Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 542: Gia Cát bình nam sách

Chương 542: Gia Cát bình nam sách




Sau khi Lưu Bị bất đắc dĩ phải tiếp nhận sự thật vô vọng đoạt lấy Ba Thục, đã dẫn quân quay trở về huyện Công An, nhưng đối với Lưu Bị mà nói, hiện tại không chỉ là vô vọng đoạt Ba Thục, hơn nữa ông cũng không ngóc đầu dậy nổi ở Kinh Nam nữa.

Lưu Cảnh đã đưa ra điều kiện dùng Kinh Nam để trao đổi với Quan Vũ, vấn đề không nằm trên người Quan Vũ, mà là nằm ở thái độ của Lưu Cảnh.

Lưu Cảnh rõ ràng đã đưa ra yêu cầu thu hồi Kinh Nam, cho dù không có Quan Vũ, hắn cũng dùng vũ lực đoạt lấy sáu quận của Kinh Nam là Hành Dương, Vũ Lăng, Linh Lăng, Quế Dương, còn có hai tiểu quận Tương Đông và Lâm Hạ, đây là cơ nghiệp cuối cùng của Lưu Bị, nếu Lưu Cảnh muốn thu hồi, vậy thì ông phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể đi Giao Châu?

Dọc đường Lưu Bị sầu lo ảo não, trưa hôm nay, cuối cùng ông đã chỉ huy quân đội đến huyện Công An, cổng thành, Gia Cát Lượng đã dẫn đầu các quan đi ra ngoài nghênh đón, lúc này, Gia Cát Lượng đã nhận được tin tức Quan Vũ cướp thuyền thất bại bị bắt.

Tuy rằng Quan Vũ không làm theo mưu kế của ông đợi trời tối đổ bộ tập kích rồi mới cướp thuyền, mà là dùng phương thức đánh thăm dò trên bộ, kết quả cho đối phương cơ hội chuẩn bị, cho nên thất bại bị bắt, nhưng Gia Cát Lượng không muốn vì vậy mà trốn tránh trách nhiệm của mình.

Nhưng điều khiến Gia Cát Lượng càng thêm chán nản chính là kế hoạch Ba Thục hoàn toàn thất bại, khiến cho đại kế chiếm đoạt Ba thục, ba phần thiên hạ tan thành bọt nước.

Nói cho cùng là thực lực của bọn họ không đủ, sau khi lui về phía nam Trường Giang, bọn họ không còn cơ hội tham gia trận đấu chiến lược, cũng không thể kiếm chác từ đại chiến Xích Bích.

Chính là nhờ vào chiến lợi phẩm của đại chiến Xích Bích, đã giúp Lưu Cảnh nhanh chóng mạnh mẽ, từ đó mà đánh bại dã tâm của Giang Đông, đối với tình thế nguy hiểm trước mắt, trong lòng Gia Cát Lượng hiểu rõ, y cũng biết, y cần phải nói với Lưu Bị cho ra lẽ.

- Vi thần Gia Cát Lượng tham kiến chủ công!

Gia Cát Lượng đi lên trước, thi lễ thật sâu với Lưu Bị.

Lưu Bị mệt mỏi khoát tay:

- Tiên sinh không cần đa lễ, Bị có rất nhiều lời muốn nói với tiên sinh, chúng ta vào thành trước đi!

- Mời chủ công lên xe!

Lưu Bị mang quân đội giao cho Trương Phi, ông lại trèo lên xe ngựa, mang theo Gia Cát Lượng cùng nhau ngồi xe vào thành.

Bên trong xe ngựa, Lưu Bị nhìn xuyên qua cửa sổ của xe ngựa ngắm tòa thành Công An mới sửa sang, đây là đô thành do ông mới thành lập, có rất nhiều nhà ở vẫn chưa xây xong, dân cư trong tân đô thành quá nửa là người đến từ Giang Lăng, bọn họ lòng đầy hy vọng muốn xây dựng gia viên mới của chính mình.

Từng đám trẻ con vui vẻ từ bên cạnh xe ngựa của ông chạy qua, trên nóc nhà của người dân đang lượn lờ khói bếp, mười mấy người phụ nữ đang tụ lại bên cạnh một cái giếng nước giặt áo vo gạo, tiếng cười không ngừng truyền đến, tất cả đều bừng bừng sức sống như thế, đáng tiếc, Lưu Bị không thể không vứt bỏ.

Lưu Bị thở một hơi thật dài, trong ánh mắt tràn đầy quyến luyến đối với tòa thành trì này.

Trở về quan phòng của mình, Lưu Bị lệnh cho tất ca thân vệ đều lui ra, tròng phòng chỉ còn lại hai người là ôngg và Gia Cát Lượng, trầm tư giây lát, Lưu Bị liền mở miệng phá vỡ sự trầm mặc trong phòng.

- Đây bức thư Lưu Cảnh tự tay viết ở Tỷ Quy gửi cho ta, Quân sư xem qua một chút đi!

Lưu Bị mang bức thư của Lưu Cảnh giao cho Gia Cát Lượng, Gia Cát Lượng tiếp nhận bức thư im lặng đọc qua một lần, y xếp bức thư lại, nói:

- Thỉnh cầu thứ nhất của Lượng, là mong Chủ công thu hồi chức Quân sư của Lượng, trừng trị Lượng vì trách nhiệm bại trận ở Giang Lăng, Lượng nguyện lấy thân phận mạc liêu tiếp tục phò tá Chủ công.

Lưu Bị lắc lắc đầu, thở dài nói:

- Giang Lăng bại trận không liên quan đến tiên sinh, viện quân của Tư Mã Ý đuổi đến đúng lúc, cũng là do nhị đệ chưa thể quán triệt sách lược đêm đoạt thủy trại của Quân sư mà thành ra cớ sự này, nếu nhất định phải nói đến trách nhiệm, thì phải là trách nhiệm của ta, ta không cấp đầy đủ quân quyền cho tiên sinh.

Gia Cát Lượng đang muốn mở miệng, Lưu Bị lại khoát tay chặn lại cắt lời y, có chút không vui nói:

- Bây giờ chính là lúc chúng ta gặp gian nan, hy vọng Quân sư cùng ta đồng tâm hợp lực, cùng nhau vượt qua cơn nguy nan, đừng tạo áp lực cho ta nữa.

Trong lòng Gia Cát Lượng thầm than, y đành phải khom người thi lễ:

- Lượng nguyện cúc cung tận tụy, vì Chủ công phân ưu giải nạn.

- Được rồi! Tiên sinh nói thử xem, đối với phong thư này của Lưu Cảnh ta nên ứng đối như thế nào?

Gia Cát Lượng trầm tư chốc lát, nói:

- Ý đồ Lưu Cảnh đoạt Ba Thục đã rõ như ban ngày, nhưng hắn cũng không quá mức vội vàng, thần đoán hắn sẽ nghỉ ngơi lấy lại sức một thời gian ngắn, lại động thủ với Ba Thục, nếu thần đoán không sai, hắn nhất định sẽ lợi dụng mẫu thuẫn của sỹ tộc Đông Châu và bản địa Ba Thục mà kích phát nội loạn ở Ích Châu, lấy cớ cho hắn tiến quân Ba Thục, nhưng trước khi tiến vào Ba Thục, hắn nhất định sẽ đoạt lấy Kinh Nam.

Lưu Bị chán nản ngồi xuống, lúc trước chỉ là bản thân ông đoán Lưu Cảnh sẽ đoạt Kinh Nam, nhưng ít nhiều ông vẫn ôm một tia hy vọng.

Mà bây giờ là chính miệng Gia Cát Lượng nói ra, ý nghĩa đã khác, Lưu Bị giống như bị phán xử cực hình, sắc mặt sạm lại, vẻ mặt chán nản cực kỳ, sau một lúc lâu, ông mới khàn giọng hỏi:

- Tức là không có chút hy vọng nào sao?

Gia Cát Lượng lắc lắc đầu:

- Vỗn dĩ Lưu Cảnh hy vọng Giang Đông đánh chiếm Kinh Nam, sau đó hắn lại đoạt lại từ tay Giang Đông, dù sao cũng là đất phong của Lưu Kỳ, nhưng thần đoán y sẽ yêu cầu triều đình phân rõ phạm vi Kinh Châu, có lẽ là phong cho hắn làm Thái thú Quế Dương, vậy thì sẽ có thể danh chính ngôn thuận mà tiến binh rồi.

Lời nói này dường như đã trở thành một cơn gió xuân trong trời đông giá rét, khiến tâm tình héo úa của Lưu Bị lập tức lại lóe lên một chút sinh cơ, ông vội vàng hỏi:

- Quân sư cho rằng Tào Tháo sẽ đáp ứng chứ?

Một lúc lâu sau Gia Cát Lượng vẫn nói không ra lời, y cũng cảm thấy được sự kỳ vọng và chờ mong của Lưu Bị, y không đành lòng nói thẳng làm tổn thương Lưu Bị, đành phải lấy trầm mặc để ứng đối, Lưu Bị ngẩn người một chút, cười khổ nói:

- Có lời gì Quân sư cứ việc nói thẳng, ta vẫn chưa đến mức yếu đuối như vậy.

- Kỳ thực Tào Tháo phong Chủ công làm Giao Châu Mục, cũng đã ngầm đồng ý cho Lưu Cảnh nắm giữ sáu quận Kinh Nam, chỉ là Lưu Cảnh bận tâm đến sức ảnh hưởng của Lưu Kỳ, mới chậm chạp không động thủ, nhưng điều này không có nghĩa hắn không cần Kinh Nam, dùng Quan tướng quân để đổi lấy Kinh Nam, cũng là một loại thái độ của hắn, nhìn ra được hắn không muốn dùng vũ lực đối với Kinh Nam.

- Vậy ta còn bao nhiêu thời gian?

Lưu Bị trầm giọng hỏi.

- Việc này cần đàm phán với Lưu Cảnh, nếu đàm phán tốt, có thể tranh thủ được thời gian nửa năm, dù sao hắn cũng cần thời gian chuẩn bị.

Lưu Bị không nói gì, ông khoanh tay chậm rãi đi đến trước tấm bản đồ treo trên tường, chăm chú nhìn thật lâu vào Giao Châu, trong ấn tượng của ông từ trước đến nay, Giao Châu là nơi hoang man, ông căn bản không nghĩ sẽ có một ngày mình sẽ đi nơi đó.

Nhưng bây giờ ông đã bị rồi, có thể coi như là nơi hoang man, bây giờ cũng đã bị ba đại thế lực chiếm cứ, Lưu Bị ông còn chỗ để chen chân vào sao?

Gia Cát Lượng cũng đi đến trước bản đồ, khẽ than thở:

- Có lúc thần cũng rất bội phục tầm nhìn của Lưu Cảnh, rõ ràng là hắn có thể tiêu diệt chúng ta, nhưng hẫn lại không làm vậy, mà đẩy chúng ta đến Giao Châu, hắn muốn lợi dụng lực lượng của Chủ công thống nhất Giao Châu, kinh doanh Giao Châu, tương lai hắn có thể trực tiếp tiếp nhận một Giao Châu từ trong tay Chủ công không còn hoang man mà đã trở nên giàu có.

Lưu Bị cười lạnh một tiếng:

- Hắn nghĩ rất hay, nhưng hắn làm được sao?

Gia Cát Lượng mỉm cười:

- Kỳ thực tuy Lĩnh Nam nằm ở một góc nhỏ, nhưng có được nền tảng do Nam Việt Vương Triệu Đà vì hậu nhân mà tạo nên, Chủ công hoàn toàn có thể xưng hùng một phương, thành lập đế nghiệp, không nhất định phải đi Ba Thục, chúng ta có thể tạo ra chiến thuyền, huấn luyện giáp sỹ, chờ đợi thời cơ, đợi Trung Nguyên suy yếu mỏi mệt, chúng ta liền có thể cưỡi sóng đạp gió, bắc chinh Trung Nguyên, cũng có cơ hội xây dựng sự nghiệp.

Hùng tâm tráng chí trong lòng Lưu Bị lại dần bùng cháy lên, có lẽ ông đã không còn cơ hội trở về Trung Nguyên, nhưng con cháu ông có thể kế thừa sự nghiệp, nhất định có thể thực hiện lý tưởng của mình.

Nghĩ đến đây, Lưu Bị lại lòng đầy tự tin nói:

- Trong ba đại thế lực ở Giao Châu, chúng ta có thể từ chỗ Ngô Cự hạ thủ, thần có quen biết với Ngô Cự, hơn nữa Ngô Cự ủng hộ Kỳ công tử, chỉ cần chúng ta từ chỗ Ngô Cự luồn vào, chúng ta có thể vững chân ở Giao Châu.

Bất giác, bọn họ đã không nói về Kinh Nam nữa, mà chuyển đề tài đến Giao Châu, Gia Cát Lượng cũng không quá xem trọng sự lạc quan của Lưu Bị, cho dù Lưu Bị và Ngô Cự có giao tình sâu hơn, cho dù Ngô Cự ủng hộ Lưu Kỳ như thế nào, nhưng y sẽ không tổn hại đến lợi ích cá nhân của mình, y không thể đem quận Thương Ngô hai tay dâng lên.

Gia Cát Lượng trầm tư giây lát, nói:

- Chủ công là Giao Châu Mục do triều đình bổ nhiệm, mặc kệ là Ngô Cự, Lại Cung hay là Sỹ Nhiếp, bọn họ đều không, trên mặt đạo nghĩa, Chủ công chiếm được ưu thế, sau đó chúng ta vẫn còn một vạn năm ngàn quân, mạnh hơn Ngô Cự và Lại Cung, yếu hơn Sỹ Nhiếp, chúng ta có thể chi ra mà đánh, như tằm ăn rỗi.

Lưu Bị chắp tay cười nói:

- Nguyện lắng tai nghe!

Gia Cát Lượng dùng một thanh gỗ chỉ lên quận Úc Lâm trên bản đồ, nói:

- Từ Linh Lăng đi xuống, đứng mũi chịu sào chính là quận Úc Lâm của Lại Cung, tên Lại Cung nãy dã tâm bừng bừng, là đối địch của Ngô Cự, cho nên đầu tiên chúng ta phải nuốt chửng y, hơn nữa thần biết rằng người này hữu dũng vô mưu, thần vạch ra một kế nhỏ thì có thể chiếm lấy sáu ngàn quân của y mà không tổn hại một sợi tóc.

Lưu Bị vô cùng hứng thứ, liền vội vàng nói:

- Xin Quân sư hãy nói tiếp!

Gia Cát Lượng lại chỉ vào quận Thương Ngô cười nói:

- Ngô Cự có năm ngàn quân, còn chúng ta đã có hai vạn, lúc này ngoài mặt Chủ công cùng y nghị hòa, trấn an y, mà đội quân của chúng ta chỉ cần đuổi đến trước khi Sỹ Nhiếp cứu viện, lấy thế sét đánh không kịp bịt tai mà công hạ thành trì, thần nghĩ Ngô Cự ngoại trừ đầu hàng Chủ công, y đã không còn lựa chọn nào khác.

Lưu Bị chậm rãi gật đầu:

- Quân sư quả nhiên cao minh, vậy Sỹ Nhiếp phải đối phó thế nào?

Gia Cát Lượng thản nhiên nói:

- Sỹ Nhiếp có hai vạn quân, gia tộc của y ở Giao Châu có căn cơ rất sâu, có chút phiền toái, nhưng chúng ta chỉ cần thời gian một năm thì có thể tiêu diệt được y, mấu chốt ở chỗ phạm vi thế lực của Sỹ Nhiếp, đây là nhuộc điểm lớn nhất của y.

Gia Cát Lượng dùng thanh gỗ chỉ chỉ vào quận Nam Hải, lại hướng quận Giao Chỉ, cười nói:

- Chủ công không phát hiện ra sao? Quân đội và căn cơ của Sỹ Nhiếp đều nằm ở phía tây quận Giao Chỉ, nhưng nơi có nhân khẩu nhiều nhất, nông canh phát đạt nhất lại là vùng Phiên Vũ của quận Nam Hải ở phía đông, đó là đô thành lúc trước của Triệu Đà.

Mà Giao Chỉ và Phiên Vũ chỉ cần liên tiếp đi qua quận Cao Lương và quận Hợp Phố, chúng ta chỉ cần con đường từ Cao Lương đến Hợp Phố, Phiên Vũ sẽ nằm trong tay, Sỹ Nhiếp chỉ có thể từng bước lùi về phía nam Giao Chỉ, không còn lương thực do Phiên Vũ cung cấp, Sỹ Nhiếp làm sao nuôi sống hai vạn quân của y, chỉ cần giằng co một năm Sỹ Nhiếp sẽ không chịu nổi nữa.

Lưu Bị thở dài một tiếng:

- Quân sư không bước chân khỏi cửa, liền có kế sách bình nam, đủ an ủi lòng ta, ta quyết định ngày mai sẽ phái sứ giả đi Kinh Châu, nói chuyện ngon ngọt với Lưu Cảnh, tranh thủ thời gian nửa năm chuẩn bị, ngoài ra, hy vọng hắn có thể sớm ngày thả nhị đệ ra.

Gia Cát Lượng trầm ngâm một chút, nói:

- Hay là để cho vi thần đi đi! Thần nghĩ chỉ cần mang một người giao cho Lưu Cảnh, thì có thể thuyết phục hắn thả Quan tướng quân ra.

- Ai?

Lưu Bị quay đầu lại hỏi.

Gia Cát Lượng khẽ thở dài:

- Người vi thần nói chính là Lưu Kỳ.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch