Quân Hán rời khỏi đại doanh liền cấp tốc xuống phía nam, đường đi không bằng phẳng, lộ trình hơn một trăm dặm ước chừng phải mất một ngày hành quân. Sau khi đội quân hành quân cấp tốc ba canh giờ thì đã rời khá xa nơi đóng doanh trại. Lưu Cảnh hy vọng có được tin tức của quân đội Ngụy Diên ở phía sau và tin tức của quân Tào, liền hạ lệnh quân đội nghỉ ngơi tại chỗ nửa canh giờ.
Lúc này, màn đêm đã từ từ buông xuống, mấy vạn quân Hán tạm thời nghỉ ngơi ở trong một cốc đạo rộng lớn, xung quanh cốc đạo bố trí đầy trinh sát tuần tra và mật thám, cảnh giác theo dõi động tĩnh phía trước. Lưu Cảnh ngồi một mình trên một tảng đá lớn, nhìn chăm chú vào vầng trăng khuyết trên bầu trời rồi chìm vào trong trầm tư suy nghĩ.
Pháp Chính từ từ bước lại, y áy náy thở dài, nói:
- Lần này trúng kế của quân Tào, vi thần có trọng trách rất lớn, xin Châu Mục hãy trừng phạt!
Lưu Cảnh quay đầu lại nhìn y, trong ánh mắt lộ ra ý cười nhẹ nhàng:
- Sao quân sư phải tự trách mình như vậy chứ?
- Nếu như không phải thần phán đoán sai thì có lẽ chúng ta sẽ không bị động như vậy. Thần sao có thể không tự trách mình được?
Lưu Cảnh lắc đầu:
- Ta không phải muốn gỡ tội cho ngươi, chuyện này ngươi thật sự có trách nhiệm, nhưng không đến mức lớn lắm. Thật ra ngọn nguồn vẫn là ở ta, bắc chinh lần này quá vội vàng, ta nóng lòng lên phía bắc, không hoàn toàn chuẩn bị tốt, nhận thức về khó khăn bắc chinh chưa đủ để đến mức xảy ra vấn đề vận chuyển lương thảo. Đây mới là căn nguyên chúng ta trúng kế.
Pháp Chính cúi đầu, thật lâu sau y lại hỏi:
- Châu Mục muốn lui quân về Hán Trung sao ạ?
Lưu Cảnh thở dài một tiếng:
- Ta cũng không muốn lui quân, nhưng trận chiến này đã dạy cho ta rất nhiều điều. Có một số chuyện gấp gáp cũng không được, tích lũy thật dày mới có thể từ từ phát, phải đi từng bước một thôi.
Lúc này, một tên thân binh vội vàng chạy tới bẩm báo:
- Khởi bẩm Châu Mục, Triệu tướng quân đưa tới quân tình khẩn cấp!
- Mau đưa đến gặp ta!
Lưu Cảnh vẫn luôn không yên tâm đối với tình hình đại doanh Tây Thành, hắn ta đã quyết định lui quân. An nguy của đại doanh Tây Thành có liên quan đến việc hắn ta có thể toàn thân mà lui quân không. Một lát sau, một tên binh đưa thư được đưa tới, gã ta hành lễ, lấy ra bức thư thứ hai của Triệu Vân, chuyện phong thư này khác với phong thư thứ nhất, thư này dùng giấy đỏ, đây có nghĩa là lần này báo điềm lành.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, Lưu Cảnh mượn sắc trời nửa tối nửa sáng, vội vàng xem hết thư của Triệu Vân, hắn lập tức mừng rỡ. Triệu Vân dẫn ba nghìn quân giết được Hạ Hầu Uyên ở Trầm Oan Cốc, hơn một vạn quân đại bại của Hạ Hầu Uyên lên phía bắc, đây quả thực là tin vui nhất thế gian.
Hắn cười rồi đưa thư cho Pháp Chính:
- Quân sư xem đi! Thật là tin tức làm người ta vui mừng!
Pháp Chính nhận lấy thư, xem một lượt, lập tức kích động nói:
- Quả thực là một trận chiến xoay chuyển Càn Khôn mà!
Lưu Cảnh gật đầu, Triệu Vân mai phục Hạ Hầu Uyên thành công quả thật đã thay đổi cục diện trận đấu, khiến cho mình khỏi phải đối mặt với cục diện ác liệt bị bao vây tứ phía, cũng tạo điều kiện thuận lợi cho mình toàn thân mà lui quân. Nếu Triệu Vân đã có thể mai phục thành công Hạ Hầu Uyên ở Trầm Oan Cốc, vậy thì Lưu Cảnh cũng tràn đầy niềm tin đối với đại doanh Tây Thành rồi.
Lúc này, Lưu Cảnh lại hỏi:
- Bên Ngụy Diên vẫn chưa có tin gì sao?
Không bao lâu, mật thám thúc ngựa chạy đến báo:
- Khởi bẩm Châu Mục, Ngụy Tướng quân phái người đến báo, quân Tào thế công kích hung mãnh. Binh lực của tướng quân quá ít, bị chết bị thương quá nửa, đã không chống cự nổi rồi, bị ép phải lui quân, xin Châu Mục nhanh chóng rút xuống phía nam.
Lưu Cảnh trầm tư một lát, tuy rằng Hạ Hầu Uyên bị giết, giúp hắn ta không phải đối mặt với nỗi lo bị bao vây tứ phía, có thể buông tay đánh cược một lần với chủ lực quân Tào, nhưng bên đại doanh Tây Thành vẫn còn năm vạn quân Tào đang công kích thành, khiến hắn vẫn phải lo lắng buồn phiền. Hắn đành phải từ bỏ ý nghĩ tác chiến, ra lệnh với tả hữu hai bên:
- Mau truyền lệnh ta, đội quân lập tức xuất phát lui xuống phía nam!
Lệnh vừa truyền xuống, các binh sĩ lần lượt đứng dậy, xếp thành hàng xuất phát. Lúc này, Pháp Chính cười nói với Lưu Cảnh:
- Có thể đưa cho Tào Tháo xem qua một lượt bức quân báo này của Triệu tướng quân, tin rằng lão ta sẽ đưa ra được phán đoán chính xác.
Lưu Cảnh gật đầu, ra lệnh cho thân binh:
- Đưa tên mật thám bị bắt lên đây!
Binh lính rất nhanh đã đưa tên mật thám quân Tào bị bắt lên. Lưu Cảnh đưa thư của Triệu Vân cho bọn chúng, nói cho hai tên đó:
- Ta sẽ thả cho người về, nhưng người phải giao lá thư này cho Tào Thừa tướng và chuyển đến ông ta câu này “Cá chết ắt lưới rách”.
Hai tên mật thám dập đầu tạ ơn rời đi, Lưu Cảnh nhìn bọn chúng đi xa, lập tức thúc ngựa đuổi kịp đội quân, nhanh chóng rút quân xuống phía nam.
Để nhanh chóng mở đường đi, Tào Tháo không tiếc dùng đến kỵ binh Hổ Báo của mình. Dưới sức tấn công hung hãn liên tiếp của quân Tào, đội quân của Ngụy Diên thương vong quá nửa, bị ép phải rút lui. Mặc dù như thế nhưng đại quân của Tào Tháo vẫn bị năm nghìn quân của Ngụy Diên chặn đường suốt một canh giờ rưỡi.
Điều này khiến cho Tào Tháo tức giận vô cùng, lão ở bên đường dùng roi ngựa chỉ vào Tào Thuần, cao giọng mắng chửi mắng:
- Đồ vô dụng! Ta hao tổn vô số tiền lương để ngươi tạo ra kỵ binh tinh nhuệ, đây chính là thành quả của ngươi sao? Ba nghìn kỵ binh vẫn bị năm nghìn bộ binh chặn đường một canh giờ rưỡi, bị chết bị thương hơn năm trăm kỵ binh. Ngươi giải thích với ta thế nào đây?
Tào Thuần cũng có lý do của mình, không phải kỵ binh của y tác chiến bất lợi mà địa hình không có lợi cho kỵ binh tác chiến. Cho dù có một vạn kỵ binh, một lần cũng chỉ có thể đưa vào chưa đầy một trăm kỵ binh tấn công, thì làm sao kỵ binh có thể có hiệu quả được? Nhưng Tào Thuần cũng không dám giải thích, y cúi đầu nhận lời răn dạy của Thừa tướng.
Vu Cấm nơm nớp lo sợ tiến lên xin chỉ thị:
- Đội quân của Ngụy Diên đã rút lui rồi, chúng ta có tiếp tục truy đuổi nữa không ạ?
- Cái này còn phải hỏi sao?
Tào Tháo trầm mặt hỏi lại.
Vu Cấm thấy Thừa tướng tức giận thì không dám hỏi nhiều nữa, lập tức dẫn binh sĩ tiếp tục truy đuổi xuống phía nam, đại quân lại truy đuổi hơn năm mươi dặm. Trời đã tối sầm lại, đã đến canh hai rồi, đại quân của Tào Tháo giơ đuốc xuôi xuống phía nam, ánh lửa bập bùng giống như con rồng lửa lớn vậy.
Lúc này, vài tên trinh sát tuần tra đưa hai tên mật thám lên:
- Khởi bẩm Thừa tướng, hai người này là mật thám của quân ta, bọn họ mang tin của Lưu Cảnh đến.
- Các ngươi muốn nói gì?
Tào Tháo ở trên ngựa lạnh lùng hỏi.
Hai tên mật thám quỳ xuống, trình phong thư lên cho Tào Tháo:
- Khởi bẩm Thừa tướng, đây là phong thư mà Lưu Cảnh sai chúng thần đưa lên cho Thừa tướng!
Tào Tháo nhận lấy thứ, lập tức có thị vệ đứng phía sau ông ta giơ đuốc lên, nhờ ánh lửa, Tào Tháo vội vàng nhìn qua thư một lượt. Mặc dù bức thư này là tin chiến thắng mà Triệu Vân gửi cho Lưu Cảnh nhưng nội dung trong đó lại làm cho Tào Tháo chấn động, Hạ Hầu Uyên bị mai phục, đã tử trận. Ông ta giống như bị sét đánh vậy, lập tức ngây người ra.
Lúc này, một người cưỡi ngựa chạy tới, đó là Hạ Hầu Bá- con trai của Hạ Hầu Uyên. Gã chạy tới trước mặt Tào Tháo, xoay người xuống ngựa, phục trên đất mà khóc:
- Thừa tướng! Phụ thân và đệ đệ đã chết thảm, Thừa tướng phải làm chủ cho điệt nhi.
Lần mai phục này, không chỉ có Hạ Hầu Uyên tử trận mà con trai thứ năm đi bên cạnh Hạ Hầu Uyên là Hạ Hầu Vinh cũng chết thảm trong loạn quân.
Tào Tháo vội vàng đỡ Hạ Hầu Bá dậy. Hạ Hầu Uyên và lão có mối thâm tình như anh em, đến nay Hạ Hầu Uyên bị quân địch mai phục mà tử trận khiến Tào Tháo cảm thấy đau thấu tim gan, có một nỗi đau thương muốn lên tiếng khóc lớn. Trong mắt lão vô tình đã chứa đầy nước mắt, lão lau nước mắt, cố nén đau buồn nói:
- Hiền chất hãy bớt đau buồn, nhất định sẽ có một ngày, ta sẽ dùng đầu của Lưu Cảnh để tế vong linh của phụ thân hiền chất.
Lão lại quay đầu hỏi hai tên mật thám:
- Còn gì muốn bẩm báo nữa không?
- Còn nữa là Lưu Cảnh sai chúng thần chuyển lời nhắn đến Thừa tướng ạ.
- Nói đi!
- Chính là hắn ta mong Thừa tướng đừng để: “Cá chết ắt lưới rách”...
-...
Tào Tháo lẩm bẩm hai câu đó, đột nhiên hét lớn:
- Hắn đã giết huynh đệ của ta mà còn muốn toàn thân rút lui hay sao?
Trong lòng Tào Tháo tức giận không kiềm chế được, lớn tiếng ra lệnh:
- Tăng tốc độ hành quân, kẻ nào giết được Lưu Cảnh phong quốc công vạn hộ hầu, thưởng hậu hĩnh vạn mảnh ruộng tốt.
Trong tiếng “gầm gừ” của Tào Tháo, binh sĩ quân Tào một lần nữa tăng tốc hành quân. Tào Thuần tự mình dẫn ba nghìn thiết kỵ Hổ Báo truy đuổi phía trước, mặc dù Tào Tháo dấy lên nỗi căm hận ngút trời nhưng đường rất nhanh lại trở nên chật hẹp, không thích hợp cho kỵ binh chạy qua. Kỵ binh quân Tào buộc phải dắt ngựa đi chậm qua, tốc độ hành quân rất nhanh liền giảm xuống.
Canh năm, Lưu Cảnh cuối cùng cũng dẫn đại quân quay lại đại doanh ở phía nam của Tây Thành. Lúc này, Triệu Vân và Trương Nhậm đã nhận được mệnh lệnh mà Lưu Cảnh phái người mang đến trước một bước. Bọn họ đã thu dọn xong lều doanh trại vật tư, đã chuẩn bị sẵn sàng rút quân.
Trong ánh lửa bập bùng, Lưu Cảnh thúc ngựa tiến vào đại doanh, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm. Lúc này, Triệu Vân, Bàng Thống và Trương Nhậm đã dẫn tướng lĩnh lên trước hành lễ, Lưu Cảnh gật đầu khen ngợi, nói:
- Lần này chúng ta có thể toàn thân mà rút lui chính là thành quả chư vị liều chết chống cự lại tấn công của quân Tào. Công lao của chư vị, ta sẽ không quên, nhưng bây giờ... Chúng ta phải về nhà.
Triệu Vân và đám người Trương Nhậm ngơ ngác nhìn nhau, Triệu Vân tiến lên phía trước nói:
- Thực lực chúng ta vẫn còn, hoàn toàn có thể chiến đấu với quân Tào. Sao Châu Mục lại không kiên trì nữa vậy?
Lưu Cảnh thở dài một tiếng nói:
- Lần bắc phạt này chuẩn bị không đầy đủ, vấn đề lương thực trước sau vẫn là điểm yếu của chúng ta. Cứ coi như bây giờ chúng ta chiếm thế chủ động thì cũng chưa chắc có thể cướp được Quan Trung. Vẫn là quay về thì tốt hơn, bình ổn tinh thần chuẩn bị chiến đấu, giành lấy thành công lần sau.
Nói đến đây, hắn lại quay đầu nhìn thoáng qua đại doanh của Từ Hoảng ở phía xa, ánh mắt lại chuyển đến tường thành Tây Thành đen nháy, khẽ lắc đầu, lập tức ra lệnh:
- Truyền lệnh ta, đại quân rút quân xuống phía nam!
Gần bảy vạn đại quân bắt đầu chậm rãi rút lui, rút theo hướng Hán Trung. Lúc này, Bàng Thống tiến lên đề nghị:
- Ty chức đề nghị chiếm Lịch Thành để làm cứ điểm của chúng ta ở trên đường Kỳ Sơn, tạo điều kiện cho bắc chinh lần sau.
Lưu Cảnh gật đầu, phương án này có thể tiếp thu. Hắn lập tức ra lệnh cho Trương Nhậm:
- Châm lửa thiêu hủy doanh trại, không được để lại gì cho quân Tào!
Sau khi trời sáng, Tào Tháo dẫn đại quân đến được Tây Thành, ở trên đường lão đã nhìn thấy ánh lửa phía nam. Lão biết rằng đó là Lưu Cảnh đã thiêu hủy doanh trại, rút quân xuống phía nam.
Lúc này, Tào Tháo cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Tuân Du thừa dịp khuyên can:
- Mặc dù không thể tiêu diệt hoàn toàn quân của Lưu Cảnh nhưng ít nhất Lưu Cảnh bắc phạt thất bại, chúng ta cũng coi như có thu hoạch rồi. Nếu như lại đuổi xuống phía nam chính là tiến công Hán Trung. Thẳng thắn mà nói, bây giờ Hán Trung đối với chúng ta là một vũng bùn, một khi rơi vào trong đó thì rất khó thoát ra, mong Thừa tướng hãy suy nghĩ kỹ!
Tào Tháo thở dài một tiếng nói:
- Thật ra trong lòng ta cũng hiểu, mặc dù lần này quân Hán bắc phạt thất bại nhưng chúng ta cũng bỏ ra cái giá rất thê thảm, Diệu Tài tử trận khiến ta đau lòng khôn xiết. Nhưng đánh giặc làm sao có thể không chết người, hắn có thể chết nơi sa trường cũng coi như chết có ý nghĩa. Ta sẽ không đuổi xuống phía nam nữa, trận chiến này dừng ở đây, quay về Nghiệp Thành nghỉ ngơi dưỡng sức thôi.
Lúc này, Từ Hoảng, Hách Chiêu cùng với Trần Quần tiến lên hành lễ. Tào Tháo thở dài nói với mọi người:
- Diệu Tài đã tử trận, tạm thời ta không muốn truy cứu trách nhiệm không lấy được đại doanh của quân địch. Lưu Cảnh vừa lui quân nhưng ta tin hắn sẽ kéo quân trở lại. Tây Thành là bước ngoặt quan trọng của quân Hán phòng ngự lên phía bắc của chúng ta, chúng ta nhất định phải bố trí trọng binh đóng giữ ở đó.
Mọi người đều hổ thẹn, cùng nhau thi lễ nói:
- Tạ ơn ân đức Thừa tướng không trách tội.
Tào Tháo lại nói với Hách Chiêu:
- Hách tướng quân dẫn một vạn quân đóng giữ Tây Thành, không được có chút sơ suất.
Hách Chiêu vội vàng thi lễ:
- Ty chức tuân mệnh!
Tào Tháo lại liếc nhìn đại doanh quân Hán dần dần khuất dạng, đột nhiên cảm thấy tiêu điều, ra lệnh với tả hữu hai bên:
- Đại quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn quân trong ba ngày, quay trở về Trường An!