Sau những ngày đầu năm, Lưu Cảnh cũng thực hiện một loạt bổ nhiệm, bổ nhiệm hai người Hoàng Trung và Văn Sính làm Thiên tướng quân, ba người Cam Ninh, Ngụy Diên, Lưu Hổ làm Trung Lang tướng.
Lại thăng chức cho Liêu Hóa, Hoắc Tuấn, Vương Tuấn, Trần Sóc và tám người khác làm Giáo úy, các quan tướng còn lại đều được phong thưởng. Về phía quan văn cũng có thay đổi, chủ là bổ nhiệm Trương Cơ làm Kinh Châu biệt giá, Triệu Nhiễm tiếp nhận chức Thái thú Trường Sa, lại phong Giả Hủ là quân sư, Tư Mã Ý làm Tham quân sự.
Nhưng khiến Lưu Cảnh mong đợi nhất chính là Triệu Vân, hắn và Tào Tháo đã nhất trí, lấy Hạ Hầu Uyên và Mao Giới đổi với vợ và con Lưu Bị, đây là ân tình cuối cùng của Triệu Vân, hiện nay vợ con Lưu Bị đều đã từ Nghiệp Đô xuất phát, đang trên đường tiến đến Giang Hạ, nghe nói đã đến quận An Lục, Lưu Cảnh đã phái người đến nghênh đón.
Đối với Giả Hủ, y cuối cùng cũng tiếp nhận sụ bổ nhiệm của Lưu Cảnh, đảm nhiệm chức quân sư, đây cũng là kết quả sau nhiều lần y cân nhắc, cũng một phần do trận đại chiến Xích Bích đã thay đổi suy nghĩ của y, hoặc cũng có thể y đã gạt bỏ chút suy nghĩ lo lắng cuối cùng trong nội tâm, khiến y đã ý thức được tiền đồ của Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh không phải là Đổng Trác mà y đã từng phụ tá, không phải là người của phe Lý Thôi, Trương Tú, hắn trong tương lại chính là người duy nhất có thể cùng Tào Tháo tranh bá kiêu hùng, nếu như có thể từng bước một phụ tá hắn bước đến thành công, cũng không uổng cuộc đời của mình. Giả Hủ đã qua tuổi sáu mươi, y biết rõ chính mình không còn lựa chọn nào khác, phụ tá Lưu Cảnh chính là cơ hội cuối cùng trong cuộc đời y.
Cũng chính là dựa vào suy xét này, Giả Hủ cuối cùng tiếp nhận sự bổ nhiệm của Lưu Cảnh, đảm nhận chúc quân sư. Kể cả Tư Mã Ý cũng vui vẻ chấp nhận việc được bổ nhiệm làm Tham quân sự, đây là chức vị phụ tá gần giống với quân sư thứ hai vậy.
Giả Hủ khẽ cau mày nói:
- Tôn Quyền mấy tháng trước mới có hiệp ước với chúng ta, y hiện tại muốn hủy bỏ sao?
- Ta cho rằng Tôn Quyền không lật lọng nhanh như vậy, nhưng y cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này. Ta cảm thấy y sẽ sử dụng kế chiết trung, hơn nữa đám người Trương Chiêu cũng sẽ trợ giúp, giật dây cho Tôn Quyền chấp nhận kế sách của Tào Tháo.
Giả Hủ gật gật đầu:
- Nếu Tôn Quyền có dã tâm thống nhất phía nam, y nhất định sẽ nắm lấy cơ hội hiếm có này, rất có thể sẽ lấy danh nghĩa thảo phạt Quân Tào phái thuỷ quân tới Giang Lăng, sau đó dễ dàng chiếm lĩnh Giang Lăng.
Lưu Cảnh chắp tay sau lưng đi vài bước, trong lòng hắn có chút phiền não, một kế đuổi hổ nuốt sói này của Tào Tháo rất thành công, làm tăng thêm dã tâm của Tôn Quyền, đương nhiên, hắn có thể ngăn cản thuỷ quân Giang Đông tiến về phía tây, nhưng hắn lo lắng là dã tâm vốn được che giấu của Tôn Quyền sẽ sớm lộ ra.
Từ lần đầu tiên đàm phán với Lưu Cảnh liền biết được đám quan lớn mà đại biểu là Trương Chiêu luôn cực lực đòi thống nhất phía nam, kỳ thật bọn họ cũng đại diện cho một mặt khác của Tôn Quyền, chỉ có điều e ngại Tào Tháo thế lớn quân đông, Tôn Quyền mới không thể không liên minh với Kinh Châu chống lại Tào Tháo.
Hiện tại Tào Tháo thế yếu, Tôn Quyền thật sự sẽ cam tâm bị một tờ hiệp ước trói buộc, buông tha cho mục tiêu mấy đời liền của Giang Đông? Lưu Cảnh cũng từ suy nghĩ của bản thân mà suy ra, nếu như là hắn, hắn tuyệt sẽ không bị hiệp ước trói buộc, vậy Tôn Quyền thì sao? Y tất nhiên cũng sẽ không bị một tờ hiệp ước trói buộc.
Nghĩ vậy, Lưu Cảnh chậm rãi nói với hai người:
- Ta cảm thấy đã không thể tránh khỏi một trận chiến với Giang Đông rồi, chỉ có cách đánh cho y một đòn đau mới khiến y biết điều một chút, nhưng trước hết phải hòa hoãn quan hệ với Lưu Bị đã.
- Châu mục nếu muốn hòa hoãn với Lưu Bị, không thể không lợi dụng vợ con của Lưu Bị.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Ý của ta chính là như vậy!
Lúc này, Tư Mã Ý ở bên cạnh vẫn chưa nói gì lại cười nói:
- Ta đề nghị trước khi giao chiến với Giang Đông thì nên trước tiên đoạt lấy Giang Lăng, ta lại thấy nếu làm vậy sẽ có một cơ hội.
........
Thành Giang Lăng là thành lớn thứ hai ở Kinh Châu, là trung tâm kinh tế nam bộ, không chỉ có tác dụng lớn lao của một trung tâm kinh tế mà còn có vị trí chiến lược trọng yếu.
Quân đội từ phía đông đánh đến bị Vân Mộng trạch cách trở, lại không thể uy hiếp về bộ quân, chỉ còn cách tấn công theo đường thủy, mà dòng Trường Giang rộng lớn mênh mông, sóng chảy cuồn cuộn không có gì để nghi ngờ lại giúp Giang Lăng tăng thêm độ hiểm yếu khó vượt qua.
Trong lịch sử, Giang Đông cuối cùng dựa vào Bạch Y của Lã Mông vượt sông, dùng mưu kế cướp lấy Giang Lăng do Quan Vũ trấn thủ, mà thành Giang Lăng lúc này vẫn nằm dưới sự khống chế của Tào Tháo.
Từ sau khi Tào Tháo suất quân về phía bắc đã qua hơn hai tháng, lúc mới đầu khi Tào Tháo rời đi, Tào Nhân ngày ngày chuẩn bị chiến tranh, binh lính từ cũ đến mới đều đẩy mạnh huấn luyện, đồng thời nơi nơi tìm dân phu xây lên những tòa thành vững chắc, ngay cả Tào Nhân cũng mỗi ngày lên đầu thành tuần tra, chính là vì lo lắng một ngày nào đó quân Giang Hạ đột nhiên giết tới.
Nhưng hơn hai tháng đã qua, bọn họ và quân Giang Hạ vẫn bình an vô sự khiến cho Quân Tào vốn căng thẳng như dây cung kéo hết cỡ cũng dần dần lơi lỏng, vốn là mỗi ngày đều diễn tập phản công trên tường thành và bờ sông một lần đã chuyển thành ba ngày diễn tập một lần, rồi dần chuyển thành mười ngày diễn tập một lần, bây giờ lần diễn tập gần đây nhất cũng đã là nửa tháng trước.
Đối với một chủ tướng như Tào Nhân, y không hề buông thả, chỉ là tập trung chú ý đến quân của Lưu Bị ở bờ bên kia sông, đây là nhiệm vụ mà Tào Tháo trước khi đi đã giao cho y, cần phải tiêu diệt quân đội của Lưu Bị ở Kinh Nam, nếu y có thể hoàn thành nhiệm vụ này, liền có thể được phong làm Huyện hầu.
Tuy rằng tước vị Huyện hầu rất khiến người ta kỳ vọng, nhưng khả năng hoàn thành nó lại rất nhỏ, chủ yếu do binh lực của Quân Tào không đủ, y ở Giang Lăng trong tay chỉ có mười ngàn quân, mà trong tay Lưu Bị đã có hơn hai vạn quân, muốn tiêu diệt Lưu Bị hiển nhiên rất không thực tế.
Một mặt khác, dân số hơn bảy thành của quận Nam đều đi theo Lưu Bị xuôi nam, hoặc là trốn về phía đông đến Giang Hạ khiến nhân khẩu của quận Nam giảm mạnh, căn bản là không thể chiêu mộ binh lính, đến ngay cả dân phu đến tu sửa thành trì cũng phải bắt rất nhiều người già và phụ nữ mới đủ số lượng.
Điều này làm cho Tào Nhân vô cùng phiền não, y biết Lưu Bị ở Du Giang Khẩu xây công sự, đổi tên huyện thành Công An nhưng y vẫn không có khả năng đưa quân đến quét sạch, một mặt đương nhiên là do binh lực không đủ, mặt khác số lượng tàu thuyền cũng rất ít, chỉ là mấy con thuyền nhỏ, đến một chiến thuyền chở được ngàn thạch cũng không có, vậy thì sao có thể qua sông tác chiến?
Sáng sớm, Tào Nhân dẫn hơn mười người đến xưởng đóng thuyền ở bờ phía tây. Đây là xưởng đóng thuyền y mới xây dựng một tháng trước đây, chiêu mộ đến hơn trăm thợ thủ công, y định dùng thời gian nửa năm để tạo ra mấy chiến thuyền sức chứa ngàn thạch.
Kỳ thật đây cũng là điểm không ngoan của Tào Nhân, y không dám chống lại mệnh lệnh, không chịu đi tấn công đi Lưu Bị, nhưng bên ngoài lại rất tích cực chuẩn bị chiến tranh, cho nên mới xây dựng xưởng đóng thuyền, để cho Tào Tháo thấy thái độ chuẩn bị gấp rút, nhưng trên thực tế số thuyền hàng trong tay y thừa đủ để bốc xếp và vận chuyển hàng qua sông, căn bản không cần phải đóng ra chiến thuyền ngàn thạch.
Bên trong xưởng đóng thuyền đã sửa chữa xong hai thuyền chở hàng, hai ngàn công nhân đang xây dựng bến thuyền, đâm đất khiêng đá, trong công trường ai nấy đều bận rộn, Tào Nhân ghìm chặt chiến mã quát:
- Tìm vài quan tướng đến đây!
Không lâu sau, ba viên Nha tướng đến thi lễ:
- Tham kiến Đại tướng quân!
Tào Nhân dùng roi ngựa chỉ vào mã đầu ra lệnh:
- Lập tức đình chỉ xây dựng cải tạo, dẫn quân lính về doanh trại
Ba gã Nha tướng ngơ ngác nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng lại không dám không nghe theo, lập tức chạy về tập hợp binh lính, chuẩn bị hồi doanh. Tào Nhân thấy bến thuyền đã hoàn thiện phân nửa, không khỏi thở dài, hơi đáng tiếc.
Sáng sớm nay nhận được lệnh của Thừa tướng, sai y chuẩn bị giao thành Giang Lăng cho quân Giang Đông. Tào Nhân mặc dù có chút tiếc nuối nhưng phần nhiều là thấy may mắn, điều này cũng có nghĩa Thừa tướng đã từ bỏ việc muốn y lập kế hoạch tiêu diệt Lưu Bị.
Tào Nhân lại đi tới xưởng đóng thuyền, hai kho chứa nguyên vật liệu đóng thuyền đã xây xong, hàng trăm thợ thủ công đang ở bận rộn tháo dỡ mười chiếc thuyền chở hàng sức chứa năm trăm thạch, định sử dụng số nguyên liệu này để dựng thuyền mới.
Quản sự xưởng đóng thuyền vội chạy ra đón chào, khom người thi lễ nói:
- Khởi bẩm Đại tướng quân, chúng ta đã có được tài liệu chế tác long cốt, chuẩn bị ngày mai bắt đầu khởi công.
Tào Nhân gật gật đầu, cười khổ một tiếng nói:
- Ta là tới nói cho ngươi biết, tạm thời đình chỉ đóng thuyền.
Quản sự sửng sốt, lại thật cẩn thận hỏi:
- Ý của tướng quân là tạm thời đình chỉ hay là từ bỏ hoàn toàn việc đóng thuyền?
Tào Nhân thở dài:
- Chắc là từ bỏ việc đóng thuyền!
- Vậy những thợ thủ công kia đều phải giải tán sao?
Quản sự quay đầu lại nhìn thoáng qua hơn trăm thợ thủ công đang bận rộn rồi hỏi.
- Việc này thì không cần, phương bắc rất hiếm những thợ thủ công này, hãy cố gắng trấn an bọn họ, sau đó đưa đến phương bắc.
Tào Nhân vừa dứt lời, bên ngoài liền xảy ra một trận rối loạn, chỉ nghe có người hô to:
- Quân Giang Hạ, quân Giang Hạ giết đến rồi!
Tào Nhân chấn động, thúc ngựa lao ra khỏi xưởng đóng thuyền, chỉ thấy trên mặt sông có một đội thuyền đang nhanh chóng lao tới, đều là chiến thuyền bậc trung sức chứa năm trăm thạch, buồm căng no gió, ước chừng khoảng năm mươi chiếc, trên cột buồm có treo cờ của quân Giang Hạ.
Tào Nhân lại thoáng nhẹ nhàng thở ra, chỉ có năm mươi chiến thuyền thì chưa đủ lực uy hiếp với thành Giang Lăng, nhưng Tào Nhân lại lo lắng quân Giang Hạ ở phía sau, y thúc ngựa nhanh chóng chạy vào trong thành, lại liên tục ra lệnh:
- Nhanh chóng điều ba nghìn cung thủ đến bờ biển phòng ngự!
Không bao lâu, đại tướng Ngưu Kim suất lĩnh ba nghìn cung thủ hăng hái đuổi tới bến tàu, rất nhanh xếp thành tiễn trận, trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Tào Nhân chạy một mạch vào trong thành, lại chạy lên đầu thành. Lúc này Trưởng sử Trần Kiểu và hơn mười vị tướng lĩnh đã đuổi tới đầu thành, nhìn chiến thuyền của quân Giang Hạ đang ở phía xa trên mặt biển.
Trần Kiểu tuổi chừng hơn bốn mươi, đi theo Tào Tháo nhiều năm, có tài năng thật sự, nhận được sự tin cậy của Tào Tháo. Y cũng là một người túc trí đa mưu, cũng bởi vậy mà Tào Tháo mới để y lưu lại phụ tá Tào Nhân.
Trần Kiểu thấy Tào Nhân vội vàng đi đến, liền cười nói:
- Trấn Nam tướng quân không cần quá lo lắng, Giang Lăng sẽ không sao cả!
Tào Nhân đang lo lắng phía sau quân Giang Hạ, nghe y nói như vậy, liền liền vội vàng hỏi:
- Tiên sinh làm sao biết được?
- Bởi vì gió hướng ba ngày trước mới chuyển thành gió đông nam, cho nên cho dù đại quân Kinh Châu đánh tới cũng không thể đến đây nhanh như vậy, nhìn năm mươi chiến thuyền này đều là chiến thuyền năm trăm thạch dùng mái chèo, từ đó có thể biết đây chỉ là đội quân tiền tiêu của quân Giang Hạ, chỉ có ý đồ khống chế mặt sông.
Tào Nhân hơi nhíu mày lại:
- Tiên sinh nói bọn chúng là vì muốn khống chế mặt sông?
Trần Kiểu gật gật đầu:
- Mục đích thật sự của Lưu Cảnh là ngăn ngừa chúng ta giao thành Giang Lăng cho Lưu Bị, cho nên bọn họ mới khống chế mặt sông, không cho phép quân của Lưu Bị vượt sông.
Nói đến đây, Trần Kiểu cũng có chút than thở nói:
- Chỉ lo là thuyền của chúng ta cũng không giữ được rồi.
Trong lòng Tào Nhân trầm xuống, đưa mắt nhìn về phía bến thuyền, chỉ thấy chiến thuyền của quân Giang Hạ thả neo ở bến tàu đã bắt đầu phát động ra công kích.
Trên bến tàu, ba nghìn cung thủ của Quân Tào đồng loạt bắn tên, màn mưa tên bao phủ mặt đất bắn về phía đội tàu nhưng không có bất kỳ hiệu quả nào. Chiến thuyền của quân Giang Hạ cách xa hơn một chút, khiến những mũi tên của Quân Tào không thể chạm đến
Đội thuyền của quân Giang Hạ trên mặt sông cũng không có cập bờ mà thả neo ở ngoài tầm bắn của cung thủ Quân Tào, sử dụng thạch pháo và hỏa tiễn phát động tấn công vào mấy trăm chiếc thuyền đang thả neo trên bến.
Chỉ thấy đá bay tứ tung, từng chiếc bình gốm chứa đầy dầu hỏa được ném lên không trung lao tới, vỡ nát trên mặt thuyền. Dầu hỏa chảy đầy khắp thuyền, rất nhanh bị hỏa tiễn châm ngòi. Trên bến thuyền lửa cháy ngùn ngụt, mấy trăm thuyền bị làn làn khói dầy đặc và ngọn lửa bừng bừng vây kín, trên mặt sông lửa cháy ngùn ngụt.