Đã chờ đợi hai tháng ở Thượng Dung, bất kể là Cam Ninh hay là Ngụy Diên đều có chút nóng vội, ngay sáng hôm nay, Ngụy Diên phái một gã thân binh đi thông tri Cam Ninh, Tương Dương có tin tức lại đây. Cam Ninh liền cấp bách khó nhịn nổi chạy tới thành Dung Nam.
Ngụy Diên gật gật đầu:
- Cam tướng quân, mời vào trong phòng nói chuyện!
Hai người tiến vào quan phòng ngồi xuống, Ngụy Diên lấy ra một phong thư, đưa cho Cam Ninh cười nói:
- Đây là mệnh lệnh Tương Dương vừa mới đưa tới, Châu Mục đã lấy được Ích Châu, lệnh cho chúng ta có thể đánh chiếm Thượng Dung.
Cam Ninh tiếp nhận thư nhìn một lần, không kìm nổi thở phào thật dài một cái:
- Rốt cục đợi được đến một khắc này.
Lúc này, Ngụy Diên lại hỏi:
- Bước tiếp theo chúng ta làm như thế nào phối hợp hành động?
Cam Ninh trầm tư chốc lát nói:
- Theo thủy lộ công phá phong tỏa, đối với ta mà nói dễ như trở bàn tay, hay là lấy thành Thượng Dung trước, để tránh rút dây động rừng.
Ngụy Diên gật gật đầu:
- Một khi đã như vậy, trước hết ta lui binh, lại liên hệ vớiMạnh Đạt.
Trưa hôm đó, quân Kinh Châu giằng co gần hai tháng rốt cục rút lui khỏi thành Thượng Dung, lui lại theo hướng Tương Dương, bên trong thành Thượng Dung liền lập tức phát hiện thành Dung Nam có dị thường.
Quân Hán Trung ở thành Thượng Dung tổng cộng có hơn mười lăm ngàn người, do đại tướng Mạnh Đạt và Dương Ngang suất lĩnh. Trên danh nghĩa Mạnh Đạt làm chủ tướng, Dương Ngang tham dự hiệp đồng phòng ngự, nhưng trên thực tế, quân chức Dương Ngang cao hơn so với Mạnh Đạt, hơn nữa kinh nghiệm lý lịch ở trong quân cũng thâm hậu hơn nhiều lắm, đảm nhiệm chức quan Đô úy quận Ngụy Hưng, lần này quân coi giữ ở bên trong thành Thượng Dung, mười ngàn người là Dương Ngang mang theo từ Ngụy Hưng đến, đây thật ra là bộ hạ của gã.
Mà Mạnh Đạt thì từ Nam Trịnh đã mang đến năm ngàn người, đây mới là quân đội của Mạnh Đạt, cho nên ở trong thành Thượng Dung, Mạnh Đạt và Dương Ngang mỗi người Thống soái một bộ phận quân đội, gần như chính là đều tự đánh trận.
Mạnh Đạt vội vàng đi tới đầu thành, y vừa mới nhận được tin tức, quân Kinh Châu có dấu hiệu rút quân rồi, y ghé ở lỗ châu mai nhìn về hướng thành Dung Nam.
Quả nhiên, cờ lớn Kinh Châu cắm ở trên đầu thành thành Dung Nam đã biến mất, trong lòng Mạnh Đạt lập tức nổi lên khẩn trương, điều này chính là tín hiệu lúc trước bọn họ ước hẹn, một khi quân Kinh Châu rút lui về phía đông, ý tứ hàm súc chính là bắt đầu hành động rồi.
Bởi vì nguyên nhân hai quân giằng co, bọn họ cũng không phái ra trinh sát đi tuần tra, cho nên phải trước khi quân Kinh Châu rút lui, để trinh sát tuần tra thành Thượng Dung đi ra ngoài, như vậy mới cho hai quân một cơ hội tiếp xúc.
Mạnh Đạt lại trở về chính quan phòng của mình, y viết một tờ giấy, kêu đến một gã thân binh của mình, dặn gã:
- Ta sẽ phái binh lính đi ra ngoài trinh sát tuần tra, ngươi có thể xen lẫn vào trong trinh sát tuần tra cùng đi ra, theo hướng đông tìm được quân Kinh Châu, gặp mặt Ngụy Diên, đem tờ giấy này cho y.
Thân binh tiếp nhận tờ giấy cất giữ cẩn thận, gật đầu nói:
- Tướng quân yên tâm đi! Sẽ không có sai sót.
Mạnh Đạt lập tức phái ra mười chi trinh sát tuần tra, ra khỏi thành đi tìm hiểu tin tức, vừa mới an bài xong việc trinh sát tuần tra, lúc này có binh lính báo lại:
- Dương tướng quân có việc gấp cầu kiến!
- Mời gã vào!
Không bao lâu, Dương Ngang bước nhanh đi vào quan phòng của Mạnh Đạt, Dương Ngang tuổi chừng hơn bốn mươi, thân hình cao lớn, bộ dạng khí thế hung mãnh, gã là nguyên lão của quân Hán Trung, năm đó đi theo Trương Lỗ bình định từ Ích Châu đến Hán Trung, sau khi Trương Lỗ lấy được Hán Trung, gã liền đi theo bên người Trương Lỗ, chậm rãi thăng chức, được bổ nhiệm làm Đô úy quận Ngụy Hưng.
Lần này tình huống Thượng Dung khá phức tạp, đầu tiên là do Mạnh Đạt làm chủ tướng, dẫn năm ngàn người đánh chiếm Thượng Dung, lập tức được bổ nhiệm làm Đô úy quận Thượng Dung, nhưng bởi vì quân Kinh Châu quy mô phản công, Trương Lỗ sợ Thượng Dung có thất bại, liền lệnh cho Dương Ngang dẫn quân đóng tại quận Ngụy Hưng đến trợ giúp Thượng Dung, tham dự hiệp phòng Thượng Dung.
Đương nhiên, Trương Lỗ còn có một tầng thâm ý khác, chính là Dương Ngang kể công kiêu ngạo, có chút bướng bỉnh không chịu thuần phục, Trương Lỗ liền mượn cơ hội lần hiệp phòng Thượng Dung này, đem Dương Ngang dời khỏi quận Ngụy Hưng, lập tức bổ nhiệm huynh đệ mình là Trương Vệ làm Thái Thú quận Ngụy Hưng, suất quân đóng ở quận Ngụy Hưng.
Trong lúc vô hình liền thay thế quyền lực của Dương Ngang ở quận Ngụy Hưng, cho nên trong lòng Dương Ngang vẫn khó chịu, suất quân đến Thượng Dung, gã không nghe theo Mạnh Đạt chỉ huy, tự mình hành động.
Dương Ngang cũng nghe tin tức nói quân Kinh Châu rút quân, vội vàng tới thảo luận với Mạnh Đạt, tuy rằng địa vị và kinh nghiệm lý lịch của y đều cao hơn so với Mạnh Đạt, nhưng dù sao Mạnh Đạt là Đô úy Thượng Dung, nắm giữ tiền lương Thượng Dung, tiền lương cung cấp cho mười ngàn quân Dương Ngang còn phải phải dựa vào Mạnh Đạt, cho nên, gã và Mạnh Đạt nói chuyện cũng khá khách khí.
- Mạnh tướng quân, nghe nói quân Kinh Châu đã rút lui về đônng, nguy cơ của Thượng Dung cũng có thể giải trừ, ta tính toán suất quân trở về quận Ngụy Hưng, cho nên muốn thương lượng với Mạnh tướng quân một chút, có thể cung cấp cho ta một tháng quân lương không?
Lúc này quân đội của Triệu Vân vừa mới cướp lấy thành Nam Trịnh, bọn họ đương nhiên không biết biến cố của thành Nam Trịnh, nhưng Dương Ngang biết, Trương Vệ đã bị Trương Lỗ triệu hồi Nam Trịnh, hiện tại quận Ngụy Hưng không có binh đóng quân, gã liền muốn nhân cơ hội trở về quận Ngụy Hưng, đoạt lại địa bàn của mình, chỉ có điều gã lo lắng lương thảo không đủ, liền mặt dày xin lương chỗ Mạnh Đạt.
Mạnh Đạt đã giật mình, Dương Ngang lại muốn rút quân, việc này không thể được, mười ngàn quân đội này nếu đi rồi, mình ăn nói với Châu Mục thế nào? Nhất định phải ổn định gã trước.
Y ngẫm nghĩ một chút cười nói:
- Nếu Dương Đô úy muốn trở về, ta đương nhiên sẽ không ngăn trở, lương thảo cũng sẽ dâng đủ số, nhưng không biết có thể mời Dương Đô úy đợi khoảng ba ngày không, chờ sau khi trinh sát tuần tra của ta trở về, quân Kinh Châu quả thật rút lui, khi đó ta sẽ tiễn Dương Đô úy đi.
Tuy rằng Dương Ngang một ngày cũng không muốn chờ đợi thêm nữa, nóng lòng trở về quận Ngụy Hưng, tuy nhiên Mạnh Đạt nói rất có đạo lý, Dương Ngang bị áp lực của tiền lương bức bách, liền đáp ứng:
- Được rồi! Ta sẽ đợi ba ngày, ba ngày sau, ta cáo từ Mạnh tướng quân!
Thuỷ quân của Cam Ninh và lục quân của Ngụy Diên đều rút lui khỏi thành Thượng Dung khoảng năm mươi dặm, vừa lúc rời khỏi quận Thượng Dung, ở địa giới quận Phòng Lăng, lúc này mới có cơ hội phái trinh sát tuần tra ra khỏi thành cho Mạnh Đạt. Ban đêm, Ngụy Diên đang ở trong đại trướng đọc sách, thân binh của Ngụy Diên vội vàng dẫn một gã trinh sát tuần tra quân Hán Trung đi vào trước đại trướng trung quân, bẩm báo:
- Khởi bẩm Ngụy Tướng quân, Mạnh tướng quân phái người đến.
- Mời vào!
Ngụy Diên buông sách, y cũng đang đợi tin tức của Mạnh Đạt, màn trướng lật lên, thân binh đem binh lính báo tin Mạnh Đạt phái tới vào đại trướng. Binh báo tin quì một gối thi lễ, lấy ra tờ giấy của Mạnh Đạt, hai tay trình lên:
- Đây là thư tay của Mạnh tướng quân, mời Ngụy Tướng quân xem qua!
Thân binh đem tờ giấy chuyển cho Ngụy Diên, Ngụy Diên tiếp nhận tờ giấy mở ra nhìn một lần, ở trên tờ giấy Mạnh Đạt nói, y chuẩn bị tiêu diệt quân đội Dương Ngang, mời quân Kinh Châu đúng lúc vào thành, để tránh sinh loạn, thời gian vào thành liền hẹn lúc trời tối giữa giờ Tuất ngày kia.
Ngụy Diên gật gật đầu:
- Ngươi trở về chuyển cáo với Mạnh tướng quân, hết thảy cứ dựa theo kế hoạch của y mà làm, ta sẽ đúng giờ xuất hiện tại ngoài thành!
Binh báo tin thi lễ, liền cáo từ đi ngay.
Ngụy Diên vừa trầm suy nghĩ một lát, lập tức viết một phong thư, giao cho thân binh nói:
- Nhanh đi tới đội thuyền của Cam tướng quân, đem phong thư này giao cho y!
Thời gian rất nhanh liền tới buổi chiều ngày thứ ba, binh lính trinh sát tuần tra trở về bẩm báo với Mạnh Đạt, quân Kinh Châu đã rút lui khỏi quận Thượng Dung, điều này ý nghĩa báo động ở Thượng Dung tạm thời giải trừ, Dương Ngang lại một lần phái người thúc giục Mạnh Đạt giao hàng tiền lương, y phải trở về quận Ngụy Hưng.
Mạnh Đạt liền mở tiệc rượu tiễn đưa ở quận nha, mời Dương Ngang và mười hai tên Nha tướng tâm phúc của gã tiến đến dự tiệc, tiễn biệt bọn họ về tây.
Vào đêm, trong quận nha đèn đuốc sáng trưng, Mạnh Đạt bày năm bàn tiệc rượu, thịnh tình khoản đãi Dương Ngang và Nha tướng tâm phúc của gã. Y mời đến sĩ thân thành hiền đạt của Thượng Dung tới tiếp khách, lại mời đến một đội vũ nữ trợ hứng, trong bữa tiệc núi thịt biển rượu, ti trúc ngân nga, vũ nữ dáng người thướt tha, nhiều đội binh lính đem thức ăn ngon, rượu ngon bưng lên như nước, mọi người trò truyện cười vang trời, vô cùng náo nhiệt.
Mạnh Đạt nâng bát rượu cười nói:
- Cảm tạ Dương Đô úy hơn một tháng qua hiệp trợ, giúp ta giữ được Thượng Dung. Sáng mai, Dương tướng quân phải rời đi, chén rượu này biểu đạt kính ý của ta, ta cạn trước.
Y bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch, giơ lên cao cái chén không, mọi người cùng kêu lên trầm trồ khen ngợi. Dương Ngang và thủ hạ của gã đều uống nhiều rượu, cảm giác uống chưa đủ say, ánh mắt cũng không khỏi liếc về phía đám vũ nữ dáng người thướt tha, thời gian dài như vậy bọn họ đều không có chạm vào nữ nhân, thấy sắp phải đi rồi, mọi người buông lỏng đề phòng, bắt đầu nổi lên lòng hươu dạ vượn.
Lòng dạ Mạnh Đạt biết rõ, tâm niệm y vừa chuyển, bỗng nhiên có phương pháp xử lý thu thập đám nhãi này, liền ha hả cười nói:
- Nếu Dương huynh không chê, đêm nay liền khiến vũ nữ này chăm sóc Dương huynh và các huynh đệ đi! Coi như là một phần tâm ý của ta.
Dương Ngang mừng rỡ, tươi cười rạng rỡ nói:
- Đa tạ hiền đệ, đến! Ta mời hiền đệ một chén rượu.
Mọi người lại uống trong chốc lát, lúc này, một gã thân binh tiến lên nói sát bên tai Mạnh Đạt:
- Còn kém một khắc nữa.
Nói cách khác cách thời gian ước định còn có một khắc thôi, Mạnh Đạt thấy canh giờ đã đến, liền cho người ta dẫn đám vũ nữ và nhóm thân sĩ đi, y lại đứng dậy cười nói với Dương Ngang và các tướng:
- Xuân tiêu một khắc giá ngàn vàng, đám vũ nữ đã ở cửa sau chờ, chiến mã và tùy tùng của các vị đã ở cửa sau, để bọn lính nhìn đến không tốt, các vị từ cửa sau mang các nàng đi thôi! Sáng mai ta sẽ đem tiền lương thực đưa tới.
Dương Ngang gật gật cười nói:
- Đa tạ ý đẹp của Mạnh tướng quân!
Gã đưa mắt liếc một cái ra hiệu cho chúng tướng lĩnh tâm phúc, các tướng đều trong dục hỏa đốt, đều uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, đứng dậy cáo từ.
Bọn họ say khướt đi đến phía cửa sau, vừa đi vào một gian viện, cửa trước sau bỗng nhiên ầm ầm đóng lại, Dương Ngang ngẩn ra, gã chợt phát hiện trên tường hai bên đầy binh lính tay cầm tên nỏ, lập tức tỉnh ngộ lại:
- Không tốt!
Gã hô to một tiếng, xoay người liền chạy, nhưng đã không kịp, một mũi tên bắn thủng hậu tâm của gã, ngay sau đó loạn tiễn đầu tường phát ra cùng một lúc, đem Dương Ngang và mười hai tên Nha tướng tâm phúc của gã toàn bộ bắn chết ở trong sân.
Mạnh Đạt thấy Dương Ngang và tướng lĩnh tâm phúc của gã đã chết, lập tức suất lĩnh mười mấy tên binh lính tâm phúc cưỡi ngựa chạy tới hướng cửa đông thành, lúc này hai tòa cửa thành phòng thủ hai phía đông tây thành Thượng Dung đều toàn bộ đổi thành binh lính tâm phúc của Mạnh Đạt, Mạnh Đạt cao giọng lệnh:
- Mở cửa thành ra!
Cửa đông thành ầm ầm mở ra, có binh lính ở trên đầu thành giơ lên cây đuốc múa may, lúc này đã là giữa giờ Tuất, thời gian ước định tới rồi. Ngụy Diên suất lĩnh mười ngàn quân đội đã mai phục tại ngoài thành, y thấy cây đuốc trên đầu thành, mừng rỡ trong lòng, lập tức hạ lệnh quân đội giết vào thành.
Hơn một vạn sĩ binh quân Kinh Châu giết vào thành Thượng Dung, Ngụy Diên giục ngựa lên trước, ở trong ngọn lửa thấy Mạnh Đạt, cười to nói:
- Chúc mừng Mạnh tướng quân lập nhiều công lớn!
Mạnh Đạt chắp tay nói:
- Dương Ngang và tướng lĩnh tâm phúc của gã đều đã bị giết chết, mời Ngụy Tướng quân trực tiếp tiến quân doanh thu binh lính hàng, không có cái gì chống cự.
Ngụy Diên gật gật đầu, quay đầu lại ra lệnh:
- Quân đội vào tây quân doanh đoạt lại hàng tốt, người dám chống cự, chém giết ngay tại chỗ!
Suốt cả đêm, thành Thượng Dung trải qua hỗn loạn và khẩn trương, bởi vì Dương Ngang và tướng lĩnh tâm phúc của gã đều bị giết chết, quân Kinh Châu không gặp phải chống cự kịch liệt, giết hơn trăm người dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, liền hoàn toàn khống chế thế cục. Sáng sớm ngày kế, Cam Ninh cũng phụ trách chặn lại tiêu diệt toàn bộ ba nghìn quân Hán Trung ở Hán Thủy.
Ngụy Diên lưu năm nghìn quân đội cho thuộc cấp Lư Tiến, để y hiệp trợ Mạnh Đạt thủ vệ thành Thượng Dung, trấn an dân chúng, hợp nhất hàng tốt, bản than Ngụy Diên thì cùng với Cam Ninh đem năm nghìn quân đội, phân hai đường thuỷ bộ thẳng tiến theo hướng Hán Trung, lao thẳng tới quận Ngụy Hưng.