Vương Chưởng quỹ lắc đầu cười khổ nói: - Lưu Cảnh xế chiều hôm nay đã tới, kết quả là trên thuyền Thái Trung bị đánh trọng thương, ta tận mắt nhìn thấy, hai cái đùi bị gẫy, bắt tại trên tường thành, Thái gia tức giận đến nổi điên, Châu Mục bên kia lại không có động tĩnh.
- Thú vị như vậy sao?
Lục Tích càng thêm cảm thấy hứng thú, liền vội hỏi: - Lưu Cảnh vì sao đánh người, là phát sinh ngẫu nhiên hay là có chủ mưu?
Vương Chưởng Quỹ chần chừ một chút, nói:
- Thoạt nhìn là ngẫu nhiên, bởi vì Thái Trung trước đó đánh phạt binh lính đi nghênh đón Lưu Cảnh, chọc giận tới Lưu Cảnh, nhưng ta cảm giác sự việc cũng không đơn giản như vậy, bởi vì Lưu Cảnh lấy cớ Thái Trung bại trận ở Giang Hạ mà trừng phạt gã, làm cho binh sĩ từ trên xuống dưới đều kính trọng, từ điểm này, cảm giác hắn là cố ý xử lý Thái Trung.
Lục Tích cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, gật gật đầu, lấy ra một phong thư đưa cho Vương Chưởng Quỹ: - Đây là thư Ngô hầu đưa cho ngươi, Ngô hầu yêu cầu ngươi phải làm những điều ở trong thư, ta chỉ là đi sứ Kinh Châu, sự việc của các ngươi ta sẽ không hỏi tới.
Vương Chưởng Quỹ cung kính tiếp nhận thư, ở dưới đèn đọc kỹ một lần. Trong thư yêu cầu bọn họ tạo ra dư luận, trợ giúp Lưu Cảnh thượng vị. Vương Chưởng Quỹ chậm rãi gật đầu, lẩm bẩm:
- Ti hạ nhất định sẽ không để cho Ngô hầu thất vọng.
...
Lưu Cảnh cũng đang ở tại cửa hàng Phàn Thành Đào thị, hắn mặc dù đang ở một tòa nhà nhỏ ở Phàn Thành, nhưng lại rất an toàn, hộ vệ binh lính của hắn đều kiên quyết không chịu để cho hắn ở tại tiểu trạch.
Đêm đã khuya, đám binh lính phần lớn đã đi ngủ, trong phòng của Lưu Cảnh vẫn còn sáng, trên màn cửa sổ dường như có bóng người đi lại, Lưu Cảnh không hề nghỉ ngơi, mà đang cùng Từ Thứ thảo luận bước đối sách tiếp theo.
Hôm nay Lưu Cảnh đánh Thái Trung trọng thương, đúng ra mà nói cũng là kế hoạch ngoài dự kiến, nhưng sự việc này đối với hắn là vừa có lợi vừa có hại. Hại là rõ ràng, tội lớn của Thái Trung ở trong cuộc chiến Giang Hạ không tới phiên Lưu Cảnh hắn xử trí, đây là quyền lực của Châu Mục, hắn lại xử lý thay, đúng là có tội khi quân với Lưu Biểu.
Mà ích lợi cũng là rõ ràng, cùng lúc hắn có thể lấy được danh dự trong quân đội, thắng được sự tôn kính của binh lính, lấy được lòng quân.
Mặt khác, Lưu Cảnh và Thái gia công khai kết thù, như vậy hết thảy những dấu vết chỉ trích và tư thù lợi dụng việc công để trả thù cá nhân của Thái Mạo đối với hắn do đó mất đi lực thuyết phục công chính, như vậy rất không có lợi cho sự ủng hộ của các quan lớn khác đối với Thái Mạo.
Cho nên cân nhắc lợi hại, đánh trọng thương Thái Trung vẫn l được lợi lớn hơn hại, đây cũng là quyết định được thực hiện sau khi Lưu Cảnh cân nhắc làm như nào. Lưu Cảnh làm chủ mưu, Từ Thứ cũng không phản đối, chẳng qua y cảm thấy Lưu Cảnh hơi vội vàng, không có suy nghĩ cặn kẽ để xảy ra một việc khó có thể xoay chuyển tình thế.
Nếu chẳng may Thái Mạo vì việc Giang Hạ mà quay sang ủng hộ Lưu Cảnh thì làm sao bây giờ? Đương nhiên, khả năng không lớn, nhưng ít nhất Lưu Cảnh thấy rõ được tình thế mới quyết định làm tiếp, hắn vội vàng như vậy, cũng không phải là đạo của một vương giả.
- Ta chỉ hy vọng Tư Mã lần sau có thể cân nhắc một chút, suy nghĩ kỹ trước khi làm.
Từ Thứ hàm súc mà chỉ ra những sai phạm của Lưu Cảnh. Trong lòng Lưu Cảnh cũng biết rõ, khom người thi lễ nói: - Tiên sinh phê bình, Lưu Cảnh nhớ kỹ, về sau sẽ suy nghĩ kỹ rồi làm.
Từ Thứ cảm giác hắn không hề khiêm tốn, chỉ là ứng phó với mình, nhưng y cũng không thể tránh được, đành nói sang chuyện khác: - Hôm nay đã xảy ra việc Thái Trung, Thái gia tất nhiên sẽ có đối sách, kế hoạch của chúng ta có thay đổi hay không?
Lưu Cảnh trầm tư chốc lát nói: - Hôm nay gặp mặt Châu Mục, cảm giác đối với việc ở Giang Hạ, bên Tương Dương này cũng không có một sách lược nào rõ ràng, có lẽ bọn họ cũng không biết nên đối phó như thế nào, chúng ta không cần thay đổi kế hoạch, lấy bất biến ứng vạn biến, vài ngày sau, chúng ta phải nắm chặt thời cơ lôi kéo nhân tài Kinh Tương. Sáng mai, ta tính đi thư viện Lộc Môn thăm hỏi Bàng Đức Công.
Từ Thứ mỉm cười: - Ta sẽ đi thăm hỏi Khổng Minh, xem thái độ của y như thế nào?
Lưu Cảnh lắc lắc đầu: - Ngày mai Cửu nương muốn đi gặp Hoàng phu nhân, nàng sẽ thay ta dò xét ý của Hoàng phu nhân, kỳ thật ta cảm thấy Khổng Minh sẽ không nói thật, nhưng phu nhân của y có lẽ sẽ lộ ra một chút ý nghĩ của y, ta đề nghị Nguyên Trực tạm thời không cần phải đến gặp Khổng Minh.
Từ Thứ vỗ tay cười to: - Hoá ra Tư Mã còn có chiêu này, đi bằng cửa sau Khổng Minh, ta lĩnh giáo!
Từ Thứ kiềm chế tiếng cười, lại hỏi: - Vậy ngày mai ta làm cái gì?
Lưu Cảnh duỗi thân thể thoải mái một chút, lười biếng cười nói: - Ta cảm thấy ngươi không cần làm gì cả, ngày mai chỉ cần lộ diện ở Long Trung Lộ, nhất định sẽ có không ít người tới tìm ngươi.
Từ Thứ giờ mới hiểu được ý tứ của Lưu Cảnh, hóa ra là lấy mình làm mồi nhử, đi câu sĩ tộc phương bắc có tài nhưng không gặp thời.
- Một khi đã như vậy, việc Giang Hạ ta mặc kệ.
Lưu Cảnh vội vàng xua tay: - Ta chỉ đùa ngươi một chút, việc thư viện Giang Hạ là muốn phiền ngươi phụ trách, tuy nhiên ngày mai ngươi trước tiên thay ta đến Long Trung Trấn để thăm dò tình thế.
Từ Thứ yên lặng gật đầu, đúng lúc này, ngoài cửa một tên binh lính bẩm báo nói: - Khởi bẩm Tư Mã, ngoài cửa có một gã quan quân trẻ tuổi đến đây, nói có ước hẹn so kiếm với Tư Mã!
......
Thái Tiến thăm dò rất lâu rốt cục mới biết được Lưu Cảnh ở tại cửa hàng Đào Thị, lúc này gã liền đứng ở ngoài cổng lớn của cửa hàng, cạnh cái cọc gỗ giống một gốc cây thẳng tắp, lẳng lặng mà chờ Lưu Cảnh đi ra.
Trong cửa lớn vọng đến tiếng bước chân, Lưu Cảnh đi cùng mười tên lính hộ vệ đi ra. So với hai năm trước, hai người đều đã thay đổi rất nhiều. Hai năm trước, hai người mới mười sáu mười bảy tuổi, hiện tại đều đã trưởng thành.
Nếu nói về sự thay đổi của Lưu Cảnh chủ yếu là khí chất càng thêm chín chắn, thì sự thay đổi của Thái Tiến là ở bên ngoài. Lưu Cảnh thấy một quan quân trên mép có một chòm râu được chỉnh sửa cẩn thận, dưới quai hàm có chòm râu dài hai tấc quan quân, hắn suýt nữa thì không nhận ra.
- Quả nhiên là ngươi!
Lưu Cảnh mỉm cười: - Thái huynh, đã lâu không gặp.
Thái Tiến khom người hướng về Lưu Cảnh thi lễ: - Lưu Tư Mã, chúng ta ước hẹn tháng mười lại so kiếm, chỉ có điều tháng mười đại chiến kịch liệt, không rảnh rỗi được, hiện tại chiến sự bình ổn, Lưu Tư Mã lại đang ở Tương Dương, ta lập tức đến gặp Lưu Tư Mã để hỏi có thể thực hiện được hay không?
Lưu Cảnh ha hả cười: - Thái Quân hầu quả nhiên là người tín nhiệm, ta đã đồng ý rồi thì đương nhiên sẽ không đổi ý, ngoại trừ ngày mai, địa điểm và thời gian do Thái Quân hầu quyết định.
Thái Tiến âm thầm cả kinh, chuyện gã được đề thăng làm Quân hầu hơn hai tháng trước, không ngờ Lưu Cảnh đã biết, chẳng lẽ hắn có tai mắt ở Tương Dương sao?
Thái Tiến lấy lại được bình tĩnh, gã sớm có sắp xếp, nếu Lưu Cảnh đã đồng ý, gã liền lập tức nói: - Vậy ngày mốt vào buổi sáng giờ Tỵ, ở sàn đấu võ phía nam Tương Dương, ta hy vọng có thể cùng Lưu Tư Mã đọ sức ở trên ngựa!
Ngày mốt Lưu Cảnh tạm thời không có kế hoạch gì, hắn liền vui vẻ gật đầu: - Chúng ta cùng thống nhất là thế!
Thái Tiến thi lễ, xoay người định đi, Lưu Cảnh gọi gã lại: - Thái Quân hầu xin dừng bước.
- Lưu Tư Mã còn có chuyện gì?
Thái Tiến xoay người hỏi.
Lưu Cảnh trầm ngâm một lát, nhìn Thái Tiến, nói: - Việc chúng ta đấu võ, hy vọng không liên quan gì đến gia tộc.
Thái Tiến gật gật đầu: - Thái gia sẽ không liên quan gì!
Gã xoay người đi nhanh, dần dần biến mất ở trong bóng đêm. Lưu Cảnh nhìn bóng lưng của gã, không kìm nổi lẩm bẩm: - Người này đúng là học trò của Văn Sính.
......
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Cảnh mang theo hơn trăm binh lính cùng với Từ Thứ, Đào Trạm xuất phát về hướng Long Trung. Đào Trạm mang theo nha hoàn a Kiều và Tiểu Bao Tử ngồi trong một chiếc xe ngựa, nếu không có gì bất thường xảy ra, nàng sẽ ở trong phủ Gia Cát hai ngày, ôn chuyện với Gia Cát phu nhân Hoàng Nguyệt Anh.
Nhắc tới đây cũng là duyên phận, Đào Trạm và Hoàng Nguyệt Anh ngẫn nhiên quen biết nhau trong một lần tụ hội, hai người mới gặp đã thân, đã hơn một năm không liên lạc gì rồi.
Hoàng Nguyệt Anh luôn mãi mời nàng đến Long Trung làm khách, nhưng Đào Trạm nghĩ đến mệnh lệnh kia của Lưu Biểu, trong lòng vô cùng ghét hận đối với Tương Dương, lần này nếu không phải yêu cầu của Lưu Cảnh, nàng cũng sẽ không đến Tương Dương.
Xe ngựa từ bến tàu phía tây Phàn Thành qua Hán Thủy, dọc theo vùng núi xuất phát về hướng Long Trung.
Trở về nơi ở cũ, Từ Thứ vô cùng hưng trí, y ngồi trên lưng ngựa dọc theo đường đi giới thiệu cho mọi người phong cảnh Long Trung, núi rừng bình dị, một đầm nước trong suốt, một khối tảng đá Dị Hình lớn, y say xưa kể chuyện, khung cảnh trở lên sinh động hơn.
Trong đó Tiểu Bao Tử nghe được rất mê mẩn, nàng thỉnh thoảng ngắt lời hỏi: - Từ tiên sinh, ngươi nói rằng Lệ Đàm kia là nước mắt tiên tử biến thành, chỉ có điều là một giọt nước mắt thôi sao?
Từ Thứ ha hả cười: - Cụ thể ta cũng không biết, phỏng chừng chỉ có một giọt nước mắt thôi!
- Nhưng tiên tử cũng là nữ nhân, nữ nhân khóc, nước mắt không chỉ có một giọt, vùng lân cận hẳn là có rất nhiều đầm nước mới đúng chứ!
Đào Trạm trong xe nghe nàng hỏi cũng thú vị, nhịn không được nữa cười nói:
- Tiên tử vừa đi ba nghìn dặm, một giọt nước mắt ứng với một đường, từ đây về hướng đông, chẳng phải một đường đều có một hồ nước sao?
- Hóa ra là như vậy!
Tiểu Bao Tử thấp giọng nói, giọng điệu vẫn vô cùng kinh ngạc, như thật sự là nước mắt tiên nữ hóa thành hồ nước.
Từ Thứ lại cười hỏi: - Đào cô nương, hôm nay ngươi đi tìm Hoàng phu nhân, nàng biết ngươi tới không?
- Trước khi đi ta có viết một phong thư cho chuyển nhanh, ngày hôm qua tiểu nhị của ta đã đi đưa thư rồi, y nói thư đã đưa đến Gia Cát phủ.
Nhìn xuyên qua cửa sổ, Đào Trạm không kìm nổi vụng trộm nhìn Lưu Cảnh. nàng phát hiện hôm nay Lưu Cảnh rất yên lặng, dọc đường đi Từ Thứ nói rất nhiều chuyện cổ, bao gồm cả bọn lính đi theo, tất cả mọi người nghe đều nồng nhiệt, duy độc Lưu Cảnh có chút tâm thần không yên, dường như đang suy tư điều gì, dọc đường đi không nói một lời nào.
Từ Thứ phát hiện Đào Trạm trầm mặc, trong lòng có chút kỳ quái, y nhìn thoáng qua Lưu Cảnh, lập tức hiểu được, dọc đường đi Lưu Cảnh không hề nói câu nào, y giục ngựa tiến lên, chậm rãi đến gần Lưu Cảnh: - Tư Mã, đã xảy ra chuyện gì sao?
Lưu Cảnh lắc đầu: - Không có chuyện gì lớn, chỉ là ta trở về chỗ cũ tối hôm qua gặp mặt bá phụ, cảm giác có chút kỳ lạ.
- Tư Mã nói vậy là có ý gì?
- Lúc đầu năm cúng tế, nét mặt bá phụ vẫn toả sáng, tinh thần phấn chấn, nhưng tối hôm qua gặp ông ta, thấy ông ta dường như già đi mười tuổi, râu tóc rụng gần một nửa, làn da nhăn nheo, lưng cũng có chút còng xuống, ta cảm giác có điểm gì là lạ.
- Tư Mã hoài nghi có người hạ độc?
Trong mắt Lưu Cảnh hiện lên vẻ hoài nghi: - Ta không hỏi việc này, nhưng ta vẫn cảm thấy ông ta bị ám toán, ta đang nghĩ, nếu thật là có người hạ độc, người này là ai?
Từ Thứ trầm ngâm một chút nói: - Nếu hạ độc mà không bị Châu Mục phát hiện, chỉ có thể là người thân nhất, có lẽ là có người mua được thị vệ hoặc nha hoàn của ông ta, có lẽ chính là người bên cạnh ông ta gây nên.
Đến tột cùng là ai hạ độc, Lưu Cảnh nhất thời không thể nghĩ ra được, nhưng hậu quả hắn lại rất rõ ràng. Tuy rằng hắn cũng biết, trong lịch sử Lưu Biểu là năm năm sau qua đời, nhưng trong lòng Lưu Cảnh đồng thời cũng hiểu được, từ lúc hắn đến, con thuyền lớn lịch sử đã bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo của nó rồi.
Hắn không thể tiếp tục suy xét các vấn lịch sử một cách mạch lạc, Lưu Biểu rất có thể sẽ sớm chết, một khi Lưu Biểu qua đời, mà đại quân Tào Tháo còn chưa xuôi nam, như vậy Kinh Châu sẽ rơi vào hỗn loạn, vậy ai sẽ làm chủ Kinh Châu?
Việc này đối với Lưu Cảnh sẽ là một thách thức thật lớn, đồng thời cũng là một cơ hội.