Ở phía đông cách huyện Dương Tân chừng hơn ba mươi dặm, có một ngọn núi khá thấp nhưng cây cối um tùm, có một con đường đi từ phía đông tới, đi xuyên qua ngọn núi, chia rừng cây thành hai nửa.
Trong rừng trải đầy lá thông, khô ráo và dễ chịu, Lưu Cảnh và Quan Bình cùng với hơn một trăm tên thám báo đang ngồi nghỉ ngơi, tán gẫu chiến dịch huyện Dương Tân.
"Giao thủ với đám tiểu tặc Trương Võ, Trần Tôn này có thắng cũng không anh hùng, nói thật, ta chẳng có chút hứng thú nào." Quan Bình cười nói.
"Đúng vậy! Còn không bằng nằm ở chỗ này, ung dung thư thái, rất thoải mái."
Lưu Cảnh nằm dưới một cây thông, miệng ngậm một cái cành cây nhỏ, ánh mắt nhìn vào mấy con sóc đang nghịch ngợm nhảy tới nhảy lui trên cây.
Hắn hiện đang nhàn nhã, mặc dù hắn hy vọng có thể kiếm được một con chiến mã trong cuộc chiến Trương Võ, Trần Tôn, nhưng việc này hắn cũng không cần quá để tâm, Triệu Vân sẽ giải quyết giúp hắn.
Quan Bình lại hắn một cái, cười nói: "Ta nghe cha nói, công tử Cảnh rất có kinh nghiệm tác chiến, công tử Cảnh đã từng đi đánh giặc à?"
"Nào có kinh nghiệm gì đâu, chẳng qua cái món chạy của tôi rất nhanh, gặp nguy hiểm là tính bài chuồn, các đạo lý khác tôi không hiểu."
Câu nói của Lưu Cảnh khiến đám binh lính cười khà khà, lúc này, ở ngoài rừng đột nhiên có tiếng gọi của một tên lính tuần tiễu: "Quan tướng quân, có người đi về phía bên này, hình như là quân đội!"
Mọi người rối rít đứng dậy rồi chạy ra ngoài, Lưu Cảnh đứng dậy nhưng lại trèo lên một cây tùng, trông về phía xa xa.
Chỉ thấy ở trên con đường phía xa xa có một đội quân đang chạy tới bên này, cách bọn họ chừng hai ba dặm lộ trình, Lưu Cảnh nhận ra đây là một toán bại quân, quân số chừng bốn năm trăm người, cầm đầu là một đại tướng cưỡi một con ngựa trắng hùng tráng.
Lưu Cảnh nhìn kỹ vào con chiến mã kia, đây chắc chắn là một bảo mã lương câu, trong lòng hắn hưng phận bừng bừng.
"Mọi người nghe lệnh của ta!"
Quan Bình trầm giọng ra lệnh: "Chúng ta sẽ phục kích nhánh quân này."
Chúng thám báo rối rít lên ngựa đi theo Quan Bình.
Đội quân này chính là bại quân ở huyện Dương Tân, Trương Võ góp nhặt được hơn bốn trăm bại binh, hoảng loạn chạy về phía Sài Tang, đây là con đường phải đi nếu muốn tới Sài Tang.
Mọi người chạy trốn một hơi hơn 30 dặm, thấy truy binh đã ở xa, Trương Võ lau mồ hôi trên trán nhìn bốn phía. Hắn rất thông thuộc khu vực này, trước mặt có một ngọn núi tên là đồi Hắc Lâm, qua đồi Hắc Lâm đi tiếp mười mấy dặm là tới một trấn nhỏ.
Hắn quay đầu nói với binh lính: "Các huynh đệ cố gắng chịu khổ một lúc nữa, chúng ta sẽ tới trấn Dương Đông ăn cơm nghỉ ngơi!"
Hắn giục chiến mã đi về hướng đồi Hắc Lâm, tốc độ cực nhanh, bọn binh lính không ngừng kêu khổ, chỉ đành phải liều mạng chạy theo Trương Võ, không lâu sau họ tới được đồi Hắc Lâm, tiếp tục đi theo đường cái về hướng đông.
Hai bên là rừng thông rậm rạp, mặc dù bây giờ là buổi trưa nhưng trong rừng thông khá nhập nhoạng, gió rét trong thổi tới khiến người cảm thấy gió lạnh từng cơn.
Trương Võ đầu tàu gương mẫu, binh lính mệt mỏi chạy theo sau, đội ngũ kéo dài gần một dặm. Nên trong rừng rậm, trăm tên thám báo đã giương cung lắp tên nhắm ngay đám bại binh cách mấy chục bước bên ngoài.
Lúc này, Quan Bình nhận ra Lưu Cảnh không có ở đây, trong lòng hắn thất kinh, nhìn bốn phía nhưng không thấy bóng dáng Lưu Cảnh đâu.
Nhưng thời gian đã không cho phép hắn tiếp tục tìm kiếm, hắn quyết định thật nhanh: "Bắn!"
Trăm mũi tên tên dày đặc từ trong rừng cây bắn ra, bại binh không kịp đề phòng trúng tên kêu thảm thiết, vố số người ngã xuống đất, họ đã là chim sợ cành cong, ý chí chiến đấu làm gì còn.
Bây giờ đột nhiên gặp tập kích khiến họ la to, chạy như điên để tìm cách thoát thân, Quan Bình quát chói tai: "Giết!"
"Giết!"
Kỵ binh thám báo từ trong rừng giết ra, quơ múa trường mâu lướt vào đám bại binh, đám bại binh hiện đứng trên đường cái mà loạn thành một đống, kinh hoàng la to, liều mạng chạy trốn.
Trương Võ ỷ vào tuấn mã nhanh chóng bỏ chạy, không lâu sau liền thoát khỏi phạm vi cuộc phục kích.
Thấy đã rời khỏi chiến trường, Trương Võ dần dần thả chậm tốc độ, quay đầu nhìn ngó ở phía sau, khi xác định chắc chắn không nghe được tiếng la giết, hắn mới yên lòng.
Đúng lúc này, có một tiếng động lạ từ bên trái truyền tới, hắn quay đầu thì thấy một cây thông lớn đang đổ thẳng vào đầu, Trương Võ cả kinh lùi lại để né tránh.
"Ầm! " một tiếng, cây đại thụ đổ ở trước mặt hắn, bụi đất mịt mù, chiến mã bị kinh sợ nâng cao vó trước, hí một tiếng thật dài.
Trong lúc Trương Võ đang bận khống chế tình hình thì một cái bóng đen từ phía sau hắn nhảy xuống, chiến đao sắc bén chém thẳng vào gáy Trương Võ, tiếng đổ của đại thụ lấn át tiếng gió của đao nên hắn không nhận ra.
Khi Trương Võ cảm thấy thì điều gì đó thì trên cổ hắn đã truyền tới cảm giác đau đớn, trước mắt tối sầm, chết ngay tức khắc.
Lưu Cảnh một đao chém bay đầu Trương Võ, máu tươi bắn cao một trượng, dính đầy người Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh một cước đá xác Trương Võ, ngồi trên yên ngựa, mùi máu tanh gay mũi và sát cơ lạnh thấu xương khiến chiến mã giật mình nhảy vọt qua thân cây, nồng nộn chạy trên đường cái.
Lưu Cảnh ôm chặt lấy cổ chiến mã, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, bên tai tiếng gió vù vù, thuật cỡi ngựa của hắn không cao nhưng bù lại có nghị lực người thường không thể bằng, cắn răng để không bị chiến mã hất xuống ngựa.
Đây là một trận tỷ đấu ý chí giữa người và ngựa, Lưu Cảnh biết, một khi hắn rơi xuống lưng ngựa thì hắn sẽ mất đi con bảo mã lương câu này. Hắn cắn chặt hàm răng, chịu đựng đau đớn đang tấn công vào tận lục phủ ngũ tạng, dùng hết lực lượng khống chế chiến mã.
Chiến mã chạy như điên trên đường cái, trấn Dương Đông sớm đã bị bỏ qua sau lưng, cũng không biết chiến mã chạy nửa giờ hay một giờ, Lưu Cảnh kiệt sức nhưng chiến mã vẫn còn khỏe như thường.
Lúc này phía trước bỗng xuất hiện một cái mương rộng chừng hai trượng, chiến mã hí dài nhảy vọt qua mương, động tác này khiến Lưu Cảnh không cách nào ôm cổ chiến mã được nữa, hắn ngã lộn nhào, "Ùm!" một tiếng rơi vào trong nước.
Chiến mã chạy mất, Lưu Cảnh từ từ bò dưới mương lên, cả người đau đớn vô cùng nhưng tâm tình của hắn còn ảo não tới cực điểm, thất bại trong gang tấc khiến hắn tức giận đấm một quyền xuống đất.
Đúng lúc này, Lưu Cảnh bỗng nhiên nghe tiếng hí dài, hắn giật mình ngẩng đầu lên thì thấy một con chiến mã màu trắng như mây đang chạy tới bên này, bờm ngựa tung bay, vô cùng sống động.
Lưu Cảnh mừng như điên, hắn nhịn đau đớn bò dậy, cười lớn mở cánh tay, nghênh đón chiến mã.
... . . .
Chiến đấu đã kết thúc, tuy nhiên nó là một chiến dịch chẳng đáng nhớ nhung, quân phản loạn không có sự tiếp viện của quân Giang Đông, lại gặp phải ưu thế tuyệt đối của quân Kinh châu nên chưa đánh đã chạy.
Hơn chín ngàn quân phản loạn bị giết gần hai ngàn, hơn năm ngàn người bị bắt, số còn lại bỏ trốn. Chiến đấu đã kết thúc, binh lính Kinh châu dọn dẹp chiến trường, nhiều đội tù binh ủ rũ cúi đầu đi qua, binh khí khôi giáp và trống trận, cờ xí tịch thu được chất đống như một ngọn núi nhỏ.
Lưu Bị cưỡi ngựa đứng trên một ngọn đồi nhìn từng đội tù binh đi qua, nhưng tâm tình của hắn lại không tốt, hắn không thu được chiến lợi phẩm mà hắn ao ước nhất, một con bảo mã lương câu.
"Đại ca, cái tên giặc Trương Võ kia chạy quá nhanh đệ không đuổi kịp, đây là trách nhiệm của đệ." Trương Phi ở một bên tự trách, hắn cũng muốn cướp con ngựa kia cho huynh trưởng, đáng tiếc hắn bị loạn quân cách trở nên chỉ còn cách trơ mắt nhìn Trương Võ bỏ trốn.
"Bỏ qua đi!"
Lưu Bị thở dài, hắn và chiến mã không có duyên phận, nó nhất định thuộc về Tôn Quyền, hắn nở nụ cười tha thứ: "Tam đệ, một con ngựa mà thôi, không cần để ở trong lòng."
Đại ca mặc dù an ủi như vậy nhưng Trương Phi vẫn tự trách bản thân, trong lòng buồn bực không vui.
Lúc này, xa xa có người hô to: "Tiểu Quan tướng quân trở lại rồi."
Lưu Bị quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Quan Bình mang hơn trăm kỵ binh áp giải mấy trăm tên tù binh đi tới, vẻ mặt tươi cười, Lưu Bị cười nghênh đón: "Hiền chất, sao bắt được nhiều tù binh như vậy?"
"Chúng thuộc hạ cản bại binh Trương Võ, Trương Võ cũng bị công tử Cảnh giết chết."
"Trương Võ!" Lưu Bị giật mình, vội vàng nhìn xung quanh một lượt, hắn nhìn thấy Lưu Cảnh, hơn nữa còn thấy Lưu Cảnh cưỡi một con chiến mã hùng tuấn, các binh lính rối rít vây quanh, hâm một vuốt ve con ngựa này.
Trong lòng Lưu Bị dâng lên một loại chua xót khó mà ức chế, không nghĩ tới con ngựa này lại bị Lưu Cảnh lấy được, nhìn bộ dáng của Lưu Cảnh là có thể thấy hắn cực kỳ yêu con chiến mã này.
Trương Phi nóng mắt, chạy như bay tiến lên chắp tay cười nói: "Công tử Cảnh, đại ca ta ngưỡng mộ con ngựa này đã lâu, công tử có thể bỏ thứ mình yêu thích hay không?"
"Dực Đức!"
Lưu Bị mặt trầm xuống trách cứ: "Sao đệ lại nói như vậy? Lưu Bị ta sao có thể đoạt vật yêu của người khác."
Lưu Bị giục ngựa tiến lên, cười híp mắt chắp tay nói: "Chúc mừng công tử Cảnh giết được đầu lĩnh phản tặc, lập được công lớn."
Lưu Cảnh hận vô cùng, đây là bảo mã mà hắn dùng mạng đổi mới có được, Lưu tai to nói câu đầu tiên đã định đoạt đi hay sao? Nằm mơ đi!
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy nhưng hắn lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ tung người xuống ngựa, đem chiến mã dắt cho Lưu Bị: "Lưu hoàng thúc là anh hùng thiên hạ, phải cỡi long câu bảo mã, con ngựa này nếu Hoàng thúc thích cứ việc cầm đi."
Nói cũng rất hay, tính tình cũng thoải mái, nhưng lúc nãy Lưu Bị đã phủ nhận, nói là không đoạt vật yêu của người khác, bây giờ dù Lưu Cảnh có cho thật hắn cũng không dám nhận.
Trong lòng Lưu Bị khổ sở, trên mặt lại mang nụ cười cảm kích: "Đa tạ công tử Cảnh khẳng khái, công tử Cảnh là thiếu niên anh hùng, cưỡi con ngựa này sẽ càng tăng thêm sức mạnh, tâm ý của công tử Lưu Bị nhận, nhưng con ngựa này thứ cho ta không thể tiếp nhận."
Lưu Cảnh gật đầu: "Lưu hoàng thúc vô cùng khiêm tốn, làm người ta kính nể."
Chẳng qua, Lưu Cảnh rất muốn tặng con ngựa này cho Triệu Vân để bày tỏ lòng biết ơn của hắn, Lưu Cảnh lại dắt đem ngựa đến trước mặt Triệu Vân, khom người thi lễ: "Triệu tướng quân có ân dạy võ, Lưu Cảnh khắc trong tâm khảm, con chiến mã này tặng cho tướng quân để bày tỏ lòng cảm kích của Lưu Cảnh với tướng quân."
Lúc này, vô số con mắt đều hướng về phía Triệu Vân, ngay cả Lưu Bị cũng không nhịn được liếc mắt nhìn Triệu Vân, tất cả mọi người đều nhận ra, Lưu Cảnh đưa ngựa cho Lưu Bị chỉ là vì đáp ứng lời khách khí của Trương Phi, nhưng hắn tặng ngựa cho Triệu Vân lại là thật tâm thành ý, khẩu khí hoàn toàn bất đồng.
Triệu Vân trầm ngâm chốc lát, hắn có thể cảm thấy sự chân thành của Lưu Cảnh, chẳng qua nếu hắn nhận con ngựa này thì cuối cùng vẫn rơi vào trong tay chủ công. Mặc dù chủ công rất thích con ngựa này, nhưng nhận ngựa sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của chủ công, đây là điều không tốt, Triệu Vân không muốn làm như vậy.
Nghĩ tới đây, Triệu Vân vỗ chiến mã, khẽ mỉm cười: "Đa tạ ý tốt của công tử Cảnh, ta thấy con ngựa này rất có tình cảm với công tử, nó vừa nhận công tử làm chủ, sao có thể chuyển ngay cho người khác được, ngựa cũng có trung nghĩa, hi vọng công tử yêu mến nó."
Triệu Vân và Lưu Cảnh liếc nhau một cái, có mấy lời không cần phải nói ra ngoài, trong lòng bọn họ biết là được, hai người cười hiểu ý.
Cách đó không xa, Lưu Bị thấy Triệu Vân trò chuyện với Lưu Cảnh, đôi mắt đã trở nên lạnh lùng, hắn đương nhiên biết tại sao Triệu Vân không chịu nhận chiến mã, không phải là ở trong lòng hắn, mình không bằng quan trọng bằng Lưu Cảnh nên hắn thà để chiến mã lại cho Lưu Cảnh cũng không chịu hiến cho mình, lòng trung thành của hắn đối với mình đã phai nhạt, chẳng nhẽ mình không biết?
Hồi lâu, Lưu Bị xoay người nhìn trời, hai tay chắp sau lưng, mũi nặng nề hừ một tiếng.