Khe núi dài chừng hai dặm, khe rãnh san sát tại vùng núi Kỳ Sơn, nơi này chỉ có thể coi là một khe núi rất ngắn, hai bên là ngọn núi cao lớn dốc đứng, bao trùm dưới sườn núi là khu rừng rậm rạp, ngay khi hơn bốn ngàn quân Tào chạy vào sơn cốc, hai bên khe núi bỗng nhiên có tiếng trống trận long trời lở đất vang lên.
- Thùng! Thùng! Thùng!
Tiếng trống như sấm rền, quanh quẩn ở trong khe núi, ánh lửa mãnh liệt, tiếng kêu rung trời, hai bên dày đặc tên bắn về phía đáy khe núi.
Đột nhiên phục kích tới khiến quân Tào cả kinh hồn bay phách lạc, binh lính lập tức đại loạn, người trúng tên ngã xuống đất không ngừng kêu thảm thiết, người người đều liều mạng chạy trốn, giẫm lên nhau, tiếng kêu rên, tiếng la khóc vang trời, Vu Cấm phản ứng cực nhanh, y đã chuẩn bị tâm lý, khi gặp phải phục kích, khi trống tiếng vang lên, y lập tức quay đầu lại hô to:
- Theo ta lao ra khe!
Y cưỡi chiến mã mãnh liệt xông ra trước, cũng không để ý binh lính phía sau mà phóng ngựa chạy gấp ra ngoài khe núi, kinh nghiệm của y vô cùng phong phú, biết vòng thứ nhất chỉ bắn tên khiến cho quân Tào hỗn loạn, trước khi chấm dứt bắn tên, quân địch sẽ không tấn công xuống núi, đây cũng là cơ hội duy nhất để bọn họ trốn thoát, chỉ cần tránh thoát mưa tên, bọn họ còn có cơ hội.
Vu Cấm một mặt chạy gấp, một mặt vung đao gạt tên phóng tới, lúc này một mũi tên như tia chớp phóng tới thẳng đến phần gáy y, đúng lúc Vu Cấm cúi đầu khiến cho y tránh thoát một mũi tên trí mạng, tiễn bắn thủng đầu nón trụ của y, bay ra vài chục bước, Vu Cấm sợ tới mức tim như ngưng đập, đao cũng ném xuống, nằm rạp ở trên chiến mã liều mạng đánh ngựa chạy trốn, chớp mắt đã dần chạy xa.
Trên sườn núi, Mã Siêu tay cầm cung tiễn có chút tiếc nuối nhìn Vu Cấm chạy xa, một mũi tên này vốn nên bắn trí mạng chủ tướng quân địch nhưng lại bị hắn ta tránh được, lúc này, trống trận quân Hán trở nên dồn dập lên, đây là toàn bộ mệnh lệnh tiến công.
Trường thương Mã Siêu chỉ ra, quát to:
- Xông xuống núi, người ngoan cố chống lại giết ngay tại chỗ!
Mười ngàn quân Hán mai phục hai bên khe núi đã phát động tiến công, bên trái triền núi là chủ tướng Triệu Vân, bên phải triền núi là phó tướng Mã Siêu, hai người suất quân xuống núi, binh lính quân Tào cùng đường đều quỳ xuống đất đầu hàng. Đến tận lúc này, năm nghìn quân Tào ở trại Hắc Tùng bị diệt hoàn toàn, Vu Cấm thu nạp hơn hai trăm tàn binh hoảng sợ bỏ chạy về phía Ký Thành.
Tuy rằng quân Hán làm tinh thần hăng hái đoạt được ba nơi là Lịch Thành, Bạch Long ải và trại Hắc Tùng, mở ra cửa chính Kỳ Sơn, giành thắng lợi giai đoạn thứ nhất, nhưng Lưu Cảnh cũng không dám mù quáng lạc quan, hắn biết rằng thắng lợi này là vì Tào Chương bố trí có vấn đề nên mới thu hoạch toàn thắng.
Mà Tào Tháo đã thay đổi phòng ngự, triệt bỏ hai tuyến phòng ngự Kỳ Sơn Đông và Kỳ Sơn Tây, tập trung ba vạn binh trú đóng ở huyện Tây Thành phía bắc Kỳ Sơn, điều này khiến Ký Thành và Tây Thành hình thành xu thế đối chọi, Tào Tháo cũng có bảy tám vạn đại quân bố trí ở hai thành trì này.
Quan trọng hơn là, Tào Tháo cũng phát hiện được nhược điểm của hắn, tức là nếu chiến đấu kéo dài quá lâu, tiếp tế hậu cần sẽ xảy ra vấn đề, vận chuyển lương thảo là một điểm yếu của quân Hán rất khó bù lại, Lưu Cảnh động viên mười lăm vạn dân phu, ba trăm ngàn súc vật, dùng gần hai tháng mới đưa ba trăm ngàn thạch lương thực từ Nam Trịnh vận chuyển đến thành Hạ Biện Võ Đô.
Hiện tại bảy vạn quân đội cách huyện Hạ Biệt có gần hai trăn dặm đường núi, lương thực vận chuyển vô cùng khó khăn, lương thực vận chuyển tiếp tế liền biến thành nhược điểm lớn nhất, tuy rằng bọn hắn liên tục đưa lương thực tới, nhưng đối với bảy vạn quân đội mỗi ngày tiêu hao rất lớn vẫn là vấn đề không giải quyết được.
Lưu Cảnh từng nghĩ làm xe gỗ dùng vận chuyển quân lương, cũng đem phương án này giao cho Mã Quân, đáng tiếc cho tới nay vẫn chưa thể thành công.
Tuy rằng rất lo lắng vấn đề lương thảo, nhưng bọn hắn lại không thể dừng lại không tiến, mấy ngày sau, Lưu Cảnh dẫn bảy vạn đại quân đến huyện Tây Thành, cũng ở cánh đồng rộng cách phía nam huyện Tây Thành mười dặm hạ liên doanh.
Về phần hậu cần, chỉ có thể dựa vào lương thảo không ngừng được vận chuyển đến, vì thế, Lưu Cảnh mệnh lệnh Trương Nhậm suất lĩnh mười ngàn quân đội tiến hành hộ tống ven đường, cam đoan quân lương vận chuyển an toàn.
Tây Thành là huyện duy nhất ở phía nam quận Thiên Thủy, thành trì cao rộng lớn, chu vi gần hai mươi dặm, nằm ở chỗ cao trên sườn núi, được gọi là cửa chính phía nam Lũng Tây, địa vị chiến lược vô cùng trọng yếu, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa kế vườn không nhà trống là ở đây.
Hoá ra trong bố trí của Tào Chương, Tây Thành là phòng ngự cực kỳ trọng điểm, là tấm chắn của Ký Thành, cũng là trợ giúp căn cứ hậu cần của ba điểm phòng ngự ở Kỳ Sơn, do đại tướng Hách Chiêu suất lĩnh mười ngàn quân đội trấn thủ.
Hách Chiêu giỏi về phòng thủ, y suất lĩnh quân dân lại xây tường Tây Thành thêm cao, khiến cho thành cao đến ba trượng, không chỉ có như thế, y còn dựng thêm ba mươi tòa bình đài ở trong ba mặt tường thành, ở phía trên cài đặt ba mươi máy bắn đá.
Sau khi Tào Tháo tiếp quản Lũng Tây đã cực kỳ coi trọng phòng ngự Tây Thành, lão hạ lệnh đem quân đội tại ba điểm phòng ngự Kỳ Sơn rút lui đến Tây Thành, đồng thời bổ nhiệm Hạ Hầu Uyên làm chủ tướng, Hách Chiêu làm phó tướng, Trần Quần làm mưu sĩ, phòng ngự Tây Thành.
Mặc dù quân Vu Cấm phá vây thất bại, nhưng quân đội Tây Thành đạt đến ba vạn người, đem phòng ngự Tây Thành chặt chẽ.
Sáng sớm, tảng sáng, trên tường thành, ánh mắt Hạ Hầu Uyên lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chăm chú vào đại doanh quân Hán nơi xa, y quay đầu lại hỏi Vu Cấm nói:
- Văn Tắc có thể xác định Lưu Cảnh ở trong quân sao?
Vu Cấm thở dài:
- Nếu Lưu Cảnh không ở trong quân, ta sao có thể thảm bại như vậy? Ta tận mắt nhìn thấy hắn thị sát Hắc Tùng lĩnh, ta đương nhiên nhận ra hắn.
Khóe miệng của Hạ Hầu Uyên lộ ra một tia trào phúng:
- Xem ra Vu tướng quân và Lưu Cảnh thật sự là có duyên phận, có Vu tướng quân, quân ta ắt bại, hơn nữa mỗi lần đều là đem binh chạy trốn.
Vu Cấm lập tức cả giận nói:
- Lời của Hạ Hầu tướng quân có ý gì, ta chỉ dẫn năm nghìn quân đội, có thể địch nổi bảy vạn chủ lực của Lưu Cảnh sao? Trận chiến Xích Bích, Hạ Hầu tướng quân cũng như vậy mà.
Lời Vu Cấm còn chưa dứt, liền bị Trần Quần bên cạnh cắt đứt:
- Vu tướng quân, Hạ Hầu tướng quân không có ý gì khác, chỉ nói là Lưu Cảnh thân chinh, chúng ta cần hết sức cẩn thận.
Sắc mặt của Hạ Hầu Uyên đã âm trầm, tuy rằng Vu Cấm còn chưa nói hết, nhưng y biết Vu Cấm muốn nói gì, nói y cũng bị quân Kinh Châu bắt làm tù binh, có thể nói đây là nhục nhã của Hạ Hầu Uyên, y không cho bất cứ ai đề cập, đến Thừa tướng cũng không nhắc đến việc này, không ngờ Vu Cấm ở trước mặt mọi người mặt vạch trần vết sẹo của y.
Hạ Hầu Uyên lạnh lùng nói:
- Thừa tướng muốn biết chi tiết việc toàn quân bị diệt ở Lịch Thành, ngươi về Ký Thành bẩm báo Thừa tướng đi!
Vu Cấm cũng ý thức được vừa rồi dưới tình thế cấp bách đã vạch trần vết sẹo Hạ Hầu Uyên, đã đắc tội vị trọng thần này, nhưng y cũng nói xin lỗi Hạ Hầu Uyên, chỉ hung hăng cắn môi dưới, ôm quyền nói:
- Ty chức tuân mệnh!
Y xoay người bước nhanh xuống thành, triệu tập thân binh của mình, chuẩn bị rời khỏi Tây Thành đi Ký Thành, Hạ Hầu Uyên cũng không tiễn y, mắt lạnh lùng nhìn dưới thành, rồi mới thản nhiên nói với Trần Quần:
- Ta là người coi trọng tình hình, Vu Cấm trận nào cũng bại chiến dưới tay Lưu Cảnh, y đã là điềm xấu, để y ở lại Tây Thành sẽ gây bất lợi cho ta, cho nên ta đuổi y đi, tiên sinh chớ trách.
Trần Quần cười cười nói:
- Ta hiểu ý của Hạ Hầu tướng quân, cho nên ât cũng không ngăn trở, kỳ thật Vu Cấm cũng không phải không rõ, chỉ có điều vận khí của y tương đối kém, luôn gặp phải Lưu Cảnh mạnh mẽ, cường thế.
- Đúng! Vận khí của y rất kém, ta sợ y chuyển vận khí lên ta.
Nói đến đây, Hạ Hầu Uyên không kìm nổi cười ha hả.
Tiếng cười của Hạ Hầu Uyên vừa thu lại, lại hỏi Trần Quần,
- Vậy tiên sinh cảm thấy ta nên ứng đối với Lưu Cảnh như thế nào?
Trần Quần dừng ở quân doanh xa xa, cười lạnh một tiếng nói:
- Nhược điểm lớn nhất của Lưu Cảnh là vận chuyển lương thảo không tiện, không thể cùng chúng ta đánh lâu dài, việc chúng ta cần làm là, chỉ cần tướng quân có thể bảo vệ Tây Thành, đóng cửa không chiến, nhiều nhất hai tháng, Lưu Cảnh sẽ duy trì không nổi.
Hạ Hầu Uyên gật gật đầu:
- Đây cũng là ý của Thừa tướng, kỳ thật ta cảm thấy cần phái binh đi nhiễu loạn đường vận chuyển lương thực của hắn chính là thượng sách.
Trần Quần nhẹ nhàng lắc đầu:
- Quấy nhiễu đường vận chuyển lương là cần thiết, tuy nhiên đây là chuyện của Thừa tướng, nhiệm vụ của chúng ta chỉ có một, chính là bảo vệ cho Tây Thành, tranh thủ thắng lợi cuối cùng.
Lúc này, một tên binh lính chạy vội tới, đem một phần thư bồ câu giao cho Hạ Hầu Uyên:
- Thừa tướng chuyển thư khẩn cấp!
Hạ Hầu Uyên nhận thư bồ câu, chậm rãi, cẩn thận đọc một lần, quay đầu cười nói với Trần Quần:
- Hai ngày trước Thừa tướng xuất binh xuôi nam rồi, phỏng chừng ngày mai sẽ đến Thượng Phương cốc, cách chúng ta mười lăm dặm, hai quân phối hợp chặt chẽ.
Trần Quần biến sắc, vội la lên:
- Nếu là như vậy, hôm nay quân Hán chắc chắn sẽ quy mô công thành rồi!
Vừa dứt lời, phương xa truyền đến tiếng trống trận ầm ầm.
.....
Sắc trời dần dần sáng, ánh mặt trời xuyên thấu qua đám mây, tỏa sáng ở đầu Tây Thành, tiếng chuông cảnh báo ở trên đầu Tây Thành gõ "Đ...A...N...G...G! Đ...A...N...G...G!", một vạn năm ngàn tướng sĩ quân Tào chạy lên đầu thành, tay cầm cung tiễn và nỏ cứng, nghiêm mật đối phó.
Một vạn năm ngàn quân coi giữ khác chờ ở dưới thành trì, khẩn trương bất an chuẩn bị thay binh lính thương vong.
Ngoài thành, quân Hán che trời phủ đất đã trùng trùng điệp điệp đi ra, tổng cộng hơn ba vạn người, bọn họ chia làm ba phương trận lớn, theo ba phương hướng vọt tới Tây Thành.
Tiếng kèn, tiếng trống như sấm, bộ binh, kỵ binh, cung nỏ binh, phương xa còn có hơn hai mươi máy bắn đá lớn như người khổng lồ đi theo đội ngũ tới, ba vạn đại quân giống hệt cuộn sóng phập phồng, thời gian dần qua dừng bước, cách thành trì chừng một dặm.
Binh sĩ quân Hán đội mũ sắt chiến đấu, đang mặc áo giáp dày có miếng sắt trên vai và cánh tay, tướng lĩnh đồn trưởng trở lên thì người mặc Ngư lân giáp, ba nghìn quân đội phía trước là đao thuẫn quân, đội thứ hai là tám ngàn cung nỏ thủ của Chấp nỏ quân.
Ở phía sau bọn họ là hai vạn quân chủ lực công thành, tay bọn họ cầm trường mâu và lá chắn, đội ngũ chỉnh tề, miếng sắt trên người và mũi thương sáng loáng dưới ánh mặt trời, cả người tràn đầy sát khí.
Ở trong đội mang theo hai trăm thang gác công thành, không mang thang mây và tổ xe, đã có hơn hai mươi bộ phận máy bắn đá lớn và ba cái chùy công thành.
Lưu Cảnh đứng trên một chiến đài gỗ do trăm tên lính dựng lên, phía sau hắn là bốn gã Lệnh kỳ thủ, bốn phía có năm trăm kỵ binh.
Nửa đêm Lưu Cảnh nhận được tin tức Tào Tháo dẫn mấy vạn đại quân xuôi nam, rất hiển nhiên là cùng với Tây Thành hình thành xu thế đối chọi, Lưu Cảnh đương nhiên biết quân Tào xuôi nam sẽ vô cùng bất lợi với tình hình quân Hán.
Nếu quân Tào đến Tây Thành trước, đánh hạ được Tây Thành, vậy thì toàn bộ cuộc chiến Lũng Tây sẽ hoàn toàn thay đổi, Tào Tháo không thể không lui về Quan Trung.
Lưu Cảnh lạnh lùng nhìn thành trì nơi xa, đầu thành giăng đầy cờ, binh lính quân Tào đông nghịt, ở phía sau bọn họ là hơn mười cái máy bắn đá lớn đứng sừng sững ở trên tường thành. Lưu Cảnh từng tham dự vô số trận chiến công thành, biết rõ uy lực của máy bắn đá, năm đó ở Sài Tang dùng máy bắn đá mang đến tổn thất nghiêm trọng cho quân Giang Đông, mặc dù quân Giang Đông có được tổ xe lạ, nhưng cuối cùng Sài Tang vẫn không bị đánh hạ.
Chỉ có điều hắn không ngờ rằng quân Tào lại đột nhiên viện trợ xuôi nam quy mô, càng không nghĩ đến quân Tào sẽ giữ nghiêm thành trì, đem Tây Thành giống như tường đồng vách sắt khiến cho hắn chuẩn bị công thành hơi gấp gáp, hơn nữa phía trên sườn dốc Tây Thành từ trên cao nhìn xuống chiếm ưu thế lớn, điều này làm cho trong lòng Lưu Cảnh có chút lo lắng.
- Khởi bẩm Châu Mục, đã sắp xếp thành hàng!
Một gã quan quân chạy vội nói.
Lưu Cảnh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gần trăm con trâu kéo ba chùy công thành khổng lồ, nặng bảy trượng, đường kính sáu thước, phía trước bao có sắt ở đầu, cần hơn trăm người mới có thể ôm được một chùy to lớn đụng vào thành chùy.
Ở trước chùy công thành, hai mươi máy bắn đá đang cố hết sức chậm rãi đi lên, sườn dốc ba mươi độ đối với máy bắn đá lớn hoặc tổ xe mà nói là một khiêu chiến ác liệt, đã càng ngày càng rõ ràng, máy bắn đá của quân Hán rất có thể không thể phát huy tác dụng trong trận chiến này.
Mặc dù trong lòng Lưu Cảnh còn nghi ngờ hiệu quả của máy bắn đá, nhưng tên đã ở trên dây, không thể không phát, rốt cục hắn hạ lệnh tiến công: