở về
Lưu Cảnh không dự đoán được sẽ thấy được cảnh này ở Tương Dương, nhìn qua từng khuôn mặt hưng phấn mà cảm kích, trong lòng hắn cũng có một sự cảm động khó có thể nói hết, giờ cao tay ôm quyền nói:
- Cảm tạ mọi người hoan nghênh! Cảm tạ các vị!
Tiếng hoan hô vang lên lần nữa ở bến tàu, lúc này càng nhiều người tập trung, không ít binh sĩ thủ thành cũng lén lút chạy tới, tửu quán Vọng Giang thậm chí lấy ra chiêng trống chỉ dùng khi có tiệc mừng, hơn mười tửu bảo khua chiêng gõ trống náo nhiệt vang trời.
Trên đầu thành, Thái Trung bị giáng chức thành quân hầu thủ thành lạnh lùng đứng nhìn cảnh tượng náo nhiệt ở bến tàu, trong mắt y tràn đầy ghen ghét căm hận, tuy rằng viện binh Kinh Châu ở Giang Hạ thất bại thạm hại, y không thể trốn tránh trách nhiệm, nhưng Lưu Biểu nể mặt Thái Mạo vẫn là xử nhẹ cho y, phạt bổng lộc một năm, giáng hai cấp quan.
Thái Trung cũng trở nên khiêm tốn hơn, mỗi ngày đi sớm về trễ, cẩn trọng, nhưng cái này cũng không đại biểu Thái Trung từ nay về sau sẽ hối cải, trong bất kỳ thời khắc nào, thế giới trong nội tâm của y sẽ toát ra, tỷ như hiện tại, trên bến tàu 5 -6 ngàn người chào đón Lưu Cảnh, điều này làm cho trong lòng y vô cùng căm tức.
Y quay đầu sang nói với thủ hạ:
- Nghiêm tra cho ta, binh lính nào chạy tới bờ sông, mỗi người trọng đánh một trăm quân côn!
Y nặng nề hừ một tiếng, xoay người vội vàng rời đi.
.........
Thái Trung vừa mới chạy đến đại môn Thái Phụ, vừa lúc gặp được xe ngựa của Thái Mạo cùng mười mấy tên hộ vệ từ đối diện lộc cộc chạy tới
Thái Trung vội vàng chạy lên chặn trước xe ngựa:
- Đại ca, có chuyện gì?
Của sổ mở ra một đường nhỏ, Thái Mạo không vui hỏi:
- Vội vàng hoang mang rối loạn, có chuyện gì?
- Đại ca, Lưu Cảnh đến đây rồi.
Trong xe ngựa lập tức yên lặng, một lúc sau, Thái Mạo mới nói:
- Vào thư phòng ta nói chuyện!
Liên quan đến chuyện Lưu Cảnh, Thái Mạo đều khá cẩn thận, không thể ở bên đường bàn luận, lão trở lại thư phòng, Thái Trung cũng tiến vào theo.
Thái Mạo ngồi xuống nhìn Thái Trung hỏi:
- Hắn hiện tại ở nơi nào?
- Thuyền hắn mới đến bến tàu, có ngàn vạn người đến đón, so với năm đó Châu Mục nam chinh trở về còn đồ sộ hơn nhiều.
Thái Mạo hừ lạnh một tiếng:
- Hắn thật uy phong nhỉ!
- Đúng vậy ạ, không biết Châu Mục thấy cảnh tượng này sẽ như thế nào, đại ca có muốn nói cho Châu Mục hay không?
Thái Trung cẩn thận đề nghị.
- Ông ta tự nhiên sẽ biết, không cần ta nhiều chuyện.
Dùng một chút, Thái Mạo lại hỏi:
- Hắn dẫn theo bao nhiêu người tới?
- Đến đây có năm chiếc thuyền lớn, mép thuyền đứng đầy binh lính, ta xem chừng ít nhất 4-5 trăm ngừoi
- Hừ! Hắn coi mình là Hoàng Tổ rồi.
Thái Mạo chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng, mặc dù lão đã suy xét nên đối phó Lưu Cảnh như thế nào, nhưng khi Lưu Cảnh đến thì lão bỗng nhiên lại phát hiện những ý nghĩ kia của mình rất ngây thơ.
Lúc này, Thái Trung không kìm nổi nhắc nhở lão:
- Đại ca, nếu có chuyện gì không hiểu, đừng ngại đến hỏi nhị thúc.
Một câu khiến cho Thái Mạo tỉnh mộng, đúng vậy, sự việc trọng đại như vậy sao mình không đi hỏi nhị thúc.
Tuy nhiên Thái Mạo cũng không hề cảm tạ được Thái Trung nhắc nhở, lão sao cần loại người ngu ngốc như Thái Trung nhắc nhở chứ, mặt lão kéo dài ra, dùng một giọng giáo huấn, nói:
- Ngươi đang ở Giang Hạ, bên trong tội nghiệt đủ để ngươi chết một trăm lần, Châu Mục tuy rằng tha cho ngươi, nhưng ngươi không thể đắc ý vênh váo, nhất định phải kẹp lấy cái đuôi làm người, không cho gây chuyện nữa, nhất là Lưu Cảnh, ngươi không thể trêu vào, nếu không ngươi chắc chắn chết không nghi ngờ gì nữa, ngươi có hiểu không
Thái Trung bị giáo huấn phải cúi đầu, trong lòng của y vô cùng không phục, nhưng y không dám cùng Thái Mạo tranh luận, chỉ đành nén giận nói:
- Tiểu đệ đã biết.
Thái Mạo hung hăng trừng mắt với y:
- Đi đi!
Thái Trung chậm rãi lui xuống, Thái Mạo đi lại trong phòng, suy ngẫm một lát lúc này mới quay đầu ra lệnh:
- Chuận bị xe, quay về Thái Lý!
.............
Nghi thức hoan nghênh trên bến tàu ước chừng nửa canh giờ, đám người chào đón mới dần dần tản đi.
Nhìn mọi người dần dần tán đi hết rồi, Lưu Cảnh sờ sờ khuôn mặt cười đến mỏi nhừ của mình, cười khổ lắc đầu, việc được người dân kính trọng và ngưỡng mộ cố nhiên là một sự vinh quang đồng thời cũng là một gánh nặng.
Lúc này, Đào Trạm từ trong khoan thuyền đi ra, chậm rãi đi đến bên cạnh Lưu Cảnh, nàng thấy mặt hắn đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt khổ sở thì không khỏi che miệng phì cười.
- Bộ dạng này của Cảnh lang giống như là chạy đến Tương Dương để trốn nợ vậy.
- Ta giống sao?
Lưu Cảnh sờ sờ khuôn mặt của mình, cũng nhịn không được bật cười:
- Bộ dạng này của ta, giống đi đòi nợ cũng không khác gì lắm.
Đào Trạm lấy ra khăn tay, tỷ mỉ lau mồ hôi trên trán và trên cổ giúp hắn, lại đánh giá một chút, che miệng cười nói:
- Giờ không giống người trốn nợ nữa, ừ, thong dong rất nhiều, giống một thư sinh đến trường học hơn.
Nói đến người đọc sách, Đào Trạm nghĩ tới một chuyện, thấp giọng nói:
- Ta nhận được thư của Nguyệt Anh, cô ấy nhiều lần mời ta khi đến Tương Dương thì đi nhà cô ấy ở mấy ngày, ta muốn ngày mốt đi thăm cô ấy một chút.
- Đây là chuyện tốt, ta đây sẽ cho một đôi binh lính đi theo hộ tống nàng đến đó.
- Chàng đi làm gì?
Đào Trạm không hiểu nói:
- Nguyệt Ánh không muốn ngặp chàng.
- Ta cũng không muốn gặp nàng ấy, gặp trưởng phu của nàng ấy được không?
Đào Trạm giờ mới hiểu được, trong mắt nàng hiện lên một tia giảo hoạt, cười nói:
- Có phải muốn ta giúp chàng đi qua đường phu nhân không?
Lưu Cảnh thấy nàng quả nhiên thông minh, đoán được ý đồ của mình, có một nương tử như vậy quả thật không sai, hắn gãi đầu cười nói:
- Nếu nàng không chê gây ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa nàng và Hoàng phu nhân, vậy thì làm phiền nàng rồi.
- Có gì đâu, vốn ta và Nguyệt Ánh tình cảm cũng không đủ thắm thiết, loại chuyện này rất khó giúp chàng, nhưng chàng đã lên tiếng không giúp chàng cũng rất mất mặt đi, vậy được rồi! Ta chỉ có thể từ từ giúp chàng, nhưng chàng cũng đừng hy vọng ngày mai ta có thể thành công, ít nhất cũng phải một hai năm.
Lần này mục đích chính Lưu Cảnh đến Tương Dương là vì muốn chiêu dụ một số nhân tài đi Giang Hạ cho nên hắm mới dẫn Từ thứ về Tương Dương
Trong danh sách của hắn, Gia Cát Lượng dĩ nhiên là nhân vật trọng yếu, nhưng hắn cũng biết muốn thuyết phục Gia Cát Lượng tất nhiên không dễ dàng, trong lịch sử Gia Cát Lượng ở Tương Dương quan sát nhiều năm mới quyết định theo Lưu Bị, chứ không phải ba lần đến mời đơn giản như vậy.
Vừa may quan hệ giữa Đào Trạm và Hoàng Nguyệt Anh không tệ, nếu đi theo đường phu nhân, nói không chừng là con đường tắt có hiệu quả, nghĩ vậy, Lưu Cảnh liền quay sang hành lễ thật sâu với Đào Trạm, nói:
- Vậy trước tiên tạ ơn nương tử rồi!
- Hứ! Ai là nương tử của chàng, mơ tưởng chiếm tiện nghi của ta.
Ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng Đào Trạm lại cảm thấy ngọt ngào, nàng che miệng cười, lại nghĩ tới một việc gấp gáp khác của Lưu Cảnh, hài, người này việc gì cũng đều phải để mình quan tâm thay hắn.
Nàng cười hỏi:
- Ta hỏi chàng, lần này tới Tương Dương, chàng nghĩ chàng và các binh lính sẽ nghỉ ngơi ở đâu?
Đây cũng là việc làm cho Lưu Cảnh nhức đầu, dựa theo quy định quân đội trên 20 người không thể tiến vào Tương Dương, hắn có 500 người nhất định là không thể tiến vào Tương Dương được rồi mà chỉ có thể ở Phàn Thành.
Nhưng quân doanh đã có lính mới đóng quân, hơn nữa hắn vừa mới nghe nói lữ xá túng thiếu, chớ nói năm trăm quân, dù năm mươi người cũng đều rất khó an bài, chẳng lẽ muốn các binh sĩ ở trên thuyền?
Lúc này, hắn thấy trên mặt Đào Trạm cười khẽ, trong lòng bỗng nhiên vừa động, cười hỏi:
- Nàng có biện pháp đúng không?
Trên gương mặt xinh đẹp của Đào Trạm dâng lên một ý cười tinh nghịch:
- Chàng nói xem.
Lưu Cảnh vươn ngón trỏ ở nàng chóp mũi điểm một cái, cười nói:
- Ta biết rằng Đào thị cửa hàng diện tích đất không nhỏ, nhưng có thể chứa hạ năm trăm binh lính sao?
- Lúc nhiều nhất có thể ở 800 người làm thuê.
Sự lo lắng trong lòng Lưu Cảnh lập tức buông xuống, cửa hàng Đào thị ở ngay sát cửa thành, nếu có chuyện gì, có thể hoả tốc đuổi tới bến tàu.
Hắn vẫy tay gọi quân hầu Lý Thanh đến, chỉ bảo gã:
- Đội thuyền cập vào Phàn Thành, các huynh đệ tạm ở cửa hàng Đào Thị, kỷ luật chặt chẽ, không được gây chuyện
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Lưu Cảnh lại dặn y vài câu, lúc này Lý Thanh mới vội vàng rời đi.
Lưu Cảnh lại quay đầu sang cười nói với Đào Trạm:
- Hiện tại nàng theo ta tói Tương Dương hay vẫn là...
- Ta còn không có đáp ứng để chàng ở cửa hàng Đào Gia chàng đã tự tiện quyết định rồi, hiện tại lại muốn thay ta quyết định đi nữa chứ? Thôi bỏ đi, không quan tâm tới chàng nữa.
Đào Trạm lườm hắn một cái, xoay người uyển chuyển bỏ đi, nhưng đi vài bước, lại quay đầu lại cười khanh khách nhìn Lưu Cảnh, sóng mắt lưu chuyển, quyến rũ vô cùng.
Trong lòng Lưu Cảnh nóng lên, hắn hận không thể ngay lúc này cùng nàng trở về, nhưng hắn khắc chế tình cảm trong nội tâm, cười phất tay với nàng. Lúc này Đào Trạm mới xoay người trở về khoang thuyền.
Lúc này, đám đông trên bến tàu đã hoàn toàn giải tán đi hết, Lưu Cảnh nhìn năm chiếc thuyền lớn chạy nhanh về hướng bờ bên kia, đợi thuyền lớn cập vào bờ, hắn mang theo hai mươi quân sĩ, cưỡi ngựa đi về hướng thành Tương Dương.
................
Khi đi qua Ủng thành, Lưu Cảnh bỗng nhiên nghe thấy được từng đợt âm thanh kêu thảm thiết, hắn không khỏi ngẩn ra, theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy góc tường thành ở cách đó không xa, hai mươi mấy tên lính bị ấn ngã xuống đất, binh lính hành hình giơ cao uy bổng ngũ sắc đánh binh lính trên mặt đất.
- Tư Mã, hình như là những binh lính đã nghênh đón chúng ta ở trên bến tàu!
Một tên tùy tùng nhận ra hai mươi mấy tên lính bị đánh.
Trong lòng Lưu Cảnh lập tức không thoải mái, binh lính hoan nghênh mình không ngờ bị đánh, đây không phải hủy diệt mặt mũi của Lưu Cảnh hắn sao?
Hắn giục ngựa chạy vội lên:
- Tất cả dừng tay lại cho ta!
Hắn lạnh giọng quát lớn.
Binh lính hành hình dừng đánh, Đồn trưởng giám hình nhận ra Lưu Cảnh, vội vàng tiến lên thi lễ:
- Tham kiến Lưu Tư Mã!
Lưu Cảnh roi ngựa chỉ vào các binh lính:
- Bọn họ phạm vào tội gì, sao lại trọng phạt như thế?
- Hồi bẩm Tư Mã, bọn hắn tự ý rời cương vị công tác.
Tự ý rời khỏi vị trí làm việc, dựa theo quân quy là trọng đánh trăm côn, như thế khó mà nói, Lưu Cảnh nhất thời không tìm dược lý do, lúc này binh sĩ bị phạt đánh hô to:
- Công tử, chúng ta không hề rời cương vị, chúng ta không phải đang trực!
Lưu Cảnh trầm mặt xuống, căm giận nhìn đồn trưởng:
- Nếu không phải đang trực thì không thể nói là tự ý rời cương vị, vậy làm sao có tội?
Đồn trưởng xấu hổ, lẩm bẩm nói:
- Thuộc hạ chỉ là chấp hành mệnh lệnh của Quân Hầu, cụ thể cũng không rõ ràng lắm.
- Quân hầu các ngươi là người phương nào? Bảo hắn đến gặp ta.
Lưu Cảnh ở Sài Tang làm chủ tướng đã hơn một năm, lại chỉ huy vạn nhân dân chiến đấu, trong ngôn ngữ toát lên sự uy nghiêm.
Lúc này, phía sau hắn truyền tới một thanh âm lạnh lùng:
- Ta chính là Quân hầu Bắc thành.
Thanh âm có chút quen tai, Lưu Cảnh quay người lại, chỉ thấy Thái Trung đang dùng ánh mắt chim ưng nhìn mình chằm chằm, giọng điệu lạnh như băng biến thành trào phúng:
- Hay là Lưu Tư Mã cũng muốn thay ta huấn luyện binh lính?
Lưu Cảnh nhìn chăm chú vào y, ánh mắt trở nên lợi hại, hắn trở mình lên ngựa, tháo xuống trường kích, phóng ngựa phi nhanh về phía Thái Trung, bỗng nhiên hắn hét lớn một tiếng, vung kích đâm vào ngực của Thái Trung.
Tiếng hô kinh hãi vang lên bốn phía, Thái Trung cũng chấn động, y trước tiên có chút mờ mịt, nhưng chợt phát hiện thế tới của Lưu Cảnh hung mãnh, đúng là muốn đẩy y vào chỗ chết, y mới phản ứng, cả kinh quát to một tiếng, xoay người ngã xuống đất, tránh thoát một kích đâm vào ngực mình của Lưu Cảnh.
Không ngờ Lưu Cảnh không phải muốn ám sát y, hắn ghìm chặt dây cương, móng trước của chiến mã nhảy lên thật cao, một tiếng hí dài, đứng ở trước mặt Thái Trung. Thái Trung vừa muốn xoay người chạy, mũi kích lạnh như băng đã chĩa vào gáy y, làm y cảm thấy vô cùng đau đớn.