Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 61: Lâm nguy nơi loạn cục 1

Chương 61: Lâm nguy nơi loạn cục 1




Cửa lớn của trạm nghỉ chân mở rồi, Lưu Cảnh mang theo hai tên thủ hạ đi ra, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trương Doãn, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thái Mạo, Trương Doãn chính là được Tào Tháo bổ nhiệm phó đô đốc thuỷ quân, bởi vậy có thể thấy được có vài phần năng lực của Trương Doãn.

Lưu Cảnh thấy thân hình Trương Doãn cao lớn khôi ngô, tướng mạo anh tuấn, bộ dạng tuấn tú lịch sự, liền chắp tay cười nói:

- Hôm nay là Đán Nhật, quan lại Kinh Châu đều ở đây chầu mừng Châu Mục, biểu huynh chính là Giáo Úy, sao lại có thời gian rảnh đến đây?

Mẹ của Trương Doãn là muội của Lưu Biểu, cũng là cô cô của Lưu Cảnh, cho nên Lưu Cảnh cùng Trương Doãn là anh em họ, chẳng qua bọn hắn còn không có cơ hội nói một lời thân tình, nhưng xảy ra việc của Trương Bình, khiến giữa hai người có khúc mắc.

Trương Doãn đương nhiên cũng biết quan hệ này của bọn họ, theo quan hệ thân thích, y cũng có thể tìm cơ hội đi thăm Lưu Cảnh một chút.

Chỉ có điều Trương Doãn nghe nói Lưu Cảnh đắc tội Thái phu nhân, cho nên y đối với Lưu Cảnh cũng cảnh giác cao, tìm các loại lý do kéo dài sự gặp mặt của bọn họ, lại thật không ngờ, bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, có ngầm ý tranh đấu.

Trương Doãn lạnh lùng nói:

- Bất luận ngày nào đó ta có phớt lờ hay không, ta nghe nói Cam Ninh tự ý buôn quân nô, tự ý bắt quan viên, cho nên ta đặc biệt đến tra xét việc này.

Lưu Cảnh thản nhiên cười nói:

- Thật là đúng dịp, ta cũng đến tra xét việc này, nơi này thuộc Phàn Thành, chính là phạm vi quản lý của Du Chước Sở ta, Trương Bình lại là thuộc hạ của ta, cho nên chuyện này là phạm vi chức trách của ta, nên để ta xử lý, ta xin nhận ý tốt của Trương Giáo Úy, chuyện này ta có thể xử lý tốt, không cần phải chờ Trương Giáo Úy hỗ trợ.

Lời nói của Lưu Cảnh thỏa đáng không chút kiêu ngạo, có lý có cớ, chĩa vào Trương Doãn nửa ngày nói không ra lời, bắt giữ đạo tặc thuộc về chính vụ địa phương.

Mà y là Giáo Úy thuỷ quân, can thiệp vào việc chính trị của địa phương, quả thật có điểm không ổn, trừ phi là quận Tương Dương hướng Lưu Biểu xin giúp đỡ, Lưu Biểu lần nữa ra lệnh thuỷ quân hiệp trợ, nếu không Trương Doãn xuất binh bắt người chính là vượt quá chức vụ rồi.

Núp ở cửa, Cam Ninh âm thầm trầm trồ khen ngợi, nếu như nói lần trước Lưu Cảnh trợ giúp y là một loại nhanh trí, là một loại ngẫu nhiên, như vậy một phen nói hôm nay, mới chính thức khiến Cam Ninh hiểu, Lưu Cảnh này quả thật không đơn giản, mới mười sáu tuổi, lời nói sắc bén.

Trong lòng Cam Ninh đối với Lưu Cảnh cũng dâng lên một cảm giác kỳ vọng, có lẽ hắn thật sự có thể giúp mình giải quyết tình thế nguy hiểm này.

Một lúc lâu sau Trương Doãn mới oán hận nói:

- Cam Ninh là ai, là tên thủy tặc danh tiếng xấu ở Kinh Châu, thực lực cường đại, một Du Chước sở nho nhỏ như ngươi sao đối phó được? Nếu y tạo thành huyết án, dẫn đến Phàn Thành đại loạn, một Đốc Tào Du Chước nho nhỏ như ngươi, gánh chịu nổi trách nhiệm này sao?

Lời nói này của Trương Doãn khiến Cam Ninh giận dữ, dám nhục mạ y là thủy tặc xấu xa, y nắm chặt song kích, nếu sự tình náo lớn, trước tiên y liền làm thịt Trương Doãn này.

Lưu Cảnh lại cười lạnh một tiếng,

- Lời nói của Trương Giáo Úy rất kinh ngạc, ta không biết Cam tướng quân quá khứ đã làm những gì, nhưng ta tận mắt nhìn thấy Châu Mục tiếp nhận sự đầu hàng của y, đồng ý phong y là Trung Lang Tướng, ở tạm Phượng Cánh Đình, như thế, y và thủy tặc xấu kia liền không có nửa điểm quan hệ.

Trương Giáo Úy cứng rắn chỉ trích y là thủy tặc xấu, quả thực là lời nói vô căn cứ, mà đường đường là Châu Mục sao lại cùng thủy tặc xấu kết giao, Trương Giáo Úy bôi nhọ thanh danh của Châu Mục như vậy, không sợ Châu Mục tức giận sao?

Lưu Cảnh kiếp trước là luật sư, hắn miệng lưỡi sắc bén, Trương Doãn sao có thể là đối thủ của hắn, một lời nói của hắn đã lấn áp quy kết tội cho Trương Doãn.

Không đợi Trương Doãn có đối sách, Lưu Cảnh lại thừa thắng xông lên nói:

- Mặt khác, Trương Giáo Úy lo lắng thực lực của ta nhỏ yếu, ta lại cảm thấy hoang đường, Châu Mục trị xuống, thi triển trách nhiệm, nếu ta không đối phó được, ta tự nhiên sẽ bẩm báo với cấp trên, không cần Trương Giáo Úy dạy ta nên làm như thế nào, mời Trương Giáo Úy trở về, việc này ta sẽ xử lý tốt.

Trương Doãn bị bác bỏ cứng họng, không phản bác được, đối phương mới chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, y không khỏi có chút thẹn quá thành giận, quát:

- Chuyện này ta hôm nay sẽ quản, ngươi mau tránh ra cho ta!

Lưu Cảnh rút đao ra, lạnh lùng nói:

- Trừ phi ngươi giết ta, nếu không ngươi đừng mơ tưởng vượt quyền một bước.

- Ngươi!

Trương Doãn giận dữ, hung hăng trừng mắt với Lưu Cảnh, trong mắt phun ra lửa giận,

- Ngươi lớn mật!

- Ta không lớn mật, ngươi mới lớn mật, thừa dịp mùng một Tết Châu Mục cử hành yến tiệc, tự dẫn quân đội, ý đồ chiếm cứ Phàn Thành tạo phản, ta đã phái Lưu Hổ đi về bẩm báo với Châu Mục rồi, Trương Doãn, ngươi hãy tự ngẫm lại đi!

Trương Doãn lập tức kinh sợ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, y không nghĩ đến Lưu Cảnh không chỉ có nói y khi nhục Châu Mục, lại thêm tội danh tạo phản mưu loạn chụp trên đầu của y.

Đây là một điểm yếu ủa Trương Doãn, mặc dù hơn một ngàn người là Bộ Khúc y, nhưng hôm nay là mùng một Tết, y dẫn quân đội vây quanh Phượng Cánh Đình, đúng là hơi mạo hiểm, nếu như có thể quơ được quân nô, cứu người Du Chước ra, y còn có thể khai báo.

Nhưng nếu như không bắt được, hoặc là lý do không thể để cho Lưu Biểu tin phục, ngược lại sẽ khiến Lưu Biểu bất mãn, thậm chí bị Khoái Việt bắt lấy nhược điểm, quay giáo một kích, cái được của y đã không thể bù đắp được cái mất.

Trương Doãn bây giờ mới phát hiện mình coi thường Lưu Cảnh rồi, hắn tuy chỉ là Đốc Tào nho nhỏ, chức quan bé nhỏ không đáng kể, nhưng hắn là cháu của Lưu Biểu, thân phận lại không tầm thường.

Trương Doãn đau đầu vô cùng, rốt cục y ý thức được, kế một mũi tên trúng hai đích này là thất sách, lúc này, một gã tâm phúc tiến lên thấp giọng nói:

- Vừa rồi có huynh đệ thấy Lưu Hổ theo đường thủy rời đi.

Trong lòng Trương Doãn hiểu được, Lưu Hổ tất nhiên là đi báo tin, một khi bị Khoái Việt nám được nhược điểm thì phiền toái, sự tình không thể lại làm lớn, cú thiệt thòi hôm nay y không thể không nhịn.

Trương Doãn bất đắc dĩ, đành phải căm hận nói:

- Nếu Lưu đốc Tào có thể giải quyết nguy cơ, vậy cũng không cần ta nhiều chuyện rồi, nhưng ta cảnh cáo ngươi, nếu huynh đệ của ta buổi tối vẫn chưa về nhà, liền đừng trách Trương Doãn ta lòng lang dạ sói.

- Trương Giáo Úy đã hiểu lầm rồi! Hai ngày này ta cũng không hề sắp xếp Trương Bình trực, nếu y xảy ra chuyện gì, thì không hề liên quan đến ta.

- Hay cho một tên khéo mồm khéo miệng, rút quân!

Trương Doãn rất bất đắc dĩ, hôm nay Trương Bình cũng không trực ban, một khi miệt mài theo đuổi, liền sẽ phát hiện là y sắp xếp tộc đệ, sẽ chọc đến Lưu Biểu, hơn nữa năm trăm quân nô cũng sẽ không ở trong trạm nghỉ chân, không có chứng cớ, cũng không thể báo cáo với Lưu Biểu, quả thật y mất nhiều hơn được.

Trương Doãn đành phải dẫn quân đội lên thuyền, mấy chục chiếc thuyền lớn hướng về bờ bên kia chạy tới, nhưng Trương Doãn cũng không có hoàn toàn buông tay, y lưu lại hơn mười người thủ hạ, ở trên mặt sông giám thị nhất cử nhất động của Phượng Cánh Đình.

Đợi Trương Doãn rút lui khỏi, Cam Ninh mới mang thủ hạ đi ra. Trong lòng Cam Ninh đã khâm phục, lại là cảm kích, khâm phục lời nói Lưu Cảnh, bức lui quân Trương Doãn, đồng thời Lưu Cảnh vì y mà đắc tội Trương Doãn, phần nhân tình này lại khiến Cam Ninh vô cùng cảm kích, y không biết nên báo đáp như thế nào.

Cam Ninh quì một gối, ôm quyền cao cao nói:

- Ân tình của Cảnh công tử, Cam Ninh khắc trong tâm khảm.

Lưu Cảnh vội vàng nâng y dậy, thành khẩn nói:

- Ta cùng Cam tướng quân mới quen đã thân, việc này là vì nghĩa khí, không phải là vì được Cam tướng quân báo ân gì cả, không nên nói cảm ơn nữa.

Trong lòng Cam Ninh cảm động, âm thầm suy nghĩ: "Nghe nói hắn ở Nhữ Nam vì cứu Triệu Vân, không tiếc tính mạng mình, không rời bỏ, hành vi tín nghĩa, vốn tưởng rằng là nói khoa trương, hiện giờ xem ra, quả thật danh bất hư truyền, người này quả nhiên là người nói nghĩa khí, có thể cùng y kết giao, cũng là may mắn của Cam Ninh ta’.

Lúc này, Lưu Cảnh lại nói:

- Tạm thời Cam tướng quân đừng lơi lỏng, việc này còn xa chưa chấm dứt được, nguy cơ lớn hơn nữa ở phía sau, hiện tại chính là có điều rất khó hiểu, nếu Cam tướng quân tin Lưu Cảnh, ta sẽ hết sức đem việc này xử lý thích đáng.

Cam Ninh đương nhiên biết sự tình đã náo lớn, không phải y có thể ứng đối rồi, y thi lễ thật lâu,

- Cảnh công tử chỉ bảo, mọi chuyện Cam Ninh đều theo!












trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch