Lôi Đồng ở Ba Thục được xưng đệ tam tướng, gần với Trương Nhậm và Nghiêm Nhan, tuy rằng còn thua xa không bằng mãnh tướng thiên hạ như Triệu Vân, Hoàng Trung, nhưng ở Ba Thục cũng coi như là Thượng tướng. Y và Mã Khúc chiến đấu kịch liệt mười mấy hiệp, xà mâu đánh hư một nhát, dẫn dắt đại đao đối phương rời đi, lúc này hai ngựa lần lượt thay đổi, y rút ra Bát lăng tử kim chùy từ trong túi treo trên ngựa, như thiểm điện quét ngang về hướng Mã Khúc, đây là kỹ thuật mà Lôi Đồng thành danh, một búa đánh ra, bách phát bách trúng, cho nên y có tên hiệu là Lôi thần.
Tuy rằng y thất thủ trước Triệu Vân, nhưng Mã Khúc không phải Triệu Vân, một búa này đánh thẳng vào huyệt Thái Dương đối phương, óc Mã Khúc lập tức văng tung tóe, chết thảm tại chỗ, chiến mã chạy đi vài chục bước, tử thi mới rơi xuống dưới ngựa. Lôi Đồng kích động hướng về phía quân Hán Trung hô to:
"Đ...A...N...G...G! Đ...A...N...G...G! Đ...A...N...G...G!" tiếng chuông rút quân gõ vang, hai ngàn nỏ binh giống như thủy triều xông lên trước, xếp thành hàng nâng nỏ nhắm ngay quân Ích Châu, yểm hộ quân đội còn lại chậm rãi rút lui khỏi chiến trường.
Ngô Ý cũng không có hạ lệnh truy kích quân đội Trương Lỗ, y được xưng là quân sư Ích Châu, tất nhiên y cũng có chỗ hơn người, sau khi y tiếp quản quân đội, phát hiện quân Hán Trung tấn công bảo trại Định Quân Sơn ba lượt đều thất bại, đã sinh ra mệt mỏi lười biếng.
Y rất lo lắng Trương Lỗ bởi vậy sẽ rút quân về Nam Trịnh, liền ném ra một thỉnh cầu cầu hòa rút quân, khiến Trương Lỗ phán đoán sai lầm, cho là bọn họ phải rút về Ba Thục, cứ như vậy, Trương Lỗ liền tạm thời sẽ không rút về Nam Trịnh nữa, do đó sẽ cho Triệu Vân tranh thủ thời gian.
Ngô Ý lạnh lùng mỉm cười, cũng quay đầu về ra lệnh:
- Rút về bảo trại!
Mười ngàn quân đội xếp thành hàng chậm rãi lui lại, không bao lâu, trên chiến trường liền không còn một bóng người. Lúc này, trên trăm tên kỵ binh thám báo từ trong đại doanh quân Hán Trung lao ra, tiếng vó ngựa như sấm, bụi màu vàng nổi lên cuồn cuộn, chạy đi hướng mười lăm dặm ngoài Định Quân Sơn.
.....
Thành Nam Trịnh, từ khi Trương Lỗ dẫn ba vạn quân đội đi tới Định Quân Sơn tiêu diệt quân đội Ích Châu, uy hiếp của thành Nam Trịnh đã hoàn toàn được giải trừ, phía bắc không có quân đội Tào Tháo uy hiếp; mặt đông, quân Kinh Châu bị chặn lại ở ngoài thành Thượng Dung; phía nam, Ích Châu bị quân Kinh Châu xâm lấn, ốc còn không mang nổi mình ốc.
Nam Trịnh cũng liền khôi phục cuộc sống bình thường, số lượng lớn nông dân trốn ở trong thành đều tự trở về gia viên, thương nhân cũng bắt đầu lui tới Quan Trung và Nam Dương, vận chuyển hàng hóa, buôn bán tấp nập.
Tuy rằng thành Nam Trịnh khôi phục bình thường, việc đóng quân vẫn tồn tại như cũ, do tiểu đệ của Trương Lỗ là Trương Vệ dẫn năm nghìn quân đội trấn thủ, chính vụ thì do Dương Tùng toàn quyền phụ trách.
Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của Dương Tùng cũng không không tốt lắm, làm quan viên chủ quản chính vụ, y quan tâm nhất chính là gieo trồng vào mùa xuân thu hoạch vụ thu, thuế phú nhập kho, nhưng cố tình lần này quân Ích Châu Bắc thượng là thời gian cày bừa vụ xuân, đại lượng nông dân vứt bỏ ruộng đất chạy trốn, tuy rằng quân Ích Châu cuối cùng bỏ chạy, nhưng cày bừa vụ xuân lại bị chậm trễ.
Viện này khiến Dương Tùng cực kỳ căm tức, làm trễ nải cày bừa vụ xuân, chính là sẽ ảnh hưởng đến thu hoạch vụ thu, do đó sẽ tạo thành nạn đói, tổn hại thuế phú, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Suốt một ngày, Dương Tùng đều nhốt mình tại phòng hạch toán tài khoản, y tính toán ra xem sẽ gây ra tổn thất lớn thế nào, lại lấy cái gì để đền bù.
Lúc hoàng hôn, Dương Tùng rốt cục từ trong phòng đi ra, sa sầm mặt, cực kỳ không hài lòng, rất hiển nhiên y tính ra tổn thất khiến quan phủ khó có thể chịu đựng, lúc này, Mạnh Ưu vội vàng tiến lên bẩm báo nói:
- Dương công, thuộc hạ vừa mới nhận được tin tức, có Sơn phỉ tập kích trang viên Hán Nam, ta phải tới tiêu diệt nạn trộm cướp.
Dương Tùng nuôi dưỡng tới 1500 bộ khúc, bình thường trú đóng ở trong trang viên, trước đó là do Mạnh Đạt chưởng quản. Khi Mạnh Đạt bị điều làm chủ tướng Thượng Dung, bộ khúc Dương Tùng liền do đệ của Mạnh Đạt là Mạnh Ưu chưởng quản, nhưng cái gọi là chưởng quản cũng chỉ là huấn luyện, mang binh mà thôi, quyền điều binh vẫn trên tay Dương Tùng.
Dương Tùng tâm phiền ý loạn, gỡ xuống từ bên hông nửa khối ngọc bội điều binh đưa cho Mạnh Ưu, nói với y:
- Ba trăm người đủ để tiêu diệt sơn phỉ, nhanh đi mau trở về, không cần làm trễ nải.
- Thuộc hạ hiểu được!
Mạnh Ưu tiếp nhận ngọc bội điều binh ba trăm người, thi lễ liền lui xuống, y cưỡi một con ngựa, mang theo hai gã tùy tùng tâm phúc chạy gấp theo hướng ngoài thành. Mạnh Ưu vượt qua Hán Thủy, chạy ba mươi dặm theo hướng nam, đi vào trước một dãy núi, dãy núi này tên là Nam Sơn, thế núi không cao, kéo hơn trăm dặm, chân núi là rừng rậm rậm rạp, có dấu tất cả mấy trăm cái hang lớn nhỏ.
Mạnh Ưu nhận được mật lệnh của Triệu Vân vào đêm qua, mật lệnh bảo y phối hợp với quân Kinh Châu cướp lấy thành Nam Trịnh, điều này làm cho y vừa mừng vừa sợ, y đã suy nghĩ một đêm, phối hợp quân Kinh Châu như thế nào.
Y biết rằng tuy rằng Dương Tùng tham ăn hối lộ, nhưng vẫn tương đối trung thành với Trương Lỗ, không phải dễ dàng thuyết phục như vậy, nếu gấp gáp đi khuyên bảo, ngược lại sẽ bại lộ rất nhiều bí mật, không chỉ có sẽ làm Dương Tùng biết rằng quân Kinh Châu muốn lấy Nam Trịnh, còn có thể bại lộ thân phận của huynh trưởng Mạnh Đạt. Biện pháp tốt nhất chính là lấy trước quyền điều binh bộ khúc của Dương Tùng, lợi dụng tư quân cướp lấy thành Nam Trịnh.
Chỉ có điều Dương Tùng trời sinh tính keo kiệt cẩn thận, chỉ cho y quyền điều binh ba trăm người, binh lực quá ít, làm rối loạn kế hoạch của y, bất đắc dĩ, Mạnh Ưu đành phải tới gặp Triệu Vân trước.
Chạy tới trước núi rừng, trời đã tối rồi, Mạnh Ưu rút ra một mũi tên, cây cung vọt tới hướng trong rừng cây, một tiếng rít xẹt qua trên không. Rất nhanh, từ trong núi rừng một đội quân trinh sát tuần tra Kinh Châu đi ra, Mạnh Ưu giục ngựa tiến lên chắp tay nói:
- Ta phụng lệnh của Triệu tướng quân, đến bái kiến!
- Xin theo chúng ta đến!
Trinh sát kỵ binh tuần tra dẫn theo ba người chạy đi theo hướng rừng cây ở chỗ sâu, không bao lâu, mọi người đi tới một mảnh trống trải, nơi này đóng quân khoảng mười đỉnh lều trại, xung quanh đề phòng nghiêm ngặt, trinh sát tuần tra tiến đến bẩm báo.
Một lát, hai gã thân binh của Triệu Vân dẫn Mạnh Ưu vào một đỉnh đại trướng, đây là đỉnh đầu phục trướng, cũng là trong ngoài hai tầng trướng, chủ yếu là dùng cho hành quân bí mật, trong trướng vải ánh đèn sáng tỏ, ánh sáng lại khó có thể lộ ra ngoài.
Trong đại trướng, Triệu Vân đang cùng mưu sĩ Pháp Chính thảo luận kế sách cướp lấy Nam Trịnh. Pháp Chính đã mô phỏng ra bốn phương án, cũng có thể cướp lấy Nam Trịnh, nhưng Triệu Vân cho rằng vẫn là lợi dụng bộ khúc của Dương Tùng cướp lấy thành Nam Trịnh thì có nắm chắc hơn.
Lúc này, thân binh ở ngoài trướng vải bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, Mạnh tướng quân đến đây.
- Mời vào!
Triệu Vân đang đợi Mạnh Ưu đến.
Màn trướng xốc lên, Mạnh Ưu bước nhanh đi vào đại trướng, yquì một gối hành lễ nói:
- Mạt tướng Mạnh Ưu, tham kiến Triệu tướng quân!
- Xin đứng lên! Xin đứng lên!
Triệu Vân vội vàng nâng y dậy, lại giới thiệu y với Pháp Chính, lúc này mới cười nói:
- Chúng ta đang chờ Mạnh tướng quân đó! Mời ngồi xuống nói chuyện.
Mạnh Ưu ngồi xuống, uống một ngụm trà nói:
- Dương Tùng làm người keo kiệt, chỉ cấp cho ta quyền điều binh ba trăm người, ta sợ không biết có đủ hay không?
Triệu Vân nhìn thoáng qua Pháp Chính, Pháp Chính chậm rãi từ từ hỏi:
- Kỳ thật bao nhiêu người cũng không trọng yếu, mấu chốt là Trương Vệ cho phép tư binh Dương Tùng vào thành hay không?
Những lời này là mấu chốt, Mạnh Ưu trầm tư một lát, lắc đầu nói:
- Quan hệ giữa Trương Vệ và của Dương Tùng từ trước đến nay đều rất tồi tệ, hơn nữa Trương Vệ hung hãn vô trí, chỉ sợ gã sẽ không để cho tư binh Dương Tùng vào thành, ngay cả gia đinh Dương phủ ra vào thành cũng phải cẩn thận kiểm tra.
Pháp Chính khoanh tay cúi đầu đi vài bước, y lại hỏi:
- Hai ngày này quan hệ bọn họ có tồi tệ không?
- Trong khoảng thời gian này Trương Vệ và Dương Tùng bị vây trong trạng thái chiến tranh lạnh, không thèm nhìn mặt lẫn nhau, ngay ngày hôm qua Trương Vệ còn bị Dương Tùng châm chọc khiêu khích một phen.
Pháp Chính mỉm cười:
- Nếu là như vậy, ta cũng có một kế, cũng không cần tư binh của Dương Tùng, trực tiếp có thể lợi dụng mâu thuẫn giữa bọn họ cướp lấy Nam Trịnh.
Nói xong, y nói khẽ với Triệu Vân và Mạnh Ưu vài câu, Mạnh Ưu cúi đầu suy nghĩ một chút nói:
- Nhưng bên kia cách thành quá gần, quân đội qua đó rất dễ dàng bị phát hiện.
- Không ngại, nửa đêm đi qua bọn họ sẽ không thể nào biết được, sự tình phát sinh vào sáng sớm là được.
Lúc này, Triệu Vân lại nghĩ tới một chuyện, vội vàng nói:
- Nếu Trương Lỗ biết được Mạnh tướng quân tham dự đánh chiếm Nam Trịnh, vậy có thể sẽ bất lợi đối với Mạnh Đạt Tướng quân ở Thượng Dung hay không?
Mạnh Ưu cũng lo lắng, đây xác thực là một sơ hở.
Pháp Chính khẽ mỉm cười:
- Không nói đến khả năng này tính là rất nhỏ, coi như là Trương Lỗ biết cũng không phải vấn đề lớn, đầu tiên mạnh Đạt Tướng quân là chủ tướng Thượng Dung, nếu dùng bồ câu đưa tin, nhất định là Mạnh Đạt Tướng quân sẽ biết trước, cho nên Trương Lỗ chỉ có thể phái người đi bí mật truyền tin cho Dương Ngang. Hơn nữa tin tức công chiếm Nam Trịnh có bị tiết lộ, cuối cùng truyền đến Thượng Dung, cũng ít nhất cần bảy tám ngày, ta nghĩ cuộc chiến Thượng Dung sớm đã kết thúc.
Dừng một chút, Pháp Chính lại nói:
- Nếu Mạnh tướng quân thật sự lo lắng, chúng ta còn có thể phái người chặn giết người đưa tin trên đường, cam đoan tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn.
Mạnh Ưu rốt cục yên tâm, y không khỏi dựng thẳng lên ngón cái khen:
- Kế của Pháp tiên sinh quả nhiên tuyệt diệu, gần đây thật sự có Sơn phỉ quấy rầy, ta nghĩ với sự vội vàng xao động hung hãn của Trương Vệ, nhất định sẽ mắc mưu, ta có thể để tùy tùng tâm phúc khởi sự trước ở trong thành.
Ba người lại thương lượng một chút chi tiết, lúc này Mạnh Ưu mới kêu hai gã tùy tùng tâm phúc tiến vào, dặn bọn họ vài câu, tùy tùng lĩnh lệnh mà đi
Sáng sớm ngày hôm sau, ở trong một tòa tửu quán lớn nhất thành Nam Trịnh phát sinh một đại sự, hai mươi mấy tên gia đinh của Dương Tùng ở trong này uống rượu với năm sáu tên tôi tớ của Trương Vệ đã xảy ra mâu thuẫn. Song phương đánh đập tàn nhẫn, gia đinh Dương Tùng người đông thế mạnh, đánh cho gia phó Trương Vệ đầu rơi máu chảy, hai người còn bị cắt đứt cánh tay.
Người làm của Trương Vệ đi khóc lóc kể lể với chủ nhân, Trương Vệ giận tím mặt, dẫn mấy trăm binh lính vọt tới trước phủ Dương Tùng, Trương Vệ cưỡi chiến mã, gã đội mũ quán giáp, tay cầm trường kích ở trước phủ Dương Tùng diễu võ dương oai, chửi ầm lên:
- Dương tặc, đem đám người hầu chó của ngươi giao ra đây cho lão tử, nếu không lão tử đốt nhà ngươi, giết sạch cả nhà ngươi.
Dương Tùng ở trong phủ đã lên tiếng hỏi gia đinh, là người hầu Trương Vệ nhục mạ Dương Tùng trước mặt mọi người, mới khiến cho gia đinh mắng nhau, hơn nữa là người hầu Trương Vệ động thủ trước.
Như thế, Dương Tùng làm sao có thể giao ra gia đinh mình, gã ở bên trong cửa phủ hô:
- Trương Vệ, ngươi đừng có càn rỡ, ta sẽ tố cáo ngươi ở trước mặt Đại tướng quân, nhìn là ai hướng ai bồi tội!
Trương Vệ càng thêm phẫn nộ, hét lớn:
- Dương tặc, có gan lăn ra đây cho ta!
Dương Tùng cũng không chút nào lùi bước hô to:
- Đại tướng quân ở Định Quân Sơn khổ chiến với quân Ích Châu, ngươi lại ở Nam Trịnh khơi mào nội chiến, ngươi ăn nói như thế nào với Đại tướng quân?
Trương Vệ tức giận đến phát cuồng, đúng lúc này, một tên binh lính chạy như bay đến, bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Trương tướng quân, có tình hình phải bẩm báo.
- Có cái việc rắm gì?
Trương Vệ quát.
Binh lính nơm nớp lo sợ nói:
- Trên bến thuyền phía bờ sông có người cải trang Sơn phỉ cướp bóc tài vật của thương lữ, có thương nhân nhận ra, người cầm đầu đúng là gia tướng Mạnh Ưu của Dương Tùng, chỉ sợ cái gọi là Sơn phỉ đó là tư binh Dương Tùng cải trang.
Trương Vệ sửng sốt, gần đây quả thật Nam Trịnh có Sơn phỉ thường lui tới, gã vài lần phái người đi bao vây tiễu trừ đều không có tóm được người, hoá ra những sơn phỉ này là tư binh của Dương Tùng, khó trách gã có tiền như vậy, đều là tiền của lòng dạ hiểm độc, trong lòng Trương Vệ sinh ra ác ý, dữ tợn cười một tiếng, lẩm bẩm:
- Đợi lão tử bắt được nhân chứng, rồi trở về lột sạch da của ngươi!
Gã lại hỏi:
- Có bao nhiêu người?
- Ước chừng năm sáu chục người!
Trương Vệ nghĩ đến Dương Tùng có gia tài hùng hậu, không khỏi cười to ba tiếng, xé cổ họng hô lớn:
- Dương Tùng, ngươi chờ xem, hôm nay lão tử sẽ làm ngươi sống không bằng chết!
Gã vung tay lên:
- Chúng ta đi!
Trương Vệ suất lĩnh mấy trăm người chạy đi về hướng ngoài thành...
Thành Nam Trịnh dựa vào Hán Thủy, ở phía bắc Hán Thủy, khoảng cách từ bến thuyền đến cửa thành phía Tây ước chừng ba dặm, là bến thuyền lớn nhất ở thượng du Hán Thủy, thuyền hàng năm trăm thạch xuôi dòng, bốn ngày sau có thể đến Tương Dương, hàng năm có đại lượng dược liệu, thuốc nhuộm và đặc sản các vùng vận chuyển tới Tương Dương.
Lúc này ở trên bến thuyền, 50~60 tên đại hán áo đen tay cầm đao thép đang cướp bóc thương nhân, người cầm đầu chính Mạnh Ưu, bọn họ cũng không vội chạy trốn, mà giống như câu cá, chờ đợi thuyền buôn vào bờ. Đúng lúc này, xa xa bụi đất mãnh liệt nổi lên, chỉ thấy Trương Vệ suất lĩnh mấy trăm tên lính đang lao nhanh tới bến thuyền bên này.