Là Đổng Doãn, Lưu Cảnh hơi sững sờ, chính là Đổng Doãn trong lịch sử tiếp nhận vị trí kia của Gia Cát Lượng sao?
Trong lúc nhất thời Lưu Cảnh cũng không thể xác định, hắn không biểu lộ sắc mặ, chỉ hơi hơi hướng về Đổng Doãn gật đầu cười cười, lại hướng mọi người nói:
- Hoan nghênh các vị đến Giang Hạ, bất kể là sĩ tộc phương bắc hay là sĩ tộc Kinh Châu, chỉ cần là người có tài hoa, Giang Hạ đều nhiệt liệt hoan nghênh, nhất định sẽ sắp xếp cho các vị cuộc sống tốt, các ngươi là nhóm đầu tiên, ta hy vọng có nhiều sĩ tộc hơn theo sau các ngươi tiến đến Giang Hạ.
Vài tên sĩ tử mừng rỡ, cùng nhau khom người nói:
- Nguyện vì công tử dốc sức!
Lưu Cảnh gật gật đầu, nói với Từ Thứ:
- Ta giao họ cho ngươi, có gì khó khăn đi thương lượng với Tô Quận Thừa, có thể phác thảo một phần phương án an trí, để tiếp nhận càng nhiều sĩ tộc nữa.
Từ Thứ vui vẻ cười nói với vài tên sĩ tử:
- Các vị đi theo ta! Ta trước sắp xếp ăn ngủ cho các vị, chúng ta từ từ nói chuyện khác.
Vài tên sĩ tử hướng về Lưu Cảnh thi lễ, liền cầm theo hành lý đi theo Từ Thứ, trên bến thuyền chỉ còn lại có một mình Đổng Doãn, y lên thuyền đến Giang Hạ, cuối cùng lại đi Giang Đông, chỉ có điều tiện đường đến Giang Hạ du lịch một phen, cũng không phải tới làm việc, Lưu Cảnh lại đặc biệt chú ý đến y.
Lưu Cảnh chậm rãi đi đến bên cạnh y, cười nói:
- Ta nhớ không lầm, phụ thân công tử đương nhiệm huyện lệnh Thành Đô.
- Đúng vậy!
Đổng Doãn có chút kinh ngạc:
- Sao Cảnh công tử lại biết biết?
- Ta ở Long Trung tình cờ nghe người ta nói đến, Đổng công tử sao lại đến Giang Hạ vậy?
- Ta và Gia Cát Khổng Minh đến Kinh Châu, tâm mộ đại chiến Sài Tang, liền muốn tận mắt đến nhìn một cái.
Lưu Cảnh cười to,
- Thật sự là đúng dịp, ta từng đi thăm hỏi Khổng Minh, Nguyệt Anh đại tẩu nói huynh ấy đi đất Thục, chính là đi đến nhà Đổng huynh, đúng không!
Đổng Doãn gật gật đầu,
- Đúng là như thế, ngay khi Đào cô nương rời khỏi phủ Gia Cát ngày hôm sau thì ta và Khổng Minh trở về Long Trung, cũng nghe đại tẩu nói việc này.
- Vậy chúng ta không phải là người ngoài rồi, vừa lúc hai ngày này ta có thời gian, không bằng ta cùng Đổng huynh đi thăm Giang Hạ một chút!
Trong lòng Đổng Doãn càng thêm kinh ngạc, y không nghĩ tới Lưu Cảnh đích thân muốn dẫn mình đi du lịch Giang Hạ. Tuy rằng Lưu Cảnh luôn miệng nói không phải là người ngoài, nhưng trong lòng Đổng Doãn hiểu được, y và Lưu Cảnh kỳ thật không có quan hệ gì, Lưu Cảnh nhiệt tình khiến trong lòng y cũng không khỏi có chút cảm động.
- Đa tạ ý tốt của Cảnh công tử, thật sự không cần làm phiền rồi.
- Đổng huynh quá khách khí, ta luôn luôn kính trọng và ngưỡng mộ đối với phẩm cách của lệnh tôn, nếu đến Ba Thục, ta đương nhiên muốn làm chủ tận tình, huynh đừng khách khí nữa.
Đổng Doãn nghe hắn bày tỏ lòng kính trọng và ngưỡng mộ với phụ thân của mình, việc này rõ ràng cho thấy nói khách khí như vậy, Ưchẳng qua hắn vẫn bị nhiệt tình của Lưu Cảnh cảm động, liền không hề từ chối.
- Một khi đã như vậy, tiểu sinh liền phiền toái Cảnh công tử, tiểu sinh tên Hưu Chiêu, Cảnh công tử có thể gọi thẳng tên của ta.
Lưu Cảnh nở nụ cười hớn hở,
- Vậy ta gọi ngươi Hưu Chiêu huynh, xin mời! Ta trước tiên dẫn huynh đi đón gió tẩy trần.
Lưu Cảnh hào phóng chiêu đãi Đổng Doãn như vậy, đương nhiên là từ khát vọng đối với nhân tài, hắn không có cơ sở hùng hậu như Tào Tháo, cũng không có ba nghiệp lớn Giang Đông như Tôn Quyền, càng không có danh vọng thiên hạ của Lưu Bị, nhân tài ưu tú là không dễ dàng ra nhập vào hắn.
Nhưng không có người tài liền không thể tranh đoạt thiên hạ, hắn chỉ có bắt lấy hết thảy cơ hội, đem hết thảy nhân tài gặp được kéo về dưới trướng. Đổng Doãn trong lịch sử cũng là tướng tài, nếu hiện tại y xuấ hiện ở Giang Hạ, Lưu Cảnh liền tuyệt sẽ không để y chạy mất.
....
Sáng sớm ngày tiếp theo, Lưu Cảnh sắp xếp thuyền, tự mình dẫn dắt Đổng Doãn đi tới Sài Tang, nơi đó là địa điểm mà Đổng Doãn lần này muốn đi nhất.
Trên sông lớn, gió lạnh lạnh thấu xương, thuyền lớn thuận buồm xuôi gió, nhanh như tiễn, một đường hướng Sài Tang chạy tới.
- Hưu Chiêu huynh nghĩ Lưu Chương là người như thế nào?
Lưu Cảnh nhìn màu sông ngoài cửa sổ, nhìn như không chút để ý hỏi, nhưng từng vẻ mặt của Đổng Doãn đều chạy không khỏi ánh mắt hắn, hắn gọi thẳng kỳ danh Lưu Chương, đây thật ra là cực kỳ vô lễ, nếu Đổng Doãn coi Lưu Chương là chủ, vậy y tất nhiên sẽ lộ ra vẻ mặt phản cảm.
Đổng Doãn với việc Lưu Cảnh gọi thẳng kỳ danh Lưu Chương cũng không có gì bất mãn, y lắc lắc đầu,
- Thành thật mà nói, ta có chút không coi trọng y.
- Vì sao?
- Không những là vùng có lưỡng xuyên, đất đai ngàn dặm đồng cỏ phì nhiêu, nhân khẩu nhiều, văn thần võ tướng, nhân tài đông đúc, nhưng y lại đến một Hán Trung cũng bắt không được, người này quả thật quá hèn hạ!
Nói đến đây, Đổng Doãn rất thất vọng mà thở dài một tiếng.
Trong lòng Lưu Cảnh đã hiểu được vài phần, Đổng Doãn này xem ra cũng không phải là đơn thuần du lịch, cũng là muốn tìm kiếm minh chủ nguyện trung thành, như vậy cơ hội này liền xem mình có thể nắm chặt.
- Hưu Chiêu huynh cũng biết tình hình thiên hạ sao?
Đổng Doãn lắc đầu cười nói:
- Nơi Ba Thục, tin tức bế tắc, tình hình thiên hạ ta biết không nhiều lắm, nếu Cảnh công tử có thể nói một chút, ta nguyện chăm chú lắng nghe.
Lưu Cảnh ngồi xuống, lấy giấy bút, nhanh chóng vẽ một bức thế lực đồ trước mặt.
- Tào Tháo chiếm cứ phương bắc, có lợi dụng thiên tử để ra lệnh cho chư hầu chiếm ưu thế chính trị, lại có ưu thế quân sự binh tinh lương thực đủ, Viên Thiệu đã chết, Viên thị huynh đệ nội chiến tranh quyền, không có khả năng lâu dài, Hà Bắc đã là nỏ mạnh hết đà, trong hai ba năm tất diệt vong!
Nếu Hà Bắc diệt vong, Tào Tháo tất điều đại quân xuôi nam tấn công Kinh Tương, lấy thuỷ quân Kinh Tương, lập tức thuỷ bộ đồng tiến binh phạt Giang Đông, vừa mới bình định phía nam, khi đó Thục Châu Lưu Chương một bàn tay không vỗ nên tiếng, tất nhiên sẽ không chiến tự hàng.
Đây là đại mưu Tào Tháo, mà mấu chốt ngay ở hai nhà Tôn Lưu không vứt bỏ hiềm khích lúc trước nhất trí chống đỡ Tào, lợi dụng nhược điểm thuỷ quân phương bắc không tập thuỷ chiến, nắm lấy cơ hội đánh bại Tào quân, khi đó, bản đồ thiên hạ chắc chắn sẽ được vẽ lại.
Đổng Doãn yên lặng gật đầu, lại thấp giọng thở dài nói:
- Tôn Lưu thù hận nhiều thế hệ, sao có thể dễ dàng cởi bỏ.
Lưu Cảnh khẽ mỉm cười, lấy ra thư Tôn Quyền viết cho hắn, đưa cho Đổng Doãn:
- Đây là Tôn Quyền tự tay viết thư cho ta, không ngại Hưu Chiêu huynh đánh giá.
Trong lòng Đổng Doãn đã rõ, Lưu Cảnh coi trọng mình như thế, chỉ sợ là có chiêu kéo ý của mình, y chần chừ một chút, vẫn là nhận lấy thư.
Tôn Quyền trong thư viết rất rõ ràng, nguyện cùng liên kết với Lưu Cảnh chống chọi với Tào quân, điều này làm cho Đổng Doãn cả kinh, vội vàng nói:
- Cảnh công tử và Giang Đông kết minh, Châu Mục có thể đồng ý không?
Lưu Cảnh cười to,
- Bá phụ ta không có gan dạ sáng suốt này, cũng không có nghĩa là tất cả con cháu Lưu gia đều không có trí tuệ nhìn xa, Giang Hạ là của Lưu Cảnh ta, có quan hệ gì với Tương Dương đâu?