Mã Siêu chạy cả đêm, đến khi trời dần sáng, bọn họ dừng ngựa ở một dòng suối nhỏ. Mã Siêu quay đầu lại, ngoại trừ Bàng Đức và Mã Siêu, chỉ còn năm sáu thân binh, toàn quân bị diệt hắn không khỏi thở dài, đau buồn nói:
- Ông trời phụ ta, thiên hạ to lớn, sao không có đất cho Mã Siêu ta cắm dùi?
Bàng Đức khuyên nhủ:
- Đại tù trưởng Dương Thiên Vạn của Đê Hồ vốn kết giao sâu với đô đốc, không bằng đến đó nương tựa, hoặc đến Tây Lương, đầu nhập Nam Cung Tác, mượn binh cướp quận Vũ Uy.
Mã Siêu lắc đầu:
- Dương Thiên Vạn làm người dối trá, lần trước chỉ cho ta mượn binh, cũng không cho chiến mã, có thể thấy bản chất của gã, lần này toàn quân ta bị diệt, hắn như thế nào để ý tới ta; về phần Nam Cung Tác, lại để chữ lợi trên đầu, ta nghèo túng đi đầu nhập gã, nhất định gã sẽ bắt trói ta giao cho Tào Tháo đổi lấy lợi ích.
Lúc này, Mã Đại tiến lên phía trước nói:
- Đệ có lời này, không biết huynh trưởng có nguyện ý nghe.
Mã Siêu thở dài:
- Hiện tại ta còn lời gì không thể nghe, ngươi nói đi!
- Nếu huynh trưởng một lòng muốn tiếp tục làm chư hầu một phương, đệ không có lời gì để nói, nhưng nếu huynh trưởng đồng ý thu hồi ý xưng bá, ta cảm thấy đi đầu nhập Lưu Cảnh là một lựa chọn tốt. Lưu Cảnh không thể xuất binh cùng huynh trưởng cùng đánh Quan Trung, tất nhiên hắn có áy náy trong lòng, đệ nghĩ hắn sẽ không bạc đãi huynh trưởng.
Kỳ thật Mã Siêu chính là muốn đi đầu nhập vào Lưu Cảnh rồi, hắn biết rằng Lưu Cảnh chí ở thiên hạ, nếu như mình có thể phụ tá hắn cướp lấy thiên hạ xã tắc, vậy hắn cũng sẽ cho mình thống lĩnh Tây Lương. Đây đúng là một lựa chọn không tồi. Nghĩ vậy, Mã Siêu lại hỏi Bàng Đức:
- Lệnh Minh có bằng lòng đi với ta đầu nhập Lưu Cảnh hay không?
Bàng Đức gật đầu:
- Ta đi theo đô đốc, đô đốc đi nơi nào, ta liền đi nơi đó!
- Được!
Mã Siêu rốt cục hạ quyết tâm, quay đầu nói với mấy tên thân binh:
- Nghỉ ngơi một canh giờ, chúng ta đi Hán Trung!
Vài ngày sau, đám người Mã Siêu đi theo một nhóm thương nhân tiến vào Nam Trịnh Thành, cải trang thành thương nhân cũng không phải là đi vào Nam Trịnh, mà để tránh trạm kiểm soát của Tào quân.
Lúc này đã là mùa đông, gió lạnh thấu xương, trên đường cái Nam Trịnh Thành vắng vẻ, Mã Siêu cáo biệt các thương nhân, tìm một nhà trọ, rồi mọi người ngồi xuống thảo luận đối sách. Mã Siêu không muốn đi tìm Triệu Vân, hắn ỷ vào thân phận mình, muốn trực tiếp tìm tới Lưu Cảnh, lại cũng không biết Lưu Cảnh ở thành đô, hay ở Tương Dương.
Lúc này, chưởng quầy mang lên một bình nước ấm tiến lại cười nói:
- Các vị khách gia, trước rửa mặt đi!
Mã Siêu cười hỏi:
- Xin hỏi chưởng quầy, không biết Lưu Châu Mục ở thành đô, hay vẫn còn ở Tương Dương?
Chưởng quầy cười ha hả:
- Châu Mục vừa không ở thành đô, cũng không ở Tương Dương, nếu muốn tìm hắn, vậy đúng dịp, hắn đang ở trong thành.
Mã Siêu mừng rỡ, hoá ra Lưu Cảnh ở trong thành, quả là không thể tốt hơn, hắn tạ ơn chưởng quầy, lúc này mới nói với Mã Đại: - Nhị đệ đi xem quân doanh, thăm dò thử Lưu Cảnh, nếu hắn không muốn thu nhận và giúp đỡ chúng ta, chúng ta lại đi Giang Đông.
Mã Đại thấy huynh trưởng lo lắng u sầu, liền cười nói:
- Huynh trưởng yên tâm đi! Lưu Cảnh là người có lòng có dạ, nếu hắn ngay cả huynh trưởng đều buông tha, còn muốn tranh đoạt thiên hạ nữa sao?
Mã Siêu khẽ thở dài:
- Chỉ mong là như thế!
Lưu Cảnh ở Nam Trịnh Thành ba ngày trước, hắn bắt buộc Triệu Vân về thành đô thăm người thân, thế là hắn tạm thay chức vụ của Triệu Vân, nhưng hắn cũng không có ở trong thành, mà ở trong quân doanh ngoài thành.
Lúc này hắn đang ở ngoài Nam Trịnh Thành thị sát nạn dân trong doanh, cũng nghe Trưởng sử Pháp Chính phủ đô đốc Hán Trung báo cáo về việc an trí nạn dân Quan Trung.
Mấy tháng trước liên quân Tây Lương tấn công Quan Trung dẫn tới nạn dân phát sinh như sóng triều, hơn ba vạn hộ dân và gần hai trăm ngàn người trốn khỏi Hán Trung. Bây giờ Quan Trung đã khôi phục trật tự, nạn dân cũng lục tục kéo trở về, Pháp Chính đa phần cũng đã an trí mọi việc, hôm nay mới báo cáo với Lưu Cảnh.
Doanh trại nạn dân chiếm 3 nghìn mẫu đất, dựng hơn mấy ngàn cái lều lớn, nhân số lúc đông nhất tới hơn hai trăm ngàn nạn dân, nhưng hiện tại đa phần đều trở về quê, chỉ còn lại một số ít, doanh trại nạn dân nhìn rất trống trải, cách năm sáu cái lều, là một khoảng trống lớn, chỉ có đám lính đi làm vệ sinh rác rưởi.
Pháp Chính bẩm báo với Lưu Cảnh:
- Khởi bẩm Châu Mục, hơn hai ngàn người di cư đã trở về quê bảy phần, bây giơ chỉ còn năm sáu vạn người vi thần và các quan viên cũng đã khuyên nhủ, nhưng vẫn không ít người muốn về.
- Tại sao?
Lưu Cảnh hỏi
- Họ nói, Hán Trung yên ổn, không có chiến tranh, với lại họ về đó cũng là thuê đất mà sống, không bằng ở lại Hán Trung thuê đất sống qua ngày. Có khoản ba vạn người nghĩ như thế.
Lưu Cảnh nhướn mày, hắn cũng không hy vọng Quan Trung trở nên ngàn dặm đồng hoang, tương lai hắn cướp lấy Quan Trung, cũng không thể đóng đô ở Quan Trung, nên hắn hy vọng người Quan Trung hồi hương. Lúc này, hắn nhìn thấy trong một cái lều lớn dường như ở có người, liền đi tới.
Đây là một lều trướng cỡ trung, ước chừng ở hơn mười người, trong trướng dùng rèm vải ngăn cách, nam nữ ở cách biệt. Lúc này các nam nhân đều đi hỗ trợ thu lương thực rồi, trong đại trướng chỉ có sáu phụ nữ, trẻ em và lão nhân, bọn họ đều sợ tới mức trốn ở góc phòng, một ông lão sáu bảy mươi tuổi chạy ra đón chào:
- Xin hỏi các người tìm ai?
Pháp Chính vội vàng giới thiệu với lão:
- Đây là Châu Mục của chúng ta, hôm nay đến thăm mọi người.
Ông lão biết Pháp Chính, biết hắn là quan lớn ở Hán Trung, mà vị quan viên trẻ tuổi này không ngờ là Châu Mục, sợ hãi vội quỳ xuống:
- Tiểu nhân không biết Châu Mục đại giá quang lâm, mong ngài thứ tội.
Lưu Cảnh nâng ông lão dậy, cười ha hả nói:
- Lão trượng không cần căng thẳng, ta chỉ tới hỏi thăm thôi, không biết có thuận tiện hay không?
- Thuận, thuận tiện!
Lão nhân vội vàng dọn một chỗ trống, trải một tấm chiếu, mời Lưu Cảnh ngồi, Lưu Cảnh ngồi xuống, cũng mời ông lão ngồi, hướng mọi người cười nói:
- Pháp Trưởng sử và Ngô đô đốc ở lại cùng ta, còn lại đều ra ngoài lều chờ đi!
Mọi người đều lui ra chỉ còn Pháp Chính và Ngô Ý ở lại với Lưu Cảnh, hai người ngồi phía sau Lưu Cảnh. Lúc này Lưu Cảnh cười tủm tỉm hỏi ông lão:
- Xin hỏi ông tên gì? Người ở đâu?
- Tiểu dân họ Lưu là người Trường An Bá Kiều, ta mang theo hai đứa con trai và một đứa cháu, còn có vợ của bọn hắn. một nhà mười bốn người, trốn chạy đến Hán Trung, con cháu và hai trưởng tôn đi giúp quan phủ làm việc, chỉ còn một đám già trẻ ở lại thôi.
- Hoá ra ông cũng họ Trương, chúng ta là người một nhà!
Lưu Cảnh cười, nói với Pháp Chính:
- Mười bốn miệng ăn chen chúc trong một cái lều chật chội, hiện tại cũng còn không ít lều trống, cũng không cần gấp rút thu hồi, cứ từ từ làm được rồi, tốt nhất là cứ để một đôi vợ chồng mang theo con cái của họ qua một cái lều lớn khác.
Kỳ thật Pháp Chính muốn bức bách những nạn dân này trở về Quan Trung, tuy nhiên Lưu Cảnh đã mở miệng, tất nhiên gã phải đáp ứng:
- Vi thần tuân lệnh lập tức an bài!
Lão nhân thập phần cảm kích, vội dập đầu bái lễ:
- Đa tạ Châu Mục, tiểu dân vô cùng cảm kích.
Lưu Cảnh khoát tay cười:
- Tuy nhiên ta muốn hỏi một chút, lão trượng không muốn quay về Quan Trung sao?
Ông lão ngượng ngùng cười nói:
- Không dám dối gạt Châu Mục, ở Hán Trung rất có lợi, chúng ta có phần không muốn về.
Lưu Cảnh tò mò:
- Có lợi gì?
- Là thế này, chúng ta đã hỏi thăm, Hán Trung thuê đất một mẫu hai đấu mạch, hơn nữa thuế phú là sáu thăng, mà Quan Trung thuê đất thì một mẫu hai đấu năm thăng, thuế giống nhau như thế ở đây là có lời hơn.
Lưu Cảnh không khỏi mỉm cười:
- Nhưng Quan Trung có nhà của mình, Hán Trung không có, hao phí rất nhiều tiền xây nhà, so ra thì ở Quan Trung có lợi hơn chứ!
Lão già lắc đầu:
- Ta có hỏi rồi, nếu thuê trăm mẫu đất, ông chủ có thể cung cấp phòng ở và trâu, thuê ruộng công cũng như thế. Hơn nữa nhà ở Quan Trung cũng hư nhiều không thể che gió che mưa, một chút gia sản trong nhà cũng đều mang đến đây, quan trọng hơn là, một ngày nào đó giặc lại đến, đám quan binh này so với thổ phỉ cướp phá thì ác hơn nhiều, không thể nào chống lại.
Lưu Cảnh cứng họng, cười khổ:
- Lão ông quả là người biết tính toán, đã quấy rầy rồi!
Hắn đứng dậy thi lễ, đi ra ngoài, ông lão thấp thỏm trong lòng, không biết lời Châu Mục nói là hoạ hay phúc.
Đi khỏi doanh trướng, Lưu Cảnh trầm tư không nói mà thẳng bước chậm rãi mà đi, nói với Pháp Chính:
- Tương lai phải nghĩ biện pháp để mọi người trở về Quan Trung chứ không phải bây giờ, chờ chúng ta lấy được Quan Trung, không chỉ là nạn dân mới, mà còn có các nạn dân cũ cũng khuyên trở về, nhân khẩu của Hán Trung đã quá nhiều rồi.
Trong lòng Pháp Chính cười khổ, không phải Hán Trung nhân khẩu nhiều, mà cứ thế này nhân khẩu sẽ tăng lên, thì tất nhiên nhân khẩu Quan Trung trở nên thiếu, Châu Mục tất nhiên là muốn người dân ở đó trở về quê hương, hắn vội vàng đáp ứng:
- Vi thần nhớ kỹ!
Lúc này, một gã thân binh chạy vội tới, thi lễ rồi nói với Lưu Cảnh:
- Bẩm cáo Châu Mục, Mã Đại tướng quân ở quân doanh chờ Châu Mục, nói là có chuyện trọng yếu muốn thương lượng.
Lưu Cảnh gật đầu, Mã Đại đến, tất Mã Siêu cũng tới rồi, vội phân phó:
- Lập tức trở về quân doanh!
Bên trong lều quân doanh, Mã Đại lòng bồn chồn uống chén canh nóng, nhóm thân binh cho hắn biết, Châu Mục đã đi thị sát doanh trại nạn dân, mời hắn ngồi chờ. Mã Đại tuy an ủi Mã Siêu không có vấn đề gì, trên thực tế trong lòng hắn cũng không nắm chắc, mấu chốt là huynh trưởng Mã Siêu cũng là chư hầu một phương, Lưu Cảnh có thật sẽ thu nhận bọn họ?
Cho là thu nhận đi, thì bọn hắn có địa vị gì? Càng nghĩ hắn càng lo, càng không yên.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân, thân binh thông báo:
- Châu Mục đến rồi!
Mã Đại vội vàng đứng dậy, thấy Lưu Cảnh đã đi vào doanh trướng, cười ha hả nói:
- Mạnh Khởi tướng quân ở đâu?
Trong lòng Mã Đại hơi buông lỏng, ít nhất tạm không có vân đề, vội vàng thi lễ
- Tham kiến Châu mục
- Hoá ra là Mã Đại tướng quân, huynh trưởng ngươi chưa tới Hán Trung sao?
Lưu Cảnh cười tủm tỉm.
Trong Lòng Mã Đại chợt hiểu ra, Lưu Cảnh nhất định đã nắm rõ cuộc chiến ở quận Thiên Thuỷ nếu không sao hắn lại biết huynh trưởng trốn đến Hán Trung?