Hoàng Nguyệt Anh ba tháng trước sinh ra một bé gái, tên gọi là Gia Cát Quả, mặc dù là con gái, nhưng làn da trắng mịn như ngọc ngà, đáng yêu khác thường, được Gia Cát Lượng và Hoàng Nguyệt Anh rất yêu mến.
Hai tháng trước, Đổng Hòa làm quan ở đất Thục mời Gia Cát Lượng đi đất Thục làm khách, Gia Cát Lượng ban đầu từ chối, vốn định ở nhà làm bạn với thê nữ.
Nhưng Hoàng Nguyệt Anh lại khuyên trượng phu đi ra ngoài du lịch, mở mang kiến thức, Gia Cát Lượng liền đồng ý và đi tới tới đất Thục, đến nay đã gần đến hai tháng.
Hoàng Nguyệt Anh cực kỳ yêu thương con gái, nàng không cần nhũ mẫu, sớm chiều ở bên chăm sóc, cho dù con gái đã ngủ nàng cũng sẽ ngồi ở một bên đọc sách thêu hoa, cẩn thận trông chừng cho nữ nhi.
Đứa nhỏ mới được ba tháng, phần lớn thời gian là ngủ, trong phòng ấm áp, Hoàng Nguyệt Anh và Đào Trạm ngồi đối diện nhau, hai người một bên nói chuyện phiếm, ánh mắt cũng không ngừng nhìn về phía nôi mây bên cạnh, tiểu tử này ngủ thật say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, làm người ta yêu quý.
Đào Trạm nâng chung trà lên uống một ngụm trà cười nói:
- Ta thật không hiểu, rõ ràng có đứa nhỏ, trong lòng rất vui vẻ, lại bận rộn túi bụi, còn hầu hạ trượng phu, ngươi có thời gian đâu nghĩ đến ta?
Hoàng Nguyệt Anh giơ tay kéo tấm chăn cho đứa bé, lại chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con một lát, lúc này mới cười đáp lại:
- Ta nghĩ đến ngươi không được sao? Nhiều chuyện thú vị như vậy ta muốn chia sẻ với ngươi, hơn nữa, ta nghĩ tìm người trò chuyện, có những điều nam nhân không muốn nghe, ta cũng không muốn nói với hắn, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có ngươi, thừa dịp ngươi còn chưa lập gia đình, tranh thủ giữ lấy ngươi, đến khi ngươi lập gia đình có khuê phòng chi nhạc, muốn giữ ngươi cũng không được.
- Cái người chết tiệt này, đang nói cái gì vậy?
Đào Trạm nghe nàng nói chuyện khuê phòng, trong lòng rất xấu hổ, nhưng lại sợ đứa bé giật mình, chỉ giơ tay véo nhẹ trên tay Hoàng Nguyệt Anh một cái, lại không kìm nổi cười nói:
- Vâng, chính ngươi là vui vẻ khuê phòng ấy!
Hoàng Nguyệt Anh mặt bỗng dưng đỏ lên, vội vàng chuyển hướng đề tài:
- Nói thật ra, lần này ngươi ở lại Tương Dương bao lâu?
Đào Trạm suy nghĩ một chút nói:
- Nói thật, ta cũng không biết, mấu chốt là xem chuyện của hắn xử lý như thế nào? Nhưng ta nghĩ, ít nhất phải sau ngày sinh nhật Châu Mục mới có thể rời đi.
Hoàng Nguyệt Anh gật gật đầu, nàng lại nghĩ tới một chuyện, nhỏ giọng hỏi:
- Ta nghe mẫu thân nói, Châu Mục từng chuẩn bị đem ngươi hứa gả cho Tông công tử, việc này có thực hay không?
Nhắc tới chuyện này, trong lòng Đào Trạm lập tức sinh ra một tia hận ý, mặt nàng chìm xuống, lạnh lùng nói:
- Ông ta nằm mơ đi!
Vẻ lạnh lùng của Đào Trạm cũng không phải nhằm vào Hoàng Nguyệt Anh, mà là nhằm vào Lưu Biểu, chuyện này khiến nàng canh cánh trong lòng, nàng không muốn đi gặp Lưu Biểu, cũng là bởi vì việc này.
Trong lòng Hoàng Nguyệt Anh cũng hiểu được, cười nói:
- Quả thật ta cũng muốn nói cho ngươi biết chuyện này, ngươi hoàn toàn không cần để ở trong lòng, ta nghe phu quân nói, mấy năm vừa qua, Kinh Châu trở nên loạn lạc, nếu thật gả ngươi cho Tông công tử, Kinh Châu lập tức trở nên đại loạn, trong lòng Châu Mục cũng hiểu được, cho nên chuyện này sẽ không thể xảy ra.
Những lời này thật giống với lời của Lưu Cảnh nói với Đào Trạm, khiến Đào Trạm nhớ tới sự phó thác của Lưu Cảnh cho mình, liền cười nói:
- Chúng ta không nói chuyện phiền lòng này nữa, đúng rồi, Khổng Minh tiên sinh có suy nghĩ đến việc ra làm quan không? Sao ngươi không nghĩ cách giúp hắn, Châu Mục không phải là cha dượng ngươi sao?
- Ôi! Đừng nói nữa, sau khi lập gia đình lần đầu tiên về nhà mẹ đẻ, cha ta cũng nói chuyện với một lần, là muốn đề cử hắn một chức vị, nhưng hắn chết sống không chịu, sau ta lại hỏi hắn, hắn nói không có tiền đồ ở Kinh Châu, không muốn làm quan ở dưới tay Châu Mục, xem sắc mặt người ta.
Vậy.... các ngươi muốn dời đến phía bắc?
Hoàng Nguyệt Anh lắc đầu:
- Không đời nào, phu quân ta sẽ không đi phục dịch Tào Tháo, chí hướng của ông là giúp đỡ Hán thất, chấn hưng xã tắc nhà Hán, làm sao có thể nhập vào Tào tặc.
- Vậy Châu Mục không phải là nhất mạch của hoàng tộc, lại là thân thích, sao không thể phụ tá ông ta?
Hoàng Nguyệt Anh thở dài nói:
- Châu Mục tuổi tác đã cao, tâm chí không được tốt, đáng tiếc hai đứa con trai đều không có tài cán gì, phu quân quá thất vọng, lần này đi đất Thục, cũng là muốn xem Lưu Chương như thế nào?
Đào Trạm cười nói:
- Ta nghe phụ thân nói, Ích Châu Lưu Châu Mục không được tốt lắm, mặc dù không có ác ý, nhưng là người tầm thường, Cảnh lang cũng nói, ông ta ngay cả Cam Ninh tướng quân đều không tha cho, thật sự không làm được việc lớn.
- Biết những điều này, nhưng tính cách phu quân ta nhất định phải tận mắt nhìn thấy, mới có thể quyết định.
Nói đến đây, Hoàng Nguyệt Anh nhìn thoáng qua Đào Trạm, hé miệng cười nói:
- Không phải là ngươi muốn thay phu quân tương lai mời chào Khổng Minh nhà ta chứ!
Đào Trạm mặt đỏ lên, nàng tuy rằng đi giúp Lưu Cảnh nhờ phu nhân của Khổng Minh đi thuyết phục, chuyện này này nàng sẽ không giấu diếm Hoàng Nguyệt Anh. Hoàng Nguyệt Anh là bạn thân nàng, nàng vẫn cho rằng giữa bạn bè không không nên giấu diếm, thẳng thắn mà nói rõ mọi chuyện.
- Từ tiên sinh luôn muốn Cảnh lang đề cử Khổng Minh tiên sinh, vốn hôm nay Cảnh lang đưa ta tới nơi này, hắn cũng muốn thăm hỏi Khổng Minh tiên sinh một chút, không ngờ vừa lúc lại không có nhà, nhưng ta nghĩ, nếu Khổng Minh tiên sinh không có ý định đi Giang Hạ, gặp mặt mời chào sẽ rất xấu hổ, cho nên ta đã nghĩ trước thay hắn hỏi một câu, xem ý tứ thế nào, kỳ thật Cảnh lang cũng là mong muốn cầu hiền.
Hoàng Nguyệt Anh mỉm cười:
- Xem ra ta dẫn sói vào nhà rồi, ngươi đến đây là có mục đích cả …
Nói đến đây, Hoàng Nguyệt Anh đột nhiên cảm giác nói "Dẫn sói vào nhà" không được thích hợp, sẽ chọc cho Đào Trạm tức giận, nàng vội vàng giải thích:
- Ta đùa với ngươi một chút, ngươi đừng giận.
Đào Trạm nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ta chỉ là muốn thay Cảnh lang làm chút chuyện, nhưng ta cũng sẽ không giấu diếm ngươi, lừa gạt ngươi, nếu như ngươi không muốn nghe những lời này, ta sẽ không nói nữa …
Hoàng Nguyệt Anh cảm giác trong giọng nói của Đào Trạm có chút không vui, biết là lời nói vừa rồi của mình nói hơi quá, trong nội tâm nàng áy náy, liền cầm lấy tay Đào Trạm, thành khẩn nói:
- Ta biết rằng ngươi sẽ không gạt ta, cũng hiểu được ý tốt của ngươi, nhưng chuyện của phu quân, ta quả thật không thể làm chủ, tuy nhiên, nếu hắn có ý đi Giang Hạ mưu chức, ta sẽ hết sức trợ giúp việc này.
Đào Trạm cười một tiếng:
- Kỳ thật Cảnh lang cũng là người có chí lớn, giống như Khổng Minh tiên sinh, cũng là muốn giúp đỡ Hán thất, chấn hưng giang sơn nhà Hán, ta rất hy vọng bọn họ có cơ hội ngồi nói chuyện với nhau, nếu cùng chung chí hướng, mọi người cùng nhau phấn đấu, chẳng phải là chuyện tốt?
- Ừ! Ngươi nói cũng có lý, chờ phu quân trở về, ta sẽ xò xét hắn một chút, nếu hắn thực nguyện ý đi Giang Hạ, không còn gì tốt hơn rồi.
Hai người nhìn nhau, đều tâm ý hiểu nhau mà mỉm cười.
Lúc này, ngoài cửa có nha hoàn bẩm báo:
- Phu nhân, bên ngoài có một gã nam tử trẻ tuổi, bảo là muốn đến thăm hỏi tiên sinh, còn đưa tới một phong thư.
- Ngươi không nói cho hắn biết, tiên sinh không ở nhà sao?
- Hắn nói muốn đưa phong thư cho phu nhân.
Trong lòng Hoàng Nguyệt Anh kỳ quái, đứng dậy tiếp nhận phong thư, chỉ thấy trên phong thư viết Giang Đông Lục Tích. Đào Trạm cũng đứng dậy nhìn thoáng qua, ngây ngẩn cả người
- Tại sao là hắn?
- Ngươi biết người này?
Đào Trạm gật gật đầu:
- Thúc phụ hắn chính là dượng ta, năm trước ta đến nhà cô cô, gặp qua hắn một lần, hắn làm quan ở Giang Đông, sao lại tới Tương Dương?
Hoàng Nguyệt Anh suy nghĩ một chút nói:
- Bằng không, ngươi theo ta đi gặp người này một lần.
- Ta không muốn gặp người này!
Đào Trạm rất có oán niệm Lục gia, người nhà Lục gia luôn xem thường Đào gia, khiến trong nội tâm nàng lúc nào cũng canh cánh chuyện này, bao gồm Lục Tích. Y ở Đông Ngô luôn ngạo mạn đối với huynh trưởng Đào Chính, quả thực rất coi thường không thèm để ý đến ai, huynh trưởng thi lễ với y, y cũng không thèm nhìn.
Lúc này cho dù gặp y ở Tương Dương, trong lòng Đào Trạm cũng không có chút phấn khích gặp mặt người quen cũ, không chút do dự cự tuyệt gặp mặt.
Hoàng Nguyệt Anh bất đắc dĩ, đành phải bước nhanh đi ra cửa, ở cửa lớn nàng thấy một nam nhân trẻ tuổi thân hình cao lớn.
Hoàng Nguyệt Anh thi lễ:
- Thiếp thân là Hoàng thị thê tử Khổng Minh, xin hỏi Lục tiên sinh?
Lục Tích vội vàng khom người thi lễ:
- Tại hạ Giang Đông Lục Tích, đặc biệt tới bái kiến Khổng Minh tiên sinh.
Hoàng Nguyệt Anh áy náy nói:
- Thật xin lỗi, phu quân ta đi Ba Thục, đến nay chưa về, khiến Lục tiên sinh đến vô ích rồi.
Hoàng Nguyệt Anh đáp lời Lục Tích ở cửa, lại không có ý tứ mời y vào trong nhà, nói chung, nếu Gia Cát Lượng ở Tương Dương, là người có lễ phép, Hoàng Nguyệt Anh hẳn nê mời Lục Tích vào nhà ngồi mới phải phép.
Nhưng Gia Cát Lượng đi ra ngoài, gia chủ chỉ có nữ chủ nhân, với tình huống này, nam khách không thể đi vào, đây không phải là lễ nghi, mà là cảnh giác với khách lạ.
Vốn Lục Tích và Đào Trạm bà con xa, nể mặt Đào Trạm, có Đào Trạm tiếp khách, mời Lục Tích vào nhà ngồi một chút cũng không sao, nhưng nếu Đào Trạm không muốn gặp người này, như vậy Hoàng Nguyệt Anh liền không cần phải mời y vào phủ rồi.
- Lục tiên sinh tìm phu quân ta có chuyện gì, ta có thể truyền lại.
Lục Tích lấy ra một phong thư, cầm đưa cho Hoàng Nguyệt Anh cười nói:
- Ta không có chuyện gì, phong thư này là gia huynh nhờ ta đưa tới cho Khổng Minh, mời phu nhân chuyển cho Khổng Minh tiên sinh.
- Đa tạ Lục tiên sinh!
Hoàng Nguyệt Anh nhận lấy phong thư.
Lục Tích lại thi lễ, cáo từ, Hoàng Nguyệt Anh nhìn theo y đi xa, lúc này mới trở về phòng, cười nói:
- Hóa ra là đại bá viết một phong thư, phái Lục tiên sinh mang đến.
Lúc này đứa bé bỗng nhiên khóc lên, hai nàng luống cuống tay chân, cũng không nhắc lại việc Giang Hạ nữa.
Huynh trưởng của Khổng Minh là Gia Cát Cẩn, đương nhiệm Giang Đông Trưởng sử, y viết một phong thư đến, tất nhiên là khuyên huynh đệ hiệu lực cho Giang Đông, Lục Tích vốn định khuyên Gia Cát Lượng nữa, không ngờ Gia Cát Lượng không ở trong nhà, làm y thất vọng mà về.
.....
Trưa hôm đó, Lộc Môn thư viện đem tin tức Lưu Cảnh thành lập Giang Hạ thư viện truyền khắp bên trong Long Trung, Giang Hạ thư viện mở ra rất hậu đãi khiến mọi người đều rất hồi hộp.
Mỗi tháng một bao gạo, ba nghìn tiền, phải biết rằng, Tương Dương chỉ cho mỗi kẻ sĩ một tháng ba đấu gạo, hai trăm tiền, mà Giang Hạ không chỉ có hậu đãi tiền lương, còn nhà ở và ruộng tốt, mỗi người được hai trăm mẫu ruộng tốt.
Tin tức này giống hệt một tảng đá lớn rơi vào hồ sâu, ở Long Trung nổi lên sóng to gió lớn, vô số kẻ sĩ đều chạy vội tới Lộc Môn thư viện hỏi thăm tin tức.
Tin tức truyền đi thật nhanh, cuộc thi này chỉ tuyển chọn hơn trăm người tài, bất kể giá cả thế nào, chỉ có tài mới được trọng dụng, tin tức này rất nhanh được các sĩ tộc tụ họp ở Long Trung nhanh chóng truyền bá, hơn nữa tám chữ "Bất kể giá cả thế nào, chỉ có tài mới được trọng dụng" này đã mang hi vọng cho bao nhiêu người.
Nhưng rất nhanh, một tin tức khác lại từ trấn Long Trung truyền đến, Từ Thứ xuất hiện ở trấn Long Trung.
Lúc này Từ Thứ đã trở thành sĩ tộc phương bắc nổi bật, thời điểm sĩ tộc phương bắc lúc ở Kinh Châu chỉ là sĩ tử bình thường, Từ Thứ cũng chỉ mới nổi ở Giang Hạ, là phụ tá cấp cao của Lưu Cảnh, khiến vô số sĩ tộc phương bắc cảm kích hâm mộ.
Từ Thứ tựa như một cái tấm gương thật lớn đứng sừng sững trước mặt các sĩ tộc phương bắc, khiến rất nhiều sĩ tộc phương bắc đều hướng tới thánh địa thành Giang Hạ.
Giang Hạ thư viện xây dựng, Từ Thứ kịp thời hiện thân, trong lúc nhất thời ở Long Trung khơi dậy nghìn tầng sóng.