WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 420: Đông Sơn tái khởi

Chương 420: Đông Sơn tái khởi




Huyện Dịch quận Hà Gian là một huyện phía bắc quận Hà Gian, tiếp giáp U Châu quận Phạm Dương, chiến dịch Tào Tháo tiến công Ô Hoàn năm ngoái, huyện Dịch là hậu phương lớn của Quân Tào, trữ số lượng lớn quân giới lương thảo.

Mặc dù Quân Tào chuẩn bị chiến tranh Kinh Châu, đem hơn phân nửa lương thảo quân giới vận chuyển đến quận Nam Dương, nhưng hơn trăm kho hàng ở huyện Dịch vẫn chứa số lượng lớn lương thảo và quân giới vũ khí, cũng chính bởi vì vậy, huyện Dịch vô cùng quan trọng, thường đóng quân ở các quận Hà Bắc, duy chỉ có ba nghìn quân đội trú ở huyện Dịch.

Lúc này huyện Dịch đã tiến vào thời buổi rối loạn, hai tháng trước, huyện Dịch và huyện phụ cận Cao Dương, huyện Mạc gặp nạn châu chấu tấn công.

Nạn châu chấu quét ngang hết thảy, chúng đi qua các nơi, gặm nuốt cây lương thực, loại đậu, ngô và lương thực huyện Dịch gieo trồng gần như tuyệt thu, toàn bộ dân chúng huyện Dịch lâm vào khủng hoảng cực độ.

Khi thời gian chuyển đổi, thiên tai càng thêm nghiêm trọng, lương thực tồn lại dần dần ăn hết, hầu hết lương thực của mọi người đều bắt đầu cạn.

Cũng đúng lúc này, ý kiến phúc đáp của Nghiệp Đô cũng được truyền đến, quận Hà Gian chấp thuận mở nhà kho giúp nạn thiên tai, huyện Dịch cũng bắt đầu vào trong huyện phát cháo, tin tức truyền ra, dân chúng huyện Dịch tụ tập như kiến, bốn phương tám hướng lao tới thị trấn.

Trọng nội thành Huyện Dịch nhỏ như vậy không ngờ có thể chứa tới hơn ba vạn dân chúng, ba vạn người thiếu thức ăn, nhưng vài tên quan huyện lại cấu kết cường hào, đầu cơ trục lợi lấy nhà kho lương thực kiếm chác món lời kếch sù, số lượng dân chúng được phát lương thực chưa đến ba thành.

Đói khát khiến các loại mâu thuẫn dần dần trở nên gay gắt, biểu hiện ra ngoài đó là trật tự thị trấn vô cùng hỗn loạn, cướp bóc, giết người, bức lương thực làm kỹ nữ, trộm cướp ngoài thành hoành hành, thương nhân tuyệt tích, mấy vạn bên trong thành đang đói khát giãy dụa, phản kháng hết sức căng thẳng.

Trưa hôm nay, ba gã nha dịch bước một hẻm nhỏ trong thành Nam, sở dĩ là ba gã nha dịch, là vì không có người nha dịch nào dám đi một mình trên đường phố.

Chỉ cần bọn họ đi trên đường, sẽ có vô số ánh mắt đói khát thù hận nhìn bọn họ chằm chằm, đã có năm tên nha dịch bị giết, trên dưới huyện nha bàng hoàng.

Ba gã nha dịch đi vào ngõ nhỏ, dừng ở trước một cái sân không lớn không nhỏ, cửa lớn đóng chặt tối như mực, một tên nha dịch cao to trong đó tiến lên đập cửa có tiết tấu, chốc lát, cửa mở một đường nhỏ, ba gã nha dịch lắc mình vào sân.

- Tiên sinh có ở đây không?

Nha dịch cầm đầu hỏi.

- Ở trong nhà, đang chờ các ngươi.

Ba gã nha dịch bước vào phía trong nhà, tiên sinh trong lời nha dịch đó là Tuân Kham, thủ lĩnh của Bát Tuấn hưng Viên. Bắc bộ quận Hà Gian phát sinh nạn châu chấu khiến Tuân Kham thấy được cơ hội, lão và mọi người thảo luận quyết định, ở huyện Dịch khởi tạo sự nghiệp

Một mặt là huyện Dịch bị tai hoạ nặng nhất, về phương diện khác huyện Dịch có lương thực quân giới cực kỳ quan trọng, một khi cướp được thành công, đối với khởi sự của bọn họ sẽ được xúc tiến rất nhanh.

Trong phòng, Tuân Kham và Lý Phù đang thảo luận bước hành động tiếp theo, bước đầu tiên cướp được huyện Dịch, mấu chốt là bọn họ phải ở Hà Bắc sống yên, nhất định phải đánh bại Quân Tào tương lai sẽ giết bọn họ.

Tuân Kham cực kỳ tín nhiệm Lý Phù, Lý Phù không chỉ túc trí đa mưu, kiến thức cao thông, quan trọng hơn, y thay mặt Lưu Cảnh, bọn họ muốn thành công, nhất định phải được Lưu Cảnh ủng hộ, cho nên Tuân Kham nhất định phải đem ý nghĩ của mình nói cho Lý Phù để nhận được sự ủng hộ của Lưu Cảnh.

- Sở dĩ bước đầu ta muốn cướp huyện Dịch, không chỉ vì lương thảo vật tư huyện Dịch, quan trọng hơn là ta tính toán cướp lấy U Châu phục hưng cơ nghiệp cho chúng ta.

Lý phù không lập tức đáp lời Tuân Kham, ánh mắt của y chăm chú nhìn vào Kế thành, U Châu đúng là nơi tốt, tiếp giáp Yến Sơn, hướng nam có thể tranh giành Hà Bắc.

Cho dù bại binh, cũng có thể lui giữ Liêu Đông, dựa vào quan hệ tốt đẹp giữa Viên thị và Ô Hoàn, sống yên ở Liêu Đông rất dễ dàng, có thể tiến, có thể lui.

Lý Phù trầm tư thật lâu sau hỏi:

- U Châu có mười ngàn trọng binh Quân Tào, Tuân công có sách lược ứng đối không?

Tuân Kham khẽ mỉm cười:

- Ngươi đã quên sao? Tay đại tướng quân cầm quyền U Châu là Diêm Nhu, tuy y được Tào Tháo trọng dụng, đảm nhiệm Giáo Úy Ô Hoàn, nhưng năm đó chủ công đối với y ân trọng như núi, ta hy vọng có thể thuyết phục y ủng hộ tân chủ công?

- Có thể sao?

Lý Phù nghi ngờ hỏi.

- Hẳn là có khả năng, trên thực tế y biết chúng ta sẽ hưng Viên, cũng biết Thiếu chủ đang ở nơi đâu? Nhưng y vẫn giữ vững thái độ im lặng, ta từng hỏi thăm qua, hy vọng y có thể ủng hộ chúng ta khởi sự.

- Kết quả như thế nào?

Tuân Kham không che dấu được hưng phấn nói:

- Y không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng y nói chúng ta thế đơn lực cô, không có khả năng thành công, nhưng nếu như hiện tại có Giang Hạ ủng hộ chúng ta, hơn nữa Tào Tháo bị ngăn chặn ở phía nam, chỉ sợ không giống như lúc trước.

Lý Phù gật gật đầu, nếu thật là như vậy, có hơn một vạn quân đội chính quy đầu hàng, như vậy nắm chắc thành công lớn hơn.

Lúc này, tùy tùng mang theo ba gã nha dịch đi lên:

- Tiên sinh, bọn họ đến rồi!

Ba gã nha dịch đều trong mạng lưới thủ hạ của Qúach Tụng, mạng lưới quan hệ của Quách Tụng cực lớn, ông ta bỏ tiền mua chức Tặc Tào ở huyện Dịch, chưởng quản một bộ phận nha dịch, ông ta lập tức lợi dụng quyền chức trong tay đem hơn mười thủ hạ có khả năng cao sắp xếp trở thành nha dịch.

Ba gã nha dịch tiến lên thi lễ nói:

- Tham kiến Tuân tiên sinh!

Tuân Kham lập tức hỏi:

- Tình hình bên kia huyện nha thế nào?

- Hồi bẩm tiên sinh, bên ngoài huyện nha tụ tập hơn vạn dân đói, khẩn cầu thiên tai thả lương thực, rất kích động, nhưng kho lúa đã hết sạch, tất cả lương thực đều bị huyện lệnh đầu cơ trục lợi, hiện tại trong huyện nha rất sốt ruột, Huyện lệnh đã chuẩn bị cầu cứu kho hàng đóng quân rồi.

Tuân Kham và Lý Phù nhìn nhau, thời cơ đã đến, Tuân Kham lập tức phân phó ba gã nha dịch nói:

- Các ngươi mau trở về nói cho Quách công, một tiếng sau động thủ!

......

Trước quảng trường huyện nha huyện Dịch tấp nập người, hơn vạn dân đói quỳ đầy đường. Bắt đầu từ buổi sáng sớm đã có trên trăm tên tộc trưởng giả tiến đến khẩn cầu huyện nha thả lương thực giúp nạn thiên tai, nhưng huyện nha không hề trả lời, không có bất kỳ người nào để ý tới bọn họ.

Đã đến buổi trưa, càng ngày càng nhiều dân đói nghe được tiến đến, túi gạo trên lưng trống trơn, cầm bình gốm cũ nát, quỳ xuống cầu xin huyện nha thả lương thực phát cháo, tiếng người trên quảng trường ồn ào, tiếng cầu khẩn phía sau cao hơn phía trước.

- Van cầu Huyện lão gia thả lương thực đi!

- Chúng ta không có lương thực, đã đói bụng hai ngày rồi.

Lúc này, vài tên đại hán trong đám đông đứng ra, bọn họ cao giọng hô to:

- Lương thực này đều là cho chúng ta, dựa vào cái gì không phát cho chúng ta? Chúng ta phải lấy lương thực của mình!

Có người đi đầu cổ động, dân đói dần dần bị kích động, bọn họ không hề cầu xin, bắt đầu quát to lên:

- Đưa lương thực cho chúng ta! Mở nhà kho phát lương thực ra!

Không ngừng có người hô to trong đám người:

- Đó là lương thực của chúng ta, yêu cầu quan phủ mở kho phát lương thực!

- Phát lương thực!

Hơn một vạn người cao giọng rống giận, tiếng hô rung trời, kho lúa ở sườn đông ngay bên cạnh huyện nha, hơn vạn ánh mắt đói khát nhìn chằm chằm kho lúa bên cạnh.

.....

Trong phòng lớn Huyện nha, vài tên quan viên bị thương, đều bó tay nhìn Huyện lệnh. Huyện lệnh họ Chu, là một quan huyện ngoài năm mươi tuổi, là người huyện Dịch, từ một gã tiểu quan mà lên, lăn lộn ba mươi năm ở trong quan trường, giỏi về đoán ý qua lời nói và sắc mặt, cũng giỏi về đẩy gió theo đà, năm ngoái Tào Tháo đóng quân ở huyện Dịch, lúc ấy lão đảm nhiệm chức chủ bộ.

Nhưng lão vẫn nắm lấy cơ hội ở trước mặt Tào Tháo biểu hiện khôn khéo, hết lòng chiếu cố Quách Gia, sau khi Quách Gia ốm chết, lão lại đem an táng Quách Gia ở nơi phong cảnh đẹp tuyệt trần, mộ cũng xây dựng cải tạo rất khá, khiến Tào Tháo đau buồn rất nhiều cũng cảm thấy được an ủ sâu sắc, thăng lão làm Huyện lệnh.

Chu Huyện lệnh đã năm mươi sáu tuổi, con đường làm quan thăng tiến phía trước đã đứt đoạn, bởi vậy lão một lòng suy xét vấn đề dưỡng già của bản thân, lần nạn châu chấu này cũng không có phái quan viên giám sát xuống, khiến cho lão bắt được cơ hội.

Lão cấu kết với cường hào huyện Dịch, tướng canh giữ nhà kho lấy bảy tám nghìn thạch lương thực, chuyển ra bên ngoài buôn bán, kiếm chác món lãi kếch sù, mà chỉ cho dân chúng huyện Dịch một ngàn thạch lương thực, trên sổ lại ghi cứu tế tám ngàn, khiến lão sau một đêm trở nên giàu có, giải quyết xong vấn đề dưỡng già.

Nhưng hiện tại lão gặp vấn đề nan giải, nhà kho quan đã trống, nhưng dân đói lại không chịu tán đi, khiến trong lòng lão cũng hơi phát hoảng, cùng lúc khẩn cấp xin quận nha phân phát lương thực, về phương diện khác chính là cầu viện nhà kho trú quân.

Lúc này, môn hạ mới nhậm chức Tặc Tào Quách Tụng chạy như bay đến, lớn tiếng nói:

- Chu Huyện lệnh, dân đói bên ngoài đang náo loạn, đi trấn an vài câu đi!

- Kho lúa đã không có lương thực, ngươi bảo ta trấn an như thế nào?

Chu Huyện lệnh chắp tay sau lưng nôn nóng bất an đi qua đi lại, Huyện thừa thấp giọng khuyên lão:

- Huyện lệnh, trong phòng kho bây giờ còn năm ngàn vạn tiền, không bằng phát một chút tiền, trấn an ở nạn dân, ta lo lắng bọn họ sắp xông vào huyện nha rồi.

- Ngươi điên rồi sao?

Chu Huyện lệnh nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đó là tiền thuế triều đình, đã báo sổ sách rồi, nếu phát tiền thuế, chúng ta ăn nói với Thừa tướng như thế nào?

Huyện úy cũng nhịn không được nữa khuyên nhủ:

- Triều đình cũng không biết tình hình bây giờ của chúng ta, một khi dân đói bùng nổ, không chỉ đem tiền thuế cướp sạch, chúng ta cũng không sống được, bị dân đói giết chết, cũng không bằng phát một chút, ba trăm vạn, năm trăm vạn đều được, trước tiên trấn an cảm xúc bọn họ, như vậy có thể tranh thủ thời gian đợi quân đội nhà kho đến.

Trong lòng Chu Huyện lệnh rất mâu thuẫn, hiện tại thứ duy nhất trông cậy vào là nhà kho quân đội, nhưng lão cũng sợ thời gian không kịp, vợ con cha mẹ của lão đều ở hậu trạch, một khi dân đói xông tới, người nhà cũng không giữ được rồi.

Rốt cục lão cũng quyết định, thấp giọng nói với vài tên quan viên:

- Hiện tại chúng ta bảo vệ tính mệnh đã, nếu phát ba trăm vạn tiền thuế, một khi Thừa tướng phái người truy hỏi, các ngươi thay ta chứng minh!

Vài tên quan viên cùng nhau gật đầu:

- Huyện lệnh yên tâm, tất cả mọi người đều vì bảo vệ tính mệnh của bản thân.

Tâm niệm Chu Huyện lệnh bỗng nhiên vừa chuyển, hướng sang Huyện thừa nói:

- Trên sổ viết đẩy tiền cứu tế lên ba ngàn vạn.

Huyện thừa lập tức hiểu, cười đầy thâm ý nói:

- Huyện lệnh cao minh, dù sao dân đói vô số kế, hàng cứu trợ cũng không thể tra.

Huyện úy bên cạnh lại nói:

- Một khi đã như vậy, tìm những người ra vẻ cường đạo, một mồi lửa đốt nhà kho, cho dù đến tra xét, chúng ta cũng có thể nói là nhóm dân đói và cường đạo tranh giành.

Ánh mắt Chu Huyện lệnh híp lại, lão hiểu được ý của Huyện thừa và huyện úy, mấy ngàn vạn tiền trong kho, đây chính là cơ hội tốt để phát tài.

- Vậy sổ sách thì ghi ba ngàn vạn, nhưng phát chỉ ba trăm vạn cho dân đói, số tiền còn lại, mấy người chúng ta....

Quách Tụng đứng ở phía sau thầm mắng:

- Bọn tham quan này, đáng bị tuyệt tử tuyệt tôn!

......

----------oOo----------





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.