Ba trăm chiếc nỏ sàn của quân Tào đồng thời phóng ra. Tên dài ba thước, tầm bắn xa hơn 500 bước, tiễn lực mạnh mẽ. Mười mấy người lính công sự không kịp đề phòng đều bị bắn trúng, khiến cho lính công sự đang dựng bình đài trở nên hỗn loạn, đều lùi về phía sau.
Một Nha tướng chạy tới trước mặt Lưu Cảnh bẩm báo:
- Khởi bẩm Châu Mục, quân Tào sử dụng nỏ sàn tấn công, đã có hơn năm mươi huynh đệ bị chết.
Lưu Cảnh nhướn mày, quay đầu lại hỏi Pháp Chính:
- Cái này có thể phá giải như thế nào?
Pháp Chính vuốt râu cười nói:
- Việc này rất dễ, treo một loạt tấm gỗ lên để chống đỡ là được. Cách nhau 350 bước, nỏ đã hết đà, sẽ không bắn xuyên qua được tấm gỗ.
Lưu Cảnh gật đầu:
- Khả thi!
Hắn lập tức ra lệnh. Không bao lâu sau, thợ mộc trong quân đã làm ra mười tấm gỗ đơn giản để làm giá đỡ. Tấm gỗ dài 4 trượng, cao 2 trượng, dày 2 tấc. Vận chuyển chúng đến trước bình đài, chỉ nghe thấy tiếng nỏ lụp bụp bắn đầy trên tấm ván, cuối cùng cũng không thể bắn xuyên qua. Hàng ngàn lính công sự của quân Hán tiếp tục khẩn trương thi công ở đằng sau tấm ván.
Trên thành, Tào Nhân đã ý thức được dụng ý xây dựng bình đài của quân Hán, trong lòng vô cùng căng thẳng. Y không ngừng hạ lệnh phóng nỏ sàn, nhưng nỏ sàn nhanh chóng mất đi hiệu quả. Lúc này, Tào Nhân hô to:
- Tấn công bằng máy bắn đá!
Hai mươi chiếc máy bắn đá cỡ lớn bắt đầu ào ào bắn ra. Để gia tăng tầm bắn, họ không dùng những tảng đá lớn hàng mấy chục cân mà dùng những hòn đá nhỏ tầm chục cân. Dù vậy nhưng cũng không có bất kỳ hiệu quả sát thương nào. Từng hòn đá lớn quay cuồn trên không trung rồi rơi xuống đất cách tấm gỗ chừng hơn mười bước. Vài hòn đá rơi trúng tấm gỗ phòng ngự, phát ra tiếng kêu nặng nề, nhưng lại không thể phá hỏng được tấm gỗ.
Tang Bá chạy vội tới trước mặt Tào Nhân, chắp tay nói:
- Tướng quân, có thể dùng dầu hỏa đốt cháy tấm gỗ của quân địch. Ở trong chúng ta còn có mấy ngàn thùng dầu hỏa, đủ để đốt cháy quân địch.
Tào Nhân gật đầu, đề nghị này không tệ, y hạ lệnh:
- Chuẩn bị dùng dầu hỏa tấn công!
Hai mươi chiếc máy bắn đá cỡ lớn đổi thành các bình gồm đựng dầu hỏa. Mỗi bình gồm mười cân dầu. Ra lệnh một tiếng, hai mươi chiếc máy bắn đá đồng thời bắn ra, những chiếc bình dầu bay lên không trung, vẫn rơi ở cách tấm gỗ hơn mười bước, vỡ vụn, dầu hỏa đổ đầy đất. Lúc này, những quả cầu lửa rất lớn lại bay từ trên không xuống. Vừa rơi xuống đất, mặt đất liền cháy rực lên. Mấy quả cầu lửa bắn tới tấm gỗ chắn, thậm chí còn có một quả cầu lửa bắn qua tấm chắn, rơi xuống chỗ lính công sự, khiến cho mọi người hoảng loạn kêu lớn.
Quân Tào không ngừng bắn dầu hỏa. Bên ngoài mấy trăm bước đã là một biển lửa. Đã có bốn tấm chắn bị dầu hỏa lan ra đốt cháy. Đúng lúc này, mấy trăm binh sĩ lưng đeo bao cát, đất sét xông vào biển lửa, xây một bức tường đất ở trước tấm chắn, ngăn dầu hỏa tiếp tục lan ra.
Hàng ngàn người khác đào mương ở hai bên tấm chắn, dẫn dầu hỏa lan ra chảy vào trong mương, không ngừng bị dập tắt. Quân Hán có phương án dập lửa vô cùng hữu hiệu, mặc dù trên sườn núi hỏa thế ngút trời, khói đặc cuồn cuộn nhưng lại không hề ảnh hưởng đến việc xây dựng mộc đài.
Trời đã tối dần, lửa trên sườn núi vẫn nghi ngút như vậy, ngọn lửa hừng hừng thiêu đốt khiến cho mặt đất nóng hầm hập, các cây đại thụ và bụi cây ở trong vòng phạm vi vài dặm hầu như đều bị đốt sạch. Mười tấm chắn đã bị đốt mất sáu tấm, nhưng quân Hán đã đổi những tấm chắn bị đốt thành một bức tường đất cao một trượng, ngăn dầu hỏa tiếp tục chảy về phía mộc đài.
Lúc này, mười ngọn đài đã được dựng xong. Mỗi đài rộng năm trượng đủ để chứa máy bắn đá, cùng lúc đó, mười máy bắn đá cỡ lớn cũng đã được lắp ráp xong.
Loại máy bắn đá lớn này có tầm bắn chừng 350 bước tới 400 bước, có thể tiến hành điều chỉnh chính xác. Nó có thể được coi là máy bắn đá lớn nhất thời bấy giờ, cao tới hai trượng tám thước, cực ném dài chừng bốn trượng, dùng xích sắt để kéo, cần sử dụng mười con bò để kéo móc xích.
Lần trước ở Bắc chinh, quân Hán cũng không đem theo loại máy bắn đá cơ lớn này khiến cho việc công thành khó khăn. Lần này quân Hán đã có kinh nghiệm, từ hai tháng trước đã vận chuyển mười chiếc máy bắn đá cỡ lớn này từ Hạ Khẩu tới, đã tiến hành rất nhiều lần huấn luyện thực chiến, bao gồm huấn luyện đánh ban đêm. Quân Hán đã ở trong tình thế bắt buộc đối với trận chiến cướp Tây Thành lần này.
Lúc này, mười chiếc máy bắn đá lớn được binh sĩ ra sức đẩy lên dốc, lắp ráp ở trên bình đài vừa mới xây xong. Binh sĩ dắt bò để kéo móc xích, cùng với tiếng lạch cạch của dây xích, cực ném của máy bắn đá bị đè cong, đặt lên trên bình gốm đựng dầu hỏa nặng đến hơn hai mươi cân, quân Hán cũng sử dụng dầu hỏa để tấn công thành.
Lúc này, một Nha tướng xin chỉ thị của Lưu Cảnh:
- Khởi bẩm Châu Mục, máy bắn đá đã chuẩn bị xong, có tấn công hay không?
Lưu Cảnh chậm rãi gật đầu:
- Tấn công!
Hắn hạ lệnh tấn công.
Cùng với những tiếng đùng đùng vang lên, mười chiếc máy bắn đá cỡ lớn ném ra những chiếc bình đựng dầu hỏa quay cuồng trong không trung, rơi xuống thành. Binh sĩ trên thành hoảng sợ kêu lớn, tránh ra bốn phía. “Ầm” một tiếng thật lớn, một bình dầu rơi xuống thành, mảnh vỡ bắn ra bốn phía, dầu hỏa bắn ra tung tóe. Các binh dầu hỏa liên tiếp bắn lên trên thành, hoặc là rơi vào trong thành, khiến trên dưới thành đều nhanh chóng tràn ngập một mùi dầu hỏa đến cay mũi.
Tào Nhân cả kinh hô lớn:
- Mau dùng bùn đất che lại!
Đúng lúc này, trên không xuất hiện mười ngọn hỏa tiễn, nhanh chóng rơi xuống thành. Đây là dầu hỏa bùn dùng trong thủy chiến, đặc điểm lớn nhất của nó chính là tính dính vô cùng tốt. Không giống như hỏa cầu bằng vải bố, sau khi rơi xuống sẽ tung tóe ra, dầu hỏa bùn sau khi đã được đốt lên, khiến cho chúng sau khi rơi xuống thành liền bung ra thành hàng trăm đóa hoa lửa, trong nháy mắt trên thành đã phủ đầy những đốm lửa dầu hỏa bùn, lửa trên thành kéo dài tới hai dặm.
Quân Tào ra sức dùng bùn đất che phủ dầu hỏa đang cháy nhưng dầu hỏa ở dưới thành lại liên tiếp bắn lên khiến cho quân Tào không kịp trở tay, diện tích cháy càng lúc càng lớn. Số máy bắn đá ở trên thành cũng đã bị trúng lửa, cháy rừng rực đến chói mắt trong trời đêm.
Lúc này, Lưu Cảnh thấy thòi cơ công thành đã chính, hạ mệnh lệnh thứ hai:
- Công thành!
Tiếng trống rung chuyển trời đất lại một lần nữa vang lên. “Thùng! Thùng! Thùng!”- tiếng trống long trời lở đất. Hơn chục tổ xe đã lắp ráp xong, được binh sĩ kéo lại với nhau, bắt đầu tấn công về phía Tây Thành ở trên sườn dốc. Hai vạn quân Hán giống như con nước lũ tuôn trào. Họ tạt nước để dập tắt những bùn đất đang cháy nóng ở dưới chân, khiêng thang tấn công thành chạy về phía trước.
Mặc dù quân Hán có vũ khí tấn công tiên tiến và sắc bén nhất nhưng đánh giặc vẫn là người. Quân Hán cần dùng máu và lửa để tôi luyện chính mình. Họ cần trưởng thành ở trong cái chết, cần trở thành quân đội hùng mạnh nhất thiên hạ nhất trong thử thách của chiến tranh.
Máy bắn đá ở trên thành lại hoạt động. Lúc này không còn là dầu hỏa nữa mà là những tảng đá lớn hàng mấy chục cân. Từng tảng đá lớn lăn xuống rơi vào đoàn người, máu và thịt văng tung tóe, từng nhóm binh sĩ bị đá rơi trúng người, ngã xuống. Nỏ sàn mạnh mẽ bắn ra những mũi tên dài, bắn thủng tấm chắn của quân Hán. Từng nhóm lính đang chạy ở trước thành bị bắn xuyên qua người rồi ngã xuống.
Ngọn lửa đang cháy hừng hực ở trong trời đêm, mười chiếc máy bắn đã lớn vẫn đang ra sức bắn dầu hỏa lên trên thành. Qua mấy vòng bắn, chúng đã dần dần điều chỉnh tốt khoảng cách bắn, có thể bắn trúng thành một cách chính xác. Lửa không ngừng lan ra khắp thành, còn thế tấn công của quân định ở dưới thành vô cùng mạnh mẽ. Trận hình phòng ngự của quân Tào đã bắt đầu xuất hiện lỗ hổng.
Lúc này, sáu ngàn cung nỏ thủ khiên lớn của quân Hán đã tiên phong xông vào trong khoảng cách thành trăm bước. Họ mang theo năm tấm khiên lớn cao năm thước, bên dưới có hai mũi nhọn dài khoảng hơn một thước, có thể cắm được xuống bùn. Còn ở sau tấm khiên có giá, mở giá ra là có thể tạo thành một lá chắn phòng ngự tạm thời. Đây cũng là một phát minh của Mã Quân, chỉ là một cải tiến nho nhỏ đã giải quyết xong nhược điểm phòng ngự của cung thủ.
Sáu ngàn cung thủ ngồi ở phía sau tấm khiên lớn, không ngừng bắn tên về phía thành, ngăn chặn những mũi tên dày đặc ở trên thành của quân Tào.
Sĩ khí quân Hán dâng cao, từng chiếc thang được bắc lên thành, binh sĩ bám thành mà trèo lên. Những mũi tên ở trên thành tuy yếu ớt, nhưng những khúc gỗ lại lăn xuống như mưa.
Một binh lính quân Hán bị đập trúng đầu khiến xương sọ vỡ vụn, kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống thành. Một người lính khác lại anh dũng tiến lên, dùng trường mâu chém chết quân Tào ở trên thành. Họ có kinh nghiệm đánh ban đêm phong phú, tấn công sắc bén, trên thành trở nên vô cùng nguy hiểm.
Dưới thành, sáu ngàn quân Hán dùng sức mạnh cung nỏ để đánh trả, cơn mưa tên che trời phủ đất rơi xuống thành khiến cho quân Tào không thể ngẩng đầu. Quân Tào thương vong vô cùng nghiêm trọng, không ngừng có binh lính bị trúng tên rơi xuống thành.
Lúc này, hơn hai mươi chiếc máy bắn đá của quân Tào thì đã thiêu hủy được mười tám chiếc. Ở trên thành khắp nơi đều là lửa, binh lính quân Tào liều chết chống cự, thi thể binh lính chết trận chất đầy trên thành. Tào Nhân thấy khả năng đánh đêm của quân Tào yếu hơn đối phương rõ ràng, dần dần đã bị rơi vào tình thế xấu, trong lòng biết không ổn, liền nói với Tang Bá:
- Mau dời đá lớn ở phía bắc thành đi, chuẩn bị rút!
Tang Bá ngây người, một lúc sau nói:
- Nhưng mất Tây Thành rồi làm sao ăn nói với Thừa tướng?
Tào Nhân tức giận mắng:
- Khốn kiếp! Ngươi còn muốn để ta bị bắt một lần nữa sao?
Tang Bá bất đắc dĩ, đành phải xoay người chạy như bay xuống thành. Lúc này, những máy bắn đá cỡ lớn đã ngừng bắn. Còn hai mươi tổ xe cuối cùng cũng đã tới được bên tường thành, bên dưới tổ xe có lắp bánh xe, mấy trăm tên lính đẩy nó lên trước.
Mặc dù tường thành của Tây Thành cao lớn, nhưng tổ xe lại vừa vặn ngang với đầu thành. Bên trong mỗi tổ xe đều có năm mươi bộ binh trọng giáp, tấm sắt bắc làm cầu qua thành được xích sắt kéo lên, có thể đỡ được tên của quân Tào.
“Ầm” một tiếng thật lớn, tấm sắt rơi xuống thành, đập xuống khiến đá vụn bay loạn xạ. Năm mươi bộ binh mặc áo giáp hét lớn, từ trong xe xông ra, huy động chiến mã và kiếm, xông vào bên trong quân Tào chém giết.
Cùng với hai mươi chiếc xe lần lượt đi lên, một ngàn bộ binh tiên phong lên trên thành, họ trở thành đòn tấn công sắc bén nhất đối với quân Tào. Sau đó, quân Hán đều xông lên thành, còn hai mươi chiếc xe thì trở thành con đường lên thành, vô số binh lính theo xe trèo lên thành. Ý chí chiến đấu của họ tràn đầy, khí thế dâng cao. Một tiếng hô mà lòng quân Tào đã nhanh chóng tan rã, sĩ khí tiêu tan, liên tục lùi về phía sau.
Lúc này phía trong Tây Thành cũng đã bị quân Hán đánh vào, vô số binh lính quân Tào đầu hàng. Còn cửa bắc lại bị Tang Bá mở ra, hơn hai ngàn quân Tào đánh ra bắc thành, chạy về bốn phía. Ở phía bắc, Hoàng Trung thống lĩnh năm nghìn binh lính cũng đã đánh lén đến, cắt đứt đường lui của quân Tào.
Lưu Cảnh thấy cửa nam của Tây Thành cũng đang mở rộng, quân Hán đang giương cờ trên thành, liền chỉ chiến đao về phía cổng thành, hạ lệnh đối với mười ngàn binh sĩ:
- Tiến vào Tây Thành!
Mười ngàn binh sĩ ra sức chạy, tiếng kêu rung trời. Hai ngàn kỵ binh dẫn đầu như một cơn sóng lớn, mạnh mẽ đánh tới Tây Thành.
Dưới sự chuẩn bị đầy đủ của quân Hán, chỉ dùng ba canh giờ đã có thể công phá được huyện Tây Thành là yếu địa chiến lược quan trọng nhất ở trên Kỳ Sơn. Đến lúc này, quân Hán đã nắm thế chủ động, Quận Thiên Thủy và Quận Quảng Ngụy đều gặp phải sự uy hiếp của quân Hán.
Nhưng đối với quân Hán mà nói, quan trọng cũng không phải công thành cướp trại mà là phải thành lập được một hệ thống vận chuyển lương thực nhanh chóng và hiệu quả. Hơn nữa, mùa đông sắp đến, bất lợi cho bắc phạt, quân Hán sẽ dừng việc tiếp tục tấn công.
Lưu Cảnh cùng lúc phái người đi nghị hòa với quân Tào, mặt khác lại bắt đầu kiến tạo Kỳ Sơn Thành và Phong Vân Thành trên quy mô lớn. Ở cách mỗi thành chừng hai mươi dặm xây dựng một trạm dừng chân nhỏ, thuận tiện cho đội vận chuyển nghỉ ngơi và né tránh sự phục kích của quân địch.