- Tại hạ chỉ là phụng lệnh Châu Mục đến cứu trị người bệnh, sau khi trị liệu xong, ta trở về phụng mệnh, Thừa tướng có gì dị nghị không?
Tào Tháo hiểu được ý của y, y là sợ bị mình cài ở trong đại doanh, không khỏi thở dài nói:
- Ta sao lại vong ân phụ nghĩa người, tiên sinh tự do trở về, tuyệt không ngăn trở, chỉ mong tiên sinh cứu tướng sĩ ta một mạng.
- Một khi đã như vậy, chúng ta đi xem người bệnh đi!
- Mời tiên sinh!
Tào Tháo mời Trương Cơ vào đại doanh, mọi người vây quanh Trương Cơ đi đến doanh phía đông, góc đông bắc dùng hàng rào làm khu vực cách ly, nơi này chính là nơi cách ly người bệnh, chiếm hơn ba mươi mẫu đất, có binh lính gác cửa, đề phòng nghiêm khắc, người bệnh chỉ vào mà không được ra, chỉ có quân y mới có thể ra vào tự do.
Trương Cơ cũng không trực tiếp đến bệnh doanh, mà đi vào quân doanh phụ cận, bên này đóng mấy vạn binh lính, lúc này trời đã sắp sáng, bọn lính đã đứng lên, đang bận rộn rửa mặt, không ít binh lính trực tiếp đi tiểu ở phía sau lều lớn.
Trương Cơ nhướn mày, nói với Tào Tháo:
- Không được ở gần doanh trướng tùy ý tiểu tiện, đây là căn nguyên lây bệnh, nhất định phải thiết lập một khu tiểu tiện riêng, đáy hố và bốn phía phải rắc vôi lên, phòng ngừa nguồn nước bị dịch, việc này vô cùng quan trọng.
Không đợi Trương Cơ nói xong, Tào Tháo lập tức thét lệnh đại tướng phía sau nói:
- Nhanh đi làm!
Trương Cơ cười cười:
- Kỳ thật cũng không phải dịch bệnh, chỉ có điều một vài tập quán sinh hoạt, khiến dịch bệnh lây truyền, giống như trước khi ăn cơm không rửa tay, hay như uống chưa sôi, hoặc là trực tiếp dùng nước lã để uống, còn phải đúng lúc dự phòng, làm xong việc này, dịch bệnh quy cũng sẽ không lây bệnh khắp nơi nữa.
Tào Tháo thở dài nói:
- Tiên sinh thật sự là giúp đỡ kịp thời!
Trương Cơ nói với Tào Tháo:
- Ta cũng cần một tòa lều lớn, ta muốn dặn dò nhóm quân y một chút.
Tào Tháo vội vàng sai người ở bệnh doanh tụ tập ở lều lớn, lại mệnh tất cả quân y đến tập trung, trời còn chưa sáng rõ, trong đại trướng đèn đuốc sáng trưng, mấy trăm quân y tụ tập dưới một túp lều, Tào Tháo dẫn mười mấy tên mưu sĩ và đại tướng khác dự thính.
Ở trước lều lớn bày một cái bàn, Trương Cơ mở hòm thuốc ra, lấy ra vài vật phẩm, với mọi người cười nói:
- Có mấy thứ đồ muốn giới thiệu cho mọi người một chút, có thể trợ giúp mọi người, rất thực dụng.
Y giơ lên một cái khẩu trang nói:
- Cái này gọi là khẩu trang, dùng hai mươi tầng băng gạc may thành, có dây nhỏ có thể đeo trên tai, mọi người khi xem bệnh cho binh lính có thể mang cho nó, có thể phòng bệnh truyền sang.
Trương Cơ lại giơ lên một bao tay, cười nói:
- Đây là thứ mùa đông phương bắc thường dùng, gọi là găng tay, nhưng cái này hơi khác, mọi người xem có gì không giống?
Mọi người truyền tay xem khẩu trang và găng tay, xì xào bàn tán, khẩu trang rất đơn giản cũng rất thực dụng, quân y thở dài, bản thân mình lại không thể nghĩ được.
Tuy nhiên găng tay không giống, bao tay phương bắc dùng làm bằng da thú hoặc là may dày, vừa dày vừa ấm, mà bộ dạng găng tay này lại rất mỏng, hiện lên hình dáng hơi mờ, bao lấy năm ngón tay, không biết dùng cái gì chế thành?
Một gã quân y già dường như hiểu rồi, chần chờ hỏi:
- Xin hỏi Trương tiên sinh, đây hình như là dùng âm nang heo làm thành!
Trương Cơ cười nói:
- Kinh Châu chúng ta tục xưng ‘Nước tiểu heo’ làm thành, nhẹ nhàng hơn không thấm nước, như vậy là có thể ngăn cách những vật dơ bẩn của người bệnh, kỳ thật khẩu trang cũng như vậy, dùng để bảo hộ chư vị không bị dịch bệnh lây nhiễm, kỳ thật hai thứ đồ này là Châu Mục chúng ta nghĩ đến, sau đó ở trong quân doanh Giang Hạ mở rộng, mỗi quân y Giang Hạ đều có hai thứ này phòng hộ.
Trong đại doanh lập tức vang lên tiếng bàn luận xôn xao, quân y đều thấu hiểu rất rõ, bọn họ bị hoàn cảnh nguy hiểm, dịch bệnh bùng nổ lần này, trong số bọn họ cũng có hơn ba mươi người nhiễm bệnh, mười mấy người tử vong, hai thứ đồ này thật là giúp người khi gặp nạn, quân y có một chút không phục vơi Trương Cơ, lúc này trong lòng bọn họ cũng tràn đầy cảm kích.
- Xin các vị yên lặng!
Trong đại trướng lập tức yên lặng lại, Trương Cơ nói với mọi người:
- Phần lớn binh lính trong quân doanh là người phương bắc, không quen khí hậu phía nam, hơn nữa ở Vân Mộng Trạch uống nước chưa sôi, lúc này mới dẫn phát dịch bệnh, kỳ thật loại dịch bệnh này cũng không đáng sợ, chỉ cần ứng đối thích đáng, hoàn toàn có thể chống đỡ.
Chúng quân y vội vàng nói:
- Xin Trọng Cảnh tiên sinh nói thẳng, cần làm như thế nào, chúng ta làm theo hoàn toàn là được.
Trương Cơ khẽ cười nói:
- Ngoại trừ những điều ta vừa mới nói, thành lập khu vực chuyên đi đại tiểu tiện, cần rửa tay, uống nước sôi, mặt khác, ta giới thiệu cho mọi người một loại thảo dược, với việc dự phòng dịch bệnh rất hiệu quả.
Y từ trong hòm thuốc lấy ra một gốc cây thực vật, hỏi quân y nói:
- Mọi người biết cái này không?
- Lá ngải cứu!
Chúng quân y đều nhận ra.
Trương Cơ cười cười,
- Đây là lá ngải cứu, nhưng không phải lá ngải cứu phương bắc, là một loại lá ngải cứu đặc sản ở huyện Kỳ Xuân, tên là cây ngải, ta nghiên cứu nhiều năm, phát hiện nó với dịch bệnh khu vực ẩm thấp có hiệu quả rất tốt, lá ngải cứu phương bắc tuy rằng cũng có thể miễn cưỡng sử dụng, nhưng hiệu quả kém rất nhiều, cái này là một phương dược trị bệnh.
Tào Tháo mừng rỡ, hỏi:
- Cây ngải này chỉ quận Kỳ Xuân mới có sao?
- Không phải, quận Giang Hạ cũng có rất nhiều, khắp nơi trong Vân Mộng Trạch đều có, sau khi rửa sạch dùng để sắc thuốc uống, một ngày uống ba lần, cũng sẽ không bị dịch bệnh lây nhiễm rồi.
Tào Tháo vội vàng ra lệnh cho Vu Cấm nói:
- Ngươi nhanh chóng mang năm nghìn binh lính đi đào lá ngải cứu, càng nhiều càng tốt!
- Tuân mệnh!
Vu Cấm thi lễ, vội vàng đi.
Lúc này, Tào Tháo khẩn thiết nói với Trương Cơ:
- Xin tiên sinh đi xem một viên đại tướng của ta, y cũng bị bệnh dịch lây nhiễm, tiên sinh nhất định phải cứu y.
....
Khi Trương Cơ bày mưu đặt kế, trong Tào doanh đã bắt đầu hành động, bọn lính xây dựng khu tiểu đại tiện cách xa, cũng lấy vôi rắc xung quanh, nhiều đội binh lính đứng ở trước lều lớn nghe quan quân truyền đạt.
- Đây là thần y Trương Trọng Cảnh phân phó, cũng là mệnh lệnh của Thừa tướng, không nghĩ nhiễm bệnh chết thì phải nghe lời, không được tùy tiện đại tiểu tiện, phải đi ra khu riêng, tiểu tiện cũng phải đi, kẻ trái lệnh trảm!
- Không được uống nước lã, nước phải đun sôi, thực vật nhất định phải luộc chín, không được dấu thức ăn, kẻ trái lệnh trảm!
- Cảm giác thân thể không khoẻ, phải lập tức bẩm báo, có Trương thần y ở đây, có thể cứu mạng mọi người, càng sớm báo cáo càng tốt, Thừa tướng đã hạ lệnh, huỷ bỏ lệnh người bệnh cùng chết!
.....
Trương Trọng Cảnh đến rửa sạch những bất an của đại doanh quân Tào, bọn lính bắt đầu có tin tưởng, dùng số lượng lớn cây ngải để sắc thuốc, thậm chí ngay cả trong thức ăn cũng dùng lá ngải cứu luộc súp, không khí nặng nề trong đại doanh thay đổi hoàn toàn.
Mặc dù không có ai đề cập, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu được, đây là Kinh Châu Mục Lưu Cảnh cứu mạng của bọn họ, mặc dù bọn họ vẫn là kẻ thù, nhưng ít ra có thể có tôn nghiêm chết trận, mà không phải bị bệnh đoạt đi tính mạng, ở trong lòng các tướng sĩ phát nội tâm cảm kích lặng yên truyền bá hạt giống.
.....
Trong đại trướng, hai mắt Trương Liêu nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, suy yếu ghé vào giường, toàn thân cởi bớt quần áo, Trương Cơ dùng kim châm đâm huyệt, dùng lá ngải cứu, Trương Liêu theo khí cơ, Tào Tháo bên cạnh vẻ mặt khẩn trương, lão sợ Trương Cơ lắc đầu nói không thể chữa trị.
Trương Cơ viết một đơn thuốc, đưa cho quân y bên cạnh nói:
- Dựa theo phương thuốc này đi phối dược, để dược đồng của ta đến sắc thuốc.
Quân y vội vàng đi, Tào Tháo thấp giọng hỏi:
- Tiên sinh, y thế nào, có thể trị được không?
Trương Cơ cười nói:
- Thừa tướng yên tâm, chúng ta còn tưởng rằng là bệnh thương hàn, kết quả không phải, loại dịch bệnh này ở Kinh Châu là một loại bệnh không thể nóng vội, ta chữa không đến một ngàn ngày, thể trạng Trương tướng quân cường tráng, so với tiểu dân bình thường mạnh hơn nhiều.
- Nhưng nếu trị liệu muộn, y cũng sẽ chết, đúng không!
- Vâng! Loại bệnh này tới hung mãnh, hàng năm đầu mùa xuân và cuối mùa thu, đều sẽ có người nhiễm bệnh chết, nếu trị liệu muộn, người bệnh sống không quá mười ngày, mười năm trước, loại bệnh này quét ngang Kinh Châu, người bị bệnh chết hai ba phần mười, ngay cả nhạc mẫu Lưu Châu Mục cũng chết vì loại bệnh này, tuy rằng ta có thể chữa trị, nhưng thuốc rất khó phối, năm ngoái ta mới phát hiện cây ngải có thể phòng tránh bệnh này, đáng tiếc a!
Lúc này, thanh âm Trương Liêu yếu ớt nói:
- Đa tạ thần y cứu mạng! Cũng tạ ơn Lưu Kinh Châu nhân nghĩa.
- Không cần phải khách khí, Châu Mục nhà ta cũng rất kính yêu Trương tướng quân, cũng hy vọng và tướng quân công là địch, vì tư là bạn.
Nói đến đây, Trương Cơ quay đầu cười với Tào Tháo,
- Thừa tướng, là như thế này đi!
Trên mặt Tào Tháo hơi có chút xấu hổ, cười khan hai tiếng, Trình Dục bên cạnh đưa mắt ra ý cho Tào Tháo một cái, Tào Tháo hiểu ý, cùng y đi ra doanh trướng. Trình Dục lo lắng nói với Tào Tháo:
- Vừa rồi thuộc hạ đi quân doanh một chuyến, phát hiện bọn lính đều đang nói chuyện Lưu Cảnh, khen ngợi hắn nhân nghĩa, là một người đứng đầu nhân từ, không ngờ trong lòng tướng sĩ đối với địch nhân tràn đầy cảm kích, Thừa tướng, vi thần cảm thấy hơi không ổn.
Tào Tháo yên lặng gật đầu, hỏi:
- Trọng Đức cảm thấy Lưu Cảnh phái Trương Cơ tới cứu trị có ý gì?
- Vừa mới bắt đầu vi thần nghĩ vì Lưu Cảnh lo lắng dịch bệnh bùng nổ, ảnh hưởng đến Kinh Châu, mới phái Trương Cơ đến chữa bệnh, nhưng hiện tại xem ra, không hoàn toàn như vậy, Lưu Cảnh thu mua lòng người, tương lai bọn lính trở về quê, chuyện này tất nhiên sẽ truyền khắp Trung Nguyên, ý nghĩa sâu xa, Thừa tướng, dã tâm của Lưu Cảnh không giống bình thường!
Tào Tháo lại vuốt râu thản nhiên cười:
- Trọng Đức, có sự tình ngươi nhìn thấu, nhưng có sự tình ngươi lại xem không hiểu, vì sao ta tán thưởng hắn là anh hùng, Lưu Cảnh thủ đoạn cao minh, chỉ có ta mới có thể hiểu.
Mặt Trình Dục hơi đỏ lên:
- Thừa tướng nói, hắn để Trương Cơ đến, là có thâm ý khác.
- Khởi bẩm Thừa tướng, Bồ Kỳ truyền đến tin tức có lính đào ngũ, hai vạn quân Bồ Kỳ ở huyện Dương Tân bị quân Giang Hạ phục kích, toàn quân bị diệt, Mã Diên đầu hàng quân địch, Chu Linh tướng quân bất hạnh bỏ mình.
- A!
Tin tức này khiến Tào Tháo giật mình trợn mắt há hốc mồm.