Trên bến tàu, Dương Tu đã lên thuyền chắp tay về phía Lưu Cảnh nói:
- Ta sẽ nhanh chóng bẩm báo với Thừa tướng, chắc là không lâu nữa sẽ quay lại Vũ Xương thôi.
Lưu Cảnh cười đáp lễ nói:
- Dương chủ bộ vất vả rồi, hy vọng gặp lại.
Con thuyền rời bến, bóng Dương Tu dần khuất xa. Lưu Cảnh vẫy tay gọi thủ vệ Lý Thanh lên trước rồi đưa một bức thư cho gã, dặn dò:
- Lập tức dùng chim bồ câu đưa bức thư này đến Hứa Đô.
- Tuân lệnh.
Lý Thanh nhận thư đi an bài truyền tin. Lúc này Lưu Cảnh mới lên mình ngựa dẫn theo tùy tùng mà đi, nhưng vừa đi được mấy bước thì có những tiếng huyên náo cách đó không xa. Nghe hình như có người đang gọi:
- Đừng ngăn cản, chúng ta muốn gặp Châu mục.
Lưu Cảnh ghìm chặt chiến mã nhìn ra phía xa, chỉ thấy có một đám người đang chạy đến thì bị lính ngăn lại. Bọn lính lớn tiếng quát to quơ cánh tay vẻ vô cùng tức giận.
Lưu Cảnh thấy lạ liền giục ngựa tiến lên hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Khởi bẩm Châu mục, những người này nói muốn kiện cáo.
Lưu Cảnh thấy đám người kia ăn mặc nom như thương nhân, liền hỏi từ xa:
- Các ngươi là ai? Tố cáo cái gì?
Một đám người muốn xông lại nhưng bị lính ngăn lại, chỉ có một ông lão đại diện đi lên quỳ gối nói:
- Khởi bẩm Châu mục, chúng ta đều là nhà đò Vũ Xương, lấy chở hàng làm nghiệp nuôi thân, nhưng mấy tháng nay tất cả mọi người đã bị ép sắp chết đói hết cả rồi.
Ông lão nói xong, mọi người ở phía sau hô lên:
- Chúng ta 3-4 tháng nay đã không làm ăn rồi. Tất cả mọi người đều sắp chết đói rồi, xin Châu mục hãy xem xét.
Lưu Cảnh thấy hơi lạ:
- Sao thế này? Thời gian trước vận chuyển hàng từ Xích Bích đến Vũ Xương không phải là đám dân thuyền cũng tham gia vào sao?
Ông lão dập đầu một cái rưng rưng nói:
- Chuyện tốt như vậy không đến lượt chúng ta đâu, đều là Đào gia ôm hết. Việc kinh doanh của Quan gia chúng ta không dám hy vọng xa vời, chỉ cầu xin Đào gia có thể cho chúng ta một miếng cơm chứ chúng ta không hề muốn độc chiếm thứ gì cả.
Lưu Cảnh hơi hiểu ra rồi, lúc này hắn mới trầm mặt xuống hỏi:
- Thế Đào gia độc chiếm cái gì?
- Khởi bẩm Châu mục, các bến thuyền ven sông này hoặc là Quan thuyền hoặc đều là thuyền của Đào gia, không đến lượt chúng ta, nhưng vận chuyển hàng hóa trên sông trước kia tất cả mọi người đều có thể làm, nhưng bắt đầu từ năm nay thuyền của Đào gia đã chiếm hết việc vận chuyển lương thực trên sông. Chúng ta chỉ được vận chuyển một chút hàng vào buổi tối, chỉ nhặt lại những thứ dư thừa của Đào gia.
Nhưng mấy tháng nay quan phủ hạ lệnh, nghiêm cấm vận chuyển hàng ban đêm nên việc buôn bán của chúng ta bị ngừng trệ. Mấy hôm trước vất vả xuất nhập hàng rồi nhưng gần đây Đào gia mua mấy trăm chiếc thuyền chiếm hết cả đường vận chuyển buổi tối của chúng ta. Vậy là chúng ta xong đời rồi, cầu xinh Châu mục làm chủ cho chúng ta.
Mọi người ra sức dập đầu:
- Cầu xin Châu mục cho chúng ta bát cơm ăn.
Sắc mặt của Lưu Cảnh rất khó coi, đây không phải là tin mà hắn muốn nghe, hắn cũng không muốn nhìn thấy Đào gia, hắn giục ngựa đi về phía vận chuyển lương thực trên đường sông.
Đường vận chuyển lương thực huyện Vũ Xương nằm ở thành nam dài khoảng hai dặm nối thẳng đường sông Trường Giang. Bình thường các thương thuyền vận chuyển đường thủy Hà Nội cũng đậu ở đây, vận chuyển hàng hóa vào thành rồi lại từ bên trong vận chuyển hàng hóa ra ngoài, ngày nào cũng rất náo nhiệt.
Mấy tháng gần đây vì chiến tranh nên việc vận chuyển đường thủy Hà Nội cũng vắng vẻ hẳn lên, nhưng thời gian gần đây theo chiến tranh chấm dứt việc buôn bán đã khôi phục trở lại. Vận chuyển đường thủy Hà Nội lại náo nhiệt.
Lưu Cảnh còn nhớ rõ trước kia thương thuyền của Đào gia vào Vũ Xương cũng không nhiều, chủ yếu Sài Tang và Phàn thành, nhưng sau khi hắn quản lý Vũ Xương thì việc buôn bán của Đào gia cũng bắt đầu mở rộng ra Vũ Xương.
Lúc này thuyền lớn nhỏ Hà Nội đậu đầy bến, gần như tất cả đều là ký hiệu của thuyền Đào gia. Lưu Cảnh đi chậm rãi một dặm, lại thủy chung thấy con thuyền nào cũng đều có ký hiệu của Đào gia.
Sắc mặt của hắn rất khó coi. Vốn dĩ Đào gia rất ủng hộ hắn, để báo đáp lại hắn cũng đồng ý để Đào gia buôn bán có lợi hơn nữa điều này thì không có vấn đề gì.
Nhưng hắn không muốn nhìn thấy sự lũng loạn của Đào gia. Cũng giống như bất kỳ một người đương quyền nào cũng không muốn nhìn thấy thần tử của mình độc đại. Buôn bán cũng là có đạo lý giống như vậy, một khi Đào gai lũng loạn thị trường Kinh Châu thì nhiều quyết sách quan trọng Lưu Cảnh cũng không thể không nhìn sắc mặt của Đào gia được.
Nhìn một biết mười, từ việc lũng loạn hàng hóa rất nhỏ là có thể tưởng tượng ra tình hình sau đó rồi. Chuyện này không thể để cho nó phát triển hơn nữa, nhất định phải chỉnh lại Đào gia, hơn nữa phải nhanh một chút.
Nghĩ vậy, Lưu Cảnh quay ngựa đi vào trong thành.
Thành Vũ Xương tuy lớn nhưng cũng chỉ bằng thành Tương Dương. Nhưng việc buôn bán của Tương Dương lại ở Phàn thành. Trong thành Tương Dương chủ yếu là các hoạt động văn hóa giáo dục, chính trị. Có đủ không gian để xây dựng Châu nha, còn việc buôn bán của Vũ Xương bị hạn hẹp ở một chỗ có vẻ hơi chật chội.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà châu nha của Kinh Châu và quận nha của Giang Hạ trên thực tế một nha môn lại có đến hai tấm biển. Đương nhiên điều này không liên quan gì đến chuyện Lưu Cảnh khống chế ba quận Giang Hạ, Trường Sa và quận An Lục, không cần phải thiết lập một bộ máy chuyên môn.
Hiện giờ Lưu Cảnh đang cần tìm Quận thừa của Giang Hạ là Y Tịch. Trong mối quan hệ quyền lực này có hơi phức tạp, vì Lưu Cảnh kiêm nhiệm cả Thái thú Giang Hạ, theo lý thì Quận thừa Giang Hạ phải là hắn nắm giữ.
Nhưng thực thế thì không phải như vậy. Đại quyền chính vụ của quận Giang Hạ đều do Từ Thứ chủ tọa của Lưu Cảnh nắm trong tay. Chỉ có đợi Lưu Cảnh dời Châu trị về Tương Dương thì Y Tịch mới có thể nắm được quyền thực sự, hơn nữa sẽ được thăng làm Thái thú Giang Hạ.
Về điều này Y Tịch rất rõ cho nên y cũng không oán giận. Mỗi ngày nhàn hạ qua đi, y quyết tâm đợi đến thời khắc được giao thực quyền, đây cũng chính là chỗ thông minh của y.
Không lâu sau Y Tịch vội vàng vào phòng quan của Lưu Cảnh khom người thi lễ nói:
- Tham kiến Châu mục.
- Mời Quận thừa ngồi.
Lưu Cảnh nhìn Y Tịch một chút, mấy tháng không gặp không ngờ y cũng béo lên không ít. Hắn cười nói:
- Hình như sức khỏe của Y Quận thừa rất tốt nhỉ.
Y Tịch cười khổ một tiếng nói:
- Thần tình nguyện được vừa đen vừa gầy.
Lưu Cảnh mỉm cười nói:
- Ngày này đến rất nhanh thôi chỉ hy vọng đến lúc đó Quận thừa sẽ không oán giận là được.
- Thần chỉ chờ mong, không hề oán giận.
Lưu Cảnh gật gật đầu trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tìm Quận thừa đến là ta muốn biết một chút về tình hình Đào huyện úy.
Đào Huyện úy chính là Đào Chính, cậu cả của Lưu Cảnh. Y Tịch ngẩn người ta, y không hiểu ý của Lưu Cảnh, chỉ hàm hồ đáp:
- Đào huyện úy gần đây bộn bề nhiều việc, chúng ta gặp nhau cũng không nhiều lắm.
Lưu Cảnh cười cười:
- Là ta hỏi Đào huyện úy có gì không ổn không? Hoặc là không xứng với chức vụ ấy. Cơ Bá cứ việc nói thẳng.
- E là ta không rõ lắm.
Lưu Cảnh thấy Y Tịch có vẻ băn khoăn, hắn liền trấn an:
- Cơ Bá không phải lo lắng, càng không cần phải bắn khoăn gì cả. Ta chỉ hy vọng ngươi nói thẳng, có gì nói đấy. Ta chỉ muốn biết Đào huyện ý có hành vi đáng lo gì không? Ông ta có chỗ nào không hợp với chức Huyện úy không?
Y Tịch đã hơi hiểu, chỉ e là Lưu Cảnh muốn khai đao với Đào Chính cho nên muốn lấy tin từ chỗ mình. Y Tịch cúi đầu trâm tư một lát rồi nói:
- Trong vụ án của Đào huyện úy với một vài thương nhân. Có rất nhiều thương nhân đã phản ánh ông ta lợi dụng quyền thế gia tộc để mưu lợi.
Lưu Cảnh chắp tay sau lưng đi lại mấy bước “ỷ quyền mưu lợi”, tội danh này hơi nặng đấy. Dù sao Đào gia giúp cho đại chiến Xích Bích thắng lợi cũng lập được công tích. Chẳng qua là hắn chỉ muốn cảnh cáo Đào gia chứ thực sự không muốn cố ý đả kích Đào gia.
Nghĩ như vậy Lưu Cảnh lắc lắc đầu nói:
- Còn chỗ nào không ổn không?
Dù sao Y Tịch cũng đã làm quan nhiều năm, y hiểu ngay ý đồ của Lưu Cảnh muốn tìm tật xấu đến nơi đến chốn đây mà. Y Tịch đảo mắt rồi nói luôn:
- Ta nghe nói Đào huyện úy và một danh kỹ tên là Liễu Yên kết giao rất thân thiết.
Chuyện này Lưu Cảnh thấy hứng thú, hắn cười hỏi:
- Chuyện này có nhiều người biết không?
- E là thành Vũ Xương không có nhiều người biết chuyện này.
Chuyện này Đào Chính khá úp mở. Từ trươc đến nay quan viên và kỹ nữ kết giao là chuyện phong lưu tươi đẹp, chỉ cần trong thời gian xử lý chuyện công vụ không vi phạm nơi thanh lâu là được. Nhưnauhai năm trước, Lưu Kỳ con trai trưởng của Lưu Biểu vì ham chơi tửu sắc mà ông ta đã từng ra lệnh cấm quan viên Kinh Châu qua lại với kỹ nữ. Nhưng trên thực tế lệnh này chưa từng được thi hành.
Tuy nói là như thế nhưng dù sao pháp lệnh cũng vẫn còn tồn tại chưa bị hủy bỏ. Nó là để chuyện bé xé ra to hoặc là mượn đề tài để nói chuyện của mình. Một khi Y Tịch đã hiểu rõ ý đồ của Lưu Cảnh thì lập tức y sẽ tìm ra sách lược để ứng đối.
Qua lại với danh kỹ thuộc về sai lầm trong lối sống không ảnh hưởng đến toàn cục, vì không có quy định trừng phạt cụ thể cho nên có thể chuyện lớn hóa thành nhỏ. Chỉ cần sửa chữa là lại có thể như trước nó, hoàn toàn không giống với ta “ỷ quyền mưu lợi”.
Hơn nữa tội danh này cũng nằm trong chừng mực của Lưu Cảnh không nhẹ không nặng, chỉ cần cảnh cáo là được. Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Cứ thế đi. Mời Y quận thừa nhanh chóng trình giấy buộc tội.
- Vi thần tuân lệnh.
Lưu Cảnh làm việc luôn tính trước sau. Khi nào đã triển khai thì nhất định phải nhanh gọn, quyết đoán. Y Tịch rất am hiểu đạo lý này. Buổi chiều cùng này, Hàn Dĩnh đã buộc tội chuyện chủ bộ huyện Vũ Xương chơi gái làm mất thể thống nhà quan.
Châu mục Lưu Cảnh lúc này đưa ra quyết định tạm cách chức Huyện úy huyện Vũ Xương của Đào Chính, lệnh cho quận phủ Giang Hạ điều tra rõ việc này. Nếu xác định có hành vi làm trái pháp lệnh thì chắc chắn sẽ trừng phạt nghiêm khắc.