Ở thành nam huyện Vũ Xương có một hẻm nhỏ, tên là hẻm Tầm Dương, trong hẻm nhỏ có năm sáu gia đình, thuê ở nơi này phần lớn là thưong nhân, hẻm nhỏ khá rộng, có thể sử dụng xe ngựa, bình thường xe tới người đi, khiến ngõ nhỏ này vô cùng náo nhiệt.
Màn đêm vừa buông xuống, một gã nam tử bộ dáng thương nhân cưỡi lừa vội vàng vào ngõ nhỏ, y đi tới sâu vào trong trước cửa lớn, xoay người từ trên lưng lừa nhảy xuống, bước lên gõ cửa.
Cửa chính mở một lỗ nhỏ, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt, y nhìn nam tử gõ cửa, lập tức mở một nửa cửa, vội vàng nói:
- Mau vào, thủ lĩnh đang chờ ngươi!
Nam tử dắt lừa vào cửa chính, đem dây cương ném cho người mở cửa, trực tiếp đến hậu viện, đến trước một gian phòng trong hậu viện gõ cửa:
- Thủ lĩnh, ty chức có việc bẩm báo!
- Tiến vào!
Trong phòng truyền đến tiếng chờ đợi.
Nam tử đẩy cửa vào phòng, ngọn đèn dầu trong phòng sáng rực, một người đàn ông trung niên đang bề bộn ngồi trước bang viết cái gì đó, lão quay đầu lại liếc mắt người báo tin một cái, cười nói:
- Nhất định là mang đến tình báo quan trọng rồi!
Chỗ tiểu viện này chính là cứ điểm tình báo Giang Đông thiết lập tại Vũ Xương, đã có mười mấy năm, cho đến giờ Kinh Châu chính là địch nhân vốn có của Giang Đông, từ thời Tôn Kiên, Giang Đông đã thiết lập điểm tình báo ở Kinh Châu, điểm tình báo sắp đặt ở hai nơi, một chỗ ở Tương Dương, là tửu quán Vọng Giang ngoài thành Tương Dương, một chỗ khác ở huyện Vũ Xương.
Thủ lĩnh phụ trách tình báo quận Giang Hạ chính là người đàn ông trung niên dáng người mập lùn này, lão tên là Khương Nghị, người Đông Ngô, dùng kinh doanh để che giấu, đã ở Giang Hạ gần hai mươi năm, lúc trước là thám thính tin tức của Lưu Biểu, hiện tại đang tìm hiểu tình báo của Lưu Cảnh.
Trong khoảng thời gian này, toàn bộ Kinh Châu đã xảy ra rất nhiều chuyện, khiến Khương Nghị vô cùng bận rộn, lão phái tất cả thuộc hạ đi ra tìm hiểu tin tức, sau khi nhận được tin tức, thông qua chim bồ câu đưa tin đến Giang Đông.
Tuy nhiên huyện Vũ Xương nghiêm cấm tự ý nuôi dưỡng bồ câu, chim bồ câu thì nuôi dưỡng ở trấn Phàn Khẩu, cách hai ngày liền đi Phàn Khẩu thả bồ câu đưa tin.
Nam tử tiến lên nói với Khương Nghị:
- Vừa mới nhận được tin tức, thủy trại Bành Trạch bị Lưu Cảnh phái năm nghìn quân đội phá hủy, hôm nay chiến thuyền từ Bành Trạch đã trở lại, nghe nói Hoàng Bính cũng bị bắt giữ.
Tin tức này khiến Khương Nghị giật mình kinh hãi, lão biết sáng nay quân Giang Hạ đã xuất binh đi quận Kỳ Xuân, lại không biết ở Bành Trạch cũng xảy ra chuyện lớn, lão vội vàng hỏi:
- Tin tức chuẩn xác không?
- Khẳng định chuẩn xác, ty chức đã thấy binh lính Giang Đông bị bắt rời thuyền, còn có số lượng lớn chiến thuyền Giang Đông, đều có ký hiệu thủy trại Bành Trạch.
Khương Nghị suy tư một lát, lập tức cầm bút tỉ mỉ viết mấy hàng, sau đó mới thật cẩn thận thổi khô, để vào hộp thư, giao cho thuộc hạ bên cạnh nói:
- Lập tức đi Phàn Khẩu truyền tin, ta sẽ đi ngay bây giờ!
Trải qua năm ngày, đội tàu Giang Đông đã tới Hoàn Khẩu. Hoàn Khẩu là nơi Hoàn Thủy nhập Giang Đông, cũng chính là An Khánh ngày nay. Ở phía đông Hoàn Thủy có một trấn nhỏ, là nơi tiếp viện trọng yếu của Trường Giang, tám trăm thuyền chiến Giang Đông bỏ neo ở Hoàn Khẩu, dừng lại đây ba ngày.
Bọn lính không biết xảy ra chuyện gì? Chỉ có quan viên trọng yếu biết, Quân Tào cung cấp cho quân Giang Đông năm nghìn thùng dầu hỏa, chuyển đến từ Hợp Phì, đội tàu bỏ neo ở Hoàn Khẩu đợi nhóm dầu hỏa này.
Mặt khác, trấn Hoàn Khẩu cũng là trạm trung chuyển bồ câu đưa tin của Giang Đông, Tôn Quyền từ trong này có thể biết được tin tức mới nhất của Giang Hạ.
Từ Hoàn Khẩu đến Bành Trạch đã không xa, còn có hai ngày, nhưng lúc xế chiều, Tôn Quyền lại nhận được tình báo của thủ lĩnh Khương Nghị ở Vũ Xương gửi thư bồ câu tới, trong thư nói ba sự kiện lớn phát sinh ở Giang Hạ.
Trong khoang thuyền, Tôn Quyền chắp tay sau lưng đi qua đi lại, tâm tình có vẻ vô cùng bực bội, trên mặt đất có một cái chén bị quẳng vỡ, thị vệ cũng không dám quá đi dọn, sợ chọc giận tới Tôn Quyền.
Lúc này, Tôn Quyền lại phẫn nộ quát:
- Sao quân sư vẫn chưa tới?
- Đã đi mời rồi!
Hai gã thị vệ nơm nớp lo sợ nói.
- Đi mời lại!
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng cười của Trương Chiêu:
- Hình như tâm tình của Ngô hầu không tốt!
Trương Chiêu đi đến, Tôn Quyền cuối cùng cũng nhìn thấy ông ta rồi, không khỏi thở dài nói:
- Đã xảy ra một chút chuyện không vui.
Trương Chiêu liếc mảnh vỡ trên mặt đất, trong lòng âm thầm suy nghĩ, "Xem ra sự tình khá nghiêm trọng!"
Ông lập tức phân phó thị vệ,
- Dọn mảnh vỡ trên mặt đất đi.
Hai gã thị vệ vội vàng thu dọn mảnh vỡ, lui xuống, rốt cục lúc này Tôn Quyền cũng tỉnh táo lại, khoát tay nói:
- Mời quân sư ngồi!
Trương Chiêu ngồi xuống, cười tủm tỉm hỏi:
- Không biết xảy ra chuyện gì không thoải mái vậy?
Tôn Quyền lấy thư tình báo ra đưa cho Trương Chiêu:
- Quân sư tự mình xem đi!
Trương Chiêu nhận thư nhìn một lượt, khẽ cau mày, trong thư nói ba sự kiện lớn, một là quân Giang Hạ đã thu phục Tương Dương, đuổi Quân Tào về Hán Thủy, tiếp theo là quân Giang Hạ xuất mấy vạn binh tới quận Kỳ Xuân, đã chiếm lĩnh huyện Kỳ Xuân, sự kiện còn lại là quân Giang Hạ quét sạch thuỷ trại Bành Trạch, Hoàng Bính bị bắt.
Nhìn đến đây, trong lòng Trương Chiêu thở dài một tiếng, vài ngày trước khi ông nghe nói Từ Thịnh bất ngờ tập kích Sài Tang, liền rất lo lắng thủy trại Bành Trạch trống không, sẽ bị quân Giang Hạ đánh lén, chỉ có điều Ngô hầu quá mừng rỡ, khen ngợi Từ Thịnh có khả năng, y không dám nói việc Bành Trạch, để tránh làm mất hưng trí của Ngô hầu, nhưng xem ra hiện tại, lo lắng của mình đều không phải là dư thừa.
Trương Chiêu có thể hiểu được tâm trạng tồi tệ của Ngô hầu, nhất là hai tin sau, có thể nói đả kích trầm trọng đến sự tin tưởng của Ngô hầu,
Nhưng Trương Chiêu cũng biết rõ hiện tại cần phấn chấn sự tin tưởng của Ngô hầu, không thể để cho cảm xúc của y ảnh hưởng đến sĩ khí, Trương Chiêu liền khẽ mỉm cười nói:
- Kỳ thật chúng ta cũng cũng không có tổn thất gì lớn, Bành Trạch bị càn quét, đơn giản là tiền lương vật tư bị quân Giang Hạ cướp đi, nhưng nếu như chúng ta đánh bại quân Giang Hạ, cướp lấy Vũ Xương, vật tự trong kho hàng ở Vũ Xương gấp mười lần Bành Trạch.
Tiếp theo nhân khẩu Kỳ Xuân thưa thớt, với Giang Đông ảnh hưởng không lớn, tuy rằng quân Giang Hạ chiếm lĩnh, chúng ta đoạt lại là được, quân Giang Hạ dễ dàng có được, thì mất đi cũng dễ dàng.
Tôn Quyền thở dài:
- Nhưng đã không có huyện Kỳ Xuân, thủy quân của chúng ta không thể và lục quân Trình Tướng quân hội hợp, không hình thành được ưu thế binh lực.
Trương Chiêu suy nghĩ một chút nói:
- Việc này cũng dễ dàng, chúng ta thay đổi kế hoạch, ở khắp nơi Sài Tang xây dựng thủy trại, lấy Sài Tang làm địa điểm đóng quân quan trọng chống lại quân Giang Hạ, lại dùng thuyền đem quân đội Trình Tướng quân đến Sài Tang, hơn nữa chúng ta cũng dầu hỏa, cơ hội thắng của chúng ta ít nhất năm phần.
Cũng may Từ Thịnh cướp lấy Sài Tang, khiến tâm tình buồn bực của Tôn Quyền thoáng có thể an ủi, ưu khuyết điểm tương hỗ, y cũng không chuẩn bị xử phạt Từ Thịnh.
Tuy nhiên nói dầu hỏa, Tôn Quyền lại nghĩ tới Tào Tháo gian trá, không khỏi oán hận nói:
- Quân Tào rõ ràng bị đuổi qua Hán Thủy, lão còn hứa hẹn từ phía sau tiến công quân Giang Hạ, đây rõ ràng là lừa ta, nếu tin tưởng lời của lão, trông cậy vào lão đến phía sau giáp công quân Giang Hạ, ta chỉ có chết ở trong tay lão.
Trong lòng Trương Chiêu hiểu được, đây đúng là độc kế của Tào Tháo, hy vọng quân Giang Đông và Giang Hạ lưỡng bại câu thương, phong Trình Phổ làm Thái Thú quận Nam, chính là Tào Tháo châm ngòi kế ly gián, chỉ có điều hiện tại không thể nói việc này.
Trương Chiêu chậm rãi nói:
- Lần này Tào Tháo bại binh ở Kinh Châu, trong lòng lão đối với Lưu Cảnh có mối thù khắc cốt, nhưng lão lại không có lực nam chinh, cho nên lão muốn mượn tay chúng ta đến diệt trừ Lưu Cảnh, mặc dù là đang lợi dụng chúng ta, tuy nhiên việc tiêu diệt Lưu Cảnh, chúng ta có ích lợi chung.
Đây cũng là nguyên nhân Tào Tháo cho chúng ta dầu hỏa, với chúng ta mà nói cũng không có tổn thất, ngược lại là Tào Tháo cung cấp dầu hỏa giúp ích chúng ta, khiến chúng ta có thể ở trên mặt sông chống lại quân Giang Hạ, cho nên Ngô hầu không cần để ý thái độ của Tào Tháo, phải suy xét cụ thể, và Tào Tháo hợp tác đối với chúng ta vẫn là lợi lớn hơn hại.
Trương Chiêu khuyên nhủ một phen khiến tâm tình căm tức của Tôn Quyền dần khá hơn, y miễn cưỡng cười nói:
- Đa tạ quân sư khuyên bảo, hiện tại tâm tình ta tốt hơn nhiều.
Trương Chiêu ha hả cười:
- Nên như vậy, chiến tranh còn chưa bắt đầu, Ngô hầu đã bị Lưu Cảnh đả kích tin tưởng, không thể để như vậy được.
Tôn Quyền gật gật đầu:
- Ta hiểu được.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, ngoài cửa truyền đến thanh âm mừng rỡ của muội muội Tôn Thượng Hương:
- Huynh trưởng, phía sau có thuyền đến, hẳn là Quân Tào đưa dầu hỏa tới rồi.
Sở dĩ lần này Tôn Thượng Hương theo quân xuất chinh, đương nhiên là mưu tính sâu xa của Tôn Quyền, trên thực tế, y đang suy nghĩ đường lui, làm chủ công Giang Đông, y không có khả năng đi một con đường, y có thể giáng chức Chu Du, làm bất hòa Lỗ Túc, đây chỉ là một loại thái độ, nhưng đồng thời y cũng nhất định phải lưu lại cửa sau cho mình.
Dù sao lời nói Chu Du vẫn còn bên tai Tôn Quyền, thực lực của bọn họ đã yếu hơn quân Giang Hạ, dù sao bảy năm trước bọn họ cũng từng thua trong tay quân Giang Hạ, đau đớn thê thảm giống như chỉ vừa xảy ra, y làm sao có thể quên.
Tôn Quyền nhanh chóng liếc qua Trương Chiêu, thấy trong mắt ông ta có một tia dị sắc, liền cười khổ giải thích nói:
- Có muội muội hung hãn này, người làm huynh trưởng đều không thể bớt lo.
Tôn Quyền chỉ chính là việc Cố gia Đông Ngô, việc Cố gia đương nhiên Trương Chiêu biết, Tôn Thượng Hương dùng ba mũi tên cự tuyệt hôn nhân của Cố gia, đã khiến cho toàn thành chấn động.
Không chỉ có như thế, mỗi ngày Tôn Thượng Hương mặc khôi giáp, tay cầm binh khí, ở trước cửa Cố gia thị uy, làm cho Cố Ung không thể không công khai tuyên bố, Cố gia tạm không suy xét đám hỏi cùng Ngô hầu, lúc này mới bình ổn trận đám hỏi phong ba này.
Trương Chiêu cũng biết Tôn Quyền rất tức muội muội, chỉ có điều nếu sợ muội muội gây rắc rối, đem nàng cấm túc là được, sao lại mang đến xuất chinh?
Trương Chiêu cũng ha hả cười, không nói gì nữa, trực tiếp đi ra cửa khoang.