Trên sân đấu, Vương Bình càng đánh càng hăng, số lượng lính Man Di bị đánh gục dưới côn gỗ cũng ngày càng nhiều, cuối cùng chỉ còn lại hơn ba mươi người, tiếng hò reo, tiếng hoan hô dậy lên như sấm, đến cả quân Man Di cũng lớn tiếng trầm trồ khen ngợi Vương Bình, lúc này Vương Bình thét một tiếng dài, y thay đổi chiến lược, không còn phá vòng vây nữa mà như mãnh hổ lao vào bầy dê, xông vào giữa hơn ba mươi tên lính kia, một mình địch lại số đông, đại triển thần dũng, đánh cho lũ lính Man Di kêu rên thảm thiết, chật vật không chịu nổi.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ hơn ba mươi người đã bị Vương Bình đánh ngã trên mặt đất, Vương Bình thu trường côn lại, ngạo nghễ sừng sững, bốn phía vang lên tiếng vỗ tay như sấm khắp cả quân doanh.
Mạnh Hoạch thở dài một tiếng:
- Một đánh trăm, Vương tướng quân đúng là viên tướng dũng mãnh phi thường!
Y cung kính dâng bội đao lên Lưu Cảnh:
- Châu Mục có mãnh tướng mạnh như vậy, lo gì không bình được thiên hạ?
Mặc dù Mạnh Hoạch có ý nịnh nọt trong đó, nhưng Lưu Cảnh cũng muốn nghe những lời nói cung kính như thế, hắn nhận lấy bội đao, cười nói:
- Dù là đặt cược, nhưng Man Vương là khách từ xa tới, ta làm sao có thể không bày tỏ tâm ý.
Hắn cầm dây cương của con Thanh Thông Mã đưa cho Mạnh Hoạch:
- Con ngựa này coi như ta tặng cho Man Vương!
Mạnh Hoạch vui mừng khôn xiết, Nam Cương không có chiến mã, chỉ có một số súc vật kéo, y luôn tha thiết mơ ước có được một con chiến mã, cứ tưởng rằng thua cược vô vọng, không ngờ Lưu Cảnh vẫn cho y con ngựa quý này, y cảm kích vô cùng, cuống quít thi lễ:
- Ân tình của Châu Mục, Mạnh Hoạch xin ghi nhớ trong tim!
Lúc này, Chúc Dung phu nhân tháo chuỗi vòng cổ minh châu trên cổ ra, khom người dâng lên Lưu Cảnh:
- Cảm tạ ơn Châu Mục tặng ngựa, dây là món quà ta tặng cho phu nhân của Châu Mục, xin Châu Mục hãy nhận lấy!
Mạnh Hoạch thầm kinh ngạc, chuỗi minh châu này là vật quý nhất của người Man Di, là một trong những vật chứng minh thân phận thê tử của Man Vương, vậy mà phu nhân lại tặng nó cho Lưu Cảnh.
Y vội nháy mắt với thê tử, Chúc Dung phu nhân vẫn chưa bừng tỉnh, Mạnh Hoạch không biết làm sao, phu nhân đã tặng rồi thì Mạnh Hoạch cũng không tiện nói gì nữa, đành âm thầm thở dài, trong lòng cực kỳ tiếc nuối, sao thê tử lại tặng chiếc vòng minh châu đi chứ.
Lưu Cảnh cũng không ý thức được sự quý giá của chuỗi minh châu này, cầm lấy chỉ thấy lạnh buốt khác thường, trong cái nóng bức ngày hè mà bàn tay cảm thấy rất thoải mái, hắn thấy Chúc Dung phu nhân rất thành khẩn liền cười nhận lấy, ngày mai sẽ lại bảo phu nhân trả lại một món lễ vật.
Lưu Cảnh nhìn thời gian liền cười nói với Mạnh Hoạch:
- Ta còn phải đến quân doanh, ngày mai chúng ta lại chính thức hội ngộ, xin cáo từ trước.
Vợ chồng Mạnh Hoạch tiễn Lưu Cảnh ra khỏi quân doanh, nhìn theo chiếc xe ngựa của Lưu Cảnh đã đi xa, Mạnh Hoạch mới sầm mặt lại, trừng mắt liếc thê tử rồi quay người đi vào trong đại trướng.
Chúc Dung phu nhân đi theo sau, nàng cũng giận dữ:
- Minh Nguyệt Bảo Châu là vật mẫu thân thiếp để lại, thiếp có quyền xử trí, tặng cho vợ của Châu Mục là tâm ý của ta, chàng cáu với ta cái gì?
Mạnh Hoạch sầm mặt nói:
- Ta không tức vì chuỗi Minh Nguyệt Bảo Châu, mà vì chuyện hắn muốn chiêu mộ năm ngàn quân Man Di, ta không muốn đồng ý, sao nàng lại làm ta khó xử?
Mạnh Hoạch vì lấy được Chúc Dung phu nhân mới có cơ hội trở thành Man Vương, có chút tính chất giống kẻ ở rể, vì thế địa vị của Chúc Dung phu nhân ở Thục Man cực cao, trong mắt người Man Di, nàng mới là nữ vương thực sự, có thể nói Mạnh Hoạch chỉ là Man Vương trên danh nghĩa, còn Chúc Dung phu nhân mới là vua thật, chỉ có điều người ngoài không biết chuyện này, kể cả Lưu Cảnh cũng không biết.
Cũng chính vì lý do này mà Chúc Dung phu nhân có tiếng nói cực lớn, nàng có thể trực tiếp tỏ thái độ mà không cần được sự đồng ý của chồng, ban nãy điều làm Mạnh Hoạch khó chịu cũng là chuyện này.
Hiện giờ trong trướng không có người ngoài, Chúc Dung phu nhân cũng không cần bận tâm đến thể diện của phu quân, Mạnh Hoạch không nhắc đến chuyện của quân Man Di còn đỡ, nhắc đến việc này, Chúc Dung phu nhân lập tức giận sôi sục, trừng mắt quát chồng:
- Chàng cho rằng ta không biết suy nghĩ của chàng sao? Chàng chỉ muốn giữ vương vị của mình, chứ không quản đến sự sống chết của người Man Di chúng ta, người Man Di nghèo khổ mấy trăm năm qua, triều đình trung ương đã ai từng lo chúng ta sống chết ra sao chưa, khó khăn lắm mới có một thủ lĩnh người Hán quan tâm đến người Man Di, chàng lại chỉ lo nghĩ đến địa vị của mình, chàng xứng đáng với phụ thân của ta không?
Mạnh Hoạch thấy thê tử nổi giận, y liền mềm lại, thở dài nói:
- Bởi vì ta biết ý định của Lưu Cảnh, hắn muốn Hán hóa người Man Di, triệt để đem biên cương Man Di nhập vào bản đồ người Hán, ta là lo nghĩ cho tương lai của người Man Di, nàng lại không cảm kích, Ôi!
Chúc Dung phu nhân cũng dần bình tĩnh hơn, trầm tư một lúc mới nói:
- Thủ đoạn Lưu Cảnh giết hại Sinh Man và Hắc Di chàng không phải không biết, hắn tặng ngựa cho chàng, còn nhắc đến cải thiện cuộc sống của người dân Man Di, đây là đang lung lạc chúng ta, nếu chúng ta không đồng ý yêu cầu của hắn, e rằng chúng ta cũng có kết cục giống như Sinh Man, hơn nữa lần này chúng ta tới Thành Đô triều kiến, là muốn mở rộng thế lực về phía bắc tới quận Tường Kha, nếu chàng không nhượng bộ thì sao hắn có thể đồng ý? Ta nghĩ chi bằng chàng cho hắn ân tình này, sau đó sẽ không cần giữ hài nhi ở Thành Đô nữa, như vậy không tốt sao?
Mạnh Hoạch nghe phu nhân nói cũng có lý, y suy đi tính lại đúng là thật sự không dám không đồng ý, lát sau, hắn thở dài thườn thượt:
- Vậy được rồi! Ngày mai sẽ lấy năm ngàn quân Man Di làm điều kiện, đổi lấy thế lực của chúng ta ở phía bắc, hy vọng Lưu Cảnh có thể phong ta làm Thái thú Tường Kha.
Lưu Cảnh ngồi xe ngựa vào thành, hắn bảo thân binh đi gọi Vương Bình lại, Vương Bình thúc ngựa tiến lên, chắp tay trước cửa xe:
- Châu Mục, ti chức có mặt!
Lưu Cảnh cười đáp:
- Thẻ bài dũng sĩ trông như thế nào, cho ta xem được không?
Vương Bình lấy thẻ bài dũng sĩ người Man Di ra, đưa cho Lưu Cảnh rồi gãi đầu nói:
- Nghe nói người Man Di tổng cộng có năm tấm thẻ bài dũng sĩ, đây là một trong số đó, mặc dù thua ti chức nhưng ti chức không phải người Man Di nên vẫn không thể hưởng thụ địa vị dũng sĩ được.
Lưu Cảnh nhìn thẻ bài dũng sĩ, thật ra được chế từ chiếc mai rùa, chạm trổ hình hai con rồng rất tinh xảo, hắn liền trả lại thẻ bài dũng sĩ cho Vương Bình rồi nói:
- Ta có kế hoạch thành lập Ngũ quân Nha môn, chuẩn bị bổ nhiệm ngươi làm một trong năm Nha môn tướng, thống lĩnh năm ngàn quân Man Di, như vậy thẻ bài dũng sĩ của ngươi sẽ có chỗ dùng rồi.
Quân nha môn chính là quân đội trực thuộc của Lưu Cảnh, Nha môn tướng là đại tướng lãnh binh trực thuộc, mực dù quân chức không có gì đặc biệt nhưng nó lại là thân tín của Lưu Cảnh, tiền đồ sáng sủa vô cùng, Vương Bình mừng rỡ trong lòng, vội vàng chắp tay khom người đáp:
- Nguyện quên mình phục vụ Châu Mục!
Tuy nhiên trong lòng Vương Bình vẫn có chút hơi tiếc nuối, Châu Mục lại để y thống lĩnh năm ngàn quân Man Di, có phần không toại nguyện ý của y.
...
Xây dựng quân Nha môn luôn là thông lệ của các đại chư hầu, chủ yếu là bảo đảm điều động chiến sự khẩn cấp, bảo vệ an toàn của chư hầu, binh lực phần lớn trong khoảng mười ngàn đến hai mươi ngàn, như Tào Tháo có ba mươi ngàn nha quân, Lưu Bị cũng có năm ngàn quân nha môn, Tôn Quyền thì có hai mươi ngàn quân trực thuộc.
Đến nay Lưu Cảnh vẫn chưa thành lập quân đội trực thuộc, chủ yếu là hắn nắm chặt quân quyền, tạm thời chưa cần thiết xây dựng quân trực thuộc, tuy nhiên từ sau thất bại của cuộc Bắc phạt lần đầu tiên, Lưu Cảnh đã bắt đầu suy xét đến chuyện này, theo cách làm của các chư hầu thông thường là điều mười phần trăm binh sĩ của tổng quân lực làm quân trực thuộc.
Còn hiện tại có hai trăm ngàn quân Hán, tức là có thể xây dựng hai mươi ngàn quân nha môn, ý của Lưu Cảnh là định thiết lập ngũ quân, lần lượt là kỵ binh, bộ binh trọng giáp, đội cung nỏ người Man Di, quân trọng thuẫn và quân ưng kích.
Đồng thời bổ nhiệm năm Nha môn tướng, Nha môn tướng của kỵ binh sẽ do Mã Đại đảm nhận, bộ binh trọng giáp tất nhiên là Lưu Hổ thống lĩnh, quân ưng kích là Lưu Chính, hôm nay hắn quyết định chọn Vương Bình thống soái đội cung nỏ người Man Di, chỉ còn Nha môn tướng của quân trọng thuẫn cuối cùng thì nhất thời hắn vẫn chưa tìm được người thích hợp.
- Châu Mục! Giờ đi quân doanh sao?
Thủ lĩnh thị vệ Lý Thanh thắc mắc đã cắt đứt luồng suy nghĩ của Lưu Cảnh, Lý Thanh rất hiểu thói quen của chủ công, lúc sẩm tối hắn sẽ không đi quân doanh, hoặc là tới phủ tướng quân, hoặc về phủ đệ của mình, đặc biệt gần đây sức khỏe của phu nhân không tốt, Châu Mục càng quan tâm đến tình hình của phu nhân hơn.
Quả nhiên, Lưu Cảnh ngẩng đầu nhìn sắc trời, bầu trời phía tây đã đầy ráng mây màu đỏ tía, hắn lắc đầu:
- Hôm nay không đi quân doanh, về phủ đi!
Xe ngựa quay đầu chạy về phủ đệ của Lưu Cảnh.
...
Trong Phượng Nghi Các, Lưu Cảnh đang cùng người nhà dùng bữa tối, Phượng Nghi Các là một khuyết các, cao chừng ba trượng, được xây gần hồ, tọa lạc ở phía tây bắc của hồ nước, gió mát trên mặt hồ hiu hiu thổi vào làm trong lầu các cực kỳ mát mẻ, không khí nóng bức tan biến hết, đây cũng là lầu tránh nóng mà Lưu Chương đã hao tổn tâm sức xây dựng để vượt qua những mùa hè nóng bức, đáng tiếc vừa xây xong thì Ích Châu đã thay chủ nhân.
Bên dưới mái che được trồng rất nhiều loại cây đặc biệt, làm cho Phượng Nghi Các không có muỗi quấy rầy, loại bỏ tất cả phiền não. Bên trong lầu các không lớn, chưa quá hai trượng, bốn phía là bốn nha hoàn đứng hầu hạ, còn có cả hai nhũ nương chăm sóc lũ trẻ.
Lưu Cảnh thích cả nhà tập trung cùng nhau ăn cơm, quây thành một vòng nhỏ xung quanh bàn, mọi người ngồi cạnh nhau, đây cũng là cách mà các hộ gia đình nhỏ bình thường dùng cơm, gọi là “ngồi tập trung”, còn các gia đình lớn thì “ngồi phân tán”, yêu cầu bàn và chỗ ngồi riêng rẽ, mỗi vị trí cách nhau một trượng, tản ra bốn phía.
Ngồi tập trung là vì đồ ăn không nhiều, không thể làm mỗi người một phần, cho nên mọi người tụ vào một chỗ cầm đũa cùng thưởng thức đồ ăn, điều này giống với hình thức dùng cơm của hậu thế, còn ở trong nhà Lưu Cảnh thì ngồi tập trung là để tăng thêm thân tình, bởi vì phủ đệ quá lớn, mỗi thê thiếp đều có phòng viện độc lập, bình thường qua lại không nhiều, nếu khi ăn cơm mà còn ngồi xa nhau thì mối thân tình này thật sự xa cách.
Vì thế Lưu Cảnh chọn cách ngồi tập trung của hộ gia đình nhỏ, nhưng thức ăn lại là mỗi người một phần, Lưu cảnh ngồi ở ghế chủ vị, thê tử Đào Trạm ngồi đầu tiên bên tay trái, nàng đã giữ được tránh sẩy thai nên hôm nay cũng tham gia yến hội của gia đình.
Ngồi đầu tiên bên phải là vị trí của Tôn Thượng Hương, mặc dù nàng về Giang Đông thăm người thân nhưng vẫn để trống chỗ ngồi của nàng, tiếp theo là chỗ của tiểu Bao nương, nhũ nương chăm sóc hai đứa trẻ sẽ ngồi ở phía sau mẫu thân của chúng.
Còn Thái Thiếu Dư theo lý mà nói không nên xuất hiện trong Phượng Nghi Các, khách không được vào đây là quy định của phủ Lưu Cảnh, tuy nhiên Đào Trạm lại hiểu tâm tư Lưu Cảnh, đặc biệt thêm một chỗ cho Thái Thiếu Dư bên cạnh mình, mọi người kể cả nha hoàn đều biết rõ trong lòng, duy chỉ có bản thân Thái Thiếu Dư không biết.
Trên bàn ăn rất náo nhiệt, Lưu Cảnh lấy chiếc vòng cổ minh châu của phu nhân Chúc Dung tặng thê tử ra đưa cho Đào Trạm cười nói:
- Đây là lễ vật mà thê tử của Man Vương tặng cho nàng, hình như hơi lạnh, ta thay nàng nhận lấy nó.
Đào Trạm là con gái nhà quyền quý, hiểu biết sâu rộng nên không để ý đến những báu vật bình thường, tuy nhiên nàng lại bị hấp dẫn bởi chuỗi minh châu này, minh châu được mài tròn, tổng cộng mười tám hạt, sau đó được bọc lấy bởi tơ vàng chạm rỗng, nàng nhận lấy rồi soi kỹ dưới ánh đèn, có chút kinh ngạc nói:
- Tướng quân biết nó để làm gì không?
Lưu Cảnh cũng khá tò mò:
- Ta nghĩ nó là minh châu sinh ra trong nước, nhưng sau đó phát hiện không phải, mà là do con người mài tròn, hơn nữa lúc nào cũng rất lạnh, hình như là đồ vật rất quý hiếm.
Đào Trạm khẽ thở dài:
- Thiếp biết ở Man cương có một loại kỳ thạch hiếm thấy, gọi là Ngọc Nhũ Thạch Tinh, người Man Di gọi nó là Minh Nguyệt Thạch.
Thái Thiếu Dư ở bên cạnh tiếp lời:
- Ngọc Nhũ Thạch ta cũng biết, đều có trong rất nhiều động với các loại hình dạng, thiên kỳ bách quái, Bạch Long Động ở Nam Quận cũng có, ta đã tới đó, các loại Ngọc Nhũ Thạch rất đẹp.