- Hiện tại Mã Siêu chỉ thay mặt cha lãnh binh, ngay từ đầu Mã Đằng đã không chính thức tuyên bố giao quyền tướng quân cho con, cho nên một vài quân phiệt Lũng Hữu cũng không chịu phục tùng, còn có một vài lão tướng không nghe quân lệnh của Mã Siêu, quân quyền của Mã Siêu bị cản trở, mỗi lần điều động quân đội, đều cần phải thảo luận với các lão tướng, vô cùng bị động.
Lý Phù cười lạnh một tiếng:
- Tìm cơ hội thảo luận quân tình, một đao làm thịt một vài người phiền toái này, vấn đề không phải giải quyết xong sao?
- Ta cũng vậy đề nghị như vậy, nhưng quân đội Tây Lương khá nhận thức danh phận, một vài đại tướng ấy nguyện trung thành Mã Đằng vì lấy cớ tự lập, giết bọn chúng không bằng cớ, cho nên Mã Siêu phải cần cha chính thức chuyển giao quân quyền, sau đó hắn mới có thể dựa vào đại nghĩa giết người, các quân nhân ở dưới cũng không còn gì để nói.
Lý Phù yên lặng gật đầu, điều này cũng có đạo lý, gã lại hỏi:
- Vậy khi nào lão đệ chuẩn bị đi phủ Mã Đằng?
- Hiện tại ta sẽ đi ngay bây giờ, buổi tối chúng ta lại nói tiếp.
Lý Phù đảo mắt, cười nói:
-Ngươi như vậy không thể đi được, Tào Tháo phái người giám thị nghiêm mật Mã Đằng, lần này ta tới giúp ngươi vào phủ.
Tuy Tào Tháo dụng kế lừa Mã Đằng vào Nghiệp Đô, nhưng nơi ăn chốn ở cho Mã Đằng lại khá quan tâm, không chỉ đem tòa nhà đứng thứ ba Nghiệp Thành thưởng cho Mã Đằng, còn ban cho rất nhiều đầy tớ, nha hoàn, lại thưởng cho Mã Đằng một trang viện lớn chiếm năm mươi khoảnh đất ở ngoài thành, cho Mã Đằng hưởng hết ăn ngon mặc đẹp, không suy nghĩ đến Tây Lương.
Tòa nhà đẹp đẽ của Mã Đằng ở vào thành đông, là một tòa nhà lớn chiếm trăm mẫu đất, từng thuộc về hoàng thất Hán triều, đình đài lầu các, mấy trăm kiến trúc đẹp đẽ trong đó, thậm chí còn có một suối nước mát lạnh, tạo thành một hồ nước nhỏ rộng hai mươi mẫu, phong cảnh yên tĩnh, đẹp đẽ vô cùng.
Chính nhờ hồ nước này, khiến cho tòa nhà ở nơi này được công nhận là tòa nhà đứng thứ ba ở Nghiệp Đô, tòa nhà gần với phủ Thừa tướng và phủ của Tuân Úc, tuy nhiên tòa nhà tuy đẹp, nhưng ở lại cũng không tự do, một mảnh đất trống bên ngoài tòa nhà Tây Môn không hiểu vì sao lại hình thành một tòa xã tập, mỗi ngày người đến người đi, đặc biệt náo nhiệt, Mã Đằng đương nhiên biết, trong đó có người đang giám thị phủ đệ của ông ta.
Không chỉ có người bên ngoài giám thị, ngay cả trong phủ hơn trăm tên nha hoàn, đầy tớ đều do Tào Tháo điều tới cho ông ta, ai biết về mặt này lại có bao nhiêu người giám thị, thậm chí ngay cả tiểu thiếp tam phòng Mã Đằng mới cưới ông ta cũng lo lắng, cả ngày nghi thần nghi quỷ, trong lòng đã có cảm giác bị áp bức.
Đương nhiên, Mã Đằng cũng có người tuyệt đối tín nhiệm, đó chính là hai đứa con trai ông ta, Mã Hưu và Mã Thiết, cùng với cháu trai là Mã Đại, ba người này mới là tâm phúc tín nhiệm tuyệt đối của ông ta.
Giữa trưa, một đội kỵ sĩ vọt tới như điện chớp, ước chừng có hai mươi, thanh thế mãnh liệt, kéo theo bụi vàng cuồn cuộn, có thể nhìn ra được đều là kỵ sĩ cực kỳ điêu luyện.
Những kỵ sĩ này đều ăn mặc theo kiểu gia đinh, là gia đinh nông trang của Mã Đằng, trên thực tế đều là thân binh thị vệ của Mã Đằng, đây là điều kiện được Tào Tháo đồng ý, năm nghìn kỵ binh trở về Lương Châu, chỉ lưu lại ba trăm thân binh, bình thường trú đóng ở trang viên ngoài thành, sung làm gia binh hộ trang, do Mã Đại chỉ huy.
Tuy rằng chỉ có ba trăm người, bọn họ cũng là quân kỵ binh tinh nhuệ nhất Tây Lương, sức chiến đấu rất mạnh, một có thể địch mười, bởi vậy Tào Tháo lại hạ lệnh, ba trăm kỵ binh này mỗi lần vào thành, không được vượt qua hai mươi người.
Cầm đầu kỵ sĩ tuổi chừng ba mươi, vẻ mặt nghiêm nghị, thân cao tám thước, cánh tay đặc biệt dài, dùng một cây Nhạn linh đại đao năm mươi cân, người này chính là Mã Đại cháu của Mã Đằng, ở phía sau hắn đi theo một người, đầu đội mũ tám cạnh, mặc giống như một gã tiên sinh phòng kế toán, cóc người vừa phải, làn da ngăm đen, mắt sáng ngời, chính là Lưu Mẫn.
Việc này là do Lý Phù sắp xếp, Lưu Mẫn trực tiếp tìm đến Mã Đằng sẽ bị người giám thị giám sát chặt chẽ, thông qua trang viên Mã Đại tìm đến Mã Đằng, như vậy liền bí mật nhiều lắm.
Mọi người đang xuống ngựa ngoài cửa chính, có người nhà tiến đến dẫn ngựa, một gã quản gia cười tủm tỉm chạy ra đón chào, hỏi:
- Vì sao hôm nay Đại công tử lại có thời gian đến đây?
Mã Đại biết rằng người này là của Tào Tháo, y lạnh lùng hỏi:
- Bá phụ ta có ở nhà không?
- Lão gia đương nhiên ở nhà, uống rượu tại hậu viện, đại công tử tìm lão gia có chuyện gì sao?
Quản gia nửa như cười nửa như không hỏi.
Mã Đại chán ghét liếc mắt nhìn lão, cũng đành phải nhẫn nhịn bực tức trong lòng nói:
- Lần trước sổ sách không khớp trong trang viên ta đã điều tra ra rồi, ta đặc biệt tìm đến bá phụ báo cáo thu chi.
- Hóa ra là như vậy, vậy mời đại công tử chờ một chút, ta đi bẩm báo lão gia!
Ánh mắt quản gia chuyển hướng sang Lưu Mẫn, nhìn y chăm chăm một cái, xoay người đi.
Mã Đại quay đầu lại thấp giọng nói với Lưu Mẫn:
- Theo sát ta!
Mã Đằng năm nay ước ngoài năm mươi tuổi, dáng người tám thước tam, vai rộng eo thon, khôi ngô như núi, mặt rộng mũi cao, ánh mắt thâm thúy, một chùm râu rậm ông ta càng lộ ra vẻ uy mãnh khác thường, lúc ông ta còn trẻ tuổi từng tung hoành Tây Lương, gây dựng cơ nghiệp, nhưng theo tuổi tác ngày một lớn, ông ta đã không còn hùng tâm tráng chí như khi còn trẻ, bắt đầu đam mê sắc đẹp và hưởng thụ.
Lần này thật ra ông ta cũng biết Tào Tháo là dụ ông ta vào kinh, nhưng ông ta vẫn bị dao động rồi, từ chối sự lôi kéo của Lưu Cảnh Kinh Châu, theo lời khuyên của sứ giả Trương Ký ở Chung Diêu phái tới, cuối cùng quyết định nhận lời chiêu an của Tào Tháo, vào kinh làm quan.
Chức vị cao, ở tòa nhà đẹp, hưởng thụ ăn ngon gái đẹp, cuộc sống như vậy khiến Mã Đằng rất thỏa mãn, nhưng Tào Tháo từng giây từng phút giám sát ông ta làm cho trong lòng ông ta bất mãn, tâm tình của ông ta cũng vì vậy mà mâu thuẫn.
Lúc này, Mã Đằng cũng như lức thường, ngồi trong đình bên hồ uống rượu mua vui, ba cô mỹ thiếp vây quanh ông ta, còn có hơn mười nha hoàn ở một bên hầu hạ, mỹ nhân như ngọc, rượu ngon tinh khiết và thơm, phong cảnh giống như bức tranh, gió lạnh phơ phất, làm ông ta vui vẻ thoải mái.
Lúc này, một ả nha hoàn ở cửa bẩm báo nói:
- Khởi bẩm lão gia, đại công tử đến đây, nói hướng lão gia báo cáo thu chi!
Đại công tử chính là Mã Đại cháu của Mã Đằng, đi theo Mã Đằng cùng vào kinh thành, y không được phong quan, Mã Đằng liền cho y phụ trách quản lý điền trang ngoài thành, trên thực tế là Mã Đằng để tai mắt bên ngoài.
Mã Đằng đương nhiên biết, cái gọi là báo cáo thu chi, chỉ là ước định một loại cách nói giữa bọn họ, trên thực tế chính là có việc gấp bẩm báo chính mình, lập tức ông ta căn dặn: