Đội tàu qua huyện Vu Sơn liền vào nhập vào eo sông, đây là một thung lũng lớn phong cảnh tươi đẹp, nước sông xanh, hai bờ sông đầy đá kỳ phong, mây mù vờn quanh, đẹp không sao tả xiết, bọn lính đều đứng ở trên boong thuyền, thưởng thức cảnh sắc tráng lệ này, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hạc kêu vượn gầm, từng con vượn Ba Sơn thân thủ mạnh mẽ ở trên mặt sông bám nhảy lên vách đá, đi trước đội tàu, khiến bọn lính kinh ngạc.
- Đẹp quá thay!
Tư Mã Ý khoanh tay đứng ở trước boong tàu, nhìn lên cảnh đẹp tráng lệ ở eo sông, không kìm nổi đứng lên tán thưởng.
Lưu Cảnh chậm rãi đi đến bên cạnh gã, cười nói:
- Kỳ thật cảnh đẹp núi Tây Tắc cũng không thua gì nơi này, tuy nhiên quả thật không tráng lệ như nơi này.
Tư Mã Ý gật gật đầu:
- Qủa thật ven bờ Trường Giang rất nhiều cảnh đẹp, giống như Xích Bích, núi Tây Tắc, còn có Giang Lăng mênh mông, nhưng nơi này lại làm cho người ta có cảm giác lòng dạ rộng mở trong sáng, cảm nhận được con người thật nhỏ bé, cho dù gặp thất bại cũng sẽ không làm người ta hậm hực không phấn chấn.
Lúc này, đội tàu vượt qua một ngọn núi, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một nơi bằng phẳng, là một chân núi, chừng hơn mười dặm, nhưng thật ra một chỗ có thể xây thành trì lương thực, chỉ thấy có hơn trăm quân sĩ đứng ở bờ biển cổ động tiếp đón đoàn thuyền Kinh Châu.
Tư Mã Ý cười nói:
- Hẳn là Bàng Hi rồi, đi qua Vu Thành, Bàng Hi nên đến bái kiến Châu Mục.
Tuy rằng nghe đại danh đã lâu, nhưng Lưu Cảnh chưa từng gặp qua Bàng Hi, hắn liền nói với nhóm thân binh:
- Để một con thuyền nhỏ của bọn họ tới gặp ta!
Lần tây chinh này chiến thuyền quân Kinh Châu đều là ngàn thạch và dưới ngàn thạch, thân thuyền quá lớn không thể đi qua ba eo sông, thuyền Lưu Cảnh ngồi cũng là một con thuyền lầu đá lớn, lầu một là chỗ nghị sự và tham mưu tác chiến, lầu hai là khoang thuyền sinh hoạt hàng ngày, Tư Mã Ý cũng ngồi thuyền của mình, nhưng hôm nay nhập Vu Thành, gã cũng đến thuyền Lưu Cảnh thảo luận quân vụ.
Không bao lâu, Bàng Hi và Đặng Chi dưới sự hướng dẫn của thân binh lên thuyền lớn, Tư Mã Ý nghênh đón chắp tay với Bàng Hi, cười nói:
- Bàng Thái Thú, đã lâu không gặp?
Tư Mã Ý ba lượt đi sứ Ba Thục, hai lần từng qua quận Ba Đông, đã gặp Bàng Hi. Bàng Hi vội vàng đáp lễ,
- Hóa ra là Tư Mã quân sư, đã lâu không gặp, xin hỏi Châu Mục có ở đây không?
Tư Mã Ý khoát tay ra hiệu:
- Mời Thái Thú! Châu Mục chờ đã lâu.
Bàng Hi gật gật đầu, nháy mắt với Đặng Chi, hai người đi theo Tư Mã Ý bước nhanh vào lầu một khoang thuyền, tuy rằng song phương thường có thư qua lại, nhưng Bàng Hi là lần đầu tiên gặp Lưu Cảnh, trong lòng ông ta có chút khẩn trương, cũng không phải sợ hãi khi gặp Lưu Cảnh, mà là không biết Lưu Cảnh sẽ cho mình tiền đồ gì?
Theo đạo lý, ông ta nhận sắp xếp của Lưu Cảnh, tiếp quản quận Kiến Bình, cam đoan quân Kinh Châu có thể thuận lợi nhập Thục, vì thế ông ta đã bỏ ra cái giá thê thảm và nghiêm trọng, hẳn là nên được bồi thường, nhưng không biết tại sao, Bàng Hi có một loại cảm giác không quá tốt, dường như Lưu Cảnh sẽ không cho mình quá nhiều ích lợi.
Tư Mã Ý ở trước cửa khoang cười nói:
- Châu Mục, bọn họ đến rồi!
- Mời vào!
Trong khoang thuyền truyền đến thanh âm trầm thấp của Lưu Cảnh, thanh âm này làm cho người ta cảm thấy một loại uy nghiêm khó có thể kháng cự, khiến trong lòng Bàng Hi càng thêm không yên.
Ba người đi vào thuyền, thương thuyền uy nghiêm rất rộng rãi, ít nhất có thể cất chứa năm mươi người, bốn phía vách tường đặt một cái bàn thấp bé, ngồi sau mặt bàn, là bàn dùng để ăn uống tiệc rượu và đàm phán nghị sự.
Ở giữa khoang thuyền đặt một sa bàn, chiều dài ba trượng, chiều rộng hai trượng, chiếm hơn nửa khoang thuyền, ở trước sa bàn một gã tướng lĩnh trẻ tuổi khoanh tay đứng, đầu đội nón trụ vàng, đang mặc thiết lân giáp, thân hình cao lớn, uy phong lẫm liệt.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Bàng Hi, ánh mắt sắc bén như đao, dường như nhìn thấu tâm tư của Bàng Hi, khiến tim Bàng Hi đột nhiên nhảy dựng lên, có chút lúng túng.
Nhưng sự sắc bén trong mắt quan quân trẻ tuổi nhanh chóng biến mất, khẽ mỉm cười hỏi:
- Ông chính là Bàng sứ quân?
Hắn tươi cười giống hệt gió xuân, lập tức xua tán đi bất an trong lòng Bàng Hi.
Bàng Hi biết đây là Châu Mục Lưu Cảnh uy danh hiển hách, tương lai cũng là chủ công của mình, ông ta vội vàng thi lễ thật sâu:
- Bàng Hi bái kiến Châu Mục!
- Chúng ta rất quen thuộc rồi, tuy rằng là lần đầu tiên gặp.
Giọng điệu Lưu Cảnh ôn hòa nói.
Bàng Hi gật gật đầu:
- Châu Mục nói không sai.
- Ngồi đi! Đặng tiên sinh cũng ngồi đi, các ngươi cứ thoải mái, không cần khẩn trương.
Lưu Cảnh mời Bàng Hi và Đặng Chi ngồi xuống, Tư Mã Ý thì ngồi đối diện bọn họ, Lưu Cảnh ngồi ở giữa chủ vị, lúc này, thân binh bưng trà lên, Lưu Cảnh bưng chén lên uống ngụm trà, lại hỏi:
- Trước khi ta xuất chinh, nhận được thư của Bàng công, hình như gặp phải bất lợi, không biết tình hình bây giờ như thế nào?
Bàng Hi thở dài, vô cùng đau lòng nói:
- Lần này thần nóng lòng vào Vu Thành, nhưng lại không thể buông tha địa vị quận Ba Đông trọng yếu, bị Nghiêm Nhan tiêu diệt từng bộ phận, thêm với huynh đệ bị giết, dưới sự phẫn nộ thần đã dẫn binh xuất kích, lại trúng kế mai phục, trước sau tổn thất bảy thành quân đội, là tổn thất thê thảm mà trước nay sĩ tộc Đông Châu chưa từng có.
Tuy rằng ông ta không nói rõ, nhưng ngụ ý là nói cho Lưu Cảnh, "Đây là bởi vì mệnh lệnh của ngươi mới mang đến thảm bại của ta, tổn thất lớn này là do ngươi."
Đặng Chi bên cạnh nghe ra trong lời nói Bàng Hi có chuyện, trong lòng của y vô cùng bất an, y không nghĩ tới Bàng Hi sẽ trực tiếp tố khổ như vậy, hiện tại cũng không phải là thời điểm cò kè mặc cả với Lưu Cảnh, sứ quân sao lại hồ đồ rồi.
Vẻ mặt Lưu Cảnh lại hết sức bình thản, dường như không hiểu ám hiệu của Bàng Hi, chỉ thản nhiên cười nói:
- Bàng công và sĩ tộc Đông Châu hy sinh rất nhiều, lòng ta biết hết, sau khi chiến dịch lần này kết thúc, ta nhất định sẽ bồi thường gấp bội, xin Bàng công yên tâm!
Bàng Hi mừng rỡ, vội vàng chắp tay nói:
- Đa tạ Châu Mục làm chủ cho sĩ tộc Đông Châu.
Lúc này, Tư Mã Ý cười hỏi:
- Không biết tình hình Thành Đô như thế nào? Bàng Thái Thú biết không?
Bàng Hi do dự một chút, đương nhiên ông ta biết, ngày hôm qua con rể ông ta là Lưu Tuần còn viết một phong thư cầu viện, nhưng ở trước mặt Lưu Cảnh, ông ta không muốn đề cập việc mình vẫn qua lại với Lưu Tuần.
Lão suy nghĩ một chút nói:
- Ta chỉ nghe nói huynh đệ Lưu thị bạo phát ba lượt chiến tranh, vô cùng thảm thiết, mặt khác còn biết hai người bọn họ đều tự phong làm Ích Châu Mục, huynh trưởng chiếm Thành Đô, đệ chiếm Miên Trúc, đều có một đám người ủng hộ, nếu Lưu Chương biết con trai mình tương tàn, chỉ sợ lão chết cũng không yên.
Lưu Cảnh gật gật đầu nói:
- Bất kể là Lưu Tuần hay Lưu Vĩ cũng chỉ để ý ích lợi của mình, cũng không xem nhân dân sống chết ra sao, người như vậy không thể làm người đứng đầu Ích Châu, tuy nhiên ta lại rất hoan nghênh bọn họ tự giết lẫn nhau, việc này đem đến cho chúng ta cơ hội rất lớn.
Nói đến đây, Lưu Cảnh ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Bước tiếp theo ta muốn đánh hạ quận Ba Đông, Bàng công kinh doanh ở quận Ba Đông nhiều năm, uy vọng cao, ta mời Bàng công đồng hành cùng ta, thay ta trấn an dân chúng quận Ba Đông, đây là trạm thứ nhất của ta, ý nghĩa không phải là nhỏ.
Bàng Hi trầm tư một lát hỏi:
- Vậy ai trấn thủ Vu Thành sẽ tốt?
Lưu Cảnh nhìn thoáng qua Đặng Chi, khẽ cười nói:
- Ta cảm thấy Đặng tiên sinh chính là nhân tuyển tốt nhất.
Bàng Hi và Đặng Chi lui xuống, Lưu Cảnh khoanh tay đi đến trước sa bàn, nhìn chăm chú vào địa hình quan ải Ba Thục, trong lịch sử Lưu Bị lấy Ba Thục không có chiến thuyền, chỉ có thể từng bước từng bước đánh quan ải, nhưng khi hắn đến nơi này liền không có cái kia rồi, hắn đi đường thủy, từ Trường Giang đến Dân Giang, dọc đường xông vào Thành Đô, chỉ cần công chiếm Thành Đô, các quận huyện Ba Thục cũng khiếp sợ mà hàng.
Tuy nhiên Nghiêm Nhan ở Ba Quận cứng rắn, nếu Hoàng Trung có thể hạ gục lão ta, cũng trấn an tốt, vậy ba quận Tam Châu cũng liền an ổn.
Lúc này, Tư Mã Ý tiễn bước Bàng Hi và Đặng Chi đi:
- Khởi bẩm Châu Mục, Bàng Hi thu xếp đồ đạc, tiễn Đặng Chi lên bờ.
- Bàng Hi không có ý kiến chứ?
Lưu Cảnh cười hỏi.
- Dường như lão đã nhận ra cái gì, nhưng lại không thể làm gì.
Tư Mã Ý giơ ngón tay cái lên khen:
- Ta còn tưởng rằng Châu Mục muốn cho lão lên bờ, lại không nghĩ rằng Châu Mục lưu lại lão, cao minh!
Lưu Cảnh lạnh lùng nói:
- Người này gặp mặt đã cò kè mặc cả với ta, về sau chắc sẽ làm chuyện mờ ám, thời khắc mấu chốt là không thể để lão nắm giữ cửa ải hiểm yếu Vu Thành, người như thế nhất định phải khống chế ở trên tay ta mới có thể yên tâm.
Tư Mã Ý cũng gật gật đầu:
- Châu Mục nói không sai, dù sao lão là nhạc phụ Lưu Tuần, một khi chúng ta cùng Lưu Tuần bùng nổ chiến tranh, người này nhất định sẽ ám trợ Lưu Tuần, chỉ có điều về Đặng Chi thì có thể yên tâm sao?
Lưu Cảnh cười đắc ý:
- Ta sẽ đổi quân coi giữ, Đặng Chi một kẻ thư sinh cũng không đáng lo nghĩ, hơn nữa ta tin tưởng y là người thức thời, biết nên nguyện trung thành với ai?
Tư Mã Ý nghe ra trong lời Lưu Cảnh nói có chuyện, liền vội vàng hỏi:
- Châu Mục là muốn điều quân đội sĩ tộc Đông Châu sao?
Lưu Cảnh khoanh tay đi hai bước, xoay người nói với Tư Mã Ý:
- Ta tạm thời đem bọn họ điều đi Giang Lăng, sau khi chiến sự Ích Châu kết thúc, giải tán về thôn quê, bất kể như thế nào, sĩ tộc Đông Châu không thể tồn tại trong quân đội.
- Vậy Châu Mục chuẩn bị sắp xếp Bàng Hi như thế nào?
Tư Mã Ý lại hỏi.
Lưu Cảnh khoanh tay lạnh lùng nói:
- Vậy phải xem biểu hiện của lão về sau thế nào, biểu hiện không tệ, ta có thể để lão đảm nhiệm Biệt Giá Kinh Châu, trọng dụng, có nhưng nếu lão dám can đảm làm chuyện gì, vậy ta chỉ đành phái lão đi Võ Lăng làm Quận Thừa rồi.
Tư Mã Ý im lặng, gã không khuyên nhiều, dù sao xuất binh Ba Thục, cũng không thể lòng dạ đàn bà được, cần phải dùng cùng lúc nhiều phương pháp mới có hiệu quả, xem ra Lưu Cảnh làm rất khá, không cần mình khuyên nhiều.
.....
Nghiêm Nhan bại lui về quận Ba Đông, thu thập tàn binh bại tướng, nhưng lại tổn thất hơn bốn ngàn người, điều này làm cho trong lòng của lão vô cùng buồn bực, lão hạ lệnh trú Binh ở ngoài thành Ngư Phúc, lúc này, phó tướng Trương Dực và mưu sĩ Bành Dương tới.
Trong đại trướng, Trương Dực thấy chủ tướng lo lắng, liền cười hỏi:
- Sứ quân là vì không địch lại Hoàng Trung mà canh cánh trong lòng?
Nghiêm Nhan thở thật dài một tiếng:
- Hoàng Trung là mãnh tướng đứng đầu Kinh Châu, hiện tại là ngũ hổ tướng gần với Triệu Vân, ta không đánh lại y là rất bình thường, ta không phải vì thế mà sầu lo, ta sầu lo là Kinh Châu rốt cục quy mô tây tiến, Ba Thục chúng ta lấy cái gì ngăn cản?
Bành Dương cũng gật đầu nói:
- Nếu ta không đoán sai, quân Kinh Châu tất nhiên sẽ phát triển đường thủy, Hoàng Trung điều khiển đường bộ, đại quân Kinh Châu chân chính vào từ đường thủy, hẳn là Lưu Cảnh tự mình suất lĩnh, đáng tiếc Lưu Chương còn ngu xuẩn nghĩ quân Kinh Châu Bắc thượng Hán Trung, lại trúng kế điệu hổ ly sơn của Lưu Cảnh, đem bốn vạn quân tinh nhuệ rơi vào Hán Trung, hiện tại tình thế ác liệt nha!
Lúc này, Trương Dực do dự một chút, thấp giọng hỏi Nghiêm Nhan nói:
- Nghe nói hai vị công tử ở Thành Đô vì tranh giành vị mà chiến đấu kịch liệt, không biết chúng ta ủng hộ ai?
- Hừ! Hai tên ngu xuẩn, phá gia chi tử.
Nghiêm Nhan hận đến mắng to:
- Hai tên khốn kiếp, ai ta cũng không ủng hộ.
Đang nói đến đó, ngoài trướng vải bỗng nhiên có binh lính chạy tới bẩm báo: