Thị vệ hai bên nhất loạt xông lên, đè Trương Nhậm xuống trói lại, Trương Nhậm hô to:
- Thuộc hạ vô tội!
Lưu Tuần lạnh lùng nói:
- Ngươi coi ta là người mù sao?
Y tiến sát lại gần Trương Nhậm, cắn răng thấp giọng nói:
- Còn nữa, thương pháp của hai người các ngươi giống nhau như thế, ngươi lại giải thích thế nào cho ta đây?
Trương Nhậm cúi đầu, sau một lúc lâu nói:
- Thuộc hạ và Triệu Vân vốn là do một sư phụ dạy ra, đương nhiên thương pháp sẽ giống nhau.
- Hóa ra các ngươi là sư huynh đệ đồng môn, ta hiểu rồi, khó trách ngươi không chịu bắn Lưu Cảnh mũi tên thứ hai, thì ra là vì chuyện như vậy.
- Không đúng!
Trương Nhậm to giọng hét lớn:
- Bọn thuộc hạ mặc dù là đồng môn, nhưng lại chưa bao giờ gặp mặt, cách nhau mấy chục năm, hơn nữa ai cũng đều vì chủ mình, phương diện này sẽ không có tư tình, công tử không thể nghi oan thuộc hạ!
Lúc này, Ngô Ý đi đến bên cạnh Lưu Tuần, thấp giọng khuyên nhủ:
- Hiện tại chính là lúc dùng người, công tử tạm thời khoan thứ cho tướng quân đi! Trương tướng quân hẳn là không có vấn đề.
Đám binh sỹ cởi trói cho y, Trương Nhậm ôm quyền cảm tạ:
- Tạ ân công tử khoan thứ.
- Tuy ta thả ngươi, nhưng không phải là tha cho ngươi, ta giáng ngươi làm Nha tướng, thuộc hạ của người đều giao cho Ngô tướng quân, không cho ngươi mang theo một binh một tốt!
Nói xong, Lưu Tuần trở mình lên ngựa, thúc ngựa nghênh ngang rời đi, Trương Nhậm nhìn y đi xa, không khỏi cúi đầu thở dài, Ngô Ý tiến lên khuyên giải:
- Lôi Đồng bị bắt, công tử cũng rất khó xử, Trương công nghĩ thoáng một chút đi! Đợi có cơ hội, ta sẽ khuyên công tử một phen.
Trương Nhậm cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu nói:
- Đa tạ Tướng quân an ủi, chỉ là công tử ngay cả huynh đệ ruột thịt cũng không thể dung, công tử có thể dung ta hay sao?
Trương Nhậm đứng dậy bỏ đi, Ngô Ý ngẩn người, y vẫn cho là Lưu Vĩ chết trong loạn quân, nhưng trong lời của Trương Nhậm có thâm ý, lẽ nào Lưu Vĩ bị Lưu Tuần giết chết ư? Trong lòng y có chút hỗn loạn.
Lưu Tuần lo lắng quay trở về châu nha, y tiến vào quan phòng của mình, phụ tá Doãn Mặc nghênh đón cười nói:
- Thuộc hạ đã kiểm tra rõ ràng các trương mục, trong phủ khố có năm mươi bốn vạn thạch lương thực, tám ức tiền (vào thời cổ, một ức bằng mười vạn), một vạn hai ngàn cân hoàng kim, đủ cho chúng ta cầm cự hơn một năm.
- Tiên sinh đã cực khổ rồi.
Lưu Tuần thuận miệng trả lời một tiếng, trở về chỗ của mình ngồi xuống, y nhìn thẫn trờ ra ngoài sảnh, tâm trạng dường như đang để ở đâu đấy.
- Công tử, đã xảy ra chuyện gì?
Doãn Mặc cẩn thận hỏi.
Lưu Tuần lắc lắc đầu:
- Là Trương Nhậm khiến ta phiền lòng!
- Trương Nhậm?
Doãn mặc có chút kỳ quái:
- Tướng quân ấy không phải vẫn rất trung tâm với công tử sao?
- Tri nhân tri diện bất tri tâm, trước kia ta cũng cho là y trung tâm với ta, hôm nay ta mới biết, hóa ra y và Triệu Vân là sư huynh đệ đồng môn.
- Nghe nói võ nghệ của Lưu Cảnh và Triệu Vân là nhất mạch, như vậy Trương Nhậm hẳn cũng là đồng môn với Lưu Cảnh, cho nên hôm nay y bắn Lưu Cảnh một tiễn, tiễn thứ hai lại không chịu bắn, việc nhỏ nhặt này, há có thể giấu diếm được ta?
Doãn Mặc đi theo Lưu Tuần đã ba năm, hiểu rõ y vô cùng, Lưu Tuần không như Lưu Vĩ ác độc âm hiểm, tài học giỏi giang, ngực mang chí lớn, từ bề ngoài mà nói, y đối đãi với người khác cũng rất rộng lượng, nhưng Doãn Mặc lại biết trong xương tủy Lưu Tuần lòng dạ hẹp hòi, không thể dung người khác, nhớ dai thù vặt, chỉ là bình thường y che giấu rất tốt, ngay cả phụ thân y cũng không thể nhìn ra.
Hơn nữa nguyên nhân cái chết của Lưu Chương không rõ ràng, Lưu Tuần vẫn mãi chỉ trích là huynh đệ Lưu Vĩ mua chuộc thị vệ ra tay, nhưng Doãn Mặc lại có một loại cảm giác, cực kỳ có khả năng là Lưu Tuần xuống tay với Lưu Chương, bởi vì Lưu Chương giao quân quyền Hán Trung cho Lưu Vĩ, khiến trong lòng Lưu Tuần sinh hoang mang, y có động cơ để giết cha.
Đương nhiên, cũng có khả năng là Kinh Châu hạ thủ, chỉ là bọn họ tra xét nửa ngày, cũng không tìm thấy cơ hội hạ thủ của Kinh Châu ở chỗ nào? Đến nay cái chết của Lưu Chương vẫn là một điều bí ẩn.
Doãn Mặc khuyên y:
- Trương Nhậm theo sư phụ học nghệ bốn mươi năm trước, mà Triệu Vân vẫn chưa bốn mươi tuổi, lại càng không cần nói đến Lưu Cảnh, cho dù là đồng môn, ý nghĩa cũng không lớn, Trương Nhậm ắt sẽ không phản bội Chủ công.
- Lời này của ngươi sai rồi!
Lưu Tuần lắc lắc đầu nói:
- Nếu Trương Nhậm không phản bội ta, vậy thì vì sao Trương Tùng phải phản bội cha ta, muốn hiến Ích Châu cho Lưu Bị, nói cho cùng cũng là vì lợi ích gia tộc, lợi ích của gia tộc Trương thị mới là đối tượng mà họ nguyện trung thành, mà tuyệt không phải là cha con chúng ta, một khi Lưu Cảnh hứa hẹn bảo vệ ích lợi của Trương gia, Trương Nhậm ắt sẽ phản bội ta, huống chi ta vẫn chưa phải là Châu Mục do triều đình bổ nhiệm, đến nay không có ai nguyện ý gọi ta là Châu Mục.
Doãn Mặc không phản bác được, trầm ngâm một lát lại nói:
- Nếu thật sự không thủ được Thành Đô, kỳ thật đầu hàng cũng là một lựa chọn, ít nhất có thể bảo vệ công tử và người nhà.
Lưu Tuần quay đầu lại tức giẫn nhìn Doãn Mặc:
- Nếu như ngươi sợ chết, bây giờ ta sẽ thả ngươi ra khỏi thành!
Doãn Mặc sợ đến mức quỳ xuống:
- Thuộc hạ không có ý này, công tử đã hiểu lầm rồi.
- Hừ!
Lưu Tuần hừ thật mạnh một tiếng:
- Ngươi đi đi! Bây giờ ta không muốn nhìn thấy ai, hãy để ta yên tịnh một chút.
Doãn Mặc đứng dậy thi lễ, chậm rãi lui xuống, đi ra khỏi cửa phòng, y thở phào nhẹ nhõm, lắc lắc đầu, lúc này, sau lưng truyền đến một tiếng "Rầm!", chỉ nghe âm thanh khàn khàn của Lưu Tuần trong phòng lớn tiếng mắng:
- Đều là một đám khốn kiếp tham sống sợ chết, bất trung bất nghĩa!
Doãn Mặc nhướng mày, tâm tình bỗng thắt chặt.
Đại doanh Kinh Châu, một đoàn binh sỹ mang Lôi Đồng vào đại trướng trung quân, Lôi Đồng căm tức liếc mắt một Lưu Cảnh, ngẩng đầu lên, nhìn về đỉnh trướng, không chút nào để ý tới bất cứ kẻ nào.
Lưu Cảnh nhìn y, khoát tay:
- Mở trói cho y!
Mấy tên binh sỹ nới lỏng dây trói cho Lôi Đồng, y nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay đã tê rần, tức giận nói:
- Không cần ngươi giả vờ giả vịt như vậy, ta sẽ không đầu hàng, muốn chém muốn giết tùy ý ngươi, Lôi Đồng ta tuyệt không nhíu mày.
Lưu Cảnh mỉm cười:
- Ta sẽ không giết ngươi, cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi đầu hàng, nếu như ngươi không muốn ở lại, vậy thì đi đi!
Lôi Đồng sửng sốt, nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Cảnh:
- Ngươi nói cái gì?
- Ta nói, nếu như ngươi không chịu đầu hàng, vậy thì đi đi! Ta thả ngươi đấy.
Sau một lúc lâu Lôi Đồng vẫn không nói nên lời.
- Ngươi thật sự thả ta?
Lưu Cảnh phất phất tay:
- Đem chiến mã và binh khí trả lại cho hắn, thả hắn ra khỏi doanh!
Mấy tên binh sỹ tiến lên, dẫn Lôi Đồng ra ngoài, Lôi Đồng cúi đầu không nói, cuối cùng y thở dài một tiếng, xoay người ra khỏi đại trướng, nhìn y đi xa, Tư Mã Ý ở một bên cười nói:
- Cuối cùng y đã dao động rồi, sao Châu Mục không khuyên y nữa?
Lưu Cảnh lắc lắc đầu:
- Người này trước hiệu trung với Lưu Vĩ, sau lại đầu hàng Lưu Tuần, y trở ngại mặt mũi không chịu đầu hàng ta, cho nên ta thả y đi, đợi lần sau y sẽ tâm phục khẩu phục đầu hàng, cho nên chúng ta không cần gấp gáp.
Tư Mã Ý giơ ngón tay cái lên cười nói:
- Châu Mục quả nhiên là nhìn thấu lòng người!
Lưu Cảnh nheo mắt lại, nếu không nhìn thấu lòng người, hắn có thể làm Châu Mục sao? Hắn lại liếc nhìn Tư Mã Ý, nhịn không được, cười nói:
- Ngươi không cần nịnh hót ta, ngứa ngáy lắm đấy.
- Vi thần là thật tâm kính nể, không phải là nịnh hót!
Lưu Cảnh khoát tay lại cười nói:
- Hay là nói một chút về kế sách phá thành đi! Ta muốn nghe thử phương án của ngươi, không biết đã chuẩn bị như thế nào rồi?
Tư Mã Ý gật gật đầu, khoát tay ra lệnh cho binh sỹ:
- Khiêng lên đây!
Rất nhanh, mấy tên binh sỹ mang đến một tòa thành trì điêu khắc bằng gỗ, chính là mô hình thu nhỏ của Thành Đô, dài rộng tám thước, cao ba thước, tường thành, cổng thành, cầu treo, ung thành, sông hộ thành, đầy đủ mọi thứ, thậm chí cả sông Cẩm cũng có, đây là do tự tay Tư Mã Ý đích thân vẽ ra, mấy ngày trước đã lệnh cho thợ mộc bắt đầu chế tác, sáng hôm nay sau khi quan sát hiện trường ở thành trì, cuối cùng mới chế tác ra.
Lưu Cảnh có phần hứng thú, đi lên phía trước tỉ mỉ xem xét tòa thành trì bằng gỗ này, giống tòa trì hôm nay hắn thấy như đúc, cười nói:
- Thật là làm khó Quân sư rồi, có tòa thành gỗ này, lo gì thành thật không phá được?
Lúc này, Hứa Tịnh cũng tiến vào, y thi lễ với Lưu Cảnh, đứng một bên hiếu kỳ quan sát tòa thành gỗ, đây cũng là lần đầu tiên y nghe nói dùng thành gỗ để nghiên cứu kế sách phá thành, khiến y sinh lòng kính nể.
Tư Mã Ý đi lên trước, nhặt nhánh cây chỉ vào tường thành, nói:
- Độ cao của tường thành giống như thành Lạc Dương, cao ba trượng bốn thước, thang công thành cao nhất của chúng ta cũng chỉ có ba trượng, không có cách nào sử dụng, thang mây tuy có thể bắc lên thành, nhưng chỉ có hai mươi cái, số lượng vẫn không đủ, cho nên tấn công tường thành không sáng suốt.
Tư Mã Ý lại chỉ thanh gỗ vào thủy môn, nói:
- Tiếp theo là thủy môn, bởi vì chúng ta có nhiều chiến thuyền, tấn công thủy môn là một đường tắt, nhưng thần không biết hàng rào sắt của thủy môn chắc chắn đến mức nào.
Tư Mã Ý quay đầu nhìn ht, ht khẽ khom người nói:
- Thủy môn cũng hoàn toàn giống như Lạc Dương, trong ngoài có hai hàng rào sắt, to bằng hai đầu ngón tay.
- Vậy cũng hoàn toàn giống với thủy môn Sài Tang.
Lưu Cảnh ở một bên tiếp lời:
- Lúc trước Lăng Tháo chính là thông qua thủy môn mà tấn công vào thành Sài Tang, đến này ta vẫn còn nhớ rõ.
Tư Mã Ý liền nói:
- Cách nghĩ của vi thần chính là đột phá từ thủy thành, theo thủy môn có thể đánh thẳng đến dưới thành, nhưng thứ Châu Mục nói hẳn là thuyền công thành, trước mắt chúng ta vẫn chưa có, cần có thời gian để chế tạo.
- Cần thời gian bao lâu mới có thể tạo ra?
Lưu Cảnh hỏi.
Nhanh nhất cũng phải ba ngày.
Lưu Cảnh quyết định thật nhanh:
- Vậy thì tốt, ta sẽ đợi thêm ba ngày!
Tuy rằng Lưu Cảnh quyết định sáu ngày sau sẽ công thành, nhưng trước đó, y vẫn phải gia tăng áp lực đối với Thành Đô.
Đêm đã khuya, mấy trăm chiếc xe bò dừng bên bờ sông Cẩm ở thành đông, hơn ngàn binh sỹ từ trên xe ngựa đem từng thùng dầu hỏa xuống, nơi này cách thủy môn chừng ba trăm bước, sông Cẩm từ đây xuôi dòng vào thành, sau khi uốn lượn trong thành, lại từ thủy môn phía bắc chảy ra, đi thẳng về phía tây bắc, cuối cùng đổ vào Dân Giang.
Binh sỹ đem từng thùng dầu hỏa rót vào lòng sông, rất nhanh, trên mặt sông có một tầng dầu hỏa thật dày, theo dòng nước chảy vào trong thành, một tên binh sỹ dùng đuốc châm lửa lớp dầu hỏa trên sông, "Uỳnh!" một tiếng, dầu hỏa trên sông bắt đầu bốc cháy, nhanh chóng lan qua thủy môn, cháy thẳng vào trong thành, không lâu sau, toàn bộ đoạn sông Cẩm phía đông đã trở thành một con hỏa long.
Quân Kinh Châu lần lượt đổ vào lòng sông năm ngàn thùng dầu hỏa, trên mặt sông khói đặc cuồn cuộn, lửa cháy bập bùng, toàn bộ thành nội đều đã bị khói đặc bao phủ.
Trên thành dưới thành, đám binh sỹ hoảng sợ vô cùng, đều chạy nhanh đi bẩm báo, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy lửa cháy trên mặt nước, loại cảm xúc khủng hoảng này rất nhanh đã lan ra toàn thành.
Dân khắp nơi đều chạy ra khỏi nhà, đứng xa xa ngoài bờ sông Cẩm, nhìn đại hỏa rực cháy trên mặt sông, mọi người hoảng sợ bàn tán, rất nhiều vu sư thậm chí còn cho rằng đây là do quân Kinh Châu thi triển vu thuật.
Dân chúng toàn thành đều sợ hãi, rất nhiều dân phu hưởng ứng lệnh triệu tập thủ thành cũng đồng loạt trở về nhà, không chịu bán mạng cho Lưu Tuần nữa, sỹ khí hạ thấp, nhân tâm hoảng loạn, thậm chí ngay cả một số danh môn thế gia cũng bắt đầu dao động.