Giả Hủ cũng vừa mới kết thúc lễ tế tổ xong, liền nhận được tin tức của Lưu Cảnh, nói có quân tình khẩn cấp cần bàn bạc, thậm chí y còn không kịp thay y phục, liền vội vã chạy đến phủ Châu Mục.
Tuy rằng Giả Hủ nhất thời không đoán được đã xảy ra chuyện gì, nhưng y biết rằng ngày mồng một là lúc Lưu Cảnh bận rộn nhất, nhưng lại phải bàn bạc quân tình, chỉ có thể nói rõ là tình hình vô cùng khẩn cấp, Giả Hủ mơ hồ đoán được có thể có liên quan đến Hán Trung hoặc là Ba Thục.
Giả Hủ được thân binh dẫn đến trước thư phòng, lập tức có binh sỹ bẩm báo:
- Giả quân sư đã đến!
- Mời vào!
Trong phòng truyền ra âm thanh của Lưu Cảnh.
Giả Hủ đi vào phòng, đã thấy Tư Mã Ý và Từ Thứ đã đến, hai người đang thấp giọng nói gì đó.
- Thuộc hạ đã đến trễ!
Giả Hủ liền áy náy cười nói.
- Quân sư đến vừa đúng lúc, mời ngồi!
Giả Hủ ngồi xuống, lúc này Lưu Cảnh mới nói với bọn họ:
- Ngày mồng một lại đi mời ba vị đến, thật sự là bởi vì bên phía Hán Trung đã xảy ra biến cố, ta vừa mới nhận được tin tức từ Hán Trung, Trương Vệ cực lực đề nghị Trương Lỗ đoạt lấy Thượng Dung.
Tin tức này khiến ba người ngơ ngác nhìn nhau, Từ Thứ đặc biệt khẩn trương, Kinh Châu vừa mới nghỉ ngơi lại sức, vốn dĩ nói là hơn một năm, như nếu bây giờ lại phải khai chiến, sẽ ảnh hưởng cực kỳ lớn đối với quá trình nghỉ ngơi của Kinh Châu.
Hắn chần chừ một chút, nói:
- Tuy Trương Vệ là đệ đệ của Trương Lỗ, nhưng người này là kẻ lỗ mãng không có trí tuệ, có lẽ y chỉ nhìn thấy Thượng Dung binh ít, liền động tậm, Trương Lỗ chưa chắc sẽ đáp ứng.
Giả Hủ lắc lắc đầu:
- Không có có lửa làm sao có khói, Trương Vệ có ngu xuẩn thì cũng phải biết Thượng Dung là địa bàn của Kinh Châu, càng mấu chốt hơn là Thượng Dung từ trước đến nay đều không có liên quan đến Hán Trung, nếu như không có nguyên nhân đặc biệt, y sẽ không nói ra những lời này.
Lúc này, Lưu Cảnh nhìn Tư Mã Ý, thấy gã có chút suy tư, liền hỏi:
- Tư Mã quân sư có ý kiến gì không?
Trong nội bộ cấp cao của Kinh Châu, đã ngầm hiểu nhau, việc đoạt lấy Ba Thục giao cho Tư Mã Ý làm chủ, mà Hán Trung là một mắc xích mấu chốt để đoạt Ba Thục, nếu Hán Trung có biến, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch Ba Thục, hiển nhiên, tin tức này đã ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ, như vậy ý kiến của Tư Mã Ý liền trở nên đặc biệt quan trọng.
Tư Mã Ý trầm tư thật lâu mới nói:
- Thuộc hạ cảm thấy điều này không kỳ quái, Hán Trung muốn đoạt Thượng Dung là phản ứng bình thường.
- Vì sao?
Lưu Cảnh hỏi, tỏ vẻ không hiểu.
- Thuộc hạ nghĩ hẳn là bên trong Ba Thục có người đem kế hoạch chúng ta trước đoạt Hán Trung, sau lại bắc thượng Quan Trung tiết lộ cho Trương Lỗ, khiến cho nội bộ Hán Trung trở nên hoảng loạn.
Đoạt Thượng Dung, tiên phát chế nhân, đương nhiên là một sách lược, nhưng giống như lời của Từ trưởng sử nói, đây chỉ là một sách lược, Trương Lỗ chưa chắc sẽ tiếp thu.
Lưu Cảnh lâm vào trầm tư, Tư Mã Ý nói không sai, đây chính là tác dụng phụ của việc mang kế hoạch bắc chinh nói cho Ba Thục.
Kỳ thực giật dây Hán Trung đoạt Thượng Dung chính là mục đích của bọn họ, chí có Hán Trung đoạt Thượng Dung, bọn họ với có thể để Lưu Chương xuất binh Hán Trung, tạo điều kiện cho bọn họ nhấc tay đoạt lấy cả Ba Thục và Hán Trung.
Chỉ có điều Lưu Cảnh không ngờ Hán Trung sẽ vội vã như vậy, rất nhanh đã đánh tiếng xuất binh Thượng Dung, Lưu Cảnh khoanh tay đi qua đi lại trong phòng.
Kỳ thực đây là một cơ hội, nếu Hán Trung thật sự quyết định đoạt lấy Thượng Dung như vậy, thì đỡ cho bọn họ phải nghĩ cách khiến Dương Tùng đi thúc Trương Lỗ đoạt Thượng Dung rồi, nhưng mà Lưu Cảnh có chút lo lắng, hiện tại Kinh Châu có tài lực để trợ giúp quân đội đánh một trận đại chiến nữa hay không.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Lưu Cảnh nhìn về phía Từ Thứ, Từ Thứ lập tức phản ứng, y mang vẻ mặt cười khổ nói:
- Muốn thuộc hạ lấy tiền lương ra, ngài phải bồi thường thế nào cho thuộc hạ đây?
Lưu Cảnh cười tủm tỉm nói:
- Phủ khố (nhà kho của quan phủ) ở Ích Châu và Hán Trung ta đều cho ngươi, thấy thế nào?
Từ Thứ cũng nhịn không nổi bật cười, nói với Giả Hủ và Tư Mã Ý:
- Hai vị Quân sư hãy làm chứng cho ta, hôm nay Kinh Châu Lưu Châu Mục đáp ứng giao hết phủ khố của Ba Thục và Hán Trung cho ta, đến lúc đó nếu như ngài chơi xỏ, hai vị phải chủ trì công đạo cho ta đấy!
Giả Hủ cũng cười nói:
- Từ trưởng sử yên tâm, chúng ta tuyệt sẽ không để Lưu Châu Mục nói không giữ lời.
Nhưng Tư Mã Ý lại không rảnh mà đùa cợt, trong lòng y rất khẩn trương, y đã hiểu ý đồ của Lưu Cảnh, cực kỳ có thể là thuận nước đẩy thuyền, phát động chiến tranh thâu tóm Ba Thục trước một năm.
Nhưng vẫn còn rất nhiều việc chưa chuẩn bị tốt, trận chiến này phải đánh như thế nào đây?
Lưu Cảnh liếc mắt nhìn y, thản nhiên nói:
- Trọng Đạt không cần phải quá lo lắng, rất nhiều chuyện không nhất định sẽ đi theo con đường mà chúng ta tính sẵn, quyết đoán tạm thời cũng không có vấn đề gì, hơn nữa vốn dĩ ý của chúng ta là muốn dụ dỗ Hán Trung đến tấn công Thượng Dung.
- Vậy quận Kiến Bình bên này thì sao? Nhượng cho Ích Châu trước, hay là đợi cuộc chiến Thượng Dung bắt đầu rồi mới đưa ra?
Tư Mã Ý lại hỏi.
- Việc này để ta suy nghĩ thêm một chút!
Lưu Cảnh nói xong, lại nhìn sang Giả Hủ, Giả Hủ hiểu ý, Lưu Cảnh muốn trưng cầu ý kiến của mình, nhưng hiện tại y không thể nói ra, thế sẽ khiến Tư Mã Ý không thoải mái, Giả Hủ cười cười không nói gì.
Tư Mã Ý và Từ Thứ thay phiên cáo từ, Giả Hủ cũng đã đi, nhưng y đi một vòng, lại quay trở về thư phòng của Lưu Cảnh.
- Chủ công muốn tìm thuộc hạ?
Giả Hủ cười ha ha hỏi.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Quân sư mời ngồi!
Giả Hủ ngồi xuống, lúc này Lưu Cảnh mới hỏi Giả Hủ:
- Đối với cách nghĩ động binh trước thời hạn, Quân sư có suy nghĩ như thế nào?
Giả Hủ mỉm cười:
- Hai nước đánh nhau, là nhờ chuẩn bị sung túc, là nhờ biết người biết ta, nhưng thuộc hạ cảm thấy quan trọng hơn là nhờ thời cơ chiến đấu.
- Ý của Quân sư là chỉ hiện tại có thời cơ chiến đấu sao?
Giả Hủ gật gật đầu:
- Có lúc gặp chuyện ngoài ý muốn, sẽ càng khiến người ta tin phục, mục đích của Chủ công là muốn Lưu Chương tin tưởng chúng ta bắc phạt mà không mảy may nghi ngờ, vậy thì Hán Trung đột nhiên tiến công Thượng Dung, làm cho thế cục không khống chế được, lúc này, Lưu Chương tuyệt đối sẽ không ngờ chúng ta lại mượn việc này mà mưu đồ Ba Thục, thậm chí các mưu sỹ đại tướng cũng không ngờ đến, bởi vì trong lòng bọn họ hiểu rất rõ, chính là bọn họ để lộ bí mật mới dẫn đến việc Trương Lỗ tiến công Thượng Dung, mới dẫn đến việc chúng ta gấp gáp ứng chiến, lấy hữu bị đánh vô bị, đây chính là thời cơ chiến đấu của chúng ta.
Trong lòng Lưu Cảnh thở dài một tiếng, so ra, vẫn là Giả Hủ càng cay độc hơn, có vẻ kinh nghiệm của Tư Mã Ý vẫn chưa đủ.
- Quân sư nói không sai, nếu là như vậy, ta có thể lấy danh nhờ Lưu Chương xuất binh, mà nhượng quận Kiến Bình trước cho y, sự tình liền viên mãn.
- Không đúng!
Giả Hủ lắc đầu cười nói:
- Kỳ thực sự tình chỉ có bảy phần mãn mà thôi, vẫn chưa thể nói là viên mãn.
Lưu Cảnh có chút không hiểu:
- Xin Quân sư chỉ giáo.
- Rất đơn giản, nếu Hán Trung xua quân tấn công Thượng Dung, chúng ta ắt phải xuất binh bắc thượng, vậy Chủ công giải thích với Lưu Chương như thế nào, tại sao chúng ta lại tụ tập trọng binh ở Nam Quận thế kia?
Lưu Cảnh gật gật đầu, đây là một vấn đề lớn, muốn đoạt Ba Thục, nhất định phải tụ tập trọng binh ở Nam Quận, nhưng không có cách nào giải thích nguyên nhân với Lưu Chương và Ba Thục.
Giả Hủ vuốt râu cười giảo hoạt:
- Không ngại có thể lợi dụng Lưu Bị một chút.
Lưu Cảnh chợt ngộ ra, đúng rồi! Bọn họ có thể lấy cớ thu phục Kinh Nam, đóng quân quy mô lớn ở Giang Lăng, chuẩn bị tiến công Kinh Nam, thậm chí vượt sông tiến công Lưu Bị ở Kinh Nam, sau đó, quân Hán Trung của Trương Lỗ lợi dụng lúc quân Kinh Châu tấn công Kinh Nam, đột kích Thượng Dung đắc thủ, vậy thì tất cả đều thuận lý thành chương, Giả Hủ quả nhiên quá cay độc!
- Vậy lý do tấn công Lưu Bị là gì?
Lưu Cảnh lại truy hỏi.
Giả Hủ híp mắt lại:
- Ví dụ như tin Lưu Kỳ chết bỗng nhiên truyền đến, thì thế nào?
Lưu Cảnh gật gật đầu, hắn hiểu ý của Giả Hủ, lúc này hắn cuối cùng đã quyết định:
- Cứ như vậy đi! Chuẩn bị chiến tranh ở Giang Lăng, chuẩn bị xua quân tiến công Kinh Nam.
Ngày hôm sau, một tin tức khiến người ta vô cùng khiếp sợ từ Giang Lăng truyền đến, trưởng công tử Lưu Kỳ đã chết bất đắc kỳ tử ở Kinh Nam, cực kỳ có khả năng là trúng độc mà chết, trên dưới Kinh Châu đều chấn động, Kinh Châu Mục Lưu Cảnh giận dữ, phái Tưởng Uyển làm sứ giả đi Kinh Nam, chất vấn nguyên nhân cái chết của Lưu Kỳ, toàn thành khóc tang, tưởng niệm trưởng công tử Lưu Kỳ.
Cùng lúc này, Lưu Cảnh hạ lệnh triệu tập tám vạn đại quân cùng với ba mươi vạn thạch lương thực, vô số quân dụng vật tư, hai nghìn chiến thuyền tập hợp tại Giang Lăng chuẩn bị nam công Lưu Bị, đòi lại công đạo cho công tử Lưu Kỳ.
Năm Kiến An thứ mười lăm vừa mới bắt đầu, bão táp chiến tranh ở vùng đất Kinh Châu lại bị kích phát.
Huyện Công An, một chiếc xe ngựa chạy về phía phủ Gia Cát ở thành nam, lúc này đã là mồng năm tháng giêng, dân chúng Công An vẫn còn đắm chìm trong sự hân hoan của năm mới, trên đường cái vắng hoe, người đi đường thưa thớt, phần lớn cửa hàng đều đóng cửa, nhà nào nhà nấy đều chuẩn bị lương thực cho năm mới đủ để ăn đến sao mười lăm.
Chỉ có mấy đám trẻ con áo quần đẹp đẽ chạy nhảy chơi đùa trong đống tuyết vừa mới tan, từng tràng cười ngây thơ hồn nhiên từ đằng xa truyền đến.
Lưu Bị trong xe ngựa lại bị vây trong một sự lo lắng cực độ, y vừa mới nhận được tin tức, Lưu Cảnh đã hạ lệnh cho tám vạn đại quân và hai nghìn chiến thuyền tập hợp tại Giang Lăng, chuẩn bị ồ ạt tiến công Kinh Nam, tin tức khiến Lưu Bị cực kỳ khủng hoảng, ngay cả y phục cũng không kịp thay, y mặc cả y phục bình thường ở nhà mà vội vàng đi đến phủ đệ của Gia Cát Lượng.
Ngoài sự khủng hoảng, Lưu Bị cũng cực kỳ căm tức, một tháng trước bọn họ mới đạt thành hiệp nghị, đưa Lưu Kỳ đi rồi, Lưu Cảnh cũng đồng ý cho bọn họ thời gian nửa năm chuẩn bị, nhưng vừa chớp mắt, Lưu Cảnh liền trở mặt không nhận, nói Lưu Kỳ đã chết ở Kinh Nam, phải đến báo thù, quả thật là cực kỳ vô sỷ.
Đương nhiên Lưu Bị cũng biết, cái gọi là báo thù cho Lưu Kỳ chỉ là cái cớ, mấu chốt là không còn Lưu Kỳ làm con tin, bọn họ có thể quang minh chính đại tiến công Kinh nam, dồn mình vào chỗ chết, nghĩ đến việc Lưu Cảnh trở mặt vô tình, trong lòng Lưu Bị rất tuyệt vọng.
Xe ngựa dừng lại trước của phủ của Gia Cát Lượng, Lưu Bị vừa xuống xe ngựa liền vội vã đi vào trong phủ, người gác cổng sợ đến mức vội vàng chạy vào trong phủ bẩm báo.
Lưu Bị vừa đi đến cửa trong, đã gặp Gia Cát Lượng ra ngoài nghênh tiếp, Gia Cát Lượng mặc một chiếc áo bào rất dày, đầu đổi mũ hồ lô, tay cầm một chiếc quạt lông, y thấy Lưu Bị thần sắc khẩn trương, mặc y phục ở nhà, không khỏi cười thi lễ nói:
- Sao Chủ công lại vội vã như thế này!
- Quân sư, đã xảy ra chuyện lớn rồi!
Lưu Bị gấp đến độ âm thanh cũng thay đổi:
- Ta vừa mới nhận được tin tức, Lưu Cảnh lấy cớ Lưu Kỳ chết bất đắc kỳ tử ở Kinh nam, muốn báo thù cho Lưu Kỳ, triệu tập tám vạn đại quân ở Giang Lăng, chuẩn bị xua quân tiến công Kinh Nam.
- Còn có chuyện này nữa sao?
Gia Cát Lượng cũng có chút kỳ quái:
- Không phải hắn đã đạt thành hiệp nghị với chúng ta rồi ư?
- Vấn đề là ở chỗ này, ta không biết vì sao Lưu Cảnh lại muốn trở mặt, đặc biệt đến thương lượng kế sách ứng đối với Quân sư.
Gia Cát Lượng gật gật đầu:
- Chủ công không cần lo lắng, Lưu Cảnh là người làm đại sự, dù sao thì sau nửa năm Kinh Nam sẽ về tay hắn, hắn không cần phải hủy hoại danh dự của mình, trong đó tất có duyên cớ, xin Chủ công đến thư phòng của thuộc hạ nói chuyện.