Từ sau trận chiến Sài Tang, mấy năm nay quân của Hoàng Trung vẫn đóng ở quận Trường Sa, ngày qua ngày, ông đã già đi theo năm tháng, mặc dù vậy Hoàng Trung vẫn không chịu là mình đã già, ông cũng nói với binh sỹ, tuổi già nhưng tâm chưa già, chí hướng vẫn tại ngàn dặm.
Nhưng ông lại không có cơ hội tung hoành sa trường, cuộc chiến Phàn thành cùng quân Tào lần này, mặc dù ông có lòng muốn xuất chiến, đã vì trận này mà đặc biệt dâng thư lên Tương Dương, nhưng đến sau cùng ông vẫn trở thành kẻ đứng ngoài cuộc.
Mỗi ngày ngoại trừ việc huấn luyện binh sỹ ra, thì ông chỉ biết đứng ở đầu thành ngắm ánh tịch dương, ngay cả binh sỹ thủ thành cũng âm thầm nhìn bóng dáng của vị lão tướng quân cô quạnh, lòng mang sự cảm thông.
Cũng giống như những quận huyện khác ở Kinh Châu, cái chết của Lưu Biểu cũng mang đến ảnh hưởng rất lớn đến quận Trường Sa, Thái thú Trương Cơ và Đô úy Hoàng Trung cùng nhau hạ lệnh, quân dân Trường Sa khóc tang, chia buồn cho sự ra đi của Châu Mục, trong phạm vi quận trị Lâm Tương cờ trắng treo ngợp trời, Hoàng Trung hai lần khóc ngất, vẻ mặt tiều tụy, thoáng cái đã trở nên già đi nhiều.
Trưa hôm nay, Hoàng Trung mang theo một đội thân binh cưỡi ngựa đến quận nha, ông lệnh cho binh sỹ ở ngoài chờ, còn ông thì vào quận nha, hôm nay Thái thú Trương Cơ ra ngoài thị sát, mang theo đại bộ phận quan lại của quận, trong quận nha chỉ có Quận thừa Lưu Bàn tọa trấn, y sai người mời Hoàng Trung, nói có chuyện quan trọng cần thương nghị.
- Hiền điệt tìm ta có việc gì?
Đi vào quan phòng, Hoàng Trung cao giọng cười hỏi.
Ở quận Trường Sa năm sáu năm, Hoàng Trung và Lưu Bàn luôn chung sống với nhau, cũng dần dần có cảm tình.
Hơn nữa Lưu Bàn đi theo Hoàng Trung luyện võ, mặc dù không luyện được một thân võ nghệ cao cường như Lưu Cảnh, nhưng Lưu Bàn cũng không còn là tên thư sinh yếu đuối trước đây, kiếm thuật thông thạo, cưỡi ngựa bắn cung cũng không kém, miễn cưỡng có thể coi là văn võ song toàn.
Hai người bọn họ tuy rằng không phải quan hệ thầy trò, nhưng cũng có tình nghĩa như thầy trò vậy, việc này Lưu Cảnh cũng hiểu rõ, cho nên Lưu Cảnh mới lo lắng Lưu Bàn sẽ lợi dụng tình cảm cá nhân lôi kéo Hoàng Trung về Nam Quận.
Thấy Hoàng Trung tiến vào, Lưu Bàn vội vàng đứng dậy thi lễ nói:
- Điệt nhi có chuyện trọng yếu muốn cùng thế thúc bàn bạc, mời thế thúc ngồi!
Hai người ngồi xuống, Lưu Bàn lấy ra một phong thư nói:
- Đây là thư do Kỳ công tử tự tay viết cho thế thúc, thế thúc xem trước rồi nói!
Vừa vào cửa Lưu Bàn đã gọi Hoàng Trung là thế thúc, làm Hoàng Trung cảm thấy thân thiết, nhưng khi lấy ra bức thư của Lưu Kỳ, lại xưng hô thế thúc với Hoàng Trung, thật là có chút kỳ quái.
Hoàng Trung không ngờ Lưu Bàn tìm mình là vì việc này, hơn nữa lại nhân lúc Trương Cơ không có ở đây mà đặc biệt tìm ông, trong lòng Hoàng Trung ít nhiều có chút không thoải mái.
Nhưng ông không nói gì thêm, cầm bức thư chậm rãi đọc, nội dung trong thư dĩ nhiên là hy vọng Hoàng Trung có thể nương tựa Giang Lăng, giọng điệu trong thư rất khẩn thiết, hy vọng Hoàng lão tướng quân có thể ủng hộ trưởng tử kế vị, giúp đỡ Lưu Kỳ y làm Kinh Châu Mục.
Hoàng Trung bỗng nhiên ý thức được, nếu bức thư này là viết cho mình, như vậy hẳn là còn một bức thư viết riêng cho Lưu Bàn, lại không biết trên bức thư đó nói như thế nào, ông trầm ngâm một chút hỏi:
- Kỳ công tử đã tự lập mình làm Kinh Châu Mục sao?
Lưu Bàn chậm rãi gật đầu:
- Kỳ công tử đúng là đã tự lập làm Kinh Châu Mục!
Lưu Bàn trước giờ vẫn là người trung thành ra sức ủng hộ Lưu Kỳ, y có thể đảm nhiệm chức Quận thừa quận Trường Sa, là nhờ Lưu Kỳ nhiều lần rỉ tai Lưu Biểu, nhưng Lưu Bàn không có trải qua chiến tranh mà tự lập như Lưu Cảnh, cho nên trong tay Lưu Bàn không có binh quyền, không có cách nào ủng hộ Lưu Kỳ thật sự, y chỉ có thể nghĩ cách thuyết phục Hoàng Trung.
Nhưng Lưu Bàn cũng biết, Hoàng Trung công tư phân minh, giống như năm đó ông không chịu vì Lưu Cảnh ở lại Giang Hạ, thì chắc chắn ông cũng không vì giao tình của mình mà nương tựa Giang Lăng.
Nhưng hiện tại Châu Mục đã lâm bệnh qua đời, Hoàng Trung không còn đối tượng để ông tận trung nữa, nhất định là ông sẽ phải lựa chọn, hoặc là nguyện trung thành với Tương Dương, hoặc là nguyện trung thành với Giang Lăng, vì thế, Lưu Bàn càng tin tưởng rằng Hoàng Trung sẽ nguyện ý tận trung vì Lưu Kỳ.
Hoàng Trung trầm tư nửa ngày, thở dài nói:
- Kỳ công tử quả nhiên là lấy nhân đức làm đầu, nhưng người ở Kinh Châu đồn rằng công tử là con rối của Lưu Bị, trung thành với công tử thì khác nào trung thành với Lưu Bị?
Lưu Bàn lại khuyên nhủ:
- Kỳ công tử hiện tại quả thật rất nhiều việc không thể làm chủ, nhưng muốn nói công tử là con rối, thế thì không khỏi có hơi nói quá sự thật, điệt nhi nghĩ rằng chủ yếu là trong tay Kỳ công tử không có binh quyền, chỉ cần chúng ta đồng ý nguyện trung thành với Kỳ công tử, giúp công tử có binh, tình thế sẽ có thể xoay chuyển, tin rằng một ngày nào đó Kỳ công tử sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Lưu Bị, khi đó, Kinh Châu chắc chắn sẽ được chấn hưng.
Hoàng Trung rất lâu sau cũng không nói gì, tuy ông không hoài nghi nguyện vọng chấn hưng Kinh Châu của Lưu Bàn, nhưng ông vẫn không tin Lưu Kỳ là người quyết đoán, nếu như y có chút quyết đoán, cũng sẽ không dẫn sói vào nhà, giúp Lưu Bị nhập chủ Nam Quận.
- Việc này cứ để ta suy nghĩ kỹ càng, hai ngày nữa ta sẽ cho hiền điệt một câu trả lời.
Hoàng Trung đứng dậy cáo từ, Lưu Bàn thấy ông không chịu trả lời rõ ràng, cũng không biết làm sao, chỉ đành tiễn ông ra ngoài, đi đến bậc thang của quan nha, Lưu Bàn lại lần nữa thi lễ thật sâu.
- Khẩn cầu thế thúc lấy đại cục làm trọng, ủng hộ đại kế chấn hưng Kinh Châu của Kỳ công tử và tiểu điệt.
- Hiền điệt yên tâm đi! Ta sẽ thận trọng suy xét.
Hoàng Trung thúc chiến mã, dưới sự bảo hộ của mấy mươi tên thân vệ, chạy về hướng ngoại thành
Quận trị của quận Trường Sa là huyện Lâm Tương, cũng chính là Trường Sa ngày nay, quân doanh ngoại thành đồn trú bốn ngàn người, ngoài ra ở huyện Hạ Tuyển gần Giang Hạ cũng có một ngàn binh trú đóng.
Quân doanh tọa lạc ở ngoài năm dặm phía đông nam huyện thành, là một mảnh đất trống rộng mấy trăm mẫu, có sân huấn luyện cực kỳ rộng lớn, chỉ có điều kỵ binh tương đối ít, toàn bộ quân đội chỉ có ba trăm con chiến mã.
Hoàng Trung ra khỏi thành, chạy một mạch, không lâu sau đã trở về quân doanh, vừa về đến quân doanh, một tên thân binh liền chạy tới, nói nhỏ vào tai của Hoàng Trung, Hoàng Trung cả kinh, vội vàng xoay người xuống ngựa, bước nhanh đến quan phòng của mình.
Ông đẩy cửa vào phòng, chỉ thấy một người đang đứng khoanh tay đứng bên tường, nhìn chăm chú vào bản đồ treo trên tường, Hoàng Trung không kìm nén được kích động, cười nói:
- Công tử tới từ lúc nào?
Nam tử liền quay đầu lại, chính là Lưu Cảnh, tuy Giả Hủ đề nghị sai Chu Bất Nghi hoặc là Lưu Mẫn tới gặp Hoàng Trung, nhưng cuối cùng Lưu Cảnh vẫn quyết định tự mình đến thuyết phục Hoàng Trung, chỉ có đích thân đến, mới có thể biểu lộ được thành ý của hắn.
Lưu Cảnh tiến lên thi lễ thật sâu:
- Tham kiến lão Tướng quân
Hoàng Trung cuống quít đáp lễ:
- Không dám nhận, Hoàng Hán Thắng xin chào Cảnh công tử.
Mặc dù Hoàng Trung là thầy dạy bắn cung cho Lưu Cảnh, nhưng Hoàng Trung cũng không nguyện ý để Lưu Cảnh tôn ông làm thầy, thật sự là vì thân phận của Lưu Cảnh không thích hợp làm sư đồ, nếu miễn cưỡng, thì bọn họ sẽ khó có thể ở chung.
Hoàng Trung có chút oán giận nói:
- Vì sao trước khi đến công tử không nói cho ta một tiếng, để ta phái người nửa đường tiếp ứng, nếu giữa đường gặp nguy hiểm, ta thật không gánh nổi trách nhiệm này.
Lưu Cảnh hiểu được sự lo lắng của Hoàng Trung, cười ha hả nói:
- Ta có năm trăm binh sỹ hộ vệ, chẳng qua là đang đóng quân ở ngoài hai mươi dặm, xin lão tướng quân cứ yên tâm, ta sẽ không sơ suất.
- Vậy thì tốt rồi, ta yên tâm.
Hoàng Trung mời Lưu Cảnh ngồi xuống, lại lệnh cho binh lính dâng trà, Hoàng Trung đương nhiên biết Lưu Cảnh đến vì cái gì, nhưng có một số việc không nên nói ra đầu tiên, hắn không bày tỏ thái độ, Hoàng Trung liền thăm dò trước:
- Công tử đã mời Giang Đông đến phúng viếng chưa?
Lưu Cảnh gật gật đầu.
- Ta đã phái người đi Giang Đông báo tang, Giang Đông chắc sẽ phái người đến Giang Hạ phúng viếng.
- Sao công tử lại không đi Tương Dương?
Lưu Cảnh lắc lắc đầu.
- Tương Dương sẽ không cho phép sứ giả Giang Đông vào thành, lại nói, châu trị của Kinh Châu đặt ở Vũ Xương, đi Tương Dương cũng không có ý nghĩa gì.
"Châu trị của Kinh Châu đặt ở Vũ Xương", những lời này khiến suy nghĩ trong đầu Hoàng Trung rung động một hồi, ý nghĩa của câu nói này ông đã hiểu rõ, Lưu Cảnh muốn tự lập làm Kinh Châu Mục.
Trầm lặng một lát, Hoàng Trung rốt cuộc cũng không kìm nổi mà thốt lên:
- Chẳng lẽ công tử cũng muốn cùng hai người huynh trưởng tranh đoạt chức vị Châu Mục sao?
Lưu Cảnh thản nhiên cười.
- Cũng không phải là ta muốn tranh doạt chức vị Châu Mục, mà là Thiên Tử phong ta làm Kinh Châu Mục, hơn nữa đây là lời trăn trối của bá phụ trước khi lâm chung, ta cũng xem như là hoàn thành tâm nguyện của bá phụ vậy!
Hoàng Trung biết rằng trong tay Lưu Cảnh có rất nhiều tù binh quân Tào, muốn đạt được sử ủng hộ của triều đình và Thiên Tử, dễ như trở bàn tay, nhưng còn lời trăn trối của Lưu Biểu trước lúc lâm chung mong Lưu Cảnh kế vị, điều này thật khiến cho Hoàng Trung chấn động.
- Công tử nói vậy là như thế nào? Lời trăn trối của Châu Mục là để cho công tử kế vị sao?
Lưu Cảnh gật gật đầu.
- Trước lúc bá phụ lâm chung, trong phòng có năm người, ngoại trừ Châu Mục phu nhân và Tông công tử, còn có ba người khác là Thái Mạo, Khoái Việt và Lưu Tiên, lúc đó năm người đều nghe rất rõ ràng, bá phụ thay đổi chủ ý, để cho điệt nhi Lưu Cảnh kế thừa chức Kinh Châu Mục, mới có thể bảo vệ được Kinh Châu, khi bái tế linh vị của bá phụ thì nghe chính miệng Tông công tử nói, Văn Sính tướng quân cũng ở đó.
Trong lòng Hoàng Trung trở nên đại loạn, hóa ra chức Kinh Châu Mục là phải do Lưu Cảnh kế nhiệm, hai huynh đệ Lưu thị kế vị đều không hợp pháp, đương nhiên là ông tin lời của Lưu Cảnh, lấy thân phận của Lưu Cảnh, sẽ không bịa ra lời nói hoang đường như vậy để gạt ông.
Lúc này, Lưu Cảnh lấy ra bức huyết thư của Lưu Tiên, giao cho Hoàng Trung.
- Đây là huyết thư do Lưu Biệt giá viết trước khi bị Thái Mạo ám hại, lão tướng quân đọc thử đi!
Hoàng Trung tiếp nhận bức huyết thư, yên lặng đọc qua một lần, không khỏi thở dài, chuyện nên nói, Lưu Cảnh đã nói rồi, nên làm, Lưu Cảnh cũng đã làm rồi, về sau chính là sự lựa chọn của Hoàng Trung.
Lưu Cảnh đứng lên lấy ra một bức thư đặt lên bàn.
- Đây là bức thư Văn Sính Tướng quân gửi cho lão Tướng quân, lão Tướng quân đọc đi! Ta sẽ tạm thời đóng quân ở đây chờ đợi quyết định của lão Tướng quân.
...
Lưu Cảnh đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Hoàng Trung, ông đặt lá thư của Văn Sính xuống, chậm rãi đi đến trước cửa sổ, nhìn ánh chiều tà đỏ như máu, rất lâu sau trong lòng cũng khó có thể bình tĩnh trở lại, lời nói của Văn Sính như đang vang vọng trong tai ông, "Văn Trọng Nghiệp đã làm thần tử, dù làm gì thì cũng vì bảo toàn cơ nghiệp, trung với di chí của chủ công, đến chết không thôi, Hán Thăng là lão tướng Kinh Châu, phải lựa chọn như thế nào, hãy suy xét cho kỹ, đừng để cho tiên chủ dưới cửu tuyền khó có thể nhắm mắt.."
Hoàng Trung thở dài, Văn Sính nguyện làm thần tử trung nghĩa, Hoàng Trung hắn sao có thể phản bội tiên chủ, làm chuyện bất nghĩa.
Nghĩ đến đây, Hoàng Trung lập tức ra lệnh:
- Lập tức chuẩn bị ngựa!
Dưới sự hộ vệ của mười mấy thân binh, Hoàng Trung đi đến nơi đóng quân tạm thời của Lưu Cảnh, Lưu Cảnh nhận được tin tức, tự mình ra doanh nghênh đón.
Hoàng Trung xoay người xuống ngựa, bước nhanh về phía trước, cởi bỏ y giáp, bộc lộ cánh tay trái quỳ trước mặt Lưu Cảnh, cung kính dập đầu.
- Thần Hoàng Trung khắc ghi di huấn của tiên chủ trong lòng, nguyện tôn công tử làm chủ công, vì công tử vào nơi dầu sôi lửa bỏng, có chết cũng không ngừng!
Lưu Cảnh vội vàng nâng ông dậy, không kìm nổi niềm vui mà rơi lệ.
- Năm đó khi ở Vũ Xương, tâm nguyện lớn nhất của ta chính là hy vọng lão Tướng quân lưu lại trợ giúp ta, không ngờ cuối cùng ta đã chờ được đến ngày này, lão tướng tuổi đã cao, nhưng tráng tâm chưa dứt, ta nhất định sẽ nhìn thấy thời khắc lão Tướng quân danh chấn Hoa Hạ.