Trong chốc lát, Mã Đại đã bước nhanh vào đại trướng, quả thật là trùng hợp, Mã Đại cũng vừa mới đến Hán Trung, đúng lúc nghe nói Lưu Cảnh đang dẫn quân tuần sát Hán Trung, y vội vàng chạy đến quân doanh.
Lần này Mã Đại đến Hán Trung là đặc biệt đến để mượn lương, Mã Siêu rút về quận Thiên Thủy, giết chết Thái thú Vi Khang, đánh chiếm huyện Ký, tự xưng là Chinh Tây Tướng Quân, đồng thời thuyết phục thủ lĩnh người Đê hãy ra sức ủng hộ mình, lại có được hơn vạn quân, tiếc rằng trong quân thiếu lương thực trầm trọng, y chỉ có thể phái người huynh đệ Mã Đại đến Hán Trung để cầu viện.
Mã Đại tiến lên quỳ một gối ôm quyền nói:
- Mạt tướng Mã Đại tham kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh lần đầu gặp Mã Đại, hắn thấy dáng người Mã Đại khôi ngô, ánh mắt sáng ngời có thần, bộ dạng có chút tuấn lãng, trong lòng không khỏi thích thú, cười nói:
- Mã tướng quân hãy đứng lên!
Mã Đại đứng dậy, lấy bức thư thân bút của Mã Siêu ra, dâng lên cho Lưu Cảnh:
- Đây là thư do đại ca của mạt tướng viết, mời Châu Mục xem qua!
Lưu Cảnh tiếp nhận bức thư đọc tới đọc lui, hóa ra Mã Siêu được người Đê ủng hộ, lại có được trên vạn quân, điều này khiến trong lòng Lưu Cảnh có chút không vui, hắn vốn trông cậy Tào Tháo có thể diệt trừ tận gốc thế lực của Mã Siêu, không ngờ Tào Tháo lại bất lực như thế, lại để cho Mã Siêu bùng cháy từ đống tro tàn.
Lưu Cảnh gật gật đầu, cười nói:
- Mạnh Khởi có thể Đông Sơn tái khởi, đây là chuyện tốt, ta vẫn cảm thấy vô cùng áy náy khi chưa thể trợ giúp kịp thời, nếu lương thực có thể bù dắp cho sự áy náy của ta, ta vô cùng vui mừng, nếu Mạnh Khởi đã mở lời, đương nhiên ta sẽ toàn lực ủng hộ.
Lưu Cảnh trầm ngâm một chút lại nói:
- Năm vạn thạch lương thực, coi như biểu đạt thành ý của ta đi!
Lưu Cảnh vừa mở miệng, không khỏi khiến Ngô Ý ở bên cạnh nhảy nhõm lên, đến sắc mặt của Triệu Vân cũng thoáng biến đổi, năm vạn thạch lương thực, vậy thì cũng quá nhiều rồi, Mã Đại lại mừng như điên như dại, bọn họ vốn chỉ muốn mượn một vạn thạch lương, không ngờ Lưu Cảnh lại cấp cho gấp năm lần, điều này sao có thể không khiến cho y kinh vạn phần, phải biết rằng cái gọi là mượn chỉ là nói miệng mà thôi, bọn họ căn bản cũng không tính sẽ trả lại.
Mã Đại không dám xác định, lại dò hỏi:
- Năm vạn thạch lương thực, chỉ sợ bên phía mạt tướng sẽ trả không nổi!
Lưu Cảnh vung tay lên, cười sảng khoái, nói:
- Hai chúng ta là minh hữu, sao lại nói đến chữ "trả" cơ chứ, năm vạn thạch lương thực này, xem như ta trợ giúp các người.
Trong lòng Mã Đại cảm kích, thi lễ thật sâu:
- Tấm lòng nhân nghĩa của Châu Mục, mạt tướng vô cùng cảm kích.
- Không cần, ngoài ra Hán Trung đang thiếu súc vật để vận lương, có thể phái một đội lừa ngựa đến Hán Trung vận lương hay không?
- Mạt tướng đã hiểu, mạt tướng sẽ về bẩm báo với huynh trưởng, an bài cho lừa ngựa đến vận chuyển.
Trong lòng Mã Đại nóng như lửa đốt, vội vã cáo từ mà đi, Mã Đại vừa đi, Ngô Ý liền lo lắng nói:
- Châu Mục đáp ứng năm vạn lương thực, điều này sẽ giúp thực lực của Mã Siêu bành trướng, đối với việc tương lai chúng ta đoạt Quan Lũng sẽ bất lợi lắm!
Lưu Cảnh thản nhiên cười:
- Nếu lừa ngựa của Mã Siêu sung túc, y cũng sẽ không thiếu lương thực, y có thể có bao nhiêu sức để vận lương? Nhiều nhất là hai ngàn con lừa ngựa, một con lừa chở được ba thạch lương thực, đi tới lui trong núi non trùng điệp, một lần ít nhất phải nửa tháng, chẳng qua cũng chỉ mới có sáu ngàn thạch lương thực, Tào Tháo còn có thể khoan dung cho y bao lâu, cho dù ta đáp ứng cho y mười vạn lương thực thì cũng có làm sao?
Mọi người lập tức phản ứng, liền cười ha ha, ngay cả Triệu Vân cũng nhịn không nổi mà nói:
- Mạt tướng cũng không ngờ đến điểm này, ăn được bánh vẽ, Mã Siêu cuối cùng cũng chỉ có thể mừng hụt một trận.
Ngô Ý ở bên cạnh tiếp lời, cười nói:
- Tốt nhất là lừa ngựa của y cũng giữ lại, xem như là bồi thường cho số lương thực y mượn đi!
Mọi người lại cười to lần nữa, lúc này, Lưu Cảnh căn dặn:
- Đi gọi Lưu Mẫn đến!
Một lát sau, Tòng quân lm vội vàng đi vào đại trướng, khom người thi lễ:
- Tham kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh trầm tự thật lâu, mới chậm rãi nói:
- Có hai chuyện muốn thỉnh cầu Tòng quân đi một chuyến.
- Châu Mục xin cứ phân phó!
- Một là ngươi cùng Mã Đại đi một chuyến đến huyện Ký, nói cho Mã Siêu, ta sẽ từ đông tuyến xuất binh Quan Trung, giảm bớt áp lực cho y, đồng thời cũng vẽ cho ta một tấm bản đồ hành quân tỉ mỉ để ra khỏi Kỳ Sơn, sau đó ngươi trở về vòng đi Quan Trung, gặp Tào Tháo, thay ta đưa cho Tào Tháo một phong thư.
- Vi thần tuân mệnh!
Lúc này Lưu Cảnh liền tự tay viết cho Tào Tháo một phong thư, giao cho lm, rồi mới nói với Triệu Vân và Ngô Ý:
- Tuy rằng kế hoạch của ta là sau xuân canh năm sau sẽ xuất binh, nhưng đạo dụng binh ở chỗ hư thực khó phân, cho nên các ngươi vẫn cần xuất binh quy mô nhỏ đến Quan Trung, đi đường Trần Thương hoặc Tý Ngọ quấy rối quân Tào, phái thêm thám báo vẽ địa hình.
Triệu Vận và Ngô Ý nhìn nhau, cùng gật đầu:
- Chúng thần đã hiểu, xin Châu Mục yên tâm!
Lưu Cảnh thị sát ở Hán Trung ba ngày, lập tức rời khỏi Hán Trung, đi theo thuyền chở hàng đến Thượng Dung rồi về Tương Dương, lúc này đã là hạ tuần tháng tám, cách thời gian công khai tuyển sỹ của hai châu Kinh, Ích càng lúc càng gần.
Quận Nam Dương, Uyển Thành, mấy ngày nay Uyển Thành cùng dần bắt đầu trở nên náo nhiệt, rõ ràng nhất chính là người đọc sách trên đường tăng nhiều, các sỹ tử đến từ các quận ở Quan Trung, Trung Nguyên, Hà Bắc Hà Đông đều lũ lượt tụ hội về phía nam, Uyển Thành liền trở thành chỗ bọn họ phải đi qua, mục tiêu cuối cùng nhất của bọn họ là Kinh Châu Tương Dương, Nam Dương chẳng qua chỉ là nơi trung chuyển của các sỹ tử mà thôi.
Lúc này cách cuộc tuyển sỹ công khai của Kinh Châu còn hai mươi ngày, nghe nói tất cả sỹ tử đến Tương Dương đều được miễn phí ăn ở tại Tương Dương, điều này càng kích phát lòng tin to lớn của con cháu nhà nghèo, hơn một tháng đã qua, sỹ tử từ phương bắc đến liên tục không dứt, vỏn vẹn chỉ tính sỹ tử quá cảnh ở Nam Dương đã vượt qua tám vạn người, trước giờ chưa từng có.
Mà lúc này Tào Tháo đang tác chiến với Mã Siêu ở Quan Trung, không rảnh tay để quan tâm đến việc di chuyển quy mô lớn của người đọc sách, trên thực tế, quan phủ các nơi cũng không thể ngăn cản, trừ phi bọn họ cũng có thể giống như Kinh Châu, bất kể nghèo hèn, chỉ có tài năng mới được trọng dụng.
Giữa trưa hôm nay, một chiếc xe ngựa có mấy kỵ mã tùy tùng đi theo đã chầm chậm tiến vào Uyển Thành, màn cửa xe được vén lên, lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông trung niên, ánh mắt phức tạp của ông đánh giá các sỹ tử trẻ tuổi đang đi tới lui trên đường cái, các sỹ tử đều biểu lộ sức sống tràn đầy khiến trong lòng ông cũng thầm ghen tỵ, hiện tại lão đã là người sáu mươi tuổi, lại không biết con đường làm quan còn được mấy năm.
Người đàn ông trung niên này chính là Khoái Việt đi theo quân Tào đến Nghiệp Đô vào năm Kiến An thứ mười ba, trong triều đình lão đảm nhiệm chức Thái thường Thiếu khanh, vào tháng trước, triều đình chính thức bổ nhiệm lão làm Biệt giá Kinh Châu, kỳ thực đây cũng là yêu cầu của Lưu Cảnh, Tào Tháo luôn cân nhắc nhiều lần, cũng cảm thấy Khoái Việt làm một người trung gian khá thích hợp, lão cần thành lập một cầu nối với Lưu Cảnh, Khoái Việt hiển nhiên là người thích hợp nhất.
Xe ngựa tiến vào Uyển Thành, chậm rãi dừng lại trước một tòa trạch viện, trên tấm biển ở cửa lớn trạch viện có viết "Đặng Phủ", đây chính là chủ trạch của gia tộc Đặng thị Nam Dương, trong vọng tộc duy chỉ có hai gia tộc Hoàng, Đặng, gia tộc Hoàng thị đã dời đến Tương Dương tỵ nạn, hiện đang nương tựa Bàng thị.
Mà gia tộc Đặng thị thì phân làm hai, một bộ phận ở Nam Dương, một bộ phận ở Tương Dương Tân Dã, trong đó lấy Tương Dương là chính, Tân Dã là phụ.
Trước mắt gia chủ Đặng thị là Đặng Nghĩa từng đảm nhiệm chức Trị trung Kinh Châu, Đặng Nghĩa được Tào Tháo bổ nhiệm làm Quận thừa Nam Dương, nhưng ông chỉ nhậm chức nửa năm liền cáo bệnh về nhà, hiện giờ đang tịnh dưỡng ở nhà.
Ban đầu lúc Khoái Việt ở Kinh Châu có quan hệ với ông cực kỳ tốt, lần này trở về Kinh Châu, trong lòng Khoái Việt có chút bất an, liền đến thăm hỏi Đặng Nghĩa trước.
Xe ngựa dừng ở trước của phủ, một lát sau có một người đàn ông trẻ tuổi vội vã từ trong phủ chạy ra, y chính là đứa con thứ ba của Đặng Nghĩa là Đặng Hồng, năm nay chỉ có hai mươi mấy tuổi, hào hoa phong nhã.
Y tiến lên khom người thi lễ, nói:
- Đã để thế bá đợi lâu, phụ thân đi đứng bất tiện, hãy để điệt nhi dẫn thế bá vào trong phủ.
Khoái Việt biết Đặng Nghĩa bị tật ở chân, đi lại bất tiện, liền gật gật đầu cười nói:
- Vậy thì làm phiền hiền điệt rồi.
Khoái Việt bước xuống xe ngựa, đi theo Đặng Hồng vào phủ đệ, đi thẳng một mạch vào trong phủ trạch, vào đến một cái sân, chỉ thấy trong một cái đình bát giác ở giữa sân, Đặng Nghĩa đang cười híp mắt nhìn mình.
- Dị Độ, đã không gặp rồi nhỉ?
Khoái Việt cười to tiến vào đình, chắp tay nói:
- Lão đệ dường như tinh thần rất tốt, ở nhà hưởng phước à!
Chân của Đặng Nghĩa có vấn đề, chỉ có thể bước chầm chậm, phần lớn thời gian y đều ngồi, ông áy náy nói:
- Không thể thi lễ chào huynh trưởng, mời ngồi!
Khoái Việt ngồi xuống, có thị nữ dâng trà lên cho bọn họ, Khoái Việt thở dài một tiếng, nói:
- Thời gian trôi qua thật nhanh! Nhoáng một cái đã hai năm rồi.
- Đúng rồi! Rất nhiều chuyện giống như vừa xảy ra hôm qua, nhưng Kinh Châu đã thay đổi quá nhiều.
Trong lòng Đặng Nghĩa rất tiếc hận, chân của ông không khỏe, Lưu Cảnh vài lần phái người mời ông đi Tương Dương xuất sỹ, ông cũng chỉ có thể khéo léo từ chối mà thôi.
- Chân của hiền đệ vẫn không thể đi lại ư?
Khoái Việt quan tâm hỏi.
Đặng Nghĩa lắc lắc đầu:
- Có thể là có liên quan đến tuổi tác, hiện tại nhiều nhất chỉ có thể trụ được trăm bước, trước kia có thể đi được một hai dặm cũng không thành vấn đề, đệ đã già rồi!
- Hiền đệ vẫn trẻ hơn ta hai tuổi, ta tuổi già chí chưa già, đi Kinh Châu xuất sỹ, hiền đệ hà cớ gì lại bảo là già?
Nói đến đây, Khoái Việt liếc nhìn Đặng Hồng đứng bên cạnh, Đặng Hồng thi lễ, biết điều lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại có hai người Khoái Việt và Đặng Nghĩa, lúc này Khoái Việt mới thấp giọng nói:
- Ta nghe nói Biệt giá Kinh Châu giờ đã là hư chức, việc này có phải là thật không?
Đây là điều mà Khoái Việt rất quan tâm, đối với tình hình của Kinh Châu lão không hiểu nhiều lắm, trong triều đình cũng không ai biết tình hình cụ thế, chỉ có điều nghe đồn Lưu Cảnh đã cải biến chế độ trên quy mô lớn, khiến Khoái Việt lo lắng, lần này trên đường y ghé qua Nam Dương, chính là vì chuyện này mà đặc biệt đến thăm hỏi Đặng Nghĩa.
Đặng Nghĩa hiểu rất rõ sự bất an của Khoái Việt, liền mỉm cười nói:
- Kinh Châu quả thật đã xảy ra sự điều động quyền lực rất lớn, nhưng không có quan hệ đến việc Dị Độ huynh đảm nhiệm chức Biệt giá Kinh Châu, đây là vì Kinh Châu muốn thâu tóm Ích Châu và Hán Trung, cần tiến hành cân bằng lợi ích một lần nữa, điều này rất bình thường, Dị Độ huynh không cần lo lắng quá.
- Không biết là thay đổi như thế nào?
- Chủ yếu là chuyển quyền lực của châu nha đến phủ Phiêu Kỵ Tướng Quân, châu nha vẫn còn, chẳng qua chỉ là một tấm biển mà thôi.
Khoái Việt ngạc nhiên:
- Vậy chức Biệt giá Kinh Châu này của ta vẫn chỉ là một hư chức hữu danh vô thực sao?
Đặng Nghĩa chăm chú nhìn y thật lâu, trong lòng thầm thở dài, ông phát hiện ra Khoái Việt hơi khác lúc trước, trước đây sắc bén cay độc bao nhiêu, rất nhiều chuyện căn bản không cần nói, một ám thị liền có thể làm sáng tỏ tâm can, mà bây giờ lại dường như đã chậm chạp đi một chút.
- Dị Độ huynh cho rằng Lưu Cảnh sẽ để một đại thần do triều đình phái tới quản lý đại quyền của Kinh Châu sao?
Đặng Nghĩa rốt cục cũng không kìm nổi mà nói hoạch toẹt ra cho Khoái Việt nghe.
Khoái Việt trầm mặc, kỳ thật lão không phải là không hiểu, mà là lão ôm một tia hy vọng, dù sao lão cũng là người Lưu Cảnh chỉ đích danh đến Kinh Châu, hơn nữa lão đã có giao tình với Lưu Cảnh lúc trước, bao gồm cả huynh trưởng Khoái Lương, cháu trai Khoái và rất nhiều con cháu Khoái gia đều xuất sỹ ở Kinh Châu, trong lòng lão liền có một tia hy vọng, có lẽ Lưu Cảnh vẫn có thể ủy thác trọng trách cho lão.
Nhưng câu nói thẳng thắn của Đặng Nghĩa đã đập tan hy vọng cuối cùng của lão, khiến Khoái Việt vô cùng chán nản, sau một lúc lâu, lão mới khẽ thở dài:
- Lúc trước đi nhầm một bước, kết quả là từng bước từng bước lầm lỡ.