Tư Mã Ý bị giam lỏng ở chiếc thuyền lớn thứ hai, quân Giang Hạ đãi ngộ không tệ, trong thuyền có ba gian, có sách giấy và bút mực, còn có một gã thuộc hạ đến hầu hạ y, ngoại trừ không thể rời khỏi thuyền, ở trong khoang thuyền hết thảy đều tự do, còn có một cửa sổ nhỏ để y ngắm cảnh sắc bên ngoài.
Lúc này Tư Mã Ý đang cúi đầu tốc ký, viết cho thê tử Trương thị một phong thư, khi y xuất chinh, thê tử Trương thị mang thai đã hơn bảy tháng, hiện tại tính toán ngày, vợ y hẳn là đã lâm bồn rồi, điều này làm cho y cực kỳ chờ mong, thê tử có thể sinh hạ cho y một đứa con trai hay không.
Tư Mã Ý năm nay ba mươi tuổi, lập gia đình gần mười năm, đã sinh ra hai đứa con gái, lần này vợ y mang thai, khiến y chờ mong đã lâu, nếu như có thể sinh hạ con trai, cũng làm thỏa mãn tâm nguyện lớn nhất của y.
Tư Mã Ý viết một mạch lưu loát, y để bút xuống, không khỏi thở dài, hiện tại y là tù binh, nếu thư không gử đi được thì có ý nghĩa gì chứ?
Tư Mã Ý đứng dậy khoanh tay đi đến trước cửa sổ nhỏ, lặng yên nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, thuyền lớn ở trong nước đi theo hướng nam, mặt trời mới mọc từng tầng mây dâng lên, ánh sáng mờ lan tràn khắp nơi, đem khắp nơi nhuộm thành màu đỏ tím, khuôn mặt của y cũng nhuộm thành màu đỏ.
Y đang suy nghĩ tiền đồ vận mệnh của mình, đương nhiên Lưu Cảnh hy vọng y có thể đầu hàng, hơn nữa cũng rất coi trọng mình, không tiếc treo giải thưởng năm ngàn lượng hoàng kim tới bắt mình, tuy rằng không biết Lưu Cảnh vì gì coi trọng Tư Mã Ý y như thế, nhưng ít nhất chứng minh rằng, mình sẽ không dễ dàng chạy thoát.
Trên thực tế, Tư Mã Ý cũng không nguyện ý cống hiến cho Tào Tháo, bởi vì y cũng không tán thành tư tưởng chính trị của Tào Tháo, y trọng danh môn vọng tộc, trọng Nho gia, nên cực kỳ phản cảm việc Tào Tháo tàn phá danh sĩ, năm đó danh nho Biên Nhượng bị giết, Tư Mã Ý tham gia phản Tào, kịch liệt công kích việc Tào Tháo giết hại nho sĩ.
Mấy tháng trước người đứng đầu nho học Khổng Dung bị giết, Tư Mã Ý lại càng nản lòng thoái chí, cho nên y thả sĩ tử Quốc Tử Giám về quê, tỏ vẻ kháng nghị Tào Tháo, nếu Tào Tháo nguyện thả y đi, y thà rằng về quê làm ruộng, vừa làm ruộng vừa đi học sống quãng đời còn lại.
"Đạo bất đồng, bất dữ chi mưu", y và Tào Tháo tư tưởng chính trị hoàn toàn bất đồng, hoặc chính là nằm gai nếm mật, chờ đợi thời cơ lật đổ thống trị của Tào thị, hoặc là về quê trốn tránh quan trường, sống quãng đời còn lại không vì Tào Tháo mà tính toán, không có lựa chọn thứ ba.
Hiện tại Tào Tháo để y làm Chủ bộ, trở thành mưu sĩ, thực tế với Tư Mã Ý như một loại tra tấn thống khổ, vì Tào Tháo mưu hoa một ngày, y cảm thấy bản thân như đang tham dự vào giết hại Nho gia.
Hiện tại, Lưu Cảnh hi vọng y đầu hàng Giang Hạ, y cũng không có tư tưởng mâu thuẫn quá mãnh liệt, chỉ có điều y cần suy xét ích lợi, suy xét an toàn của bản thân và người nhà, thẳng thắn nói, chính là y lo lắng Giang Hạ có thể đứng vững toàn lực ứng phó với sự chinh phạt của Tào Tháo hay không, có đánh bại Tào Tháo nam chinh hay không hay không.
Nếu Lưu Cảnh bị Tào Tháo tiêu diệt, vậy y đầu hàng có ý nghĩa gì? Ngược lại sẽ mang đến tai hoạ lớn cho mình, đến sống quãng đời còn lại cũng trở thành một loại xa xỉ.
Lúc này, phía sau có tiếng cười của tùy tùng truyền đến, - Công tử, ta tìm được Trang tử rồi!
Tùy tùng của Tư Mã Ý tên là Dương Thuận, nhiều thế hệ là nô bộc phủ Tư Mã, từ nhỏ gã cùng Tư Mã Ý lớn lên, võ nghệ có chút cao cường, hơn nữa giỏi về bắn nỏ, gã vẫn đi theo bảo hộ Tư Mã Ý, nên khi phá vây cùng Tư Mã Ý tẩu tán cũng đã bị quân Giang Hạ bắt giữ, sau khi quân Giang Hạ biết được thân phận của gã, lại phái gã tới tiếp tục hầu hạ Tư Mã Ý.
Tư Mã Ý quay đầu thấy gã ôm đến mấy chục cuốn thẻ tre, liền cười hỏi: - Từ đâu mà có vậy?
- Là chiến lợi phẩm của bọn họ, chồng chất từng rương ở đáy nhà kho, quân Giang Hạ cho nó là rác rưởi, tùy tiện để thuộc hạ chọn lựa.
- Rác rưởi!
Tư Mã Ý lắc đầu cười lạnh nói: - Của cải quý giá như vậy, sao có thể cho nó là rác rưởi? Xem ra quân Giang Hạ cũng không quá như vậy.
Dương Thuận buông thẻ tre vừa cười nói: - Thuộc hạ còn muốn đến một bếp pha một ấm trà, thuộc hạ đi pha cho công tử một ấm trà!
- Không cần, ngươi đi nghỉ ngơi đi! Ta xem sách một lát.
Dương Thuận đáp ứng một tiếng, chậm rãi lui ra, Tư Mã Ý tiện tay nhặt lên một thẻ tre, không ngờ là " Thu Thủy Thiên", y ở trên bàn nhỏ mở sách ra, chậm rãi đọc.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Tư Mã Ý chăm chú lắng nghe, Dương Thuận mở cửa, chỉ nghe y hỏi: - Vị tiên sinh này tìm ai?
Trả lời là thanh âm một người nam tử trung niên: - Đi bẩm báo công tử nhà ngươi, nói Giả Hủ tới chơi!
Tư Mã Ý "A!" kinh hô một tiếng, vội vàng đứng lên đi ra ngoài đón. Giả Hủ và phụ thân giao tình vô cùng tốt, y đã biết từ nhỏ.
- Hóa ra là thế thúc đến, thứ cho cháu họ thất lễ! Tư Mã Ý khom người thi lễ sâu.
Giả Hủ vuốt râu cười nói:
- Ta nghe nói hiền chất bất hạnh bị bắt, cho nên đặc biệt đến đây xem một chút.
Lúc này Tư Mã Ý mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, Giả Hủ là quân sư của Lưu Cảnh, nhất định là y tới khuyên mình đầu hàng, Tư Mã Ý lập tức có chút xấu hổ, miễn cưỡng cười nói: - Mời thế thúc vào trong phòng ngồi!
Giả Hủ cũng không chối từ, đi theo Tư Mã Ý vào trong khoang thuyền, hai người ngồi xuống, Giả Hủ cười hỏi: - Lệnh tôn tốt chứ?
- Gia phụ ở nhà dưỡng lão huyện Ôn, sức khỏe vẫn tốt.
Giả Hủ thở dài.
- Ta cùng với lệnh tôn sáu năm không gặp, lão so với ta còn nhỏ hai tuổi, hiện tại lão có thể ở an độ lúc tuổi già, ta vẫn còn ở Giang Hạ suy nghĩ đại sự thiên hạ, không thể so được!
Tư Mã Ý cũng cười nói: - Thế thúc là chi sĩ tài trí nổi danh thiên hạ, nếu thoái ẩn quá sớm, thật sự là đáng tiếc, gia phụ vẫn còn ái mộ tiên sinh!
Giả Hủ cười to: - Nếu lão thực nói như vậy, chính là nghĩ một đằng nói một nẻo rồi.
Hai người ôn chuyện một lát, Tư Mã Ý chợt nhớ tới một chuyện, có chút kỳ quái hỏi han: - Thế thúc cũng ở trên chiếc thuyền này?
- Không! Ta ở trên con thuyền phía trước, vừa mới qua đây.
- Nhưng là đi trên thuyền Tư Mã Ý không rõ, làm thế nào có thế qua đây?
Giả Hủ ha hả cười: - Hiền chất cũng giống ta lúc đầu vừa tới Giang Hạ, rất kỳ quái đi giữa thuyền, sao có thể lui tới? Người phương bắc cũng không thể tin nổi, trên thực tế, chỉ cần thao tác thích đáng, bất cứ lúc nào hai chiếc thuyền cũng có thể liên kết, để cầu qua thuyền, rất an toàn.
- Thì ra là thế!
Tư Mã Ý như thoáng chút suy nghĩ nói:
- Nếu bùng nổ thuỷ chiến, vậy giữa những con thuyền bất cứ lúc nào cũng có thể tới trợ giúp, hẳn là như vậy rồi!
- Đây là ưu thế của thuỷ quân phía nam, trên thực tế, mặc kệ Tào Thừa tướng ở Giang Lăng huấn luyện thuỷ quân thế nào, thuỷ quân phương bắc cũng không giống thủy quân phía nam, kém khá xa, cho nên lần này Tào Thừa tướng nam chinh, bất lợi chiếm nhiều hơn!
Tư Mã Ý trầm mặc không nói, Giả Hủ nhìn y một cái, lại thử hỏi han: - Hiền chất cảm thấy Lưu Châu Mục người này như thế nào?
- Mặc dù hắn tuổi trẻ, lại vô cùng có dã tâm, thậm chí ngay cả vương đô Tương Dương đều cự tuyệt, nghe nói Thừa tướng đối với hắn khen không dứt miệng, chỉ hận hắn không phải con trai của mình, nhưng cá nhân cháu lại không hiểu rõ hắn lắm.
Giả Hủ thở dài một tiếng nói: - Ngươi quả thật không hiểu hắn, vừa mới bắt đầu ta cũng không hiểu hắn, sau mới chậm rãi hiểu, thẳng thắn nói, nguyên nhân sâu xa ta đồng ý vì hắn có hoài bão cao xa muốn khôi phục Vương triều Hán thất, do đó mà đi theo hắn.
Khóe miệng Tư Mã Ý lộ ra một tia cười trào phúng, Giả Hủ lại muốn khôi phục Vương triều Hán thất, như vậy năm đó lão phụ tá Đổng Trác giải thích thế nào đây?
Giống như hiểu được tâm tư của y, Giả Hủ lắc đầu cười khổ nói: - Người có thể thay đổi, ta trải qua thế sự, cho đến khi đã muộn mới ngộ ra, Tào Thừa tướng tuy có ý chí giúp đỡ thiên hạ, nhưng tôn pháp giáng chức nho học, coi trọng hàn tộc giáng chức sĩ tộc, đi ngược với lịch sử lưu truyền, đã chôn xuống căn nguyên diệt vong của lão ta rồi.
Cho dù lão ta có được thiên hạ, dựa vào vũ lực để duy trì, một khi vũ lực thống trị của Tào thị suy bại, như vậy danh môn Nho gia phản đối lão sẽ hình thành lực lượng, khi lực lượng này liên kết với vua và dân, chính là lúc Tào thị tiêu vong, cho nên ta dám chắc chắn, Tào thị hưng thịnh nhiều nhất ba đời.
Buổi nói chuyện với Giả Hủ khiến Tư Mã Ý lâm vào trầm tư, trong xương cốt y cũng phản Tào phái, Giả Hủ phân tích sâu, nói trúng vào tâm khảm trong lòng của y.
Giả Hủ cũng không trông cậy một lần có thể thuyết phục Tư Mã Ý quy hàng, mà sẽ từng bước thay đổi tâm chí Tư Mã Ý. Giả Hủ thấy Tư Mã Ý suy nghĩ sâu xa không nói, liền cười đứng lên nói: - Ta phải đi về rồi, nhất định tối qua hiền chất không ngủ, nghỉ ngơi thật tốt đi! Đợi khi đến Giang Hạ, ta dẫn đi dạo, hiểu biết một chút văn phong cảnh của người Giang Hạ.
Tư Mã Ý cũng đứng dậy tiễn Giả Hủ ra ngoài, đi tới cửa, Tư Mã Ý chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng nói: - Thê tử của cháu khả năng sắp sinh rồi, cháu viết một phong thư về nhà, mong thế thúc giúp cháu gửi tới Hứa Xương, báo bình an cho người nhà.
- Được thôi, đây chỉ là tiện tay mà thôi, hiền chất đem thư cho ta đi!
Tư Mã Ý trở về phòng mang thư tới, giao cho Giả Hủ: - Kính nhờ thế thúc rồi!
Giả Hủ cười:
- Ngày mai đến Hạ Khẩu, ta lập tức phái người đưa đi Nghiệp Thành.
Lão chăp chăp tay, xoay người đi, nhìn Giả Hủ đi xa, Dương Thuận bên cạnh nhỏ giọng nói: - Lão thật sự sẽ giúp công tử truyền tin sao?
- Chỉ là một phong thư về nhà mà thôi, với lão mà nói chỉ là tiện tay thôi, ta nghĩ, Lưu Cảnh cũng không sẽ ở trên việc nhỏ ấy gây khó xử cho ta.
Tư Mã Ý đem thư gửi đi, một lòng buông xuống, y duỗi cái lưng dài mệt mỏi cười nói: - Ta muốn ngủ một giấc, đến Hạ Khẩu thì đánh thức ta.
....
Trong khoang thuyền, Lưu Cảnh lẳng lặng nghe Giả Hủ báo cáo, ánh mắt hắn yên tĩnh, từ đầu đến cuối không có đánh đoạn lời kể của Giả Hủ.
- Thuộc hạ và phụ thân y rất quen thuộc, phụ thân Tư Mã Phòng từng đảm nhiệm Kinh Triệu Doãn, Lạc Dương lệnh, lấy dẹp an hộ dân làm nhiệm vụ, từng không chỉ một lần nói với người ta, một ngày nào đó, lão sẽ chết già trên đường đi nhậm chức, nhưng ba năm trước đây lão mới năm mươi bảy tuổi, liền từ quan hồi hương dưỡng lão, bởi vậy có thể thấy được lão cũng bất mãn với Tào Tháo.
Giả Hủ thấy Lưu Cảnh nghiêm túc lắng nghe, không cắt ngang lời của mình, cười cười tiếp tục nói: - Cha nào con nấy, kỳ thật ta biết, Tư Mã Ý cũng không muốn làm quan cho Tào Thừa tướng, chỉ vì bảo vệ gia tộc mà bất đắc dĩ đảm nhận, ta vừa mới thử y, nói Tào Thừa tướng trọng pháp khinh nho, trọng hàn tộc khinh thế gia, là đi ngược lại với lịch sử lưu truyền, y không phản bác ta, đã chứng minh y cũng tràn đầy cảm xúc, đợi ta từ từ giảng giải cho y, chắc chắn y sẽ dốc sức vì Châu Mục.
Nói đến đây, Giả Hủ lấy ra một phong thư, đưa lên cho Lưu Cảnh: - Đây là Tư Mã Ý xin ta chuyển tới thê tử y ở quê nhà, ta đáp ứng, xin Châu Mục xem qua.
Lưu Cảnh thấy phong thư cũng không hề đóng miệng, liền rút thư ra nhìn một lần, không khỏi cười nói: - Hoá ra Tư Mã Ý cũng sắp có con trai, đặt tên là Tư Mã Sư.
Hắn đem thư đưa cho Giả Hủ: - Có thể gửi thư về Nghiệp Thành.
Giả Hủ âm hiểm cười, hạ giọng nói: - Thư đi Nghiệp Thành, Tào Phi tất nhiên sẽ phái người chặn thư, ta biết rõ Tào Phi người này còn đa nghi hơn cha, Châu Mục không muốn ở phía sau thư viết thêm một câu sao?