Khi chạng vạng đại quân Tào Tháo đã đến Tây Thành, bọn họ cũng không tới gần Tây Thành, mà là đang hạ trại trong một cánh đồng rộng cách Tây Thành mười dặm, binh lính trong đại doanh quân Tào đều bận rộn, trong đại trướng, Tào Tháo đang ở nghe đại tướng Tang Bá báo cáo.
Hạ Hầu Uyên thành công chống lại tiến công mãnh liệt của quân Hán, làm cho gần năm ngàn quân Hán chết, điều này làm cho Tào Tháo có chút vừa lòng.
Đây có thể nói là ví dụ ít ỏi chiến thắng quân Hán của quân Tào, điều này cũng nói lão đoán hoàn toàn chính xác, quân hán tại đầm nước ở phía nam có thể chiến thắng quân Tào, nhưng tới phương bắc, ưu thế của quân Hán biến mất rồi, chưa chắc là đối thủ của quân Tào.
Tào Tháo khoanh tay đi đến trước trướng, nhìn mặt trời chiều ngả về tây, rừng núi phương xa đã được nhuộm lên một tầng máu đỏ, lòng lão phập phồng, mấy năm này lão vẫn bị Lưu Cảnh quật khởi ép tới không thở nổi, mà giờ khắc này, lão lại nhìn thấy mặt trời rộng mở.
Cuộc chiến Tây Thành tựa như một cái gương, khiến lão nhìn thấy một mặt khác của quân đội Lưu Cảnh, rời phía nam, quân Hán tựa như cá rời nước, bọn họ không thể chiến thắng thần thoại ở Tây Thành, điều này làm cho Tào Tháo thấy được hy vọng.
Nghĩ vậy, Tào Tháo quay đầu cười nói với Tang Bá:
- Tang tướng quân đi nghỉ ngơi một lát, chờ một lát ta sẽ tìm ngươi sau.
- Ty chức tuân mệnh!
Tang Bá vội vàng thi lễ, liền lui xuống.
Lúc này, Tào Tháo cười nói với Tuân Du:
- Công Đạt có ý tưởng mới không?
Tuân Du trầm tư chốc lát nói:
- Vi thần hy vọng Thừa tướng không vì một lần Lưu Cảnh công thành thất bại liền sinh ra lòng khinh địch, trên thực tế, quân Hán công thành thất bại là vì Tây Thành ở trên cao vững chắc, máy bắn đá quân Hán không thể phát huy tác dụng, nếu không kết quả chiến cuộc còn không thể đoán trước.
Nụ cười trên mặt Tào Tháo lập tức đọng lại, sau một lúc lâu, lão yên lặng gật gật đầu:
- Công Đạt nói đúng!
Tuân Du vừa cười nói:
- Tuy rằng sức chiến đấu quân Hán rất mạnh, nhưng sách lược của chúng ta đã tiếp cận thành công, hiện tại Lưu Cảnh đã vô kế khả thi, thần nghĩ hắn biết rõ lâu kéo dài lâu đối với quân đội của hắn cực kỳ bất lợi, lúc này là lúc chúng ta sử xuất đòn sát thủ, tuy nhiên trước lúc xuất đòn sát thủ, thần đề nghị lại dùng đòn gió, để Lưu Cảnh có một loại ảo giác.
Tào Tháo với sách lược của Tuân Du là nói gì nghe nấy, lão cười hỏi:
- Không biết đòn gió này là chỉ cái gì?
- Rất đơn giản, cướp đường vận chuyển lương thực của quân Hán!
Tuân Du lại ghé vào lỗ Tào Tháo nói nhỏ với vài câu:
- Tìm một tướng lĩnh có khả năng sẽ đầu hàng Lưu Cảnh.
Tào Tháo liên tục gật đầu, mỉm cười ngầm hiểu
Lần thứ nhất sau khi dò xét tiến công thất bại, Lưu Cảnh thu binh về doanh, hắn cũng không tiếp tục phát động tiến công đại quy mô lần thứ hai, mà là triệu tập tất cả tướng lĩnh từ phó Giáo Úy trở lên và mưu sĩ hội tụ tại lều lớn, tìm nguyên nhân thất bại lần công thành này.
- Theo địa hình mà nói, quân ta quả thật bị vây một vị trí bất lợi, nhưng ta cảm thấy đây không phải nguyên nhân chủ yếu, nguyên nhân là rất nhiều tướng lĩnh chúng ta, bao gồm Lưu Cảnh ta đều có ý khinh quân Tào, cho rằng quân Tào không chịu nổi một kích, cũng đừng quên, đó là ở Giang Nam, ở trên Hán Thủy và Trường Giang, mà hiện tại chúng ta ở phương bắc, quân Tào mới là bá chủ phương bắc, chúng ta đang khiêu chiến là bá chủ phương bắc nhưng lại có ý khinh địch, đây là tín hiệu nguy hiểm!
Thái độ của Lưu Cảnh vô cùng nghiêm khắc, trong đại trướng lặng ngắt như tờ, mỗi người đều xấu hổ cúi đầu, lúc này, Triệu Vân thở dài nói:
- Lần này công thành thất bại, ta chịu trách nhiệm chủ yếu, ta nguyện nhận chịu trách nhiệm, xin Châu Mục xử phạt!
Lưu Cảnh lắc lắc đầu:
- Ta cũng không có nói một lần công thành thất bại thì thất bại, công thành thất bại là điều bình thường, nhưng người chết thảm như vậy lại không bình thường, xét đến cùng là chúng ta bố trí khinh địch, hôm nay ta muốn cùng chư vị kiểm điểm ý khinh địch này, chứ không phải thất bại.
Lưu Cảnh thấy mọi người đều xấu hổ, biết kiểm điểm có thể dừng lại rồi, hắn liền hướng mọi người nói:
- Mọi người trở về đi! Hy vọng mọi người có thể duy trì trầm mặc, lần này kiểm điểm chỉ giới hạn trong những chư vị đang ngồi đây, không cần mở rộng, để tránh ảnh hưởng sĩ khí quân.
Tất cả mọi người đều đứng dậy cáo từ đi, trong đại trướng chỉ còn lại bốn người Lưu Cảnh, Triệu Vân, Pháp Chính và Bàng Thống, lúc này Pháp Chính mới thành khẩn nói với Lưu Cảnh:
- Châu Mục, xin thứ cho vi thần nói thẳng, thần cảm thấy lần công thành này thật ra là Châu Mục hơi nóng vội rồi, không chuẩn bị đầy đủ, đây mới là nguyên nhân thất bại thực sự của chúng ta, cũng không phải vấn đề khinh địch.
Bàng Thống cũng nói:
- Thần cũng cảm thấy vậy, thần thấy sau khi Châu Mục đi qua Kỳ Sơn, có vẻ hơi vội vàng xao động, kỳ thật lần công thành này rõ ràng gây bất lợi cho chúng ta, không nên đánh mà hẳn ở trong lúc giằng co nên tìm cơ hội, Hiếu Trực nói đúng, nóng vội mới là nguyên nhân chính thất bại lần này.
Lưu Cảnh đã trầm mặc chốc lát nói:
- Hai vị quân sư nói không sai, quả thật ta có điểm nóng vội, chủ yếu là lương thảo của chúng ta chỉ đủ duy trì mười ngày, mà chiến tuyến kéo quá dài, vấn đề tiếp viện là hai ngày mới có thể đưa tới một lần lương thực, lại chỉ đủ bảy vạn đại quân dùng ăn một ngày, áp lực quân lương rất lớn, loại vấn đề vận chuyển lương thảo này trước kia chúng ta chưa từng gặp, nếu đánh trường kỳ lâu dài, chúng ta không đủ sức, Tào Tháo chính là cố tình có ý này, cho nên ta muốn đánh hạ Tây Thành trước khi quân chủ lực của Tào Tháo đến, nhưng hiện tại xem ra, ý tưởng này dường như khó thành hiện thực rồi.
Triệu Vân ở một bên đề nghị:
- Chủ lực quân Tào là sáu vạn quân đội, tương đương với lực lượng của chúng ta, kỳ thật chúng ta có thể nghênh chiến chủ lực quân Tào, mệnh mười ngàn quân đội đánh thẳng Tây Thành, nếu như có thể đánh bại chủ lực quân Tào, Tây Thành cũng bị phá hỏng.
- Không ổn!
Pháp Chính và Bàng Thống đồng thanh phản đối, Pháp Chính nghiêm nghị nói:
- Quân Tào xó nhà có nhau, có lợi thế trợ giúp lẫn nhau, nếu chúng ta tiến công chủ lực quân Tào, ba vạn quân Tào ở Tây Thành tất nhiên sẽ xuất kích toàn diện, từ phía sau tiến công chúng ta, khiến chúng ta hai mặt gặp địch, thậm chí chỉ cần cắt đứt đường vận chuyển lương của chúng ta, chúng ta sẽ không chiến mà vỡ, đây là tối kỵ của binh gia, chúng ta không thể mạo muội xuất kích.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Ta sở dĩ không Bắc thượng đón đánh Tào Tháo, cũng là bởi vì quân đội trong thành nhiều, không thích hợp với chiến thuật vây thành đánh viện binh, hiện tại hoặc là quân đội rút lui về phía sau, hoặc là giằng co chờ đợi thời cơ chiến đấu, tạm thời còn không có biện pháp tốt hơn.
Ba người đều đã trầm mặc, lui về phía sau hiển nhiên là không thể thực hiện, như vậy cũng chỉ có thể tạm thời giằng co rồi, Pháp Chính và Bàng Thống cũng nhất thời vô kế khả thi, đúng lúc này, một gã thân binh chạy vội tới cửa trướng bẩm báo:
- Khởi bẩm Châu Mục, thám báo phát hiện quân Tào có dị động, một đội ba nghìn quân rẽ đường nhỏ xâm nhập vào phía sau chúng ta.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đây là Tào Tháo lập lại chiêu cũ, phái quân đội đi cướp đường vận chuyển lương của bọn họ rồi, Lưu Cảnh hừ thật mạnh một tiếng, lập tức nói với Triệu Vân:
- Tuy rằng Trương Nhậm dẫn quân bảo vệ lương thực nhưng chưa chắc sẽ có chuẩn bị, Tử Long có thể mang năm ngàn người xuôi nam chặn đường, cần phải đánh lén giết hết đường vận chuyển lương thực của quân Tào!
- Vi thần tuân mệnh!
Triệu Vân ôm quyền thi lễ, liền vội vàng rời đi, Lưu Cảnh đi đến trước cửa trướng, khoanh tay nhìn phương bắc lẩm bẩm:
- Tào tặc, chỉ sợ sẽ làm cho ngươi thất vọng rồi!
Đêm tối như mực bao phủ đám núi, không có ánh trăng, mây đen buông xuống, bóng đêm vô cùng thâm trầm, ở trên đường núi gập ghềnh hắc ám, một đội ba nghìn người đang hăng hái hành quân hướng nam
Đây chính là quân Tào đi tập kích đường vận chuyển lương thực của quân Hán, do đại tướng Hạ Hầu Lan suất lĩnh. Hạ Hầu Lan là người Thường Sơn Chân Định, là thuộc cấp của Hạ Hầu Uyên, bởi vì cùng họ mà được Hạ Hầu Uyên trọng dụng, phong làm phó Giáo Úy.
Hạ Hầu Lan suất quân từ ngày hôm qua, từ đường nhỏ phía tây vượt qua đại doanh quân Hán, trước mắt đang ở phía tây Kỳ Sơn, bọn họ chuẩn bị vây quanh Hắc Tùng lĩnh, vùng này có lợi cho quân Tào tập kích đường vận chuyển lương.
Lúc này đã là nửa đêm canh bốn, đường núi càng ngày càng khó đi, phía trước đã thấy không rõ đường, lúc này, một gã Nha tướng tâm phúc dẫn ngựa đi đến trước mặt Hạ Hầu Lan, thấp giọng nói:
- Tướng quân, nghỉ ngơi một chút, sau khi trời sáng lại đi!
Hạ Hầu Lan lắc lắc đầu:
- Ngày hôm qua chúng ta đã bị thám báo quân Hán phát hiện, tất nhiên phía sau đã có truy binh, không thể nghỉ ngơi, tiếp tục hành quân!
- Nhưng đường phía trước vô cùng hiểm trở, ban đêm sờ soạng đi vô cùng nguy hiểm, quân Hán cũng sẽ không đuổi theo trong đêm tối, vẫn là nên dừng lại, để thám tử đi dò đường.
Hạ Hầu Lan trầm tư một lát, việc này cũng có thể, dù sao lúc gần đi Thừa tướng cũng nói cũng không phải là vì cướp lương mà là phải đem động tĩnh náo lớn, đơn giản dựa vào yêu cầu phù hợp của Thừa tướng, nghĩ vậy, Hạ Hầu Lan lập tức ra lệnh:
- Để các huynh đệ nghỉ ngơi ngay tại chỗ hai canh giờ!
Nha tướng mừng rỡ, liền vội vàng tiến lên đi truyền lệnh:
- Tướng quân có lệnh, nghỉ ngơi ngay tại chỗ!
Binh lính quân Tào đều tìm một nơi khô ráo nơi ngồi xuống, uống nước ăn lương khô, đúng lúc này, một tên binh lính chạy vội tới, hướng Hạ Hầu Lan bẩm báo nói:
- Khởi bẩm tướng quân, phía trước hai mươi dặm phát hiện một đội quân Hán vận chuyển lương thực, có mấy ngàn con súc vật, ước chừng có một ngàn quân đội hộ vệ.
Hạ Hầu Lan nhảy đứng lên, lớn tiếng hô:
- Toàn bộ đứng dậy, chuẩn bị xuất phát chiến đấu!
Ngoài hai mươi dặm trong một thung lũng quả thật có một đội lương thực Bắc thượng, do ba nghìn con la tạo thành, vận chuyển tám ngàn thạch lương thực và ba nghìn gánh cỏ khô, lương thực này bao gồm cả số lương thực của hơn một ngàn la phu và một ngàn binh lính hộ vệ trên đường tiêu hao, vận chuyển đến đại doanh tiền tuyến cũng chỉ còn lại có năm nghìn thạch lương thực, cỏ khô cũng không thừa.
Đây là một chi trong mười hai đội lương của tổng lương đội trên Kỳ Sơn đạo, mười hai đội thay phiên vận chuyển lương thực, liên tục không ngừng, cam đoan cung ứng lương thực cho bảy vạn đại quân phái trước, bởi vì ban đêm tối đen, xuất phát từ ý nghĩ an toàn, đội lương thực này không đi ban đêm, mà đang qua đêm ở bên trong thung lũng.
Lúc này đã qua canh năm, sắc trời dần dần có chút sáng tỏ, không hề tối đen nữa, mơ hồ có thể thấy rõ đường núi phía trước, trong quân đội la lên một tiếng, nhóm dân phu đều thúc giục la ngựa đứng dậy, đem lương thực đặt lên lưng la, cho con la uống nước, thu thập hành trang chuẩn bị xuất phát.
Đúng lúc này, một gã trinh sát tuần tra phía trước chạy vội tới, gấp giọng hô to:
- Mau rút lui! Phía trước có quân Tào đánh tới, đã ngoài hai dặm rồi.
Tin tức này lập tức khiến đội lương thực loạn thành một bầy, đội la ngựa đội có người mờ mịt không hiểu, có người lôi kéo con la chạy quay lại, lúc này, Nha tướng hộ vệ lương thực Phùng Kính quát to:
- Đội lương thực lập tức rút về phía nam, quân đội theo ta tới cửa cốc ngăn chặn quân Tào.
Y quay đầu ra lệnh cho một gã quân hầu:
- Ngô quân hầu, ngươi dẫn theo hai trăm huynh đệ nhanh chóng mang đội lương thực rút lui về phía nam!
Trong lúc hỗn loạn, đội lương thực quay đầu xuôi nam rồi, tám trăm binh lính chạy tới cửa cốc bí mật đứng đợi, bọn họ giương cung lắp tên, chuẩn bị phục kích quân Tào, không bao lâu, Hạ Hầu Lan suất lĩnh ba nghìn quân chạy gấp tới, mới tảng sáng, trời còn hơi mờ mờ, quân Tào không phát hiện phục binh cửa cốc, bọn họ sốt ruột lập công, chạy nhanh về phía cửa cốc, chỉ còn cách cửa cốc còn có vài chục bước.
Đúng lúc này, bên trong thung lũng bỗng nhiên truyền đến những tiếng vun vút, hai bên thung lũng bỗng nhiên phát ra loạn tiễn cùng một lúc, tên dày đặc bắn về phía quân Tào, quân Tào không kịp đề phòng, binh lính phía trước đều trúng tên ngã xuống đất, chết hơn trăm người, tiếng kêu thảm thiết vang thành một mảnh, binh lính quân Tào đều lui về phía sau.
Hạ Hầu Lan cũng giật mình kinh hãi, quát to:
- Huynh đệ có tấm chắn tiến lên!
Trong quân Tào lập tức có mấy trăm người chấp lá chắn lao ra, nhanh chóng ở trên đường núi hình thành một tường chắn, bắt đầu chậm rãi đẩy về phía trước tiến, cùng lúc đó, mưa tên dày đặc của quân Tào bắn về phía cửa cốc, quân Hán cũng bắt đầu xuất hiện thương vong, lúc này, Nha tướng Phùng Kính thấy cung tiễn mất đi tác dụng, y hét lớn một tiếng:
- Xông lên!
Tám trăm quân Hán cùng kêu hò xông lên giết, từ chỗ bí mật lao tới, tay cầm trường mâu chiến đao đánh tới quân Tào. Quân Tào cũng hô to xông lên trước, hai quân đội ầm ầm chạm vào nhau, ở cửa cốc rộng lớn đầy mùi máu tanh chém giết.
Đúng lúc này, Trương Nhậm suất lĩnh ba nghìn quân Hán từ phía nam hăng hái tới, vọt vào thung lũng, lao tới chiến trường ở vài dặm.
Mà cùng lúc đó, Triệu Vân cũng suất lĩnh năm nghìn quân đội từ phía bắc tới rồi, từ phía sau phát động công kích quân Tào.