Mới từ quân doanh đi ra, một tên binh lính liền chạy tới bẩm báo:
- Khởi bẩm Châu Mục, Hoàng lão tướng quân phái người có việc gấp bẩm báo.
- Mang đến gặp ta!
Một lát một gã quân sĩ vội vàng tiến lên, quì một gối bẩm báo nói:
- Bẩm báo Châu Mục, Hoàng lão tướng quân khi thanh tra tù binh vượt sông bắt được Hạ Hầu Uyên.
Tin tức này khiến Lưu Cảnh mừng rỡ, hắn nhận được tin tức, chủ tướng suất lĩnh năm vạn quân Tào vượt sông không ngờ lại là Hạ Hầu Uyên, Lưu Cảnh rất chờ mong Hoàng Trung bắt lấy người này, hiện tại rốt cục có tin tức.
Lưu Cảnh vội vàng hỏi:
- Là thế nào tra được vậy?
- Hạ Hầu Uyên hóa trang thành tiểu binh, xen lẫn trong trong đội ngũ, kết quả bị Hoàng lão tướng quân nhận ra.
Lưu Cảnh vui vẻ gật đầu:
- Lập tức trở về nói cho Hoàng lão tướng quân, cần phải nghiêm thêm trông giữ Hạ Hầu Uyên, mặt khác mời lão tướng quân buổi chiều lại đây một chuyến, hãy nói có quân tình trọng yếu cần thảo luận.
.....
Giữa trưa, Chu Du liền suất lĩnh ba vạn quân Giang Đông cưỡi mấy trăm thuyền thu được của quân Tào rời khỏi Xích Bích, xuôi dòng theo hướng đông mà đi, Lưu Cảnh vẫn nhìn chăm chú quân Giang Đông rời đi rồi, trong lòng mới rốt cục buông xuống việc Giang Đông, hắn lại quay trở về đại doanh quân Tào.
Vừa mới đến cửa đại doanh, lại gặp ngay Ngụy Diên, trong đại chiến Xích Bích lần này, Ngụy Diên dẫn nhóm hai vạn quân thứ hai đổ bộ, trên thực tế y chịu trách nhiệm rửa sạch chiến trường, bắt giữ tù binh, đoạt lại các loại chiến lợi phẩm, từ tối hôm qua vẫn bận bịu đến hiện tại, y cũng muốn đi tìm Lưu Cảnh, lại vừa lúc gặp ở cửa đại doanh.
- Tham kiến Châu Mục!
Ngụy Diên ở trên ngựa hành lễ nói.
Lưu Cảnh gật gật đầu, giục ngựa cùng y sóng vai mà đi:
- Vật tư sau chiến rất nhiều, còn cần Văn Trường vất vả mấy ngày.
Ngụy Diên chính là vì chuyện này mà tìm đến Lưu Cảnh, môi y giật giật, vẻ mặt bất đắc dĩ, Lưu Cảnh nhìn ra, cười hỏi:
- Có lời gì muốn nói sao?
Ngụy Diên thở dài:
- Không có gì, ty chức tuân lệnh!
- Ngươi có lời gì cứ việc nói thẳng, theo ta nhiều năm như vậy, ta còn không biết ngươi, ngươi năm đó thật đau đầu a!
Ngụy Diên cười khổ một tiếng nói:
- Kỳ thật ty chức muốn xin lệnh đi tấn công Giang Lăng.
- Ngươi vội vã như vậy đi tấn công Giang Lăng?
Lưu Cảnh hỏi.
- Vâng! Các huynh đệ đều lòng như lửa đốt, đều hy vọng lập tức tây tiến, công phá Giang Lăng.
- Nhưng bây giờ là mùa đông, hướng gió không đúng, đội tàu cũng không thể tây tiến.
Ngụy Diên vội vàng nói:
- Có thể không cần đi đường thủy, đi đường Hoa Dung là thẳng đến được Giang Lăng, còn có thể đuổi giết Tào Tháo, các huynh đệ cũng chờ nóng vội, xin Châu Mục mau chóng hạ lệnh.
Lưu Cảnh vừa liếc nhìn Cam Ninh bên cạnh, lại hỏi:
- Hưng Bá cũng lòng nóng như lửa đốt như vậy sao?
Cam Ninh vội vàng khom người nói:
- Ty chức cũng hy vọng có thể mau chóng tây tiến, không chỉ có là ty chức, Hoàng lão tướng quân và Văn tướng quân cũng là ý tứ này, mau chóng khôi phục Kinh Châu, diệt trừ thế lực Tào Tháo ở Kinh Châu, ép quân Giang Đông rút lui về phía đông, chúng ta tránh được lo âu về sau.
- Châu Mục, hạ lệnh đi!
Ngụy Diên vừa vội vàng thúc giục nói:
- Châu Mục nếu không đáp ứng, chỉ sợ không thể công đạo với các huynh đệ a!
Lưu Cảnh liếc Ngụy Diên một cái, trong lòng hơi hơi có chút không vui, liền thản nhiên nói:
- Nếu tất cả mọi người nóng lòng như thế, chuyện này ta sẽ mau chóng an bài, như vậy đi! Đợi buổi trưa Hoàng lão tướng quân lại đây, chúng ta cùng nhau thương nghị.
Nói đến đây, Lưu Cảnh lại nói với Ngụy Diên:
- Chuyện khắc phục hậu quả ta chọn người khác, ngươi cũng không cần quản.
Ngụy Diên mừng rỡ, ôm quyền nói:
- Đa tạ Châu Mục thông cảm cho ty chức.
Lúc này, phía sau một tên binh lính chạy vội tới, lớn tiếng bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, Từ Trưởng sử đến đây, thuyền đã đến bờ biển.
Lưu Cảnh ha hả cười, Từ Thứ tới rất đúng lúc, vừa lúc thay mình giải quyết tốt hậu quả.
Hắn lập tức quay ngựa lại, chạy về hướng bờ biển, mới vừa đi tới nửa đường, liền gặp Từ Thứ dẫn dắt nhóm lớn quan văn cưỡi ngựa mà đến, Giả Hủ cũng ở trong đó.
Chúng quan viên nhìn thấy Lưu Cảnh, đều tiến lên chào, Lưu Cảnh nhất nhất đáp lễ, cười nói với Từ Thứ:
- Ta mới vừa rồi còn suy nghĩ, Từ đại quản gia có thể tới đúng lúc để tịch thu chiến lợi phẩm hay không, không nghĩ tới thực đúng lúc như vậy.
Tất cả mọi người mỉm cười, Từ Thứ cũng cười nói:
- Ngươi đánh trận chiến dịch này, đã ép cho toàn bộ Giang Hạ chúng ta thành người nghèo, đương nhiên phải thu hồi lại cả vốn lẫn lời, cho nên chiến lợi phẩm tạm thời do chúng ta tiếp thu.
- Vậy đi tìm Ngụy Tướng quân bàn giao đi! Hiện tại tạm thời do gã quản, ta vừa mới đồng ý tìm người tiếp nhận cho gã, các ngươi liền chạy đến đúng lúc.
Từ Thứ cũng không khách khí, chắp chắp tay chào Lưu Cảnh rồi liền giục ngựa đi, Giả Hủ thì ở lại, đợi mọi người đi xa, Giả Hủ mới cười tủm tỉm nói:
- Ta nghĩ hiện tại Châu Mục nhất định cảm thấy khó xử, cho nên ta cũng sang sông rồi đây.
Lưu Cảnh hơi hơi ngẩn ra, Giả Hủ quả nhiên đanh đá chua ngoa, vậy mà lại nhìn thấu tâm tư của mình, hắn gật gật đầu:
- Chúng ta về trướng trước rồi nói.
Doanh trướng lâm thời của Lưu Cảnh ở vào góc tây nam của Tào doanh, là một bãi đất khá trống trải, có trên trăm gốc vân sam mọc cao ngất, lều trại của hắn liền dựng ở trong rừng vân sam.
Vào trướng, Lưu Cảnh lệnh cho thân binh mang trà nóng lên, Lưu Cảnh uống một ngụm trà nóng, hỏi trước:
- Tư Mã Ý hiện tại như thế nào?
- Hiện tại gã ở thư viện Giang Hạ đọc sách, tuy nhiên xin Châu Mục yên tâm, người này tuyệt không cổ hủ, hơn nữa cực giỏi về quan sát tình thế, trước đó có lẽ gã có chút do dự, nhưng hiện tại Châu Mục đại thắng quân Tào ở Xích Bích, gã liền biết mình nên lựa chọn như thế nào, không cần ta đi khuyên gã, chỉ cần Châu Mục cho gã một bậc thang, dĩ nhiên là nước chảy thành sông.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Chủ yếu là có chút việc phiền lòng, xử lý xong ta liền đi xem gã một chút.
Giả Hủ dường như hiểu được việc khiến Lưu Cảnh phiền lòng, y uống một ngụm trà, lúc này mới không chút hoang mang cười nói:
- Ta nghĩ Châu Mục nhất định là tại vì việc tấn công Giang Lăng mà khó xử.
Lưu Cảnh thở dài:
- Các tướng sĩ đều cấp bách khó nhịn nổi muốn tiến công Giang Lăng, quả thật làm cho người rất khó xử lý.
- Ta đây vẫn không rõ, Châu Mục vì sao không vội ở tiến công Giang Lăng?
Giả Hủ như cười như không hỏi, kỳ thật trong lòng của y hiểu rất rõ, lại cố ý hỏi.
- Nếu ta không có đoán sai, Lưu Bị đã ở bờ Nam Giang Lăng như hổ rình mồi, ta chỉ sợ bức Tào Tháo quá, y liền đơn giản trả lại Giang Lăng cho Lưu Bị, dùng Lưu Bị để kiềm chế ta, thì chúng ta sẽ bị cái được không bù đắp nổi cái mất, cho nên ta nghĩ chờ một chút nữa, cho Tào Tháo cơ hội thở dốc, khiến gã cho rằng có thể thủ ở Giang Lăng và Tương Dương, sau đó chờ gã qua về bắc lại động thủ lần nữa.
Giả Hủ hơi hơi hơi mỉm cười:
- Châu Mục là lo lắng khó có thể cướp lấy Giang Lăng từ trong tay Lưu Bị, đúng không!
- Đúng là như thế, cướp lấy Giang Lăng từ trong tay quân Tào, ta danh chính ngôn thuận, nhưng trong tay Lưu Bị có Lưu Kỳ, một khi gã đoạt lại Giang Lăng, nếu ta đi công thành, gã sẽ đẩy Lưu Kỳ lên trên tường thành, vậy ta đánh như thế nào? Dù sao Lưu Kỳ mới là danh chính ngôn thuận đứng đầu Giang Lăng, hơn nữa gã cũng không có đầu hàng Tào Tháo, trên đạo nghĩa có khiếm khuyết a!
- Nếu như vậy, Châu Mục giải thích rõ ràng điểm này cho các Đại tướng là được, cần gì phải buồn rầu?
Lưu Cảnh lắc đầu:
- Bọn họ sẽ không hiểu được, sĩ tốt bình thường càng sẽ không hiểu, như vậy ngược lại sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí, hơn nữa có sự tình ta không muốn để các Đại tướng biết quá nhiều.
- Kỳ thật chuyện này rất dễ giải quyết.
Giả Hủ âm hiểm cười, thấp giọng nói:
- Châu Mục có thể tìm một người cực lực phản đối tiến công Giang Lăng là được, cứ như vậy, các tướng cũng liền không trách được Châu Mục.
Lưu Cảnh hiểu ý tứ của Giả Hủ, việc đắc tội với người để người khác đi làm, tuy nhiên ngẫm lại cũng thế, làm lãnh đạo phải có giác ngộ của lãnh đạo, không thể nói cái gì đều do lãnh đạo tự đi nói.
- Vậy tiên sinh cho rằng tìm ai thì thích hợp đây?
Lúc này ánh mắt của Giả Hủ nhìn phía ngoài trướng vải, chỉ thấy Từ Thứ đang vội vàng đi tới lều lớn, Giả Hủ cười đầy thâm ý.