Vào Lưu phủ, Lưu Cảnh hưng phấn đi về phía căn nhà của mình, trong lòng hắn lúc này tràn đầy mơ ước đối với tiền đồ tươi đẹp của mình, hắn đã bỏ lỡ Trúc Cơ lúc còn nhỏ, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ không có thành tựu trên con đường võ học, ngay cả hắn cũng gần như tuyệt vọng.
Nhưng Triệu Vân năm 14 tuổi cũng mới bắt đầu luyện võ, chỉ dùng năm năm đã luyện thành võ nghệ tuyệt thế, điều này mang lại hi vọng cho Lưu Cảnh.
Triệu Vân có thể, tại sao Lưu Cảnh hắn lại không? Quan trọng là phải có minh sư dạy dỗ, mà hiện giờ người có năng lực này trong thiên hạ chỉ có Ngọc chân nhân.
Lưu Cảnh hào hứng đi vào trong khu nhà, vừa vào tới sân đã cảm thấy một dự cảm bất tường, hắn theo bản năng đặt tay lên chuôi đao, trong phòng truyền tới những tiếng đổ vỡ, giống như có người đang đập đồ.
"Công tử!"
Trong phòng chứa củi ở bên cạnh truyền tới tiếng gọi của Mông thúc, Lưu Cảnh đi nhanh vào phòng chứa củi, tình hình trước mặt làm hắn ngẩn người, chỉ thấy Mông thúc đang cố gắng vịn tường đứng dậy, khắp mặt toàn là máu.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Lưu Cảnh vội vàng đỡ Mông thúc, trán của lão bị rách một mảng, máu thịt bầy nhầy, Lưu Cảnh vội vàng móc Kim Sang Dược trong trong ngực dán lên vết thương của Mông thúc.
"Mông thúc, ai đang ở trong phòng vậy?"
"Ài!"
Mông thúc thở dài: "Là tiểu thư của Thái gia, cô ta, nổi giận đùng đùng xông vào nhà, ta muốn ngăn lại nhưng kết quả... không cẩn thận đập đầu vào rương chứa đồ."
Dám tới cửa quậy phá, Lưu Cảnh nặng nề hừ một tiếng, xoay người đi vào phòng mình.
"Công tử, ngàn vạn lần không thể làm cô ấy bị thương!" Mông thúc đi theo phía sau la lớn.
"Cháu tự có chừng mực."
Lưu Cảnh đi nhanh vào phòng, hắn suy nghĩ một lúc mới đẩy cửa ra, tình hình trong phòng khiến lửa giận hắn bùng lên, ánh mắt híp lại thành một đường.
Căn phòng đã trở nên tung tóe, tất cả đồ đạc trong nhà đều bị chém nát bấy, quần áo cũng bị kéo nát vụn, Thái Thiếu Dư giống như một con sư tử cái nổi điên, tay cầm đoản kiếm Bạch Long của Lưu Cảnh chém liên tiếp vào giường ngủ.
Cửa phòng bị đẩy ra, Thái Thiếu Dư quay đầu, nàng khóc một đêm nên đôi mắt rất đỏ, nàng nhìn chằm chằm vào Lưu Cảnh, trong mắt có sự kinh ngạc nhưng nhiều hơn là cừu hận.
Lưu Cảnh bình tĩnh đi vào phòng, nhặt cái Đình Hầu ở trong góc hỏng, sau đó lại lấy mấy đĩnh vàng trong góc, đây là phần thưởng hắn nhận được khi đấu kiếm.
Hắn nhìn vào đoản kiếm Bạch Long trên tay cô gái, ấn, vàng, đoản kiếm Bạch Long, ba món vật phẩm này là thứ quý giá nhất của hắn.
"Trả kiếm cho ta!" Lưu Cảnh đưa tay, nói rất lạnh lùng.
"Ta muốn giết ngươi!"
Thái Thiếu Dư cuồng loạn hô to, huy kiếm nhào tới, Lưu Cảnh lách người, lăng không đá một cước trúng vào cổ tay của nàng, thanh kiếm rời tay bay ra ngoài.
Lưu Cảnh nhớ lại chuyện Thái Trung trộm ngựa, nhớ lại những lời cay nghiệt của Thái phu nhân, nhớ lại trò bẩn của Thái Mạo, giờ khắc này, hắn hận Thái gia tới cực điểm, cũng lạnh lùng tới cực điểm.
Lưu Cảnh tóm lấy cánh tay của Thái Thiếu Dư, kéo cô ta ra khỏi phòng.
"Khốn kiếp! Ngươi làm đau ta, mau buông ta ra!" Thái Thiếu Dư đau đến mức cao giọng kêu to.
Lưu Tương kéo nàng ra cửa, dùng sức quẳng ra ngoài sân, nói: "Cút đi!"
Thái Thiếu Dư chưa từng bị người khác đối xử như thế này, bị người khác tóm tay ném ra ngoài sân, nàng vừa thẹn vừa giận, ngồi dưới đất lớn tiếng khóc: "Ta sẽ báo cho cha ta, cô cô và dượng biết, để cho bọn họ đánh chết ngươi, ta có chết cũng không gả cho ngươi!"
"Đủ rồi!"
Lưu Cảnh gầm lên giận dữ, Thái Thiếu Dư sợ hãi ngừng khóc, Lưu Cảnh lúc này đã không thể nhịn được nữa, chỉ tay về phía nàng nổi giận nói: "Lần trước ta đã từng nói với cô, ta sẽ không cưới cô, đàn bà như cô có tới bốn chục người ta cũng không thèm để vào trong mắt. Cô đừng có tự mình đa tình, con gái thiên hạ có chết hết, ta cũng không cưới cô, cô đi đi!"
Sắc mặt Thái Thiếu Dư trở nên ảm đạm, ngay sau lại vì xấu hổ mà đỏ bừng, trong lòng thầm nghĩ: Hóa ra tên này dám nghĩ như vậy, dám chê mình, chửi mắng mình, làm nhục mình. Ta đường đường là trưởng nữ của Thái gia, vậy mà ở trong mắt của hắn, ta không đáng giá như vậy sao? Nam nhân mà giống như ăn mày, dù nam nhân thiên hạ có chết hết, ta cũng sẽ không gả cho hắn, ta thà xuất gia làm ni cô còn hơn."
Thái Thiếu Dư từ từ đứng lên, sửa sang quần áo một chút, nàng nhìn Lưu Cảnh khắc cốt ghi tâm, cắn chặt răng nói: "Được rồi! Lời của ngươi ta nhớ rồi, một ngày nào đó ngươi sẽ vì lời nói ngày hôm nay mà hối hận, ta thề đấy!"
"Cô thề một trăm lần cũng vô ích, đi mau!"
Thái Thiếu Dư hung hăng giậm chân một cái, xoay người xông ra ngoài, chờ nàng ta đi xa, Mông thúc mới thở dài, từ từ đi lên phía trước nói: "Công tử không nên nói cô ta như vậy, dù sa cô ta cũng là trưởng nữ của Thái gia, công tử ném cô ta ra sân, ngay cả nha hoàn trong phủ cũng chưa từng bị như vậy, huống chi..."
Lưu Cảnh nổi giận đùng đùng: "Cháu bất kể cô ta là ai, dám chọc giận cháu thì cháu sẽ động thủ, bất kể cô ta là con gái nhà ai?"
Vừa dứt lời, ở cửa truyền tới một tiếng cười lạnh: "Ái dà! Giỏi cho một thiếu niên dũng mãnh."
Tiếng cười này giống như rắn phun nọc độc, khiến người ta đổ mồ hôi lạnh.
Lưu Cảnh quay đầu lại nhìn thấy Thái phu nhân được một đám nha hoàn vây quanh đứng ngoài cửa, trên trán cô ta có mồ hôi, chứng tỏ đi tới nơi này rất gấp. Thái phu nhân vừa gặp Thái Thiếu Dư, thấy cô bé khóc chạy như bay, điều này khiến cơn giận trong lòng nàng bùng nổ.
"Công tử Cảnh rất có đảm lược đấy! Ta thật là bội phục." Thái phu nhân cười lạnh, trong mắt lóe lên sự vô tình.
Lưu Cảnh tỉnh táo lại, hơi khom người thi lễ: "Phu nhân đến có chuyện gì không?"
"Ta đến thăm cháu gái của ta, nghe nói nó ở chỗ này, bây giờ còn không?"
"Hồi bẩm phu nhân, cô ấy đã đi rồi."
"Vậy à? Ta nghe nói nó bị bắt nạt, cậu bắt nạt nó à? Công tử Cảnh!"
"Cháu không hiểu ý của phu nhân."
Lưu Cảnh đã hoàn toàn tỉnh táo, hắn cảm thấy Thái phu nhân lai giả bất thiện, nhưng hắn cũng không muốn yếu thế: "Phu nhân không ngại có thể nói rõ một chút, đường đường là trưởng nữ của Thái gia, thừa dịp cháu không có nhà chạy tới làm gì? Chẳng lẽ đây chính là gia phong của họ Thái hay sao?"
"Cậu. . . . đang nói lăng lăng gì đó!" Thái phu nhân căm tức nhìn Lưu Cảnh.
Lúc này, Mông thúc không nhịn được nói: "Phu nhân, là Thái cô nương tới gây chuyện trước, đồ đạc trong phòng đã bị chém nát, vỡ hết rồi. . . . ."
"Im miệng!"
Thái phu nhân nổi giận, cắt ngang lời Mông thúc: "Chủ nhân đang nói chuyện, một tên nô tài như ngươi chen miệng vào làm gì."
Mông thúc sợ hãi quỳ xuống, cúi đầu không nói một lời, Lưu Cảnh đỡ Mông thúc dậy, lạnh lùng nhìn Thái phu nhân nói: "Phu nhân, trong mắt của người Mông thúc là nô tài, nhưng trong mắt cháu ông ấy là trưởng bối, những lời của chú ấy đều là lời của cháu muốn nói."
Mông thúc vẫn cúi đầu, đôi môi run rẩy, nước mắt thình lình chảy ra, công tử Cảnh nói lão là trưởng bối, hắn là gia nô đã hơn 40 năm, đây là lần đầu tiên có chủ nhân coi hắn là trưởng bối.
Thái phu nhân cười chói tai, đối với nàng mà nói, câu chuyện chuyển trọng tâm tới một tên nô tài cũng là một loại sỉ nhục, ánh mắt của nàng tràn đầy trào phúng nhìn Lưu Cảnh.
"Được rồi! Cậu muốn sỉ nhục mình ta không phản đối, nhưng ta nói cho cậu biết, bắt đầu từ bây giờ cậu phải rời khỏi Lưu phủ, nơi này đã không còn chỗ cho cậu, đây cũng là ý của bá phụ cậu, cậu không cần đi tìm ông ấy làm gì."
Lưu Cảnh cười ha hả, hắn đã không muốn ở lại Lưu phủ nữa rồi: "Tốt quá, cháu cầu còn không được, cháu lập tức đi ngay, Thái phu nhân cứ về trước đi!"
Thái phu nhân hung ác trợn mắt nhìn hắn một cái, vung tay lên: "Chúng ta đi!"
Nàng mang theo đám nha hoàn rời đi như làn gió, trong sân chỉ còn lại Lưu Cảnh và Mông thúc, Lưu Cảnh cười một tiếng nhìn Mông thúc nói: "Chúng ta thu thập một chút rồi đi thôi!"
Mông thúc lắc đầu: "Cảm tạ ý tốt của công tử, nhưng khế ước bán thân của ta ở Lưu phủ, nếu ta rời khỏi Lưu phủ sẽ bị quan phủ bắt giữ, ta phải ở lại."
"Nhưng mụ đàn bà kia sẽ phát tiết lửa hận trên người thúc."
Mông thúc cười: "Việc này thì chẳng có gì, tệ nhất là ta đi nuôi ngựa, hơn nữa ta có quan hệ tốt với mấy vị quản gia, giao tình mấy chục năm, bọn họ sẽ chiếu cô ta, công tử cứ yên tâm đi đi!"
Lưu Cảnh suy nghĩ một chút rồi xoay người vào thư phòng, hắn viết vội mọt bức thư sau đó đưa cho Mông thúc nói: "Thúc chuyển bức thư này cho đại công tử, cháu nhờ cậu ấy chiếu cố thúc."
"Tạ ơn công tử, ta sẽ giao thư cho đại công tử."
Lưu Cảnh lại lấy ba đỉnh vàng kín đáo đưa cho Mông thúc: "Chút vàng này thúc cất đi, nếu có chuyện gì còn có cái để dùng."
"Không! Không! Ta không thể nhận."
Mông thúc cuống quít ngăn lại: "Công tử ở bên ngoài còn cần dùng tới tiền hơn."
Lưu Cảnh không đồng ý, cứng rắn đem vàng nhét vào tay đối phương, sau đó nhặt túi da, cười dài bước đi: "Mông thúc, xin hãy bảo trọng!"
Mông thúc chạy ra sân nhìn bóng lưng của Thiếu chủ nhân rời đi, nước mắt một lần nữa không kiềm chế được chảy ra.
... . . .
Buổi tối, trưởng công tử Lưu Kỳ vội vã tới thư phòng của Lưu Biểu, hắn đang muốn gõ cửa thì ở trong phòng truyền tới tiếng gầm của mẹ kế: "Tướng quân còn định dung túng nó nữa hay sao? Hắn xuất thủ đánh Thiếu Dư, loại chuyện như vậy nghe mà rợn cả người. Nó không phải đánh Thiếu Dư đâu mà đánh vào mặt Thái gia thiếp, tướng quân, hôn sự này Thái gia sẽ không tiếp nhận!"
"Phu nhân cứ bình tĩnh, chuyện này sau hãy nói, chẳng phải nó đã rời đi rồi hay sao?"
"Hừ! Thiếp không muốn gặp nó nữa, đồ trong mắt không có tôn trưởng..."
Ngoài cửa, Lưu Kỳ ngầm thở dài, chuyện thế gian có nhiều thứ không thể nói rõ được. Lời của Thái phu nhân rõ ràng chiếm cứ đạo nghĩa, phản bác rất khó.
Nghe tiếng bước chân truyền tới, Lưu Kỳ nhanh chóng núp sau một cái cột, cửa mở ra, Thái phu nhân ra ngoài nhưng vẫn chưa thỏa mãn quay đầu lại nói: "Tướng quân, dù là kế hoãn binh cũng được, bàn bạc kỹ hơn cũng được, dù sao mối hôn nhân lần này thiếp không đồng ý, thiếp thấy Tông nhi thích hợp hơn."
Trong căn phòng truyền tới tiếng hừ lạnh của Lưu Biểu, Lưu Kỳ nhướng mày nghĩ thầm: "Quả nhiên là mẹ ủng hộ Nhị đệ cưới Thiếu Dư."
Thật ra thì Lưu Kỳ cũng muốn cưới Thái Thiếu Dư, nguyên nhân không phải bởi vì hắn thích Thái Thiếu Dư, mà là vì đại kế lập quân sau này. Dù sao Thái gia cũng là đệ nhất danh môn vọng tộc ở Kinh châu, có được sự ủng hộ của Thái gia, địa vị của hắn sẽ vững chắc hơn hẳn.
Đợi tiếng bước chân của Thái phu nhân đi xa, Lưu Kỳ mới tiến lên gõ cửa: "Cha, là con!"
"Vào đi!" Trong căn phòng truyền tới giọng nói mệt mỏi của Lưu Biểu.
Lưu Kỳ đẩy cửa vào phòng, chỉ thấy cha mình đang chắp tay đứng cạnh cửa sổ, im lặng nhìn màn đêm tối om.
"Hài nhi bái kiến cha!" Lưu Kỳ quỳ xuống, cung kính dập đầu một cái đầu.
"Con tới vì chuyện Cảnh nhi à?" Lưu Biểu hỏi khá nặng nề.
"Dạ! Đệ ấy viết cho con một bức thư."
Lưu Kỳ lấy bức thư ra nói: "Cha, chính là bức thư này."
Lưu Biểu lắc đầu: "Ta tạm thời không muốn xem, con không cần đưa cho ta."
Lưu Biểu ngồi xuống, hồi lâu mới cười khổ nói: "Chuyện nhà thật khiến cho người ta nhức đầu!"