Chương 235: Người mặc áo xanh mũ quả dưa trong mưa
Thái Thiếu Gia Dư và Lưu Tông sau khi lập gia đình, liền ở tại bên trong Lưu phủ, một tòa viện tử đơn độc chiếm khoảng năm mẫu đất, trên thực tế chính là một tòa độc lập trong phủ.
Thái Thiếu Dư không sống cùng với trượng phu, Lưu Tông lấy cớ phải chữa bệnh, phải khắc khổ ra sức học hành, tự mình dọn đi ở một thư phòng độc lập, bình thường rất khó gặp mặt, Thái Thiếu Dư gần như phòng không đơn chiếc.
Tuy rằng hôn nhân của bọn họ đã giải trừ tin đồn Lưu Tông bị thương, nhưng trên thực tế, ngày đầu tiên lập gia đình họ vốn không làm tròn phận sự của đôi phu thê. Thái Thiếu Dư vì sĩ diện, nói với bạn thân rằng trượng phu rất tốt, nhưng bên trong lại lặng lẽ mà nuốt nước mắt vào trong.
Tất cả mọi việc đều do cô cô nàng là Thái phu nhân thao túng, nàng nghe theo sự sắp đặt của Thái phu nhân về nhà mẹ đẻ báo cáo, Lưu Tông cũng nghe theo dặn dò của Thái phu nhân bẩm báo với phụ thân, có đôi khi Lưu Biểu tới thăm hai người họ, Thái phu nhân sẽ âm thầm phái người mật báo, hai người lập tức đánh đàn đọc sách, vợ chồng ân ái, tôn trọng nhau như khách khiến Lưu Biểu vừa lòng mà về.
Thái Thiếu Dư đều yên lặng nhẫn nại, trước khi nàng lập gia đình là một tiểu nương điêu ngoa ngạo mạn, cho tới bây giờ mình đã là Châu Mục phu nhân, nhưng sau khi lập gia đình nàng mới dần dần hiểu chuyện, nữ nhân nếu vợ chồng không ân ái, cho dù lên làm Hoàng hậu cũng sẽ không hạnh phúc.
Nhưng hết thảy đều đã muộn, nàng chỉ có thể chấp nhận số phận của mình, hối hận mà vượt qua những đêm cô độc.
Hôm nay trong lòng Thái Thiếu Dư rất phiền, nàng trong lúc vô ý gặp Lưu Cảnh, trong lòng nàng gợi lên một tia tình cảm khó hiểu, nàng chỉ có thể cúi đầu không nhìn Lưu Cảnh, nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh cao lớn cường tráng của hắn, vốn hắn là trượng phu của mình, nhưng...
Thái Thiếu Dư lặng lẽ thở dài, chỉ có cái gì mất đi mới biết trân trọng.
.....
Thư phòng của Lưu Tông cũng là một tòa độc viện, lúc này trong viện vô cùng yên tĩnh, mưa đông bao phủ tiểu viện, mấy ngày nay Lưu Tông bận rộn chuẩn bị ngày sinh của phụ thân, gần như đều không ở nhà.
Một bóng dáng thon thả che dù đi vào tiểu viện, Thái Thiếu Dư rất ít tới nơi này, cũng chỉ có công công tới thăm bọn họ, nàng mới tới cùng Lưu Tông giả bộ ân ái phu xướng phụ tùy.
Nhưng hôm nay nàng tâm thần không yên, rất muốn tìm trượng phu trò chuyện, liền không tự chủ được đi vào tiểu viện xa lạ này, đi lên bậc thang, nàng thu dù lại, với đầu nhìn nhìn trong nội đường, hỏi:
- Có người nào ở trong không?
Nội đường yên tĩnh dị thường, không ai đáp lại, xem ra công đường không có ai, Thái Thiếu Dư đi vào nội đường, nội đường hợp với ba gian phòng ốc, một gian là phòng ngủ, một gian là thư phòng, một gian khác ở giữa là phòng thuốc, ba gian phòng ốc này nàng chỉ đi qua thư phòng và phòng thuốc.
Nếu Lưu Tông không ở đây, Thái Thiếu Dư liền chuẩn bị trở về, trong lúc vô ý nàng phát hiện cửa sổ phòng thuốc không đóng, bị gió thổi mở, mưa bụi nhẹ nhàng bay vào trong, nàng vội vàng đi lên trước, vào trong phòng thuốc, một vị thuốc đông y đập vô tình đập vào mặt.
Cái gọi là phòng thuốc, kỳ thật cũng không có bao nhiêu thuốc, bên trong trống rỗng, chỉ có bàn nhỏ ở giữa bên trên đặt mấy cái hòm thuốc, bên trong là thuốc mà Y thự Kinh Châu đặc biệt phối cho Lưu Tông.
Thái Thiếu Dư vào nhà đóng cửa sổ, nàng lại phát hiện bên chân còn có một hòm thuốc nhỏ màu đỏ, giấu ở tủ bát phía dưới, hẳn là màn tơ che khuất, nhưng màn tơ bị gió thổi mở, liền lộ ra hòm thuốc màu đỏ.
Trong lòng nàng có chút kỳ quái, cái hòm thuốc này sao lại giấu ở lưng màn tơ, nàng nhấc cái hòm thuốc đặt lên bàn, chậm rãi mở ra, chỉ thấy trong hòm thuốc lộ ra tơ lụa màu vàng, trên tấm tơ lụa đặt một cái bình thuốc nhỏ bằng sứ màu trắng, nhìn cách bố trí, hẳn là có ba chai thuốc con, nhưng hai trai đã không thấy.
Nàng cầm chai thuốc lên, nương theo ánh sáng xuyên qua cửa sổ nhìn kỹ, chai thuốc trong sáng, có thể thấy bên trong nước thuốc màu lam nhạt, bỗng nhiên, phía sau nàng truyền đến một tiếng rống to:
- Ngươi đang làm gì đó?
Thái Thiếu Dư sợ tới mức khẽ run rẩy, cái chai cầm trong tay rơi xuống, dập nát trên mặt đất, trong bình hắt ra một loại chất lỏng màu lam nhạt, nhanh chóng ngấm vào kẽ hở gạch, nàngvừa quay đầu lại, chỉ thấy Lưu Tông không biết đứng ở cửa khi nào, ánh mắt của y trừng trừng đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ.
Thái Thiếu Dư lỡ tay đánh vỡ chai thuốc, trong lòng áy náy, vội vàng xin lỗi:
- Tông lang, rất xin lỗi, là thiếp không cẩn thận!
Lúc này, Lưu Tông trơ mắt nhìn chai thuốc đã vỡ, nước thuốc chảy vào kẽ hở gạch, trong lòng của y giận tím mặt, trong nháy mắt biến thành dã thú, xông lên dương tay hung hăng tát một cái, đánh cho Thái Thiếu Dư trời đất quay cuồng, mắt tóe ngàn sao, nàng ngã nhào xuống đất.
Lưu Tông không dừng lại ở đó, kéo tóc của nàng, không để ý nàng đang đau đớn thét chói tai, lôi ra phía ngoài, đi tới cửa, ném mạnh nàng ra khỏi phòng thuốc, rít gào như sấm:
- Cút! Cút thật xa, không cho bước vào một bước!
Thái Thiếu Dư ngồi dưới đất, ôm mặt, nước mắt tuôn rào rào xuống, không khỏi vừa thẹn vừa giận, trong lòng bấy lâu nay chịu nhiều khổ sở rốt cục khiến nàng thất thanh khóc rống lên.
Nàng đứng lên, khóc lớn chạy vào trong mưa, rất nhanh đã chạy xa. Lưu Tông xanh mặt nhìn nàng chạy xa, trong mắt không có một tia thương hại.
Y đóng cửa lại, ngồi xổm xuống, thật cẩn thận tìm kiếm chất lỏng ngấm vào kẽ hở gạch, xem có thể cào được một chút bột phấn nà hay không, nhưng y thất vọng, không thể lấy được gì, chai thuốc này đã hoàn toàn bị hủy.
Lưu Cảnh dẫn thuộc hạ rời khỏi tửu quán Vọng Giang, đoàn người đi thuyền qua Hán Thủy, lúc này mưa càng rơi xuống càng lớn, cái lạnh thẩm thấu qua quần áo, xâm nhập da thịt, mấy tên lính xiêm y phong phanh, lạnh cứng cả người mà run lên.
Lúc đò vừa mới cập bờ, binh lính đều trở mình lên ngựa, đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên có người hô to:
- Hiền chất!
Lưu Cảnh vừa quay đầu lại, chỉ thấy ở bên cạnh một chiếc thuyền lớn, hơn mười tùy tùng đeo đao hộ vệ một người nam tử trung niên. Nam tử đang mặc trường bào màu xanh, đầu đội mũ màu đen hình quả dưa, râu dài một thước phiêu nhiên ở ngực, đúng là Khoái Việt.
Lưu Cảnh mừng rỡ, hắn nghe nói mấy ngày nay Khoái Việt sinh bệnh, đang chuẩn bị buổi tối đi thăm hỏi ông ta, không không ngờ gặp ở bến tàu Phàn Thành.
Lưu Cảnh vội vàng bước nhanh về phía trước, khom người thi lễ nói:
- Vãn bối Lưu Cảnh tham kiến Khoái công!
Khoái Việt vuốt râu khẽ mỉm cười:
- Ta vừa rồi đi Phàn Thành tìm ngươi, nghe nói sáng sớm ngươi đi Long Trung, thật là tiếc, ta đang định hồi phủ, không ngờ gặp ngươi ở đây, thật sự là khéo léo!
Lưu Cảnh nghe nói Khoái Việt tự mình đi thăm hỏi hắn, trong lòng của hắn cảm động, áy náy nói:
- Vãn bối không biết Khoái công muốn tới, nếu không hôm nay sẽ không đi Long Trung, nhất định sẽ chờ.
Khoái Việt ha hả cười:
- Là ta đường đột thôi, ngươi mới đến Tương Dương, công việc nhiều, làm sao có thể lưu ở trong phủ, là ta suy xét không chu toàn, không liên quan hiền chất.
Ông chỉ ra con thuyền cười nói:
- Đây là thuyền của ta, hiền chất không ngại lên thuyền một chút, thuộc hạ cũng có thể lên thuyền, uống chút canh nóng ấm áp thân mình.
- Vậy đa tạ Khoái Công!
Lưu Cảnh dẫn mấy tên thuộc hạ lên thuyền lớn, để thủ hạ tự đi nghỉ ngơi, hắn cùng Khoái Việt vào trong khoang thuyền. Trong khoang thuyền khô ráo mà sạch sẽ, đốt một chậu than lửa, ấm áp như xuân, Khoái Việt ngồi ở trước một tấm bàn nhỏ, cười khoát tay chặn lại:
- Mời ngồi!
Lưu Cảnh ngồi xuống đối diện, một gã tùy tùng bê trà tiến vào, Khoái Việt cầm bát trà lên cười nói:
- Hiền chất đi Long Trung là muốn chiêu hiền?
Trong lòng Lưu Cảnh ngầm dựng thẳng ngón tay cái, quả nhiên gừng càng già càng cay, lập tức liền đoán được ý đồ của mình, hắn cũng không phủ nhận, gật gật đầu nói:
- Cháu tính Võ Xương xây dựng một tòa Giang Hạ thư viện, muốn chiêu trăm nhân sĩ học thức, cho nên hôm nay đi Lộc Môn thư viện, mời Bàng công giúp đỡ.
Lưu Cảnh muốn treo đầu dê bán thịt chó nhưng không thể gạt được Khoái Việt, ông ta cũng không nói toạc, có chút hăng hái hỏi han:
- Vậy Bàng Đức Công có nhận lời?
- Đã nhận lời rồi ạ, chuyện này cháu nhờ Từ Trưởng sử và Lộc Môn thư viện hợp tác thay cháu làm, cháu còn đem tinh lực đặt ở bên Tương Dương.
Ba chữ "Từ Trưởng sử" khiến Khoái Việt khẽ cau mày, ông uống một ngụm trà, lời nói thành khẩn nói:
- Hiền chất, tất cả mọi việc cháu làm ở Sài Tang và Giang Hạ rất tốt, rất có thủ đoạn, duy có một việc cháu thật thất sách, hôm nay ta nhất định phải nói với cháu.
Lưu Cảnh nghiêm nghị hạ thấp người:
- Xin Khoái công chỉ giáo!
- Cháu thật tự tiện bổ nhiệm quan viên, trước tiên cháu giữ lại Y Tịch, bổ nhiệm y làm Huyện lệnh, theo sau cháu lại bổ nhiệm Tô Phi làm Quận Thừa, tiếp theo lại bổ nhiệm Y Tịch và Từ Thứ làm Trưởng sử, mặt khác còn có Chu Tuần Thăng làm Huyện lệnh, việc bổ nhiệm này vốn là quyền lực của Châu nha, lại bị cháu bao biện làm thay.
Đương nhiên, ta hiểu được dụng ý của cháu, cháu là muốn dùng những người này bức cho Châu Mục thừa nhận, nhưng cháu làm như vậy kết quả không chỉ có là Châu Mục phẫn nộ, còn làm cho rất nhiều quan lớn Châu nha phản cảm, cháu làm trái với quy tắc quan trường, sau này cháu tiếp quản Kinh Châu là điều bất lợi, hiền chất, hiểu được ý tứ của ta không?
Lưu Cảnh yên lặng gật đầu, hắn hiểu được ý tứ của Khoái Việt, mình không chỉ là đối mặt với Lưu Biểu, còn đối mặt với nhiều quan lớn Kinh Châu, quả thật liên quan rất nhiều đến tương lai hắn muốn tiếp quản Kinh Châu.
Khoái Việt chỉ trích cũng không sai, kỳ thật Hoàng Trung cũng ám chỉ hắn vấn đề này, nhưng lúc ấy hắn không nghe lọt, hiện tại nhớ tới, chuyện này hắn làm không ổn thoả, hơi nóng vội, không đủ lão đạo.
Lưu Cảnh nhẹ nhàng thở dài, thừa nhận bản thân mình chưa tốt:
- Khoái công nói không sai, chuyện này cháu quả thật suy xét không chu toàn, không hề suy xét đến cảm nhận chư quan Kinh Châu.
Khoái Việt vuốt râu gật gật đầu cười nói:
- Kỳ thật tất cả mọi người đều biết cháu tuổi trẻ khí thịnh, lại không có các quan viên có kinh nghiệm lãnh đạo phụ tá, có một số việc suy xét không chu toàn cũng là bình thường, tất nhiên sẽ có một lần làm sai, tuy rằng làm cho người ta nhất thời không thoải mái, cũng sẽ không bởi vậy có thành kiến đối với cháu, chuyện này chỉ cần cháu tiếp thu giáo huấn, về sau không tái phạm là được rồi.
Lời nói Khoái Việt nhắc nhở Lưu Cảnh, bên cạnh hắn quả thật cần một lão đạo quan trường có kinh nghiệm, rất nhiều chuyện còn ngây ngô, tương đối nóng vội, nếu có một người như thế ở bên cạnh nhắc nhở mình, như vậy quyền đấu hắn ở Kinh Châu cũng sẽ không tiến thoái lưỡng nan, có thể đạt được lợi ích lớn.
Nếu Khoái Việt có thể phụ tá cho mình, đương nhiên là không còn gì tốt hơn, nhưng ông ta là nhân vật thứ ba ở Kinh Châu, như vậy cũng không có khả năng đi Giang Hạ, Lưu Cảnh nhất thời trầm tư.
Khoái Việt cũng không vội đề cử cho Lưu Cảnh những quan viên có kinh nghiệm lão đạo lão đạo, ông vuốt râu cười tủm tỉm nói:
- Hôm nay ta còn có một đề nghị, hy vọng hiền chất có thể nghe lọt.
- Xin Thế thúc nói thẳng!
Vô tình, Lưu Cảnh đã xưng hô Khoái Việt từ Khoái công đổi thành Thế thúc, đây là một tín nhiệm từ đáy lòng hắn.
Khoái Việt trầm tư một lát, chậm rãi nói:
- Bất luận nội bộ phân tranh và mâu thuẫn cái gì, đạo giải thích quyết cũng không phải ai ăn luôn ai, mà là một loại thỏa hiệp, hiền chất, ta hy vọng cháu có thể học được thỏa hiệp, không chỉ có với bá phụ cháu, thậm chí đối với Giang Đông, Tào Tháo đều hữu dụng, sẽ có ích với cuộc sống của cháu, mỗi người đều có ích lợi của mình, thiên hạ này không chỉ một mình cháu, học được thỏa hiệp, cháu liền hiểu được đạo xử thế.
Lưu Cảnh yên lặng không nói gì, những lời Khoái Việt thật như vàng ngọc, hắn lặng yên mà thụ giáo.