Thái Thiếu Dư từ từ nằm xuống giường, đắp chiếc chăn tơ mỏng lên người, nàng nhìn lên nóc khoang thuyền tối như mực mà khẽ thở dài. Nàng không ngủ được không phải vì nàng lo sợ Đào Trạm, mà vì nàng không biết mình là gì mà lại bị Lưu Cảnh dẫn đến Thành Đô với cách gần như là “ép buộc”, từ nay về sau nàng đã trở thành người của hắn sao?
Cảm giác không giống lắm, dường như hắn cũng không đặt mình ở trong tim mà chỉ vì muốn chăm sóc nàng, muốn cho nàng một cuộc sống ổn định, thật sự là như thế sao?
Thái Thiếu Dư thấy trong lòng rối loạn, một sự hối hận khó tả bất giác len lỏi vào trong tim nàng. Lúc trước nàng mới là vị hôn thê của Lưu Cảnh, đáng nhẽ nàng được gả cho Lưu Cảnh chứ không phải cho Lưu Tông. Đáng tiếc tính cách tự do phóng khoáng của nàng và sự thiển cận của phụ thân cùng cô cô đã phá hủy hôn sự này, đồng thời cũng hủy hoại cuộc đời nàng.
Khi nàng dần trưởng thành, dần hiểu chuyện hơn, nàng cũng bỗng nhiên nhận ra rằng thực ra nàng vẫn thích Lưu Cảnh, chỉ có điều Lưu Cảnh lạnh nhạt với nàng, không muốn lấy lòng nàng mới khiến trái tim tôn quý của nàng khó mà chịu được. Trong khi đó Lưu Tông lại tìm cách lấy lòng nàng bất cứ lúc nào, dụ dỗ nàng, đáp ứng đầy đủ hư vinh cho nàng, cuối cùng làm nàng mờ mắt, thế cho nên biết rõ Lưu Tông bất tài mà vẫn muốn lấy gã.
Trong lòng nàng tràn đầy thành kiến, dầy kiêu ngạo, cuối cùng rơi vào kết cục đáng buồn như vậy! Ồ! Mình thật đáng khinh, đáng ghét, đáng đời!
Thái Thiếu Dư thầm chửi rủa mình, lại một lần nữa nàng không kiểm soát được cảm xúc, nước mắt trào ra, nàng lại nhào vào chăn khóc rống lên....
Thành Đô đầu tháng sáu đã bước vào giữa hè rồi, lại sắp đến những ngày tháng vất vả trong một năm, nắng nóng kinh người, ngay cả không khí cũng như thể đang lưu động, mặc dù không khó chịu như Tương Dương nhưng cũng có một kiểu nóng khác, đó là oi bức, giống hệt như trong lồng hấp, dù ở trong nhà hay bên ngoài thì cũng chảy mồ hôi ròng ròng.
Những con ve mùa hạ đang kêu vang trên những cây đại thụ trong sân. Bên trong phòng, Đào Trạm đang viết thư hồi âm cho Tôn Thượng Hương. Tôn Thượng Hương về Giang Đông thăm người thân đã sắp ba tháng, trong khoảng thời gian đó cũng viết mấy bức thư về, nàng cho biết mẫu thân bệnh tình trầm trọng, nàng lo thời gian không còn dài nên muốn bầu bạn bên mẫu thân mấy tháng nữa, e rằng phải đến mùa thu mới về được.
Cho dù thời tiết nóng bức nhưng Đào Trạm vẫn giữ được dáng vẻ phu nhân Châu Mục, nàng mặc chiếc váy mỏng hơi rộng, tóc búi chỉnh tề, nàng đã mang thai được bảy tháng, phần bụng nhô cao lên, vẫn chưa tới lúc lâm bồn, nhưng nàng không thích ứng lắm với khí hậu ở Thành Đô nên gần đây cơ thể hơi khó chịu, lại ra cả máu. Điều này làm cho bà đỡ và đại phu đều rất căng thẳng, đây là dấu hiệu của đẻ non.
Để bảo vệ bào thai trong bụng, nàng cố gắng không cử động nhiều, giữ tâm trạng thoải mái vui vẻ.
“Thượng Hương muội, nghe tin bá mẫu bệnh nặng, ta cũng không khỏi lo lắng, mong cho trời xanh phù hộ bá mẫu dần dần bình phục, cũng hy vọng muội đừng quá đau khổ, bảo trọng sức khỏe của mình, khi mùa thu lá rụng có thể trở về thuận lợi...”
Viết đến đây, Đào Trạm trầm ngâm một chút, nàng liếc nhìn bức thư mà phu quân viết cho mình, lại tiếp tục cầm bút viết: “Trong nhà mọi việc vẫn ổn, tiểu tử trong bụng cũng thường nghịch ngợm, tuy nhiên so với Trí Nhi trước đây thì tiểu tử này dịu dàng hơn nhiều, ta nghĩ chắc nó là con gái, ta cũng hy vọng sinh được đứa con gái, lớn lên có thể săn sóc mẫu thân giống như ta và muội.”
“Mặt khác, sau khi phu quân trở về Thành Đô, chàng lại đi luôn Kinh Châu để tuần tra, hai ngày nữa sẽ trở về, hôm qua nhận được thư của chàng, trong thư nói chàng gặp con gái của Thái gia rơi vào cảnh nghèo túng ở Vũ Xương nên đã đưa nàng về nhà, ta không biết điều này nghĩa là thế nào, là trong phủ thêm một người khách hay ta lại thêm một muội muội.”
Đào Trạm dừng bút, nàng khẽ thở dài một tiếng, xóa câu cuối cùng đi, thấy nét chữ loang lổ, nàng xé luôn bức thư, lấy một tờ khác viết lại, nàng không muốn để Tôn Thượng Hương biết tâm trạng buồn phiền của mình.
Đúng ngày hôm qua, nàng nhận được thư phu quân sai thân binh đưa đến, trong thư nói thuyền của chàng đã qua Giang Châu, mấy hôm nữa sẽ về nhà, tin này làm nàng rất vui.
Nhưng ở cuối thư, chàng lại nói rằng mình đã gặp Thái Thiếu Dư bơ vơ đáng thương ở Vũ Xương nên đã quyết định đưa nàng về phủ, điều này khiến Đào Trạm có phần không thoải mái.
Nếu Thái Thiếu Dư nghèo khổ, nàng có thể lấy một số tiền lớn để nàng ta không phải lo lắng cho những năm cuối đời, Lưu Cảnh làm chủ của hai châu, chỉ cần một câu nói là giải quyết được hoàn cảnh khốn khổ của Thái Thiếu Dư, tại sao nhất định phải đưa về nhà chứ?
Trước đây lúc Đào Trạm mới quen Lưu Cảnh đã biết, thực tế Lưu Cảnh có hôn ước với Thái Thiếu Dư, chỉ vì Thái Mạo phản đối nên cuối cùng mới hủy hôn ước, nàng rất nghi ngờ trong lòng Lưu Cảnh cũng thấy có một chút trách nhiệm với Thái Thiếu Dư, nên mới đưa ra quyết định hoang đường như vậy.
Hơn nữa Đào Trạm là một người con gái, nàng nhạy cảm hơn Lưu Cảnh. Lần đầu điên nàng gặp Thái Thiếu Dư ở tửu lầu đã nhận ra Thái Thiếu Dư có chút tình ý với Lưu Cảnh, có lẽ ngay cả nàng ta cũng không ý thức được, giờ mặc dù Thái Thiếu Dư đã không còn là vợ của Lưu Tông, nhưng nàng ta cũng mới hai mươi tuổi đầu, hoàn toàn có thể tái giá, tại sao nàng ta lại không chịu lấy chồng chứ?
Đào Trạm khẽ thở dài, phu quân của nàng không phải người háo sắc, nếu không với quyền thế của chàng không biết sẽ đưa về bao nhiêu người con gái nữa, nhưng nàng biết Lưu Cảnh lại là người đa tình, Giả quân sư cũng nói đây là nhược điểm lớn nhất của chàng, chàng quá trọng tình nghĩa, trước đây khi cưới nàng là vì tình nghĩa, giờ đưa Thái Thiếu Dư về cũng là vì điều này, không biết rốt cuộc là tốt hay xấu? Đương nhiên Đào Trạm thấy trọng tình nghĩa không phải là chuyện xấu, nhưng giờ... nàng cũng có chút hồ đồ.
Có điều có một điểm nàng biết rất rõ, phu quân đã quyết định thì nàng không thể phản đối, phải tôn trọng quyết định của chàng, cho dù trong lòng nàng không muốn cho Thái Thiếu Dư bước vào cửa.
Nghĩ tới đây, Đào Tràm thở dài bất lực, nàng liền dặn dò nha hoàn đứng ở cửa:
- A Đào, đi hỏi Lý bà bà, thăm dò xem Mai Viện đã thu dọn chưa?
Tiểu nha hoàn quay người đi, Đào Trạm lo không biết thư phòng của phu quân đã dọn dẹp xong chưa, nàng liền đi xem và gọi một thị nữ khác đến:
- Đỡ ta đứng dậy!
Thị nữ cuống quít xua tay:
- Phu nhân không được đứng lên!
Đào Trạm chống vào thắt lưng, vừa nằm xuống vừa dặn:
- Bảo Bao nương đến thư phòng của lão gia xem thế nào.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, một thị nữ chạy như bay đến:
- Phu nhân, lão gia đã về!
Đào Tràm lập tức vô cùng mừng rỡ, lập tức dặn dò:
- Mau đi nói với Bao nương một tiếng để thay ta nghênh đón lão gia.
Ở đại môn của phủ Châu Mục, Lưu Cảnh giơ tay đỡ Thái Thiếu Dư xuống xe ngựa. Trong lòng Thái Thiếu Dư vô cùng mâu thuẫn, lòng tự trọng khiến nàng không muốn đi vào tòa nhà này, nhưng nàng lại khát khao được trở thành một phần của gia đình này, nàng sợ nhìn thấy Đào Trạm, nhưng nàng lại hy vọng được gặp Đào Trạm, chính tâm lý mâu thuẫn này khiến nàng lo được lo mất. Bản thân nàng cũng không biết nên làm gì bây giờ, đành ngoan ngoãn đi theo Lưu Cảnh.
Đi vào đại môn, một nhóm vú già ùa ra đón, ở giữa là một tiểu phu nhân xinh đẹp nhưng không phải phu nhân Đào Trạm. Thái Thiếu Dư cũng biết người này, đó là tiểu Bao nương nha hoàn theo sát Lưu Cảnh trước đây, sau này trở thành tiểu thiếp của Lưu Cảnh.
Bao nương tiến đến nói mấy câu với Lưu Cảnh, Lưu Cảnh hoảng sợ vội đi tới nội viện. Thái Thiếu Dư không biết nên làm thế nào thì Bao nương đến gần hé miệng cười nói với nàng:
- Đại tỷ cũng muốn gặp ngươi, ngươi hãy đi theo ta!
Thái Thiếu Dư gật đầu im lặng, đi theo Bao nương tới hậu viện.
Lưu Cảnh bước nhanh vào phòng, thấy thê tử đang giãy dụa đòi ngồi dậy liền vội tới đỡ thê tử, có phần oán trách nàng:
- Nàng không khỏe thì đừng cử động, sao nàng không nói với ta một tiếng, Ôi!
Được phu quân quan tâm, Đào Trạm cảm thấy ngọt ngào trong lòng, chút oán giận bực bội cũng biến mất hẳn, nàng áy náy đáp lại:
- Thiếp cũng muốn cố gắng bảo vệ hài nhi, nhưng thiếp rất sợ, nhỡ ra...
Lưu Cảnh ngăn không cho nàng nói tiếp:
- Nếu thật sự không được thì cũng không có cách nào, chúng ta nghĩ thoáng ra đi!
Lưu Cảnh lại đổi chủ đề, quay đầu hỏi Bao nương:
- Lũ trẻ đều ổn chứ!
Bao nương vội tiến lên thi lễ:
- Tướng quân yên tâm, bọn trẻ đều ổn cả, sức khỏe của đại tỷ chắc chắn cũng sẽ tốt lên.
Lúc này, Đào Trạm buông tay phu quân ra, khẽ vẫy tay gọi Thái Thiếu Dư đến trước mặt mình, vừa cười vừa nói:
- Biết muội sắp đến, ta đã bảo quản gia dọn dẹp một phòng, có gì cần cứ việc tìm ta, sức khỏe ta không tiện thì tìm Bao nương cũng được, tóm lại chỉ một câu, hy vọng muội coi nơi đây là nhà của mình.
Những lời nói nhẹ nhàng của Đào Trạm làm Thái Thiếu Dư thấy cay cay sống mũi, mắt hoe đỏ, nàng vội thi lễ:
- Cảm tạ ưu ái của phu nhân dành cho Thiếu Dư!
Đào Trạm tự nhiên cười nói:
- Muội ngồi xuống cạnh ta, chúng ta trò chuyện một chút.
Thái Thiếu Dư vội tiến đến đỡ lấy Đào Trạm và ngồi xuống bên cạnh. Lưu Cảnh cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thực sự cảm thấy vui mừng, mình có một thê tử tốt, có tấm lòng khoan dung nên liền đứng dậy khẽ cầm tay Bao nương kéo đi, Bao nương hiểu ý, hai người rời khỏi phòng đi vào trong viện...
Đêm đến, Lưu Cảnh rửa chân xong và thay một bộ quần áo dễ chịu, lúc này mới lên giường của thê tử, nằm xuống cạnh nàng, Đào Trạm cười nói:
- Buổi tối thiếp ngủ hơi bất tiện, chàng đến chỗ Bao nương đi!
- Đêm nay ta ở cùng với nàng!
Lưu Cảnh cười đáp.
- Đồ ngốc, chàng thật sự không hiểu ý thiếp sao?
Đào Trạm hé miệng cười với chàng:
- Không thì chàng tới chỗ Thái cô nương đi, thiếp cũng không phản đối.
- Không thể nào, nàng muốn ta đi đâu chứ? Trước tiên ta ở với nàng, lát nữa sẽ đi tìm Bao nương, đáng tiếc Thượng Hương không có đây, nàng hiện giờ ra sao rồi?
Lưu Cảnh cố ý chuyển chủ đề.
- Nghe thiếp nhắc đến Thái cô nương liền chuyển chủ đề sao?
Đào Trạm lắc đầu cười nói:
- Được rồi! Thượng Hương phải mùa thu mới trở về, mẫu thân của nàng chắc không qua khỏi, nàng viết về mấy bức thư, mai thiếp lấy cho chàng xem.
Dừng lại một chút, Đào Trạm lại nghiêm nghị nói:
- Phu quân, có câu này có thể chàng nghe xong sẽ không vui, nhưng thiếp vẫn muốn nhắc nhở chàng, dù sao nàng ấy trên danh nghĩa từng là chị dâu của chàng, chàng đưa nàng ấy về nhà, đã nghĩ đến ảnh hưởng chưa?
Lưu Cảnh khẽ vuốt ve hai má của thê tử, cười cười nói:
- Chuyện này sau hãy nói đi! Ta còn cần dùng nàng ấy để lôi kéo Thái gia.
- Chàng nha! Rõ ràng là chàng không quên tình cũ, còn cố tình lấy Thái gia làm cớ, được rồi, chỉ cần chàng thích, thiếp cũng không có ý kiến, thực ra vấn đề cũng không lớn, nàng ấy từ lâu đã không còn là vợ của Lưu Tông nữa rồi, chàng tự quyết định đi!
Lưu Cảnh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đào Trạm, khe khẽ nói:
- Đêm nay sẽ ở với nàng, không tới chỗ Bao nương nữa.
Đào Trạm đương nhiên mong muốn phu quân có thể ở bên mình, may mà giường đủ lớn, nàng cười rạng rỡ, gật đầu rồi ôm lấy cổ chàng, cẩn thận nằm vào lòng chàng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Cảnh tới phủ tướng quân Phiêu Kỵ, phủ tướng quân chính là châu nha của Ích Châu trước đây, xét về quy mô diện tích hay số lượng kiến trúc đều không thể so với châu nha Kinh Châu, điều này ở một mức độ nhất định đã chứng tỏ Lưu Chương không có dã tâm gì, không giống Lưu Biểu muốn xưng Đế.
Tuy nhiên quy mô của châu nha dù không lớn nhưng kiến trúc lại được xây cực kỳ tinh xảo, mái cong vách chạm trổ, thủy tạ ngọc đài, thấp thoáng trong lùm cây xanh tốt, phía dưới bao quanh bởi dòng nước xanh biếc, các loại kỳ hoa dị thảo có thể thấy ở khắp nơi, đâu đâu cũng thể hiện tình yêu cuộc sống của chủ nhân.
Toàn bộ phủ tướng quân lấy trung tâm là một tòa đại điện chứa được ngàn người, có tên là Tập Hiền Đường, là nơi Lưu Chương cử hành đại hội bách quan vào năm mới của Ích Châu và gặp các sứ giả quan trọng. Hai bên đại điện phân bố rất nhiều kiến trúc, mười ba quan nha và các quan phòng chức năng lớn đều tọa lạc trong đó.