Một lát, cái chụp đầu của y bị lấy ra, hai tay trói tay sau lưng, ngoài miệng cũng bị nhét vải rách, mất một lúc y mới thích ứng với trong xe tối đen, trước mắt y là một gã nam tử áo đen dáng người khôi ngô cao lớn, y vừa quay đầu lại, phía sau cũng là một gã nam tử áo đen, trong bóng đêm, ánh mắt nam tử giống như sói, lạnh như băng nhìn chằm chằm y.
Mà tiểu thiếp của y nằm ở một bên khác, một người trung niên nam tử khác ngồi ở bên cạnh nàng, một con dao găm sắc bén để lại ở trên bụng nàng, ánh mắt tiểu thiếp hoảng sợ, cầu xin đang nhìn mình.
Lúc này, người đàn ông trung niên ngồi ở bên người tiểu thiếp chậm rãi mở miệng nói:
- Chúng ta không phải trộm cướp, càng không phải là bạo dân, chúng ta là người của Diêm Giáo Úy U Châu, ta cam đoan với ngươi, phu nhân ngươi hiện tại hoàn hảo không tổn hao gì, cho tới bây giờ, không có bất cứ thương tổn gì, chẳng qua ta không thể đảm bảo sau đó.
Nói xong, nam tử giơ tay nhặt lên dao găm trên bụng tiểu thiếp, chuyển phương hướng, mũi đao sắc bén nhắm ngay Khổng Nguyên, lại lạnh lùng liếc Khổng Nguyên một cái, cái gì cũng không cần nói, tin tưởng Khổng Nguyên tự mình hiểu.
Trong đầu Khổng Nguyên đã hỗn loạn, những người này không ngờ là người của Diêm Nhu, chẳng lẽ Diêm Nhu muốn tạo phản sao? Khi y lại thấy dao găm trên bụng ái thiếp, lưỡi dao sắc bén khiến cho y rùng mình một cái, y lập tức nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng tiểu thiếp, đó là hy vọng duy nhất của y, cũng là nhược điểm lớn nhất của y.
Khổng Nguyên lập tức kiềm chế, phẫn hận và nổi giận trong lòng cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, y vô lực gật gật đầu, người đàn ông trung niên mỉm cười, y đưa mắt liếc một cái ra hiệu, thanh niên trai tráng bên cạnh lập tức đem miếng vải rách trong miệng Khổng Nguyên móc ra, Khổng Nguyên lập tức nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên hỏi:
- Các ngươi đến tột cùng là người nào?
Người đàn ông trung niên cười nói:
- Tại hạ Tưởng Nghĩa Cừ, Khổng Tướng quân biết không?
Khổng Nguyên hơi sửng sốt, chần chờ hỏi:
- Ngươi… ngươi không phải đại tướng thủ hạ của Viên Thiệu sao?
- Ta bây giờ là thủ hạ của Diêm Giáo Úy, cho nên mong Khổng Tướng quân yên tâm, ta cũng không phải là trộm cướp, lời nói cũng nhất định có tin tưởng.
- Vậy các ngươi muốn làm gì?
Tưởng Kỳ khẽ mỉm cười:
- Khổng Tư Mã không cần nghĩ nhiều lắm, chúng ta chỉ là muốn làm giao dịch với ngươi.
- Giao dịch gì?
- Rất đơn giản, chúng ta muốn quân đội thủ hạ của ngươi và nhà kho thành Dịch huyện, sau khi chuyện thành công, chúng ta tạ ơn Khổng Tư Mã ngàn lượng hoàng kim, ngươi cứ việc mang theo phu nhân rời đi.
- Hừ!
Khổng Nguyên lạnh hừ lạnh một tiếng:
- Nếu ta không đáp ứng thì sao?
Tưởng Kỳ vẫn như cũ không chút hoang mang nói:
- Không đáp ứng, rất đơn giản, Khổng Tướng quân chỉ sợ cũng không có hậu rồi.
Nói xong, y nhặt lên dao găm, nhẹ nhàng vạch ở trên bụng tiểu thiếp Khổng Nguyên hai nhát, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Khổng Nguyên, Khổng Nguyên nghĩ đến đứa con chưa ra đời của mình, cuối cùng một chút ý thức chống cự của y cũng đã biến mất, sau một lúc lâu, y thở dài nói:
- Các ngươi bảo ta làm sao bây giờ?
Tưởng Kỳ mỉm cười:
- Rất đơn giản, ra lệnh cho tất cả quan quân đồn trưởng trở lên đi vào trong rừng cây thảo luận quân vụ!
......
Sắc trời dần dần đen lại, Khổng Nguyên suất lĩnh hai ngàn binh lính trùng trùng điệp điệp quay trở về nhà kho thành, lúc này bên trong nhà kho thành còn có một ngàn binh lính trấn thủ, do một Nha tướng họ Dương thống soái.
Khổng Nguyên mệnh lệnh quan quân đi trong rừng cây thảo luận quân tình, kết quả bị trong rừng cây mai phục quân đội tù binh, hai ngàn binh lính cũng bị bức bách toàn bộ đầu hàng, hiện hai ngàn binh lính ở phía sau y sớm đã không phải là quân đội ban đầu.
Lúc này Khổng Nguyên đã hiểu rõ chân tướng, cũng không phải là quân đội của Diêm Nhu gì đó, mà là bộ hạ cũ của Viên Thiệu muốn khởi sự rồi, điều này làm y vô cùng sợ hãi, nhưng đồng thời y đã lâm vào vũng bùn mà không thể giải quyết tốt hậu quả.
Đương nhiên y sẽ không tham dự khởi sự, đối với y mà nói, lựa chọn tốt nhất chính là nhận điều kiện, sau đó mang một ngàn lượng hoàng kim và tiền tài mấy năm này thu được chạy trốn, tìm lấy một địa phương an toàn mai danh ẩn tích, nửa đời sau làm phú ông.
Ở phía sau Khổng Nguyên, Tưởng Kỳ lạnh lùng ra lệnh:
- Gọi mở thành đi!
Khổng Nguyên bất đắc dĩ, đành phải ngẩng đầu đứng dưới thành hô to:
- Nhanh chóng mở cửa thành!
Trên thành, quân coi giữ thấy là chủ tướng trở về, vội vàng mở cửa thành ra, phó tướng ra đón, cười nói:
- Tư Mã đi xem thị trấn, thu hoạch khá phong phú đi!
- Đợi lát nữa sẽ phân cho ngươi một phần.
Khổng Nguyên vung tay lên, quân đội trùng trùng điệp điệp đi vào bên trong thành, thấy binh lính đã vào thành quá nửa, Khổng Nguyên mới nói với phó tướng:
- Dương tướng quân, ta cũng không tự chủ được, xin lỗi!
Phó tướng sửng sốt, không đợi y kịp phản ứng, bên cạnh binh lính một loạt xông lên, ấn y ngã xuống đất, trói lại, phó tướng gấp đến độ hô to:
- Khổng Tư Mã, chuyện gì xảy ra?
Khổng Nguyên không có để ý đến y, quay đầu ôm quyền nói với Tưởng Kỳ:
- Ta đã y theo hứa hẹn làm xong sự tình, tướng quân sẽ không thất tín chứ!
- Ta đương nhiên sẽ không thất tín, tuy nhiên còn muốn thỉnh Khổng Tướng quân làm một chuyện nhỏ, sau đó sẽ để Khổng Tướng quân đi.
- Chuyện gì?
- Khổng Tướng quân có thể viết một phong báo tin cho Tào Phi ở Nghiệp Đô, hãy nói bộ hạ cũ Viên công ủng hộ lập Viên Mãi làm tân chủ, khởi sự ở Dịch huyện, có quân đội hơn năm vạn người, thổi quét phía bắc Hà Gian, dân chúng Hà Bắc đều hưởng ứng.
......
Hạ tuần tháng mười năm Kiến An thứ mười ba, bộ hạ cũ của Viên Thiệu lợi dụng cơ hội Tào Tháo viễn chinh phía nam, ở Dịch huyện ủng hộ lập Viên Mãi con út Viên Thiệu phục hưng, thành lập Viên quân mới, bọn họ cướp lấy kho hàng Dịch huyện, đoạt được đại lượng lương thực quân giới, lập tức mở nhà kho phát lương thực, dân chúng bắc bộ quận Hà Gian chịu đủ thống khổ của nạn châu chấu đều đi Dịch huyện.
Quân Viên mới cắm một lá cờ lớn ở đầu thị trấn Dịch huyện, mặt trên viết hai chữ “Hưng Viên”, dẫn tới nghĩa sĩ tứ phương tiến đến sẵn sàng góp sức, tụ tập như mưa biền, trong vòng năm ngày liền mộ binh hơn ba vạn người, thanh thế lớn.
Viên thị phục hưng ở Dịch huyện dẫn tới các nơi Hà Bắc hưởng ứng, Trương Nghĩa - cường hào Hà Gian khởi sự ở huyện Thành Bình, mộ binh năm nghìn cũng công phá quận trị huyện Nhạc Thành, huyện lệnh Nam Bì là Hạ Trị tuyên bố đổi màu cờ, nguyện trung thành với Viên thị.
Mặt khác đám Cường hào thế lực địa phương thân Viên như cường hào Thanh Hà là La Quân, cường hào An Bình là Lý Hưng, cường hào Bột Hải Cao Dực v…v… đều khởi binh hưởng ứng.
Trong chốc lát, xu thế Hưng Viên ở các nơi Hà Bắc như gió nổi mây phun, thư cầu cứu của quan phủ các nơi như tuyết mảnh gửi đến Nghiệp Đo, Tào Phi thấy tình thế nguy cấp, liên tục phát mười hai phong thư do chim bồ câu đưa đi tới tiền tuyến Kinh Châu, thúc giục phụ thân rút quân.