Đây là một trận chiến phục kích đầy sỉ nhục khiến Nghiêm Nhan mãi mãi ghi nhớ, một vạn năm ngàn quân đội của lão bị ba vạn quân đội Ung Khải vây quanh phục kích, mặc dù Nghiêm Nhan liều chết chống cự, nhưng bởi vì hành quân mệt nhọc và người ít không đánh lại số đông, cuối cùng quân đội Ba Quận thảm bại.
Hơn một vạn người bị giết bị bắt, cuối cùng Nghiêm Nhan chỉ suất lĩnh mấy nghìn người xông ra trùng vây, chạy trốn về hướng đông, thẳng đến khi trời tối xuống, bọn họ mới thoát được truy kích của quân đội Ung Khải.
Ở trong một cánh rừng tùng, bọn lính nằm đầy trên đất, rất nhiều binh lính cực kỳ mỏi mệt nằm ngủ, tạm thời quên sợ hãi và đói khát, một vài binh lính tuổi trẻ cúi đầu khóc, dường như còn chưa tỉnh lại từ trong sự sợ hãi, trong rừng tùng nơi nơi có thể nghe thấy tiếng rên rỉ thống khổ của binh lính.
Nghiêm Nhan nặng nề ở trong rừng tùng xem xét tình huống, lúc này lão vô cùng chật vật, lương thực, đồ quân nhu vân vân, tất cả vật tư đều bị mất, rất nhiều người bệnh miệng vết thương bị lây nhiễm mà không thể trị liệu, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết.
Lúc này, Nghiêm Nhan ngồi xổm trước mặt một gã binh lính trẻ tuổi, xem ra y chỉ mười sáu mười bảy tuổi, phía sau lưng của y trúng một mũi tên, đổ máu quá nhiều, đã hấp hối, Nghiêm Nhan thấy dường như y có chuyện nói, liền cầm tay binh lính, thấp giọng hỏi:
- Ngươi muốn nói gì?
- Thái Thú..... Van cầu bảo hộ người nhà của thần, đừng để.... bọn họ bị Nam Man sát hại!
Binh lính trẻ tuổi cố hết sức nói.
Nghiêm Nhan hơi hơi cay mũi, vỗ vỗ bờ vai của y, trấn an nói:
- Ngươi yên tâm, ta tuyệt sẽ không để người nhà của ngươi đã bị nửa điểm thương tổn.
Binh lính miễn cưỡng cười, nhưng sau đó nụ cười cứng ngắc, Nghiêm Nhan lau mí mắt y, không kìm nổi thở một tiếng thật dài, đứng dậy, tất cả binh lính đều hy vọng lão có thể bảo hộ người nhà, nhưng lão lấy cái gì bảo hộ đây, đến vợ con của mình cũng không bảo vệ được.
Lúc này, Trương Dực chậm rãi đi đến bên cạnh lão, do dự một chút, y thấp giọng nói:
- Thái Thú, ty chức có chuyện muốn nói!
Nghiêm Nhan chỉ một khối đất trống bên cạnh, hai người đi tới, Nghiêm Nhan ngồi xuống một tảng đá lớn, nhìn Trương Dực nói:
- Ngươi nói đi!
Trương Dực cắn môi một cái:
- Ty chức cảm thấy, có lẽ chúng ta còn một con đường.
Nghiêm Nhan đã trầm mặc, lão đương nhiên biết một con đường trong lời nói của Trương Dực, cầu viện quân Kinh Châu, cũng chỉ có bọn họ mới có thể đánh bại Ung Khải, bảo vệ Giang Châu, trầm tư thật lâu sau, Nghiêm Nhan gật gật đầu,
- Có thể, ta cũng đồng ý.
Lão nhìn thoáng Bành Dương đang thăm hỏi thương binh ở phía xa:
- Tiên sinh nói như thế nào?
- Đây là đề nghị của Bành tiên sinh, ty chức cảm thấy chúng ta cùng quân Kinh Châu không có cừu oán, chỉ cần chúng ta mở miệng, Lưu Cảnh nhất định sẽ giúp chúng ta, ty chức nguyện ý đi cầu cứu.
Nghiêm Nhan đem bội kiếm của mình tháo xuống, đưa cho Trương Dực:
- Ngươi đem chuôi kiếm này cho Lưu Cảnh, nói, chỉ cần hắn đồng ý ra tay cứu viện, nhân dân Ba Quận và Quận Ba Tây đều đã ủng hộ hắn làm chủ Ích Châu.
- Ty chức đã rõ, lập tức đến Ba Đông!
Trương Dực thu hồi bội kiếm của Nghiêm Nhan, trở mình lên ngựa, mang theo vài tên kỵ binh chạy gấp về hướng đông, dần dần biến mất trong đêm tối, Nghiêm Nhan nhìn bóng lưng y biến mất, lão đột nhiên cảm giác mỏi mệt không chịu nổi, đã hai ngày hai đêm lão chưa chợp mắt rồi.
Lưu Cảnh cũng không dừng lại ở Quận Ba Đông, hắn giữ ba nghìn người thủ huyện Ngư Phúc, đại quân theo hai đường thuỷ bộ xuất phát hướng tây, lấy tốc độ cực nhanh tiến đến Ba Quận.
Trên thực tế, hắn và quân đội Nghiêm Nhan cách nhau một ngày, buổi chiều cùng ngày bọn họ liền vào trong Ba Quận, ban đêm canh năm, Lưu Cảnh đang ngủ bị một tràng tiếng gõ cửa bừng tỉnh.
- Chuyện gì?
- Khởi bẩm Châu Mục, Nghiêm Nhan phái phó tướng Trương Dực khẩn cấp cầu viện chúng ta, người đã lên thuyền.
Lưu Cảnh ngồi dậy, đây chính là tin tức hắn mong đợi, hắn lập tức nói:
- Dẫn y vào nhà nghị sự chờ ta, ta sẽ đến ngay.
Hai gã thân binh bưng nước vào khoang, Lưu Cảnh rửa mặt, hỏi:
- Hiện tại lúc nào?
- Hồi bẩm Châu Mục, vừa qua canh hai.
Lưu Cảnh lại uống một ly trà, bước nhanh ra khoang thuyền, trời còn rất tối, trên mặt sông một mảnh tối đen, đèn lồng thuyền lớn chiếu rọi nước sông tối như mực, mơ hồ có thể thấy bóng dáng núi rừng ở hai bờ sông, mà phía sau là đội tàu mênh mông, lẳng lặng chạy ở trên mặt sông, một chiếc đèn cũi gắn một hào quang màu đỏ, giống như ngân hà trên bầu trời chiếu rọi mặt sông.
Bên trong nghị sự đường đã đốt đèn sáng, Trương Dực đứng ở trước cửa sổ lẳng lặng nhìn chăm chú vào bầu trời đêm, y không nghĩ tới quân Kinh Châu hành quân nhanh như thế, đã qua huyện Lâm Giang, cách Giang Châu chỉ có hơn một trăm dặm, việc này khiến trong lòng của y dấy lên một đường hy vọng, có lẽ thành Giang Châu còn có thể bảo vệ.
Lúc này, tiếng bước chân truyền đến, Trương Dực vừa quay đầu lại, chỉ thấy một tướng lĩnh trẻ tuổi đầu đội kim khôi từ bên ngoài đi vào, y hơi sửng sốt, lập tức liền kịp phản ứng, ngoại trừ Lưu Cảnh còn có ai có thể mang kim khôi? Chỉ có điều y không nghĩ đến Lưu Cảnh lại trẻ tuổi như vậy.
Y bước lên phía trước ôm quyền quỳ xuống:
- Trương Dực Ba Quận tham kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh cười nâng y dậy:
- Nghe qua đại danh Trương tướng quân, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là Long Hổ tướng quân.
- Không dám nhận!
Lưu Cảnh khoát tay:
- Trương tướng quân mời ngồi!
Trương Dực tâm tình không yên ngồi xuống, Lưu Cảnh cười hỏi:
- Hiện Nghiêm Tướng quân ở Giang Châu?
Câu hỏi của Lưu Cảnh khiến trong lòng Trương Dực chua xót, y vội la lên:
- Khởi bẩm Châu Mục, chúng ta bị quân Ung Khải xâm phạm biên giới, vội vàng chạy về phía Châu Mục, không ngờ trên đường bị quân địch phục kích, chết thê thảm và nghiêm trọng, chúng ta rất sợ Giang Châu bị mất, dân chúng sẽ bị giết hại bi thảm, khẩn cầu Châu Mục cứu chúng ta.
Nói đến đây, ánh mắt Trương Dực lập tức đỏ lên, vợ con của y đã ở thành Giang Châu, nghĩ đến thê nhi bị tàn sát, tim y như bị đao cắt, quỳ xuống khóc không ra tiếng:
- Nếu Châu Mục không đồng ý cứu, chúng ta không có đường sống rồi.
Lưu Cảnh yên lặng chăm chú nhìn y một lát, lại hỏi:
- Nghiêm Tướng quân có thái độ gì?
Trương Dực vội vàng nói:
- Nghiêm Tướng quân đem bội kiếm đưa cho Châu Mục!
Một gã thân binh bên cạnh đem bội kiếm lên, Lưu Cảnh nhận bội kiếm nhìn nhìn, chủ tướng đưa bội kiếm, đây là đầu hàng nguyện trung thành, không thể tưởng được một Nghiêm Nhan cứng rắn, mạnh mẽ như vậy lại bị bức đến trình độ này.
Trương Dực nghĩ đến Lưu Cảnh không đáp ứng, lại vội vàng giải thích nói:
- Lưu Chương đã chết, Ích Châu vô chủ, chúng ta cũng không phải là muốn ngăn cản quân Kinh Châu nhập Thục, chỉ muốn nhân cơ hội thống nhất ba quận, chỉ cần Châu Mục trân trọng dân chúng, chúng ta nguyện đem ba quận hiến cho Châu Mục.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Hiện Nghiêm Tướng quân ở đâu?
- Hồi bẩm Châu Mục, Thái Thú hiện ở trong một rừng tùng phía tây nam trấn Ngưu Đàm, cách nơi này chừng ba mươi dặm, nhưng tình thế Giang Châu nguy cấp, khẩn cầu Châu Mục cứu Giang Châu trước.
Lưu Cảnh đứng dậy đi đến trước sa bàn, chỉ chỉ, lại hỏi Trương Dực:
- Hiện giờ chúng ta ở đâu?
Trương Dực đi lên trước nhìn nhìn, y chỉ một huyện thành nhỏ gần bờ sông nói:
- Nơi này là huyện Chỉ, chúng ta đã qua huyện thành hai mươi dặm.
Y lại chỉ một huyện thành lớn phía trước:
- Nơi này chính là thành Giang Châu, cách chúng ta tám mươi dặm, nếu cấp tốc độ tiến về phía trước, sáng mai có thể đuổi tới.
Lưu Cảnh lại đi đến phía trước cửa sổ, nhìn chăm chú vào bóng đêm ngoài cửa sổ, thời gian canh hai, đúng là thời khắc đêm dài, nếu thuyền nhanh quá rất nguy hiểm, nhưng phải chờ tới sáng sớm, thời gian lại quá dài, hắn trầm ngâm sau một lúc lâu, quay đầu hướng thân binh lệnh nói:
- Truyền mệnh lệnh của ta, đội tàu dùng hết tốc độ tiến về phía trước!
Thành Giang Châu xây dựng dựa vào núi, hướng nam đối mặt Trường Giang, chu vi thành trì ước ba mươi dặm, ở Ba Thục ngoại trừ Thành Đô đây cũng là tòa thành trì lớn nhất, cũng từng là đô thành Ba quốc, thành trì xây dựng cao lớn chắc chắn, năng lực phòng ngự rất mạnh.
Bởi vì quân đội phía nam tấn công quy mô, giết người đánh cướp, bên trong Ba Quận thần hồn nát thần tính, dân chạy nạn huyện Giang Dương và nông dân vùng ngoại ô đều trốn vào trong thành, dân chúng trong thành đã đạt hai mươi vạn người.
Ngay sau hai canh giờ đánh bại quân đội Nghiêm Nhan, Ung Khải tự mình dẫn bốn vạn đại quân tới thành Giang Châu, phát động tiến công thành Giang Châu, một mặt là xuất phát từ tư oán, về phương diện khác cũng là Giang Châu vô cùng giàu có, khiến nhóm người Di và binh Man thèm nhỏ dãi đã lâu.
Ung Khải biết Giang Châu phòng thủ hư không, y suất quân đến dưới thành Giang Châu, lập tức dựng thẳng thang lên thành, dùng thạch pháo công thành, hướng thành Giang Châu mà phát động tiến công mãnh liệt.
Bởi vì Nghiêm Nhan suất lĩnh quân chủ lực tiến đánh Quận Ba Đông, quân coi giữ bên trong thành Giang Châu chỉ có hơn hai ngàn người, do quận thừa Trương Duệ suất lĩnh. Trương Duệ là chú Trương Dực, văn võ song toàn, là lão tướng nổi danh Ba Thục.
Lúc này, Trương Duệ đã biết tin Nghiêm Nhan thảm bại, hơn nữa tất cả đều bị giết, rất nhiều đều là con cháu Giang Châu, y không dám công bố việc này, hạ lệnh phong tỏa tin tức.
Trương Duệ lại động viên mấy vạn nam nữ toàn thành chống địch, quân dân Giang Châu đều biết sau khi thành bị chiếm đoạt dân chúng sẽ bị tàn sát hàng loạt, bởi vậy bất kể nam nữ già trẻ, đều lên thành trợ chiến, mỗi người liều chết chống cự, dựa vào quân dân đoàn kết một lòng, dựa vào Trương Duệ chỉ huy xuất sắc, lần lượt đánh lui từng đợt tiến công của quân Ung Khải.
Chiến đấu kịch liệt từ giữa trưa đến ban đêm, quân đội Ung Khải không công phá được thành Giang Châu, ngược lại chết gần bốn ngàn người, Ung Khải nổi trận lôi đình, lại không thể làm gì.
Nhưng quân dân Giang Châu cũng chết thê thảm và nghiêm trọng, hơn bốn canh giờ tiến công mãnh liệt, quân dân đầu thành gần vạn người chết, đại bộ phận đều là bị cung tiễn bắn chết, máu tươi nhuộm đỏ cả đầu thành, trên thành dưới thành vang lên những tiếng khóc gào thảm thiết khiến dân chúng bình thường sinh lòng sợ hãi.
Cũng đúng lúc này, tin Nghiêm Nhan bại binh truyền ra, người Giang Châu đều biết người Di đánh giặc không lưu tình, thân nhân lo lắng khiến bên trong thành Giang Châu đều là những tiếng khóc, sĩ khí dần dần đê mê, rất nhiều dân phu thủ thành đều thừa dịp ban đêm trốn về nhà mình.
Sáng sớm, Trương Duệ lo lắng ở đầu thành thị sát, sở dĩ y thủ vững thành trì, một lý do rất lớn là bởi vì y biết, Ung Khải cũng không phải là vì cướp bóc Bắc thượng, nhất định là y muốn đi trợ giúp Lưu Vĩ, cướp bóc chỉ là vì bảo vệ hậu cần, nếu Giang Châu có thể thủ vững ba bốn ngày, rất có thể Ung Khải sẽ từ bỏ Giang Châu.
Nhưng tình hình trước mắt vô cùng không lạc quan, dù sao dân chúng cũng không phải quân nhân, bọn họ không có ý chí kiên cường của quân nhân, đối mặt tử vong, bọn họ khiếp đảm, ý chí chiến đấu bắt đầu biến mất, rất nhiều người bắt đầu khờ dại tin tưởng, chỉ cần đem tài vật dâng ra, Ung Khải sẽ tha mạng cho bọn họ.
Quan trọng hơn là, tin tức Nghiêm Thái Thú bại binh đã truyền ra, khiến quân dân bắt đầu đánh mất tin tưởng, mất đi hy vọng, đây là vấn đề mấu chốt nhất, bất kể quân đội hay là dân chúng, không có tin tưởng và hy vọng, vậy thì đội quân này nhất định thất bại rồi.
Trong lòng Trương Duệ cực kỳ lo lắng, nếu sau khi trời sáng, quân địch công thành giống như ngày hôm qua, chỉ sợ đến một canh giờ bọn họ cũng không duy trì nổi.
Lúc này trời dần dần sáng, dưới thành bỗng nhiên nổ tiếng trống lớn, "Thùng! Thùng! Thùng!" mấy trăm mặt trống lớn đồng loạt gõ vang, tiếng trống thật lớn vang tận mây xanh, đánh thức toàn thành Giang Châu.
Tiếng trống giống hệt ma quỷ gầm rú, tràn đầy hơi thở giết chóc, mỗi người đều sợ hãi vô cùng, dường như tử vong sắp xảy ra, phụ nữ thì đều ôm lấy con nhỏ khóc lớn lên, lão nhân thì quỳ gối đầu đường, hướng lên trời cầu nguyện.
Mấy ngàn binh lính và dân phu trên đầu thành ngơ ngác nhìn dưới thành, mỗi người sắc mặt tái nhợt, ngoài thành Giang Châu, cây đuốc che trời phủ đất, tay mỗi binh lính cầm hai cây đuốc, tạo thành một biển lửa, khí thế lớn, truyền đến từng đợt hò hét như gợn sóng.
Không ít dân phu trẻ tuổi đều sợ tới mức khóc lên, ném trường mâu xuống dưới thành bỏ chạy, Trương Duệ giận dữ, ra lệnh xung quanh:
- Ngăn chặn bọn họ, ai dám tự ý rời cương vị công tác, xử trảm ngay tại chỗ!
Lúc này, một gã Nha tướng tiến lên thấp giọng nói:
- Quận Thừa, sĩ khí chúng ta vô cùng đê mê, Giang Châu khẳng định thủ không được rồi, đầu hàng đi! Có lẽ là có thể bảo vệ một mạng.
Trương Duệ gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ, một lúc lâu mới cắn răng nói:
- Đừng có nằm mộng, đầu hàng cũng là tàn sát hàng loạt dân trong thành, bên trong có nhiều binh Man như vậy, Ung Khải quản được được sao?
Các quan quân đều tiến lên:
- Quận Thừa, thử một lần đi! Có thể bảo toàn tính mệnh.
Đúng lúc này, xa xa truyền đến một mảnh tiếng kèn trầm thấp, có binh lính phát hiện dị thường, chỉ vào mặt sông hô to:
- Mau nhìn, đó là đội tàu gì!
Trương Duệ nhìn về phía mặt sông ngoài thành, ở dưới ánh bình minh mông lung, chỉ thấy trên mặt sông xuất hiện một đội thuyền thanh thế, Trương Duệ bỗng nhiên kịp phản ứng, hô lớn:
- Đây là quân Kinh Châu, quân Kinh Châu tới rồi!
- Quân Kinh Châu tới rồi!
Trên đầu thành lập tức vang lên tiếng hoan hô vui mừng, mỗi người ôm nhau mà khóc, rất nhiều người vui mừng khóc lớn lên.
- Quân Kinh Châu tới rồi!
Tin tức nhanh chóng truyền ra, thành Giang Châu lập tức sôi trào.