Ngay vào thời khắc Lưu Cảnh thất vọng rời khỏi Tương Dương, một tòa nhà dân ở phía nam thành Tương Dương bỗng nhiên ánh lửa ngút trời, mấy trăm tên lính bao quanh tòa nhà, bên trong không ngừng truyền đến tiếng đao kiếm giao đấu và tiếng kêu thảm thiết, thỉnh thoảng có thi thể bị giết chết được binh lính đưa ra ngoài.
Thái Mạo chắp tay đứng trước nhà dân, mang trên miệng nụ cười đắc ý. Ngôi nhà dân này chính là chỗ ở tạm thời của trinh thám Giang Đông, bọn họ bắt được Lục Tích – trinh thám của Giang Đông - ở trong này. Về phần đám tùy tùng bị giết chết, dĩ nhiên là tù nhân ở trong địa lao của Thái gia.
Loại thủ đoạn treo đầu dê bán thịt chó này đối với Thái Mạo mà nói, sớm đã quen rồi. Hết thảy đều được lão an bài thỏa đáng, không có bất kỳ sơ hở nào.
Lúc này, mấy tên lính đem Lục Tích từ trong đám dân chúng kéo ra, nhìn ra được Lục Tích bị đánh không nhẹ, hơi thở yếu ớt.
Tên lính tiến lên bẩm báo:
- Khởi bẩm quân sư, người này phản kháng kịch liệt, các huynh đệ xuống tay có chút độc ác, nhưng chưa giết chết gã.
Thái Mạo gật gật đầu, lại hỏi:
- Có lục soát được gì không?
Một tên lính dâng lên một bọc nặng:
- Đây là vật phẩm tùy thân của gã.
Thái Mạo mở ra, từ trong bọc quần áo tìm được một phong thư. Ánh mắt của lão híp lại, lóe lên một tia đắc ý không chút che giấu.
- Đưa đi!
Thái Mạo nhe răng cười độc ác vung tay áo lên:
- Dẫn gã đi gặp Châu Mục.
……
Lúc này đã đến giờ Tuất, chính là tám giờ tối, rất nhiều người đã chìm vào giấc ngủ. Trên đường cái yên lặng, người đi thưa thớt, hơn trăm tên lính áp giải Lục Tích bị thương bước nhanh về phía phủ Châu mục.
Thái Mạo đi bên cạnh Lục Tích, hạ giọng nói:
- Nếu ngươi muốn giữ mạng sống, phải ngoan ngoãn làm theo lời ta nói. Nếu không, ta sẽ cho người chết không có đất chôn thây.
Lục Tích đã bị khổ hình đánh bại, gã cúi đầu thở dài, không đáp một lời.
Thái Mạo hừ lạnh một tiếng, bước nhanh đến trước cửa phủ, chắp tay nói với hai tên hộ vệ ra tới:
- Mời chuyển cáo tới Châu mục, ta có chuyện quan trọng khẩn cấp cần bẩm báo Châu mục.
Lưu Biểu lúc này đang ở trong thư phòng của mình, ông ta vừa mới nhận được tin tức, thành nam có nhà dân bị cháy. Ông đang định phái người tới xem xét tình hình, lúc này có thị vệ bên ngoài bẩm báo:
- Thái quân sư đến đây, nói có việc khẩn cấp muốn bẩm báo.
Lưu Biểu ngẩn người, chẳng lẽ cùng việc thành nam cháy có liên quan. Ông ta lập tức hạ lệnh:
- Đưa vào gặp ta!
Không lâu sau, Thái Mạo vội vàng đi vào thư phòng, kích động nói:
- Khởi bẩm Châu mục, vi thần vừa mới nhận được tố cáo, có người mang theo binh khí trốn trong một nhà dân phía thành nam. Vi thần liền dẫn người đi bắt giữ, không ngờ bắt được trinh thám của Giang Đông.
Lưu Biểu nhất thời không phản ứng kịp, hỏi:
- Trinh thám Giang Đông cái gì?
- Hồi bẩm Châu mục, là Lục Tích Tấu Tào Duyệt Giang Đông. Vi thần biết người này.
Nói xong, Thái Mạo lại đem phong thư đưa lên Lưu Biểu.
- Đây là thư gã mang theo bên mình, hình như là thư Tôn Quyền tự tay viết.
Lưu Biểu nhân thư liếc qua, trên đó viết “Gửi đến Lưu Thái thú Giang Hạ…”
Đây đúng là bút tích của Tôn Quyền, Lưu Biểu nhận ra được. Chỉ có điều Lưu Thái thú Giang Hạ là người nào? Lưu Biểu tâm vừa chuyển, bỗng nhiên hiểu ra được, Lưu Thái thú chẳng phải là Lưu Cảnh hay sao? Trong lòng nhất thời dâng lên một cổ lửa giận.
Ông xé bì thư, lấy thư ra xem một lần, đúng là thư tay Tôn Quyền viết cho Lưu Cảnh, phía dưới còn có đại ấn Ngô hầu. Nội dung bên trong là hi vọng hai nhà hòa hảo, cùng chống chọi với Tào Tháo, phần sau bức thư, biểu đạt lo lắng của Tôn Quyền đối với Lưu Kỳ và Lưu Tông.
“Người bắc không giỏi tàu thuyền, quân Tào nam chinh cần dựa vào quân Kinh Châu. Bất kể hai người Kỳ, Tông đứng đầu Kinh Châu, đều là họa của Giang Đông, duy chỉ có công tử vũ dũng thiện chiến, ánh mắt sâu xa mới có thể chống đỡ được với Tào Tháo. Quyền nghe nói công tử đặc biệt chí lớn, không cam lòng làm giặc của Tào Tặc, Quyền cũng vậy!
Giang Đông nguyện một lòng trợ lực để công tử lên vị trí Kinh Châu mục, nắm lấy quân đội Kinh Châu. Giang Đông – Giang Tây có thể liên quân phá Tào, cùng chống lại Tào Tặc.
Xin công tử sớm về Giang Hạ, phái sứ giả đến Giang Đông nói chuyện hợp tác. Quyền ngẩng cổ trông mong!
Xem xong lá thứ, da mặt Lưu Biểu dần chuyển thành màu đỏ tím, phẫn nộ mãnh liệt trong mắt che kín tâm trí ông ta. Ông ta rốt cuộc không kìm nổi chửi lớn:
- Thằng nhãi ranh dám lấn át ta!
Trong lòng Thái Mạo mừng thầm, lại tranh thủ rèn sắt khi còn nóng nói:
- Lục Tích đang ở ngoài viện, nhưng gã vẫn phản kháng kịch liệt, bản thân đã bị trọng thương, hơi thở rất yếu rồi, có cần vi thần trị thương cho gã trước hay không.
Lưu Biểu kìm chế căm giận ngút trời, chậm rãi đi ra cửa, nhìn mấy tên lính kéo Lưu Tích, gã cúi đầu, hơi thở mong manh.
- Nâng mặt gã lên!
Một tên lính túm tóc Lục Tích, kéo mặt gã nâng lên, tên khác đem cây đuốc chiếu sát vào mặt gã. Lưu Biểu gật gật đầu, quả nhiên là Lục Lang giấu quýt trong bữa tiệc nọ, ba năm trước ông ta đã gặp một lần nhớ mãi không quên.
- Dẫn gã đi điều trị vết thương, không được tổn thương gã!
Lưu Biểu biết Lục Khang cha gã, nếu là con của cố nhân, ngược lại cũng không thể ngược đãi quá mức.
Đám lính đem Lục Tích kéo xuống, trong lòng Thái Mạo mừng thầm, Lưu Biểu chưa đưa ra vấn đế nghi vấn Lục Tích, vậy cho thấy ông ta hoàn toàn tin tưởng việc này. Lão biết rằng, Lưu Cảnh và Giang Đông âm thầm cấu kết mưu đồ cướp Kinh Châu, đây là việc Lưu Biểu không dễ dàng tha thứ.
- Châu mục, vi thần nguyện tự mình dẫn binh bắt Lưu Cảnh tới.
Lưu Biểu ngửa đầu nhìn màu trời đỏ sậm một lúc, cuối cùng lắc đầu:
- Việc này cứ để ta suy nghĩ một chút!
Thái Mạo khẩn trương, vội vàng nói:
- Nhưng Châu mục…
Không đợi lão nói xong, Lưu Biểu liền khoát tay:
- Ngươi đi đi! Ta hơi mệt mỏi rồi!
- Vâng! Vi thần cáo lui.
Thái Mạo bất đắc dĩ, đành phải lui xuống, gian phòng và trong viện lập tức trở lại yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng mưa bụi gõ nhẹ trên lá “độp, độp”.
Lưu Biểu chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng. Ông ta vẫn nhớ tới việc buổi trưa Vương Ký đi thăm dò Lưu Cảnh, ngay sau đó buổi tối lại xảy ra việc Lưu Cảnh âm thầm câu kết với Đông Ngô, giành quyền Kinh Châu. Tuy rằng chuyện này khiến người ta cảm giác có chút trùng hợp, nhưng Lưu Biểu hiện tại thà rằng tin đó là sự thật, ông chỉ cảm thấy tâm lực tiều tụy, vạn phần mệt mỏi.
Thái Mạo đem theo thủ hạ và Lục Tích vội vàng rời khỏi phủ Châu mục, ở ngay bên cạnh cửa chính, một nha hoàn cầm một phong thư trên tay, đang lo lắng đứng chờ.
Lúc này, nha hoàn từ xa đã thấy Thái Mạo đến gần, nàng đang định nghênh đón. Bỗng nhiên, hai bóng đen xuất hiện từ phía sau, lập tức che miệng của nàng, kéo nàng vào bóng tối…
Thư trên tay của nha hoàn rất nhanh xuất hiện trên bàn của Lưu Tông, hai gã thuộc hạ bẩm báo:
- Nha hoàn bên cạnh Thiếu phu nhân đang chuẩn bị đem phong thư này giao cho Thái quân sư, bị thuộc hạ chặn được.
- Làm tốt lắm!
Lưu Tông khen một tiếng:
- Thưởng các ngươi một ngàn tiền, đến phòng thu chi lĩnh đi!
- Đa tạ công tử!
Hai gã thị vệ vô cùng cảm kích lui xuống. Mặt Lưu Tông lập tức âm trầm, trong lòng thầm mắng: “Tiện nhân này, không ngờ vụng trộm đưa tin cho nhà mẹ đẻ!”.
Lưu Tông xé phong thư, vội vàng xem một lần, trong lòng lập tức cả kinh. Không ngờ Thái Thiếu Dư trong thư nhắc tới việc mình đang thí nghiệm một loại thuốc kỳ lạ, nàng đánh đổ chai thuốc này, kết quả bị Lưu Tông đánh cho một trận, muốn phụ thân đòi lại công đạo cho nàng.
Đây là Thái Thiếu Dư kể sự thật, nhưng ở trong lòng Lưu Tông giống như đem bí mật của gã vạch trần ra vậy, khiến gã kinh hoàng lại thêm phần phẫn nộ.
- Tiện nhân này, không thể không giáo huấn cô ta thật tốt!
Lưu Tông nghiến răng nghiến lợi, từ trên tường rút kiếm ra, xông ra ngoài, đánh mất tự chủ của nam nhân khiến nội tâm Lưu Tông dần trở nên biến thái, vặn vẹo tràn đầy hắc ám và độc ác.
…….
Lưu Cảnh vừa qua khỏi Hán Thủy, đoàn người mới đến Phàn Thành. Ngay lúc hắn muốn vào thành, một trận vó ngựa từ xa truyền đến. Ngay sau đó mấy tên lính cưỡi ngựa chạy gấp tới, từ xa hô lớn:
- Cảnh công tử đi thong thả!
Lưu Cảnh chăm chú nhìn bọn họ, dường như hắn từng gặp người cầm đầu, giống như thị vệ bên cạnh Lưu Biểu vậy. Đám kỵ binh đến trước mặt Lưu Cảnh, ghìm chặt chiến mã hô lớn:
- Châu mục có việc gấp muốn gặp Cảnh công tử, mời công tử nhanh đi Tương Dương.
Đây là lần thứ hai Lưu Cảnh đi bái kiến Lưu Biểu chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi. Lần đầu tiên là hắn chủ động đi, còn lần này Lưu Biểu triệu kiến hắn.
Nhớ tới lời của Thái Tiến, Hoàng Xạ dường như nắm được nhược điểm của hắn, đêm khuya Lưu Biểu triệu kiến khiến trong lòng Lưu Cảnh trở nên cảnh giác dị thường.
Hắn trầm tư một lát, Lưu Biểu không thể không gặp, nhưng nhất định phải chuẩn bị mọi việc sẵn sàng. Hắn lập tức quay về chỗ ở, ở trong nội y mặc thêm áo giáp, trước đó lại uống thêm thuốc giải độc.
Đồng thời, Lưu Cảnh an bài ba trăm tên lính ở ngoài thành Tương Dương tiếp ứng, lại an bài hai chiếc thuyền lớn chờ trước bến tàu Tương Dương, lúc này mới mang theo hai mươi lính tinh nhuệ đi theo mấy tên thị vệ hướng Tương Dương mà đi.
……
Trong thư phòng ánh sáng rạng ngời, Lưu Biểu cố ý hóa trang, che đậy bộ mặt già nua của ông. Ông ta cười cười, vẻ mặt tỏ ra đặc biệt hòa ái, thân thiết.
- Ha ha! Đêm nay tìm đến cháu, là muốn nhờ cháu một chút, sẽ không ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của cháu chứ!
Lưu Cảnh cung kính thi lễ nói:
- Cháu họ chỉ lo lắng ảnh hưởng bá phụ nghỉ ngơi!
- Không hề gì!
Lưu Biểu cười tủm tỉm nói:
- Ta buổi chiều đã chợp mắt chốc lát, tinh thần tốt lắm. Ngồi đi!
Hai bác cháu ngồi xuống, hai tên đại hán giống như thợ chạm khắc đá cứng ngắc chắp tay trước ngực đứng sau lưng Lưu Biểu, giống như hai tác phẩm điêu khắc vụng về, hai thân thể tráng kiện, trên khuôn mặt không có nửa điểm sức sống.
Lưu Biểu tự mình rót cho Lưu Cảnh một chén trà nóng. Nhìn nước trà nóng hầm hập, cứ cho là vật dụ người trong đêm đông giá lạnh, nhưng Lưu Cảnh vẫn khắc chế khát vọng khát khổ cổ của mình, chỉ giả vở cầm chén trà lên nhấp môi.
Lúc này hắn cực kỳ cảnh giác. Dáng vẻ già nua của Lưu Biểu khiến hắn không tự chủ liên tưởng đến chất kịch độc. Mặc dù trước đó hắn đã uống thuốc giải độc, nhưng vẫn là cẩn thận tốt hơn.
Tuy nhiên Lưu Biểu dường như không chú ý tới việc Lưu Cảnh giả uống trà, hoặc nói ông ta nhìn thấy cũng làm bộ như không thấy. Lúc này ông ta không thể không làm ra vẻ tươi cười.
- Cháu trai, năm nay hẳn đã mười tám tuổi rồi nhỉ!
- Cháu họ sau ngày mai đã mười chín tuổi rồi.
- Mười chín tuổi, chính là tuổi kiến công lập nghiệp. Năm đó Tôn Bá Phù cũng mười chín tuổi khởi binh, tuy rằng ta không thích người này, nhưng không thể không thừa nhận chỗ hơn người của ông ta.
Lưu Cảnh trầm mặc không nói, lẳng lặng nghe Lưu Biểu nói tiếp. Hắn cảm giác điểm mấu chốt Lưu Biểu muốn nói sắp hiện ra rồi. Đề tài vừa chuyển, Lưu Biểu lại thở dài nói:
- Hôm nay ta bỗng nhiên nghĩ tới phụ thân cháu, em trai út của ta. Nó cũng chỉ có một mình cháu là huyết mạch lưu lại trên thế gian này, ta có trách nhiệm thay nó chăm sóc tốt cho cháu. Cảnh nhi, cháu có tên tự không?
- Cháu không biết, giống như.. từng có, nhưng đã quên.
Lưu Cảnh nghe Mông thúc nói qua, hắn có tên tự, nhưng Mông thúc cũng không biết. Lúc này hắn hít một hơi thật sâu, chỉ có thể dùng quên để trả lời.
Lưu Biểu ngửa đầu nghĩ một chút, bỗng nhiên cười nói:
- Ta nhớ ra rồi, phụ thân cháu đặt là Tự, gọi là Diên Tự, Lưu Diên Tự. Tuy nhiên bị bỏ rồi. Hình như trong tộc đã có bậc bề trên tên Diên Tự. Cảnh nhi, ta đặt lại cho cháu một tên tên chữ mới nhé!