Tuy rằng Lăng Thống từng vô lễ với Lưu Cảnh bị đem làm tiểu tốt, nhưng đây chẳng qua là cho Lưu Cảnh một công đạo, làm dáng một chút thôi, trên thực tế, ở sau khi đại chiến Xích Bích kết thúc, Lăng Thống lại được phong làm Liệt Đô úy, lần này Tôn Quyền chinh phía tây, y và Lã Mông, Đinh Phụng cùng nhau làm ba người tiên phong phá địch
Hôm nay không ngờ quân Giang Hạ đột kích, đúng lúc y đang trực tuần tra thủy trại, y lập tức suất lĩnh hơn mười thuyền trạm canh gác đi lên nghênh chiến.
Thuyền nhỏ ở trong sông lớn, hăng hái đi tới, Lăng Thống đứng đầu thuyền thứ nhất, tay cầm đao thép và tấm chắn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm thuyền địch, giống hệt một con báo mãnh liệt sắp nhào tới.
Y hung mãnh như vậy, trong đáy lòng y còn có một bí mật, đó là vì y biết Thượng Hương Công chúa ở trên đầu thành nhìn chăm chú vào mình, có mỹ nhân chú ý, càng khơi dậy thêm dũng khí giống đực trong thân thể y.
Mà tốc độ chiến thuyền Giang Hạ lái tới đều là trăm thạch, tổng cộng năm mươi thuyền, do mãnh tướng Thẩm Di suất lĩnh quân Giang Hạ trên nước, tay y cũng cầm tấm chắn và đoản kích, lạnh lùng nhìn chiến thuyền quân Giang Đông càng ngày càng gần.
Ai cũng không nghĩ ra chính là, ở phía sau mấy trăm bước có một chiến thuyền ngàn thạch, Lưu Cảnh đứng ở đầu thuyền xem cuộc chiến, đây là một hồi thí nghiệm phong nỏ chiến đấu, hắn rất muốn hiểu rõ hiệu quả của phong nỏ ở trong thuỷ chiến.
Lúc này, Lưu Cảnh nhìn thấy Lăng Thống xa xa, không khỏi cười lạnh một tiếng, "Thành ý của Tôn Quyền thật tốt!"
Ánh mắt của hắn lại chuyển tới đầu thành, cách bảy tám dặm, hắn mơ hồ thấy nhiều người đứng trên đầu thành xem cuộc chiến, tuy rằng không thấy rõ khuôn mặt, nhưng hắn có thể tưởng tượng, Tôn Quyền cũng ở trong đó.
Trên mặt của Lưu Cảnh không khỏi lộ ra một tia trào phúng, nếu Tôn Quyền nếm được tư vị của phong nỏ, y sẽ có vẻ mặt gì.
- Nổi trống trợ chiến!
Lưu Cảnh ra lệnh một tiếng, ba chiến thuyền ngàn thạch gõ trống trận ầm ầm, tiếng trống vang vọng mặt sông, càng thêm khích lệ ý chí thủy quân Giang Hạ, khoảng cách bọn họ tới chiến thuyền Giang Đông ngày càng gần.
Tướng Thẩm Di buông xuống, lúc này lệnh nói:
- Chuẩn bị phong nỏ!
Một tên binh lính ngồi ở mũi thuyền khống chế phong nỏ, đây là năm mươi phong nỏ Lưu Cảnh mang từ Hạ Khẩu về, trang bị ở đầu thuyền, một tên binh lính liền có thể thao túng.
Lưu Cảnh ở phía sau đến mới biết được, Mã Quân tạm thời sử dụng giá nỏ Đại Hoàng, kỳ thật cũng là sách lược lừa gạt, chính là muốn quân địch nghĩ lầm đây là nỏ mười thạch lớn.
Nhưng trên thực tế chỉ là nỏ hai thạch, phong nỏ Đại Hoàng mười thạch còn chưa nghiên chế ra, nguyên nhân là hộp mũi tên không thể tiếp nhận được sức lực mười thạch.
Nỏ hai thạch, tầm bắn ba mươi bước, đây đối với thực chiến kỳ thật cũng không lớn, có thể dùng tấm chắn là phòng ngự được, một khi chế ra phong nỏ mười thạch, nỏ mũi tên liền có thể xuyên thấu tấm chắn, lực sát thương kinh người, cho nên hôm nay chính là chiến đấu tâm lý.
Chiến thuyền quân Giang Hạ từ bên cạnh nhằm phía địch thuyền, binh lính nhắm mười người binh lính trên thuyền địch, hai chiếc thuyền ngày càng gần, năm mươi bước ba mươi bước mười bước, cách xa nhau chỉ có mười bước, lúc này, Lăng Thống cũng nhìn đầu thuyền quân Giang Hạ, y bỗng dưng nhận ra, đó là nỏ Đại Hoàng, y quay đầu lại hô to:
- Nhanh dùng tấm chắn!
Nhưng đã không còn kịp rồi, "Tạch...!" một tiếng nỏ tiếng vang, chín mũi tên phi ra, nháy mắt bắn về phía binh lính trên thuyền, chỉ nghe một mảnh tiếng kêu thảm thiết, năm người bị nỏ mũi tên bắn trúng, rơi xuống sông, Lăng Thống cũng trúng một mũi tên trên đùi, máu chảy ra.
- Lăng Thống nhận lấy cái chết!
Thẩm Di hét lớn một tiếng, một kích bổ tới họng Lăng Thống.
Lúc này, gần trăm thuyền thuyền nhỏ ở trên mặt sông ác chiến, phong nỏ đều phóng ra, binh lính Giang Đông chết thê thảm và nghiêm trọng.
Thuỷ quân Giang Đông bố trí trường mâu, chiến đao và khiên tròn, bình thường chỉ dùng trường mâu, khiên tròn ở sau người, chỉ đành đối mặt với cung tiễn tập kích của quân địch hoặc là bên người cận chiến mới có thể dùng chiến đao làm tấm chắn.
Trên thuyền nhỏ, một mũi tên rơi xuống nước, mà ngay cả Tôn Quyền trên đầu thành cũng phát hiện không đúng, thần sắc ngưng trọng, quay đầu lại hỏi Hoàng Cái nói:
- Lão tướng quân phát hiện cái gì?
Trong mắt Hoàng Cái cũng lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Thật hình như nhóm binh lính của ta trúng tên rồi, nhưng quân địch cũng không sử dụng cung tiễn, ty chức cũng không rõ ràng lắm!
Tôn Quyền ý thức được không ổn, nếu như toàn quân trạm canh gác bị diệt, sẽ nghiêm trọng ảnh hưởng đến sĩ khí, lúc này y ra lệnh nói:
Trên mặt sông ác chiến kịch liệt, nhưng thắng bại đã phân, lực sát thương của phong nỏ rất lớn khiến thuỷ quân Giang Đông chưa tác chiến quân số liền giảm xuống, thuỷ quân Giang Đông bị vây chuyển biến xấu, hơn mười thuyền đã trống không, binh lính còn lại trên thuyền đau khổ chống đỡ.
Võ nghệ của Lăng Thống hơn Thẩm Di, tính toán của y cũng không ít hơn Thẩm Di, thể lực của Thẩm Di không bằng Lăng Thống, nhưng bởi vì đùi Lăng Thống bị thương, khiến lực lượng và võ nghệ của y phát huy bị giảm, nhưng lại bị Thẩm Di xông lên bại lu liên tục, tóc tai bù xù, chắn trái phải, có vẻ chật vật không chịu nổi.
Lúc này Lăng Thống nghe thấy âm gõ kẻng thu binh, nhưng y vẫn không thể linh hoạt, sắc bén thế công thoát thân, trong lòng của y khẩn trương, mạnh giận quát một tiếng, chiến đao rời khỏi tay, bổ tới Thẩm Di, Thẩm Di nghiêng người tránh thoát chiến đao.
Lăng Thống bắt được cơ hội trong chớp nhoáng này, xoay người nhảy xuống sông, không thấy bóng dáng.
Thẩm Di giận dữ, đang muốn nhảy cầu đuổi giết, lúc này, trên thuyền lớn quân Giang Hạ cũng vang lên chuông trống, đây là mệnh lệnh giặc cùng đường chớ truy đuổi, Thẩm Di khắc chế kích động nhảy cầu, lớn tiếng quát:
- Đừng đuổi theo nữa!
Binh lính Giang Đông dẫn hơn năm mươi thuyền chiến, cuối cùng chỉ trở về không đến hai mươi thuyền, một ngàn binh lính chết gần bảy trăm người, mà quân Giang Hạ tổn thất không đến mười thuyền chiến thuyền, chết hơn trăm người.
Vài chục năm nay, thuỷ quân Kinh Châu đánh với Giang Đông luôn bại nhiều thắng ít, không nhiều lần thắng lợi đều là thua thảm, loại thắng bại ngày hôm nay giao chiến trên mặt nước giữa Giang Đông và Giang Hạ giữa cực kỳ hiếm thấy, nổi bật lên hiệu quả của phong nỏ.
Trên mặt của Lưu Cảnh lộ ra vẻ vui mừng, hôm nay chỉ là tiện thể dùng phong nỏ, nếu chân chính chế tạo thành công phong nỏ Đại Hoàng, đó mới là ác mộng của Giang Đông.
Lúc này, Thẩm Di suất lĩnh chiến thuyền lục tục trở về, Thẩm Di lên thuyền lớn quì một gối thi lễ:
- Hồi bẩm Châu Mục, ty chức tác chiến bất lực, làm cho một trăm hai mươi huynh đệ thương vong.
Lưu Cảnh nâng y dậy cười nói:
- Đã rất tốt, nếu không phát uy phong nỏ, ít nhất phải thương vong bốn thành huynh đệ, thắng bại vẫn không thể biết.
Nói đến phong nỏ, Thẩm Di lập tức hưng phấn lên:
- Khởi bẩm Châu Mục, loại này phong nỏ lực sát thương quả thật rất tốt, hơn nữa ở trên nước phát huy uy lực cực lớn, nếu như là nỏ Đại Hoàng, có thể bắn xuyên tấm chắn quân địch, chúng ta ở trên mặt nước thật sự vô địch.
Lưu Cảnh chỉ cười cười, phong nỏ không phải dầu hỏa, một khi quân Giang Đông biết đến phong nỏ, bọn họ cũng có thể phỏng chế ra, nhiều nhất một năm, bọn họ có thể làm ra số lượng lớn, đồng dạng dùng để đối phó quân Giang Hạ, trên thực tế, đòn sát thủ trên mặt nước vẫn là dầu hỏa, phong nỏ dùng để đối phó kỵ binh Quân Tào mới đúng.
Hắn lại hỏi:
- Một trận chiến này còn có thu hoạch được gì nữa?
- Còn có một vật chỉ điểm bẩm báo Châu Mục.
Thẩm Di đi trở về mép thuyền, thò người ra hướng phía dưới hô:
- Mang thứ đó đặt lên!
Rất nhanh, một tên binh lính khiêng một cái thùng gỗ lên thuyền lớn, thùng gỗ có chút thấm lọt, trong khe hở chảy ra dầu hỏa, ánh mắt của Lưu Cảnh lập tức trở nên nghiêm túc, hắn bước nhanh về phía trước, từ khe hở có chút dầu hỏa đặt ở lên mũi ngửi, thật sự là giống dầu hỏa của bọn họ.
Thẩm Di ở một bên nói:
- Lúc nãy khi lên thuyền bọn họ phát hiện một thùng dầu hỏa, ngoài ra không phát hiện thấy gì, phía dưới có viết chữ, hẳn là Quân Tào cung cấp dầu hỏa cho Giang Đông.
Lưu Cảnh bay qua thùng dầu, quả nhiên ở bên cạnh đáy phát hiện một nước sơn đen chữ "Tào", mặt Lưu Cảnh chìm như nước, hắn đã nghe đồn, Tào Tháo đem dầu hỏa cho Giang Đông, hiện tại nghe đồn biến thành sự thật, được lắm!
Trầm tư một lát, Lưu Cảnh hạ lệnh:
- Trở về Vũ Xương!
Quân Giang Hạ một lần nữa tạo thành đội tàu, trùng trùng điệp điệp trở về địa điểm xuất phát Vũ Xương.
Cuối cùng Lăng Thống được quân sĩ mang tới thành Sài Tang, được quân y khẩn cấp cứu trị, Tôn Quyền đã từ trong miệng binh lính lấy được tin tức xác thật, đầu thuyền quân Giang Hạ xuất hiện một loại tên nỏ Đại Hoàng có thể bắn ra hơn mười mũi tên, lực sát thương kinh người, mức độ ảnh hưởng rất lớn tới sĩ khí.
Việc này khiến trong lòng của Tôn Quyền trở nên nặng nề dị thường, y một mình chắp tay sau lưng đi lại trong phòng, bọn họ bắt đầu có dầu hỏa, có thể ở trên mặt sông chống lại quân Giang Hạ.
Nhưng nhiều nỏ Đại Hoàng xuất hiện lại khiến quân Giang Đông, lạc hậu sẽ bị đánh, sẽ thất bại, Tôn Quyền với triển vọng chiến dịch lần này tràn đầy sầu lo.
Tôn Quyền đương nhiên biết chênh lệch ở đâu, nguyên nhân căn bản chính là Giang Hạ xuất hiện thợ thủ công học, thợ thủ công quản lý trường học, khiến cho nhân tài ưu tú không ngừng xuất hiện, cũng khiến cho binh khí của Giang Hạ, chiến thuyền, tiêu, bến tàu khí giới vân vân đều phát triển nhanh, hôm nay xuất hiện nhiều nỏ Đại Hoàng cũng không ngẫu nhiên.
Hơn nữa chiến thuyền dựa vào bánh xe gỗ có cánh quạt gió đi ngược dòng trên mặt nước mang đến cho Tôn Quyền rung động thật lớn, cũng thúc đẩy y suy xét noi theo Giang Hạ thành lập trường học cho thợ thủ công, nhưng ý tưởng này lại bị Trương Chiêu, Cố Ung và rất nhiều văn nhân mãnh liệt phản đối, cuối cùng không giải quyết được gì.
Hôm nay nỏ Đại Hoàng xuất hiện, khiến ý tưởng thành lập trường học cho thợ thủ công của Tôn Quyền thành lại trở nên mãnh liệt hơn.
Lúc này, thị vệ bẩm báo ở cửa:
- Chu hộ quân đến rồi!
Chu hộ quân là Chu Du, y mãnh liệt phản đối Tôn Quyền chinh tây nên bị miễn chức Đại đô đốc, một lần nữa đảm nhiệm chức hộ quân, lần này Tôn Quyền tây chinh Giang Hạ, cũng mệnh Chu Du đồng hành, nhưng Chu Du vừa lúc về Lư Giang thăm mẫu thân, y từ Lư Giang trực tiếp tới Sài Tang.
Chu Du đến khiến trong lòng Tôn Quyền có một đường hy vọng, y lập tức lệnh nói:
- Mời y vào!
Tuy rằng Chu Du phản đối quân Giang Đông tây chinh, nhưng dù sao y cũng là quan lại Giang Đông, lệnh Tôn Quyền y không dám cãi, cuối cùng vẫn là từ Lư Giang chạy đến Sài Tang, đi vào gian phòng, Chu Du khom mình thi lễ nói:
- Vi thần tham kiến Ngô hầu!
- Ừ!
Tôn Quyền gật gật đầu hỏi:
- Tử Kính cũng đến Sài Tang, ngươi không gặp y sao?
- Vi thần không gặp được.
- Có lẽ y vẫn trên đường!
Nói đến đây, đề tài Tôn Quyền vừa chuyển nói:
- Hôm nay đã xảy ra chiến sự, Công Cẩn biết không?
- Vi thần vừa đi thăm Lăng tướng quân, đã biết một chút tình huống.
Trong lòng Tôn Quyền có chút không hài lòng, mình thúc giục y đến, y lại đi thăm Lăng Thống, nhưng vừa nghĩ lại, Tôn Quyền liền hiểu được, Chu Du thật ra là đi hỏi thăm tình hình chiến sự, bất mãn trong lòng của y đánh tan, chấm dứt hỏi han:
- Vậy ngươi nghĩ sao về chiến sự hôm nay?
- Chiến sự hôm nay là âm mưu của Lưu Cảnh, nếu vi thần không đoán sai, nhất định hôm nay Lưu Cảnh ở trên thuyền lớn.