Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 559: Kế hoãn binh

Chương 559: Kế hoãn binh




Thành Nam Trịnh Hán Trung, Trương Lỗ lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, khoanh tay đi lại trong đại sảnh, y vừa nhận được tin tức, bốn vạn quân Ích Châu từ Kiếm Môn Quan Bắc Thượng, đến Hán Trung, tin tức này đủ để cho Trương Lỗ khiếp sợ.

Y thật không ngờ Lưu Chương yếu đuối lại có thể xuất binh đến Hán Trung, việc này làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của y, quan trọng hơn là, y vì đối kháng quân Kinh Châu mà đến Thượng Dung, đem đại bộ phận binh lực phái đi Thượng Dung, quận Hán Trung hư không, thành Nam Trịnh cũng chỉ có bốn ngàn quân coi giữ, làm sao có thể ngăn cản bốn vạn đại quân Ích Châu tiến công đây?

Lúc này trong lòng Trương Lỗ không ngừng hối hận, y không nên vì lợi nhất thời mà đi công chiếm Thượng Dung Kinh Châu, nguyên tưởng rằng quân chủ lực của Lưu Cảnh bị vùi lấp ở Kinh Nam, nhất thời không thể bứt ra, lại không nghĩ rằng Lưu Cảnh lập tức điều động ba vạn thuỷ lục quân tiến công Thượng Dung, kết quả này khiến Trương Lỗ không kịp chuẩn bị.

Trương Lỗ càng không ngờ đến Lưu Chương giậu đổ bìm leo, thừa dịp Hán Trung hư không mà đột nhiên xuất binh Bắc Thượng, nếu như nói y đối với quân Kinh Châu còn có chút ưu thế địa lợi, nhưng y với quân Ích Châu lại không có chút ưu thế nào, trừ phi y có đầy đủ binh lực phân bố ở các cửa quan hiểm yếu, nhưng vì đối phó với quân Kinh Châu, binh lực tại các quan ải đều đã giảm bớt rồi.

Làm sao bây giờ? Lòng Trương Lỗ nóng như lửa đốt, rồi lại không có kế khả thi, lúc này, một gã thị vệ ở đại sảnh bẩm báo:

- Khởi bẩm Thái Thú, Diêm mưu sĩ đến rồi!

- Mau mau mời vào!

Trương Lỗ vội vàng phân phó, lúc này, mưu sĩ Diêm Phố giống như thuốc cứu mạng y.

Một lát, Diêm Phố bước nhanh vào đại sảnh, y chắp tay thi lễ nói:

- Sứ quân sao lại nôn nóng như vậy?

Trương Lỗ vội vàng tiến lên, khom người nói:

- Tình thế không ổn, xin Diêm tiên sinh cứu ta!

- Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

Trương Lỗ thở dài nói:

- Ta vừa mới nhận được việc quân khẩn cấp, ước chừng hơn bốn vạn quân Ích Châu đột phá Minh Nguyệt quan, giết nhập vùng Hán Trung, đáng đánh tới Nam Trịnh, binh lâm dưới thành nhiều nhất một hai ngày, nhưng trong thành chỉ có bốn ngàn quân, lại điều binh trở về từ Thượng Dung đã không còn kịp rồi, ta phải làm sao bây giờ?

Tin tức này khiến Diêm Phố cũng chấn động, tại sao quân Ích Châu lại đột nhiên Bắc thượng mà không có chút dấu hiệu nào. Trương Lỗ lại ảo não nói:

- Lúc trước khi Ích Châu tiết lộ tin tức quân Kinh Châu muốn Bắc thượng cho ta, ta vốn nghĩ đến Ích Châu sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ta lại nghĩ Lưu Chương yếu đuối, không có loại quyết đoán này, thật không ngờ y xuất binh rồi.

Diêm Phố ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi:

- Hiện tại quân Ích Châu đến đâu rồi?

Trương Lỗ lấy tay chỉ lên bản đồ Hán Trung, chỉ một chỗ quan ải nói:

- Minh Nguyệt quan khởi điểm phía bắc của Kiếm Môn Thục đạo, ít nhất chiều hôm qua bị quân Ích Châu công phá, như vậy bọn họ đi thẳng về hướng bắc không có vật cản, lại là núi Định Quân, chắc hiện tại bọn họ đang ở đấy. Núi Định Quân có hai ngàn đóng quân, nếu quân Ích Châu lại phá được binh trại núi Định Quân, như vậy trong vòng nửa ngày, bọn họ có thể xông vào thành Nam Trịnh.

Nói đến đây, Trương Lỗ chỉ vào quận Ngụy Hưng huyện An Khang:

- Gần nhất có một vạn quân ngoài hai trăm dặm, còn có ba vạn đại quân coi giữ ở Thượng Dung, nếu triệu hồi bọn họ đến, tới quận Ngụy Hưng mất hai ngày, từ Thượng Dung nhanh nhất cũng phải ba ngày, vấn đề là ta phái người đi điều binh khẩn cấp, trên đường cũng cần thời gian, chỉ sợ không kịp nữa!

Diêm Phố cũng không bối rối, y trầm tư chốc lát nói:

- Việc cấp bách bây giờ là phong tỏa tin tức, không thể để cho dân chúng hỗn loạn, Thái Thú có thể chuẩn bị hai bước, một là tranh thủ thời gian, trước tiên điều một vạn quân quận Ngụy Hưng trở về, đồng thời chuẩn bị tốt việc rút lui khỏi Nam Trịnh, một khi quân Ích Châu xông vào Nam Trịnh, có thể kịp thời rút lui khỏi từ hướng đông, mất đi thành Nam Trịnh cũng không sao, chỉ cần quân đội còn, còn có thể đoạt lại.

Trương Lỗ lại thở dài:

- Cũng chỉ có thể như vậy!

Lúc này, Diêm Phố lại hỏi:

- Không biết chủ tướng quân Ích Châu là ai?

- Nghe nói là Lưu Vĩ, phó tướng là Ngô Ý.

Diêm Phố ngẫm nghĩ một chút mỉm cười:

- Ta nghe nói Lưu Vĩ là người khắc nghiệt tham lam, âm tàn ngu xuẩn, ta có thể mang một ít kim châu tiến đến cầu hòa, tận lực kéo dài thời gian tiến công của bọn họ, Thái Thú mau chóng chuẩn bị rút lui, trước tiên đem gia quyến các Đại tướng đi quận Ngụy Hưng, thành trì có thể mất, nhưng người không thể bị bắt, nếu may mắn, nói không chừng còn có thể kéo dài thời gian cho viện quân chúng ta đến.

- Tuy rằng Lưu Vĩ ngu xuẩn, nhưng Ngô Ý cũng là nhân vật lợi hại, chưa chắc y sẽ mắc mưu a!

Diêm Phố ngẫm nghĩ một chút lại nói:

- Sứ quân không ngại đem đứa con cả đến chỗ đối phương làm vật thế chấp, như vậy thì có thể nắm chắc hơn rồi.

Trương Lỗ lộ vẻ khó xử, y làm sao có thể để con trai cả của mình đến chỗ chết?

Diêm Phố lại thấp giọng nói:

- Phú công tử tướng mạo cũng không có đặc sắc, có thể tìm một binh lính giống y, cho lợi nhuận lớn, để người này giả mạo công tử làm con tin, cũng chưa chắc đối phương nhận ra được, chỉ cần tranh thủ thời gian mấy ngày, chúng ta có thể xoay được thế cục.

Một câu nhắc nhở Trương Lỗ, trong tay y quả thật có một thân vệ rất giống con mình, quan trọng hơn là, y nhất định phải tranh thủ thời gian, cho dù viện quân không đuổi đến, cũng đem gia quyến một vài tướng quân trọng thần đi, còn thê thiếp của mình, đều phải lập tức đi ngay, nếu không sẽ không kịp nữa.

Nghĩ vậy, y cảm kích Diêm Phố chắp tay thi lễ:

- Hết thảy kính nhờ tiên sinh rồi!

Lưu Vĩ và Ngô Ý dẫn bốn vạn quân Ích Châu xuất phát từ Thành Đô, Lưu Vĩ tiếp thu đề nghị của Ngô Ý, ban ngày quân đội ngủ đêm hành quân, cực kỳ bí mật đi qua đường Kim Ngưu, đánh bất ngờ cửa ải Minh Nguyệt ở Hán Trung.

Phòng ngự của Hán Trung lơi lỏng kém xa so với tưởng tượng của bọn họ, bọn họ liên tiếp đột phá hơn mười cửa hiểm, đều không gặp chống cự gì, số quân coi giữ đáng thương nghe ngóng được đều trốn rồi.

Càng làm cho Trương Lỗ không nghĩ tới là, hy vọng duy nhất của y là trại chủ núi Định Quân Tần Tiễn cũng sợ quân Ích Châu hùng mạnh mà hiến quan đầu hàng.

Thời gian hai canh giờ, ban đêm sâu lắng, bốn vạn đại quân Ích Châu đóng quân nghỉ ngơi ở trại binh núi Định Quân, Lưu Vĩ hưng phấn có chút ngủ không yên, gã sai người đặt mua một bàn rượu và thức ăn, tự rót uống một mình.

Hiện tại bọn họ ở phía bắc núi Định Quân, dựa vào lòng chảo Miện Thủy, đi tám mươi dặm dọc hướng đông nam lòng chảo Miện Thủy là đến thành Nam Trịnh, nơi đó là thành lớn nhất Hán Trung, cũng là đô thành của Trương Lỗ, giành được thành Nam Trịnh, cũng nghĩa là bọn họ giành được Hán Trung.

Lúc này Lưu Vĩ đã coi Hán Trung như thái ấp của mình, cho dù y không giành được vị Ích Châu Mục, gã cũng có thể tự phong làm Hán Trung hầu, làm vương cát cứ Hán Trung. Đúng lúc này, ngoài trướng vải có binh lính gấp giọng bẩm báo nói:

- Khởi bẩm công tử, Trương Lỗ phái mưu sĩ Diêm Phố đến đại doanh, nói là cầu hòa công tử.

Lưu Vĩ ngẩn ra, gã lập tức cười lạnh, không ngờ Trương Lỗ phái Diêm Phố đến cầu hòa, đây không phải tự nói với mình, bọn họ đã vô lực chống cự sao?

Gã lập tức lệnh nói:

- Dẫn y vào!

Không bao lâu, mấy tên lính đem Diêm Phố vào lều lớn, một gã thân binh tiến lên thấp giọng ghé tai Lưu Vĩ nói:

- Y mang đến trên trăm hòm lớn.

Lưu Vĩ gật gật đầu, nhìn Diêm Phố. Diêm Phố đi lên quỳ xuống thi lễ:

- Diêm Phố bái kiến Vĩ công tử, nửa đêm quấy rầy công tử nghỉ ngơi, thật sự là tình thế bất đắc dĩ.

- Diêm tiên sinh là tới cầu hòa?

Lưu Vĩ mang theo một tia trêu tức hỏi.

Diêm Phố rất thành khẩn gật đầu:

- Đúng vậy! Khẩn cầu công tử cho chúng ta một cơ hội.

- Ta đương nhiên có thể cho các ngươi một cơ hội, nhưng thành ý của các ngươi đâu? Ngoài miệng nói là được sao?

Lưu Vĩ tuyệt không ngốc, đối phương đã mang đến trăm hòm lớn, lúc này gã cũng không muốn kinh động Ngô Ý, gã phải nhìn một chút xem đối phương đã mang đến cái gì?

Diêm Phố vội vàng nói:

- Thái Thú nhà ta chuẩn bị chút lễ mọn, chờ ở ngoài cửa doanh.

- Mang vào trong trướng!

Không bao lâu, bọn lính mang trăm hòm lớn vào trướng, gần như chất đầy hai trướng, lúc này, Lưu Vĩ đi theo Diêm Phố vào trong một trướng, hơn phân nửa thùng che đã mở ra, trong đại trướng là châu báu sáng rực rỡ loá mắt, chỉ thấy trong hòm đều là hoàng kim, còn có hai hòm chất đầy châu báu ngọc quý, chiếu sáng cả mắt Lưu Vĩ.

Diêm Phố tiến lên cười nói:

- Ở đây có năm vạn lượng hoàng kim, cùng với ba nghìn châu báu trang sức, đều là lễ mọn Thái Thú nhà ta tặng công tử, mong công tử đồng ý nghị hòa cùng chúng ta.

Trong lòng Lưu Vĩ cực kỳ vui mừng, thậm chí có năm vạn lượng hoàng kim, còn có nhiều bảo thạch thúy ngọc, lòng tham của y nổi lên, liền cười hỏi:

- Các ngươi muốn nghị hòa thế nào?

Diêm Phố cảm thấy lòng tham của Lưu Vĩ nổi lên, trong lòng của y mừng thầm, liền chắp tay nói:

- Nguyện cùng công tử đi vào lều lớn nói chuyện.

Lưu Vĩ gật gật đầu:

- Tiên sinh mời!

Hai người trở về lều lớn ngồi xuống, Diêm Phố cung kính cười nói:

- Trương Thái Thú nguyện ý đem Nam Trịnh hiến cho công tử, nhưng khẩn cầu công tử đồng ý cho chúng ta đường lui đến Thượng Dung, cho chúng ta một nơi sống yên ổn.

Trong lòng Lưu Vĩ thầm nghĩ, " Đây cũng không tệ, để Trương Lỗ thay mình đi thủ Thượng Dung, phòng ngự quân Kinh Châu ở Hán Trung Bắc thượng."

Nghĩ vậy, Lưu Vĩ lại hỏi:

- Vậy cụ thể nên làm thế nào bây giờ?

Diêm Phố cầu khẩn nói:

- Xin công tử cho chúng ta lui lại ba ngày, chủ yếu là đưa gia quyến đi, chúng ta cam đoan không vứt bỏ dân chúng, đóng kín phủ, thậm chí công tử còn có thể phái người giám sát chúng ta, ba ngày sau, đem thành Nam Trịnh tặng cho công tử.

Lưu Vĩ quan tâm là nhân khẩu và tài vật, nghe bọn họ đóng kín phủ, không cho dân chúng bỏ chạy, điểm này y có thể tiếp nhận, nhưng giải thích với Ngô Ý thế nào?

Y nhất thời trầm ngâm không nói, Diêm Phố nhân cơ hội lại nói:

- Nếu Vĩ công tử vẫn không tin thành ý chúng ta, ta nguyện thuyết phục Trương Thái Thú, đem con trưởng Trương Phú đến làm con tin, như vậy hẳn là có thể đi!

Có lẽ kim quang rạng rỡ đã che lấp tâm Lưu Vĩ, y lại không ý thức được đây là đối phương muốn kéo dài thời gian, có đứa con cả Trương Lỗ làm con tin, Lưu Vĩ liền thả lỏng trong lòng, y ngẫm nghĩ một chút, rốt cục đáp ứng rồi:

- Xem thành ý của Trương Thái Thú như thế, ta nên đáp ứng các ngươi, bắt đầu tính từ ngày mai, ba ngày sau, ta đem binh tướng tiến vào thành Nam Trịnh.

Diêm Phố mừng rỡ trong lòng, không nghĩ tới đối phương khinh địch đáp ứng như vậy, y lại khen ngợi Lưu Vĩ nhân nghĩa một phen, tỏ vẻ nếu Lưu Vĩ đứng đầu Hán Trung, Trương Lỗ nguyện dốc sức cho y, thổi phồng Lưu Vĩ lâng lâng, lúc này Diêm Phố mới cáo từ

Lưu Vĩ lại đến hai trướng, nhìn ngọc ngà châu báu một lần nữa, gã là con trai của Lưu Chương, cũng không phải cái loại con cháu nghèo khổ chưa nhìn thấy tiền, nhưng bởi vì ở trong trang viên gã nuôi mấy ngàn bộ khúc, khiến cho gã luôn lo lắng không đủ tiền lương thực, hiện tại gã lập tức chiếm được năm vạn lượng hoàng kim, sao có thể không khiến gã mở cờ trong bụng cho được.

Đúng lúc này, có binh lính ở ngoài trướng vải bẩm báo:

- Ngô Tướng quân đến đây, yêu cầu gặp công tử!

Lưu Vĩ cả kinh, vội vàng phân phó nói:

- Để y chờ ta ở lều lớn.

- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch